Triều đình phong vân
← Ch.120 | Ch.122 → |
Edit: Muỗi Vove
Trong chính điện, so với ngày thường không có gì khác biệt, chúng thần quan phục chỉnh tề, lục tục kéo nhau vào triều sớm, hôm nay trừ bỏ thời tiết tương đối khá hơn, tuyết đã ngừng rơi thì có một điểm bất đồng, chính là, không thấy một người không bao giờ nghỉ lên triều như Mã thừa tướng, trong lòng mọi người không khỏi cảm thấy có điểm kỳ quái.
Đối với tình thế trước mắt trong triều, kỳ thật chúng thần mỗi người trong lòng đều hiểu được, gần đây Hoàng hậu Long Ngữ Lan cùng Thái tử quan hệ như nước với lửa, từ sau khi Hoàng thượng bị bệnh, đã không lên triều, mọi việc trong triều cũng giao cho Thái tử Tử Dạ phụ trách, nhưng là, cũng sau khi Hoàng thượng bị bệnh, Hoàng hậu Long Ngữ Lan mỗi ngày đều lâm triều, hơn nữa, còn cùng Tử Dạ đối chọi gay gắt, cứ thế, bầu không khí trong triều mấy ngày gần đây càng trở nên áp lực.
Đại thần trong triều ngoài mặt quan hệ hữu hảo, gặp nhau vẫn cười ra vẻ, kỳ thực, sớm đã chia làm hai phái, thừa tướng Tư Mã Văn cùng một số đại thần và Hoàng hậu Long Ngữ Lan lập ra Vương phái, một ít còn lại có vẻ là cựu thần trung thành, tỷ như Binh bộ thượng thư hiện tại trong tay không nắm thực quyền, cùng thống lĩnh tướng quân Dương tướng quân là đứng về phía Tử Dạ.
Vốn dĩ, ở trong triều, người ủng hộ Tử Dạ ngoại trừ vài cựu thần, cơ hồ không có ai thân tín, may mắn Tử Dạ có trong tay Long ấn, cho nên, một số đại thần do dự đã quyết định nghiêng về phía Tử Dạ, dù sao, Tử Dạ cũng là người thừa kế chính thống ngôi vị hoàng đế, nước Tây Lương luôn luôn có tổ huấn, con trưởng sẽ được lập làm Thái tử, kế thừa ngôi vị hoàng đế, nếu Thái tử không phạm phải sai lầm quá lớn, sẽ không tùy tiện phế bỏ tước vị.
Cũng như mọi ngày, chúng thần dựa vào quan hàm, xếp thành hai hàng, yên lặng chờ Tử Dạ cùng Long Ngữ Lan xuất hiện, mà hôm nay, ở vị trí cao nhất, cũng không có thân ảnh Tư Mã Văn.
Chúng thần lén lút dò xét, đáy lòng âm thầm phỏng đoán, ngoài mặt không lộ ra nửa điểm dấu vết. Duy chỉ phe phái của Tử Dạ, trong lòng tự nhiên là âm thầm cao hứng, mà ở phía đối lập, các đại thần lòng nóng như lửa đốt, thấp thỏm bất an.
Cuối cùng, không lâu sau, Tử Dạ một thân áo bào màu tím rốt cục từ sau đại điện chậm rãi đi ra, bởi vì hắn còn chưa đăng cơ, cho nên hắn cũng không thể ngồi trên ghế rồng, mà là một chỗ ngồi khác bên cạnh ghế rồng.
Tử Dạ nhẹ nhàng ngồi xuống, đợi chúng thần thi lễ xong, thản nhiên quét mắt nhìn toàn bộ đại điện, sau đó không để lại dấu vết nhìn thoáng qua vị trí để trống phía trước, trong mắt hiện lên một tia lãnh ý, dùng ngữ khí bình tĩnh, uy nghiêm nói:
-"Các vị đại thần, bởi vì phụ hoàng bệnh nặng, cho nên gần đây ở trong triều đã xảy ra không ít chuyện, hôm nay, bản Thái tử có một việc hướng các vị đại thần tuyên cáo."
