Giãy dụa
← Ch.277 | Ch.279 → |
Edit: Muỗi Vove
Tử Dạ thở phì phò, chậm rãi, cực kỳ khó khăn bò dậy, hắn lung la lung lay đỡ lấy tường, đứng ở nơi đó nhìn Du Hàn, trên khuôn mặt trắng bệch lộ ra một ý cười trào phúng, đứt quãng nói:
-"Du hàn...... Ngươi không phải muốn giết ta...... Sao.... Hay là ngươi sợ....... Không dám giết ta....... ? Hoặc là...... Ngươi so với ta.... . Còn sợ chết hơn....... ? Du hàn....... Nguyên lai ngươi bất quá cũng chỉ là một...... Tiểu nhân.... . Sợ chết.... . Thôi...... Ha ha....... Khụ......."
Tử Dạ nở nụ cười, hắn ho đến thở không ra hơi, lại hộc ra một ngụm máu, sắc mặt xanh xám, lại vẫn không ngừng cười, tiếng cười của hắn, làm người ta nhịn không được trong lòng chua xót.
Tử Dạ từ trong hôn mê tỉnh lại, ánh mắt Diệp Lạc vốn không rời khỏi người hắn, giờ phút này nhìn trong mắt hắn hàm chứa nồng đậm yêu thương, cũng có nhiều hơn một tia bất đắc dĩ cùng thống khổ. Đôi mắt sáng dâng lên một tầng thủy ý, một giọt nước mắt trong suốt, ở khóe mắt nàng lặng yên chảy xuống.
Nàng hiểu được tâm ý của hắn, mà hắn, cũng thấu hiểu tâm tư của nàng, chuyện này hoàn toàn là do lỗi của nàng, nàng không muốn vì chuyện của mình, mà liên lụy Diệp Hạo, lại càng không nguyện ý những người vô tội, vì vậy mà mất đi tánh mạng.
Cho nên, nàng làm sao có thể không rõ tâm ý của Tử Dạ? Nàng hiểu được, từ khi hắn tỉnh lại, mở miệng ra nói chuyện, nàng đã biết Tử Dạ muốn làm cái gì, hắn là muốn, dùng tánh mạng của mình cứu Diệp Hạo, vì thế, hắn mới cố ý chọc giận Du Hàn.
Quả nhiên, Du Hàn nghe xong lời nói của Tử Dạ liền giận tím mặt, hắn biểu tình dữ tợn, hung hăng trừng mắt nhìn Tử Dạ, tức giận nói:
-"Chết đến nơi mà còn nói cứng sao? Được, ta hôm nay trước hết giết ngươi!"
Nói xong, Du Hàn bỗng nhiên đánh một chưởng, đem Diệp Hạo đánh bay ra ngoài.
Diệp Lạc trong lòng quýnh lên, thất thanh kêu:
-"Không!"
Mà ở thời điểm nàng còn chưa kịp tiến lên, Du Hàn đã phi thân đứng trước mặt Tử Dạ, đem hắn kiềm chế vào trong ngực.
Vệ Tử Thanh đến bên cạnh Diệp Hạo đã hôn mê, dò xét hơi thở của hắn, sau khi cảm giác được vẫn có hô hấp, thế này mới giao cho thị vệ đứng ở phía sau, phân phó mang Diệp Hạo đi xuống.
Tình hình, lại lâm vào cục diện bế tắc, bốn người vẫn không tiếng động quan sát nhau.
Mà đúng lúc này, Yến Đào vẫn đang hôn mê bỗng nhiên có chút giật mình, nàng chậm rãi mở to hai mắt, khẽ đảo quanh một lượt, khi ánh mắt dừng ở trên người Du Hàn, ánh mắt phút chốc sáng ngời.
Nàng phảng phất như đang trôi nổi trong dòng nước, tìm thấy một cọng cỏ cứu mạng, rất nhanh từ trên mặt đất bò dậy, hướng Du Hàn xông đến, trong miệng kêu lên:
-"Ta đã làm theo lời ngươi giết hắn rồi, mau đưa giải dược cho ta, mau đưa giải dược cho ta!"
