Vay nóng Tinvay

Truyện:Thái Tử Phi Thất Sủng - Chương 291

Thái Tử Phi Thất Sủng
Trọn bộ 303 chương
Chương 291
Phiên ngoại: Tâm tư
0.00
(0 votes)


Chương (1-303)

Siêu sale Shopee


Edit: Muỗi Vove

Hắn phụng phịu nhìn Vệ Lan nói:

-"Được rồi, ngươi đã là thị vệ bên người bản thái tử, vậy đi thôi!"

Nói xong hắn xoay người dọc theo con đường nhỏ đẩy đất đá đi thẳng về phía trước.

Vệ Lan gặp Tử Lạc Vân nói đi là đi, vội đuổi theo tiến lên cùng hắn sóng vai, tò mò hỏi:

-"Bây giờ, chúng ta đi đâu?"

Tử Lạc Vân không lên tiếng, thật lâu sau cảm thấy bất đắc dĩ hắn mới dừng bước quay đầu nhìn Vệ Lan nói:

-"Xú nha đầu, ngươi nhớ kỹ về sau ở trong cung phải tự xưng là thuộc hạ, gọi ta là thái tử gia. Rõ chưa? Không thể còn không quy củ như vậy! Không làm tốt ta liền quẳng ngươi về Thủy Vân cung ẫu thân đó!"

Vệ Lan chớp chớp cặp mắt sáng ngời, nàng không rõ tại sao phải phiền toái như vậy, tuân thủ nhiều quy củ như vậy, bất quá nàng thật vất vả rời Thủy Vân cung, tự nhiên không nghĩ lại trở về.

Cho nên nàng rất nhanh liền gật gật đầu, giòn thanh nói:

-"Ta.... . Thuộc hạ đã biết!"

Tử Lạc Vân hài lòng gục gặc, nha đầu này thực biết nghe lời, dung nhan tuấn mỹ không khỏi lộ ra ý cười.

Đi ra khỏi ngự hoa viên bọn họ rất nhanh liền trở về Dạ Vân điện, dọc theo đường đi gặp không ít cung nhân, nhưng cung nhân nhìn thấy đi theo phía sau thái tử gia có một cô nương xa lạ trên mặt không khỏi lộ ra biểu tình kinh ngạc.

Bởi vì người trong cung cơ hồ đều biết quan hệ của thái tử gia và Lâm Oánh Nhi, trong lòng cũng ngầm nhận định Lâm Oánh Nhi là Thái Tử Phi tương lai, hiện tại đột nhiên xuất hiện một bạch y thiếu nữ xa lạ, trong lòng đều đoán thân phận của người này.

Hơn nữa Vệ Lan dựa vào lệnh bài của Diệp Lạc tiến cung, y phục trên người cũng là của Thủy Vân, làm người ta đoán không ra thân phận của nàng, cho nên mới càng thêm hiếu kỳ.

Bất quá dù rất tò mò các cung nhân cũng chỉ có thể đứng xa xa âm thầm phán đoán mà không dám tiến lên hỏi.

Chẳng qua Vệ Lan lần đầu tiên tiến cung, lại nhìn đến nhiều cung nhân như vậy đang quan sát nàng, trong lòng có chút không được tự nhiên, nàng nhẹ nhàng vươn tay kéo tay áo Tử Lạc Vân không hiểu hỏi:

-"Bọn họ vì sao đều nhìn ta?"

Tử Lạc Vân lớn lên trong cung, sớm đã quen với ánh mắt nhìn vào mình, nay nghe thấy Vệ Lan không khỏi cười nói:

-"Bởi vì y phục của ngươi và bọn họ không giống nhau, bọn họ tự nhiên nhìn ngươi vài lần, việc này có cái gì kỳ quái?"

-"Thật không?"

Trong lòng Vệ lan vẫn cảm thấy có điểm không đúng, bất quá nàng cũng không nghĩ nhiều, dù sao nàng vừa vặn mới tiến cung, cung nhân nhìn thấy có người lạ trong lòng cảm thấy kỳ quái cũng là bình thường.

Nàng trầm mặc một hồi lại nói:

-"Ta về sau có phải hay không cũng phải mặc y phục như các nàng ấy?"