Theo sau lời nói của Tử Dạ, hậu điện liền truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó, một thanh âm bén nhọn truyền đến:
-"Dạ nhi! Hôm nay như thế nào sớm như vậy? Cũng không đợi mẫu hậu? Xem ra, trong mắt Dạ nhi bây giờ, đã không có mẫu hậu này nữa rồi, như thế nào, phụ hoàng ngươi còn đang mang bệnh, ngươi đã nghĩ đến muốn đăng cơ rồi sao?"
Sau khi Long Ngữ Lan xuất hiện, trong đại điện nhất thời lặng ngắt như tờ, Long Ngữ Lan chậm rãi ngồi xuống ghế phượng, phượng liễu quét về phía các vị đại thần, khẽ hừ một tiếng, lạnh lùng nói:
-"Như thế nào? Thấy bổn cung đến đây, sao không lên tiếng? Trong mắt các ngươi còn có bổn cung hay không?"
Chúng đại thần nào dám nghênh tiếp ánh mắt của Long Ngữ Lan, vội vàng cúi đầu, cùng hướng Long Ngữ Lan hành lễ.
Tử Dạ mắt lạnh nhìn thấy hết thảy, đợi các đại thần hành lễ xong, mới cười lạnh một tiếng:
-"Uy phong của mẫu hậu thật sự không có chút nào suy giảm, đối mặt với chúng thần, mẫu hậu vẫn mặt không đổi sắc, ở Tây Lương quốc, xem như là người đầu tiên! Ở trong trí nhớ của nhi thần, hậu cung can thiệp triều chính, trừ bỏ mẫu hậu, còn không có bất luận kẻ nào đâu! Xem ra, nhi thần còn phải hướng mẫu hậu học hỏi nhiều!"
Long Ngữ Lan ngẩng đầu, nhìn về phía chúng đại thần, rốt cuộc chú ý tới sự vắng mặt của Tư Mã Văn, bà ta không khỏi biến sắc, hai tay không tự chủ siết chặt, qua một hồi lâu, lạnh lùng nói:
-"Xem ra, bổn cung vẫn là đánh giá thấp khả năng của Dạ nhi! Bổn cung vừa mới nghe được, Dạ nhi có chuyện muốn tuyên bố trước các vị đại thần? Thật sự là đúng dịp! Vừa vặn hôm nay bổn cung cũng có một sự việc cần tuyên bố!"
Tử Dạ mặt không đổi sắc, khẽ cười một tiếng, nói:
-"A? Thật không? Như vậy, vẫn là nhường ẫu hậu nói trước! Nhi thần chăm chú lắng nghe!"
Đối mặt với thái độ trầm ổn của Tử Dạ, Long Ngữ Lan trong lòng không khỏi trầm xuống, bất quá, bà nhìn thoáng qua thánh chỉ trên tay cung nữ bên cạnh, lại thấy yên lòng, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười đoan trang, ngữ khí thản nhiên:
-"Nếu Dạ nhi như thế hiếu tâm, bổn cung liền đáp ứng vậy."
Nói xong, bà quay sang hướng về các đại thần:
-"Hôm nay, bổn cung muốn trước mặt các vị tuyên đọc một phần ngự chỉ của Hoàng thượng, mọi người nên cẩn thận lắng nghe!"
Tử Dạ trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra một nụ cười trào phúng, thản nhiên nói:
-"Nếu là thánh chỉ của phụ hoàng, mẫu hậu cứ việc tuyên đọc, chẳng lẽ, đối với thánh chỉ của phụ hoàng, còn có người dám kháng chỉ sao?"
Long Ngữ Lan khinh thường liếc mắt nhìn Tử Dạ, sau đó thu hồi ánh mắt, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
-"Có những lời này của Dạ nhi, bổn cung tự nhiên là yên tâm!"