Du Hàn đầu tiên hơi sửng sờ, nhưng rất nhanh hắn không đợi Yến Đào bổ nhào vào người mình, liền tung chưởng đem nàng đẩy ra, lạnh lùng thốt:
-"Cút!"
Yến Đào bị một chưởng này lảo đảo ngã xuống, khóe miệng chậm rãi chảy ra tơ máu, nhưng là, nàng giống như không có cảm giác, tiếp tục bò dậy đánh tới Du Hàn, không ngừng kêu lên:
-"Đem giải dược cho ta, đem giải dược cho ta!"
Lúc này đây, tốc độ của Yến Đào cực nhanh, mà Du Hàn bởi vì trong tay vẫn đang kiềm chế Tử Dạ, không kịp chuẩn bị, liền trơ mắt nhìn Yến Đào nhào đến.
Hắn theo bản năng lấy tay đẩy Yến Đào ra, nhưng Yến đào lại giống như người mất đi lý trí, hai tay gắt gao kéo lấy vạt áo hắn, điên cuồng hét:
-"Đem giải dược cho ta, đem giải dược cho ta....... ."
Du Hàn bị Yến Đào cuốn lấy, sắc mặt nháy mắt trầm xuống, trong mắt hiện lên một tia sát ý, hắn không lưu tình vung tay, một chưởng nữa lại rơi xuống người Yến Đào, nhất thời không khí trở nên im bặt.
Chỉ thấy hai mắt nàng trợn lên, trong mắt tràn ngập oán hận cùng không cam lòng, sắc mặt nàng nháy mắt xám như tro tàn, thất khiếu chảy đầy máu tươi, sau đó chậm rãi xụi lơ trên mặt đất, chết không nhắm mắt.
Nhìn một màn tàn nhẫn như vậy, Diệp Lạc và Vệ Tử Thanh đều cực kỳ khẩn trương nhìn Du Hàn, sợ hãi hắn lại đột nhiên hạ độc thủ với Tử Dạ.
Du Hàn bỗng nhiên điên cuồng cười ha hả, hai mắt hắn nhìn chằm chằm Diệp Lạc, bàn tay đặt trên cổ Tử Dạ, lặng lẽ siết chặt, vẻ mặt cuồng loạn nói:
-"Thế nào? Ngươi đau lòng sao? Hay là ngươi đang sợ? Ngươi sợ hãi cái gì? Sợ ta giết hắn sao?"
Nhìn Tử Dạ bởi vì bị bóp cổ, thở không ra hơi, sắc mặt trắng bệch, Diệp Lạc chỉ cảm thấy lòng đau như đao cắt, nàng hít thật sâu một hơi, chậm rãi nói:
-"Du Hàn, thả hắn ra, ta đi với ngươi, thả hắn!"
Diệp Lạc vừa dứt lời, Tử Dạ bỗng nhiên trừng mắt kêu lên:
-"Không...... Lạc nhi...... Không....... ."
Nghe được thanh âm của Tử Dạ, Diệp Lạc rốt cục nhịn không được, nước mắt tuôn như suối, hai hốc mắt đỏ bừng.
Nhìn Tử Dạ không ngừng giãy dụa, còn có bộ dáng lo lắng của hắn, Diệp Lạc tan nát cõi lòng, nàng làm không được, nàng căn bản không cách nào nhìn thấy hắn chết ngay trước mắt, nếu vậy, nàng tình nguyện chết đi!
Du Hàn vốn nghe được lời nói của Diệp Lạc, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, lại bởi vì Tử Dạ giãy dụa, mà trở nên hung ác, hắn bỗng nhiên dùng sức siết chặt cổ Tử Dạ, nhìn gương mặt kia bởi vì mất đi hô hấp mà trở nên đỏ bừng, tức giận nói:
-"Ngươi câm miệng! Nếu không ta hiện tại sẽ giết ngươi!"
Tử Dạ mất đi hô hấp, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, hắn đã muốn nói không ra lời, nhưng trên mặt lộ ra nụ cười bình thản, hai tròng mắt gắt gao nhìn Diệp Lạc, thâm tình không rời.