Nói xong nàng chỉ chỉ tay về cung nữ đứng hai bên.

Tử Lạc Vân liếc mắt nhìn Vệ Lan sau đó thản nhiên nói:

-"Ngươi là thị vệ bên người bản thái tử, như vậy không cần! Ngươi mặc y phục của chính mình là được."

Vệ Lan đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên một thanh âm ôn nhu như nước truyền đến:

-"Lạc Vân, ngươi đã trở lại!"

Vệ Lan nghe thấy tiếng động quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong Dạ Vân điện đi ra một bóng người hồng nhạt, người tới không phải ai khác chính là Lâm Oánh Nhi.

Chỉ thấy Lâm Oánh Nhi nét mặt tươi cười như hoa bước nhanh ra khỏi Dạ Vân điện đi đến bên cạnh Tử Lạc Vân.

Tử Lạc Vân mày kiếm nhíu chặt, Lâm Oánh Nhi trước mặt cung nhân luôn xưng hô hắn là thái tử gia, hôm nay như thế nào gọi thẳng tên của hắn rồi? Bất quá hắn cũng không có nghĩ nhiều đối Lâm Oánh Nhi mỉm cười nói:

-"Oánh nhi ngươi không phải hồi cung rồi sao? Như thế nào còn ở nơi này?"

Lâm Oánh Nhi nhìn Vệ Lan đứng bên cạnh Tử Lạc Vân ôn nhu nói:

-"Ta đang đợi ngươi...... Lạc Vân ngươi không phải nói hôm nay bồi ta dùng bữa sao?"

Tử Lạc Vân hơi bất ngờ nhưng sau đó liền dịu dàng vươn tay vòng qua bả vai Lâm Oánh Nhi nói:

-"Ngươi thân mình không tốt hẳn là đi về trước nghỉ một lát, hiện tại ta còn có chút việc, tối nay ta đi tìm ngươi dùng bữa."

Nếu là bình thường Lâm Oánh Nhi nhất định sẽ dịu ngoan nghe lời rời đi, nhưng bây giờ thì không, nàng sao có thể yên tâm để Tử Lạc Vân cùng nữ nhân không rõ lai lịch này ở chung một chỗ?

Cho nên nàng cắn cắn môi ủy khuất nói:

-"Lạc Vân, ta hôm nay không muốn trở về, ta chỉ muốn bồi ở bên cạnh ngươi."

Tử Lạc Vân hơi do dự một hồi nói:

-"Oánh nhi, ngươi hay là cứ về trước đi, hôm nay hoàng thúc cho người đưa tới không ít tấu chương, ta một hồi chỉ sợ sẽ lạnh nhạt ngươi!"

Lâm Oánh Nhi mỉm cười ôn nhu nói:

-"Không có việc gì, ta chỉ muốn bồi ở bên cạnh ngươi là được rồi!"

Gặp Lâm Oánh Nhi kiên trì, Tử Lạc Vân cũng không nghĩ lại cự tuyệt, tuy rằng hắn đối với Lâm Oánh Nhi không có cảm giác đặc biệt gì, bất quá Lâm Oánh Nhi cùng hắn lớn lên, dù sao cũng có vài phần phân tình, hắn không nên quá mức vắng vẻ nàng.

Nghĩ đến đây hắn gật đầu nói:

-"Được, bất quá nếu một hồi ngươi cảm thấy mệt mỏi hãy về cung nghỉ ngơi!"

Nói xong Tử Lạc Vân nắm tay Lâm Oánh Nhi hướng thư phòng đi vào.

Nhìn Tử Lạc Vân cùng Lâm Oánh Nhi hai người tay nắm chặt tay sóng vai đi bên nhau, Vệ Lan cảm thấy hơi sững sờ, không biết vì sao nàng nhìn thấy một màn này trong lòng có điểm không thoải mái.

Bất quá nàng cũng không nghĩ nhiều mà bước nhanh đuổi theo. Bởi vì sư phó từng nói qua với nàng thân là thị vệ bên người hắn một tấc cũng không được rời. Đây chính là chức trách của nàng.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-303)