Nói xong không hề để ý đến Tử Dạ, mà từ ghế phượng đứng lên, lấy thánh chỉ trong tay cung nữ, tỉ mỉ mở ra, cao giọng đọc:
-"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, trẫm bệnh nặng đến nay, xao nhãng triều chính nhiều ngày, nội tâm cảm thấy vô cùng áy náy, mọi việc trong triều, trẫm cũng nghe nói đến, Thái tử không quan tâm triều chính, tự mình xuất cung, trẫm thật vô cùng phẫn nộ, cho nên phế bỏ ngôi vị Thái tử, cho Ứng Vương thay thế."
Thanh âm của Long Ngữ Lan bén nhọn, vang vọng khắp đại điện, chúng thần trong lòng đều kinh ngạc, đặc biệt những người đứng về phía Tử Dạ, hai mặt nhìn nhau, không biết phải làm sao.
Trái ngược với vẻ bối rối của các vị đại thần, Tử Dạ lại có vẻ vô cùng bình tĩnh, trên khuôn mặt lạnh lùng thủy chung vẫn lộ vẻ mỉm cười, thậm chí, sau khi nghe Long Ngữ Lan tuyên chỉ, còn nhẹ nhàng vỗ tay!
Nghe xong Long Ngữ Lan tuyên đọc thánh chỉ, duy chỉ các đại thần ủng hộ Long Ngữ Lan người người sắc mặt vui mừng, còn các đại thần phe phái Thái tử lại ngạc nhiên nghi ngờ, nhìn thấy thần sắc bình tĩnh của Tử Dạ, mọi người mới hơi hơi yên tâm.
Long Ngữ Lan vốn mỉm cười đợi chúng thần đáp lại, nhưng ngoài ý muốn nghe thấy tiếng vỗ tay vô lễ của Tử Dạ, rốt cuộc nhìn không được biến sắc, tức giận nói:
-"Dạ nhi, ngươi dám đối với Hoàng thượng bất kính như thế?"
*****
Edit: Muỗi Vove
Tử Dạ cũng không để ý tới Long Ngữ Lan, mà chậm rãi từ trên ghế đứng lên, đôi con ngươi sắc bén đảo qua thừa tướng nhất đảng đại thần, sau đó thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nhìn thẳng Long Ngữ Lan, gằn từng tiếng:
-"Mẫu hậu, nơi này cũng không phải là Phượng hoàng cung của người, mẫu hậu muốn tuyên chỉ, thỉnh trở lại Phượng hoàng cung của người mà tuyên đọc, đây là nơi thảo luận chính sự của Tây Lương quốc, chứ không phải là nơi mẫu hậu có thể khoa chân múa tay như ở hậu cung đâu!"
Tử Dạ vừa nói xong, còn không đợi Long Ngữ Lan trả lời, một đại thần đảng thừa tướng bỗng nhiên lớn tiếng chỉ trích:
-"Thái tử gia, thánh chỉ là do Hoàng đế sở hạ, há có thể tùy tiện bêu xấu? Ngài địa vị Thái tử cao quý, lại càng không thể đối với Hoàng thượng bất kính như thế! Còn có, ngài thân là vãn bối, sao có thể bất kính với nương nương?"
Tử Dạ lạnh lùng nhìn vị đại thần kia, vẫn không nói gì, Dương tướng quân đã đứng ra, trợn mắt trừng vị đại thần kia, quát:
-"Lớn mật! Thân là thần tử, há có thể đối với Thái tử chỉ trích? Theo lão phu, nếu muốn bàn về bất kính, đầu tiên phải kể đến lão tặc ngươi!"
-"Ngươi!"
Vị đại thần bị chọc tức vẻ mặt lúc đỏ lúc trắng, một đôi mắt trừng như chuông đồng, phẫn nộ nhìn Dương tướng quân.
Long Ngữ Lan sắc mặt xanh mét, rốt cuộc cũng vô pháp ngụy trang đi xuống, bà thông suốt quay đầu nhìn Tử Dạ, lạnh lùng thốt:
-"Ngươi là đang nghi ngờ bổn cung sao? Chẳng lẽ, bổn cung lại có thể tự hạ thánh chỉ hãm hại ngươi?"