*****
Diệp Lạc nhìn nụ cười dịu dàng của Tử Dạ, một câu cũng nói không nên lời, lòng của nàng, đã muốn mất đi tri giác, giống như linh hồn nàng đã thoát khỏi, bay đến bên người nam nhân kia.
Một cỗ đau đớn kịch liệt, nháy mắt tràn ngập toàn thân, nàng cảm thấy đau, một loại đau đớn mất đi hết thảy, không phải đau đớn vì thất bại, mà là một loại đau đớn còn đáng sợ gấp trăm gấp ngàn lần so với cắt da lóc thịt, Diệp Lạc cảm giác khí lực trong người từng chút từng chút mất đi, hai chân nàng như nhũn ra, cơ hồ đứng không vững.
Nhưng nàng vẫn gắt gao nhìn Tử Dạ, nhìn hắn giãy dụa rồi dần trở nên vô lực, nàng thậm chí cảm nhận giống như hắn, giây phút tử vong đến gần cái loại này... Tuyệt vọng cùng sợ hãi!
Nhưng là, nàng nhìn thấy trong mắt Tử Dạ không có nửa điểm sợ hãi, cũng không có tuyệt vọng, tình yêu của hắn, là một loại yêu khắc cốt ghi tâm, tuyệt vọng mà thê lương, cũng rất đắc ý, giống một đóa hoa rực rỡ nhất, nhưng vào thời khắc này lại đột nhiên héo rũ! Tựa như tình yêu của hắn và nàng!
Nàng hiểu được lòng mình, nhưng đối với Tử Dạ, nàng lần đâu hiểu trái tim hắn, nguyên lai, một nam nhân kiêu ngạo bạo ngược như hắn, khi yêu cũng trở nên ấm áp như thế.
Nàng đọc hiểu trong mắt của hắn lời yêu, cũng nhìn thấy trong mắt hắn câu xin lỗi, đó là một loại áy náy tuyệt vọng, hắn vì sao làm như thế, vì sao?
Nước mắt, từng giọt từng giọt chạy dọc theo gò má tái nhợt của Diệp Lạc, tích lạc trên mặt đất, hai mắt đẫm lệ, trong mơ hồ nàng nhìn thấy khóe mắt Tử Dạ, lấp lánh giọt nước mắt trong suốt, sau đó, hắn chậm rãi nhắm chặt hai mắt lại.
Một cỗ tê tâm đau đớn, điên cuồng xé nát thân thể nàng, một khắc trước khi hai mắt hắn nhắm lại, nàng chỉ cảm thấy trời đất dường như đảo lộn, lòng của nàng đau, đau đến cơ hồ mất đi tri giác, đau đến mức nàng muốn điên cuồng thét lên.
Nhưng nàng không có, nàng chỉ lặng yên, vẫn không nhúc nhích, đứng ở nơi đó, mở to đôi mắt vô thần, không rời khỏi hắn.
Một khắc này, trong mắt nàng không có bất kỳ ai khac, chỉ có hắn, nàng giống như nhìn thấy hắn mỉm cười thong dong bước tơi, thâm tình nhìn nàng, mở rộng hai cánh tay to lớn, chờ đợi nàng nhào vào ngực hắn.
Thời gian nháy mắt ngưng đọng lại, không ai nói chuyện, thậm chí, một chút hô hấp cũng không có.
Mà trên khuôn mặt tuấn mỹ của Du Hàn, bỗng nhiên có một loại biểu tình kỳ quái, phảng phất là không thể tin được, cũng giống như một loại giải thoát.
Mặt của hắn dần bị bóp méo, mơ hồ mang theo một tia thống khổ, sau đó, từ nơi ngực xuyên qua một thanh chủy thủ, máu tươi chậm rãi trào ra ướt đẫm lồng ngực hắn, từ xa nhìn lại, giống như một đóa hoa màu đỏ chót, tiên diễm vô cùng, đóa hoa chậm rãi nở rộ, cả quá trình làm người ta cảm thấy đẹp đẽ mà quỷ dị.
