← Ch.01 | Ch.03 → |
Ba tháng trước, bởi vì không muốn liên lụy tôi nên Chu Kinh Trì đỏ hốc mắt nói chia tay với tôi.
"Uyển Uyển, nếu không chúng ta chia tay đi... Anh không muốn làm liên lụy đến em."
Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy trời đất quay cuồng, còn chưa mở miệng, nước mắt đã rơi xuống không ngừng.
"Sao lại chia tay, đã xảy ra chuyện gì?"
Tôi nắm chặt cánh tay anh ta, không thể tin ngẩng đầu nhìn.
Cho đến khi anh ta lấy ra giấy chẩn đoán ung thư dạ dày.
Khi nhìn thấy mấy chữ "ung thư dạ dày trung kỳ" được viết rõ ràng trên đó, thế giới của tôi dường như sụp đổ trong nháy mắt, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở.
"Làm sao... Làm sao có thể như vậy."
Chu Kinh Trì không nói gì, ôm chặt lấy tôi, tôi cảm thấy cổ mình hơi ướt, theo bản năng muốn ngẩng đầu.
"Đừng... đừng nhìn, Uyển Uyển, anh không muốn em nhìn thấy bộ dạng chật vật của anh, cũng không muốn liên lụy đến em... Ngày mai anh sẽ dọn ra ngoài, trước khi c. h. ế. t em hãy để cho anh ôm thật chặt..." Giọng nói của anh ta khẽ run rẩy, mang theo bất đắc dĩ cùng tuyệt vọng.
Tôi tức giận đến mức hai mắt đỏ bừng, hung hăng vỗ lưng anh ta, nghẹn ngào nói: "Đừng nói linh tinh, c. h. ế. t cái gì, em sẽ cùng anh... Sẽ tốt thôi."
Nói xong, chúng tôi rơi vào im lặng.
Chi phí phẫu thuật của Chu Kinh Trì lên tới hơn nửa triệu.
Đây quả thực là con số trên trời đối với tôi.
Trừ khi tôi đi bán gan bán thận.
Sau một lúc lâu, anh ta có chút uể oải buông tôi ra, giọng nói khàn khàn.
"Không sao, chỉ là nghĩ đến chuyện sau này không được ở bên em nữa, tim anh liền khó chịu, Uyển Uyển... người duy nhất anh không buông bỏ được chính là em..."
Nhìn vẻ mặt đau lòng của anh ta, tôi cố nặn ra một nụ cười, dịu dàng an ủi: "Không sao, em sẽ nghĩ biện pháp."
Sau khi về nhà, tôi mở tài khoản ra, chắp vá lại cũng không đến năm ngàn.
Tôi ngồi yên trên giường, nhìn chằm chằm giấy tờ bất động sản trong tay đến mức ngẩn người.
Đây là thứ cha mẹ để lại cho tôi, cũng là thứ duy nhất có thể đổi lấy tiền.
Một bên là bạn trai yêu nhau năm năm, một bên là căn nhà cũ mẹ để lại.
Đêm đó, tôi cuộn tròn ở đầu giường, ôm chặt giấy chứng nhận bất động sản, lệ rơi đầy mặt, miệng không ngừng tự trách.
Thật xin lỗi, ba mẹ, là con gái vô dụng.
Vào thời điểm tôi tuyệt vọng nhất, Chu Kinh Trì đã kéo tôi ra khỏi vũng bùn, bây giờ anh ta gặp khó khăn, tôi không thể mặc kệ được.
Ngày hôm sau, tôi bán nhà của mẹ tôi và chuyển đến một căn phòng trọ với Chu Kinh Trì.
Nhưng tiền bán nhà còn lâu mới đủ tiền trị liệu cho anh ta.
Chỉ một hộp Bội Mễ Đế Ni đã muốn bốn vạn ngàn, hơn nữa các loại phí tư vấn, quả thực chính là một cái động không đáy.
Vì thế tôi bỏ học và làm ba công việc.
Mỗi ngày đi sớm về tối, chỉ vì để có thể kiếm thêm mấy chục đồng, sớm tích góp đủ tiền phẫu thuật.
← Ch. 01 | Ch. 03 → |