Tử Dạ châm chọc nhìn Long Ngữ Lan, chậm chạp nói:
-"Mẫu hậu, trong tay của người thật sự là thánh chỉ do phụ hoàng sở hạ? Phụ hoàng thân là ngôi cửu ngũ, như thế nào lại có thể làm việc hồ đồ như thế? Chẳng lẽ mẫu hậu không biết, Tây Lương quốc ta sớm có tổ huấn, không thể dễ dàng phế bỏ ngôi vị Thái tử?"
Long Ngữ Lan sắc mặt ngày càng trở nên khó coi, bà mặt không chút thay đổi nói:
-"Thánh chỉ ở trong tay bổn cung, bổn cung nói thật chính là thật! Tử Dạ, ngươi bây giờ đã không còn là Thái tử, ngươi không có quyền lợi đến chất vấn bổn cung! Hoàng thượng trước mắt đang ở Phượng Hoàng cung, nếu ngươi không tin thánh chỉ là thật, vậy có thể theo bổn cung đến Phượng Hoàng cung hướng Hoàng thượng chứng thực!"
-"Ha ha!"
Tử Dạ nghe xong lời Long Ngữ Lan..., bỗng nhiên cất tiếng cười to, giống như nghe được truyện cười trong thiên hạ.
Long Ngữ Lan giận dữ, bà nhìn trừng trừng Tử Dạ, lạnh lùng quát:
-"Ngươi cười cái gì? Ngươi dám cười nhạo bổn cung?"
Tử Dạ ngưng lại tiếng cười, đôi con ngươi đen lợi hại gắt gao nhìn thẳng Long Ngữ Lan, gằn từng tiếng:
-"Long Ngữ Lan, bà thật to gan, bà cư nhiên dám giấu giếm phụ hoàng, lén thảo thánh chỉ, muốn phế truất ngôi vị Thái tử?"
Long Ngữ Lan tự nhiên cũng không cam chịu yếu thế, bà hừ lạnh một tiếng, nói:
-"Tử Dạ, hiện tại người kháng chỉ là ngươi, chẳng lẽ, Hoàng thượng bãi miễn chức vị Thái tử, ngươi còn không phục sao? Ngươi cũng đừng quên, Hoàng thượng trước mắt còn ở Phượng Hoàng cung tĩnh dưỡng!"
Những lời này của Long Ngữ Lan, chính là cảnh cáo Tử Dạ không nên hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì Hoàng thượng vẫn còn ở trong tay bà. Bà vốn tưởng rằng Tử Dạ thấu chuột vỡ đồ, không dám đối với bà làm cái gì, nhưng là, bà lại đoán sai rồi, Tử Dạ nghe xong lời của bà, chẳng những thần sắc không thay đổi, ngược lại thản nhiên nói:
-"Long Ngữ Lan, bà là muốn cảnh cáo bản Thái tử, phụ hoàng còn trong tay bà, muốn bản Thái tử ngoan ngoãn chấp nhận bị phế bỏ sao? Bản Thái tử thật sự là không thể không bội phục, tính toán của bà chứng thật là không sai, bất quá, bà đã quên một việc, phụ hoàng trước mắt đang ở trong đại điện nghe rõ từng chữ từng lời của bà, nhất cử nhất động của bà, bản Thái tử tin tưởng, phụ hoàng đã thu vào trong mắt rồi!"
Nói xong, Tử Dạ dừng một chút, bỗng nhiên lớn tiếng nói:
-"Phụ hoàng! Người xem nhi thần nói có đúng không?"
Theo sau lời của Tử Dạ, Hoàng thượng một thân hoàng sắc long bào, chậm rãi từ sau điện đi ra, chỉ thấy hắn ốm yếu xanh xao, vẻ mặt mệt mỏi rã rời.
Mọi người đột nhiên nhìn thấy Hoàng thượng, trong lòng kinh hãi, người người hô vạn tuế, quỳ rạp trên đất không dám ngẩng đầu lên.