Bàn tay nắm lấy cổ Tử Dạ, dần mất đi sức lực, sau đó, tay hắn buông lỏng, Tử Dạ nháy mắt ngã xuống đất.
Thân thể Du Hàn từ từ đổ về phía sau, hắn trợn to hai mắt, nhìn Diệp Lạc đứng cách đó không xa, đôi môi mỏng manh, khẽ mấp máy, giống như đang nói cái gì, nhưng khuôn mặt dần mất đi huyết sắc, cuối cùng lộ ra một nụ cười cổ quái.
Nháy mắt Du Hàn ngã xuống, Thanh nhi cả người đầy máu đứng phía sau hắn, sắc mặt nàng trắng bệch, hai tay vẫn đang nắm chặt chủy thủ, nàng hai mắt mở to ngơ ngác, mờ mịt nhìn Du Hàn nằm trên mặt đất.
Một giọt nước mắt trong suốt, vô giác chảy xuống, sau đó rơi trên người Du Hàn.
Qua một lúc lâu, Thanh nhi bỗng nhiên ô một tiếng khóc lớn, sau đó nàng quỳ xuống bên cạnh Du Hàn, khóc nói:
-"Xin lỗi, thực xin lỗi........."
Vệ Tử Thanh nháy mắt phục hồi tinh thần, hắn nhanh chóng chạy phía trước, một phen nâng người Tử Dạ, sau đó dò xét hơi thở của hắn, sau khi cảm giác được hô hấp mỏng manh, hắn mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hắn nhìn thoáng qua vẻ mặt lo lắng của Diệp Lạc, sau đó đem Tử Dạ bế lên, nói:
-"Nương nương, hoàng thượng không có việc gì! Thuộc hạ trước tiên đem hoàng thượng đưa đến ngự y!"
//Người to đùng như Tử Dạ mà Vệ Tử Thanh bế được, dã man con ngan//
Diệp Lạc biểu tình cứng ngắc gật gật đầu, dõi theo bóng lưng Vệ Tử Thanh cùng Tử Dạ khuất dần, khẽ thở dài, thế này mới cảm giác được, thân thể của mình từng điểm từng điểm ấm áp, khí lực cũng từ từ khôi phục.
Nàng nhìn Thanh nhi lệ rơi đầy mặt, chậm rãi hướng Du Hàn đi đến.
Nàng đến bên cạnh Du Hàn, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, lặng yên nhìn khuôn mặt đã vô cùng quen thuộc.
Du Hàn vẫn đang mở to hai mắt, khó khăn thở phì phò, thời điểm nhìn thấy Diệp Lạc, hai mắt hắn sáng ngời, đôi môi run rẩy, khó khăn nói:
-"Lạc....... Lạc nhi......"
Diệp Lạc lặng yên nhìn hắn, trong mắt thật sâu bi thương, nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay Du Hàn, thanh âm nghẹn ngào nói:
-"Vì sao? Vì sao huynh làm như vậy? Vì sao?"
Du hàn trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra một nụ cười kỳ quái, hắn dùng hết khí lực toàn thân, gắt gao nắm chặt bàn tay Diệp Lạc, đứt quãng nói:
-"Bởi vì.... . Bởi vì.... . Ta yêu nàng.... . Ta không thể dễ dàng tha thứ...... Dễ dàng tha thứ người khác....... . Có được...... Nàng....... . Cho dù.... . Là chết......"
Thanh âm của Du Hàn càng ngày càng nhỏ, khóe môi hắn vẫn duy trì nụ cười, gắt gao nhìn Diệp Lạc.
Qua một hồi lâu, thân thể hắn bỗng nhiên run lên nhè nhẹ, sau đó đầu nghiêng sang một bên, tắt thở.
Chỉ là cặp mắt kia đã mất đi độ sáng, vẫn đang mở to, bên trong tràn ngập lưu luyến không cam lòng.
//Thế là xong, ngủm hai nhân vật phản diện//
← Ch. 277 | Ch. 279 → |