Long Ngữ Lan sắc mặt đại biến, khuôn mặt đắc ý dần trở nên vặn vẹo, bà mở to mắt, không thể tin được nhìn Hoàng thượng, run giọng nói:
-"Ngươi...Làm sao ngươi lại ở chỗ này...?"
Hoàng thượng biểu tình bình tĩnh liếc nhìn bà ta một cái, sau đó chậm rãi ngồi xuống ghế rồng, cũng không để ý đến Long Ngữ Lan, mà lạnh lùng nhìn chúng thần quỳ trên mặt đất, trầm giọng nói:
-"Trẫm một đoạn thời gian trước, đều không phải bị bệnh nặng, mà là bị Hoàng hậu hạ độc hôn mê, giam lỏng ở Phượng Hoàng cung! May mắn đêm qua được Dạ nhi cứu ra, trẫm mới có thể thoát khỏi tay ác phụ này!"
Hoàng thượng ngữ khí cực kỳ kích động, bởi vì quá mực kích động, hắn đột nhiên ho khan, qua một lúc lâu, mới miễn cưỡng đè nén được cơn ho, tiếp tục nói:
-"Trẫm hôm nay đến đây, là có hai sự kiện cần tuyên bố, chuyện thứ nhất, chính là phế bỏ ngôi vị Hoàng hậu của Long Ngữ Lan, biếm vào lãnh cung, cùng thanh đèn làm bạn! Chuyện thứ hai, trẫm đã nhiều tuổi, dự định truyền ngôi cho Dạ nhi!"
Hoàng thượng nói xong, trong đại điện nhất thời lặng ngắt như tờ, một lát sau, Long Ngữ Lan đột nhiên cười to, khuôn mặt xinh đẹp cử chỉ đoan trang tao nhã không còn sót lại chút gì, mà thay bởi biểu tình dữ tợn vặn vẹo, bà hung ác nhìn Hoàng thượng, thanh âm sắc nhọn:
-"Thoái vị? Ngươi nghĩ lừa bổn cung? Ngươi căn bản không phải là Hoàng thượng! Hoàng thượng bệnh nặng còn đang hôn mê, ngươi chạy đâu ra một thằng hề? Dám ở trước mặt bổn cung kiêu ngạo như thế?"
Tử Dạ bỗng nhiên từ trong ngực lấy ra một bình sứ nhỏ, nhẹ nhàng ném trên mặt đất, trào phúng nói:
-"Long Ngữ Lan, bà có phải hay không nghĩ đến, không có cái này, phụ hoàng sẽ không tỉnh lại? Bản Thái tử nói cho bà biết, bây giờ người đang ở trong Phượng Hoàng cung, căn bản không phải là phụ hoàng, chẳng qua chỉ là một cung nhân mà thôi! Ngươi hẳn là đã biết, nguyên nhân ngày hôm qua thích khách náo loạn trong Phượng Hoàng cung?"
Long Ngữ Lan hai mắt gắt gao nhìn bình sứ nhỏ trên mặt đất, sắc mặt ngày càng khó coi, qua một hồi lâu, đột nhiên phát ra tiếng cười chói tai, bà ta hung tợn chỉ vào Hoàng thượng, tức giận nói:
-"Cho dù lão già kia được ngươi cứu ra thì thế nào? Ngươi cho như vậy là có thể đem bổn cung thúc thủ chịu trói sao? Ngươi đừng quên, hai khối hổ phù còn lại đang nằm trong tay bổn cung!"
Tử Dạ cười lạnh một tiếng:
-"Long Ngữ Lan, bà cho là bà hôm nay còn có thể rời đi nơi này sao?"
Nói xong, mạnh giọng quát:
-"Bắt!"
Thanh âm của Tử Dạ vừa hạ xuống, hai cung nữ vốn đứng phía sau Long Ngữ Lan bỗng ra tay nhanh như chớp, đem Long Ngữ Lan áp trụ.
← Ch. 120 | Ch. 122 → |