← Ch.132 | Ch.134 → |
Chớp mắt đã qua bảy tám ngày, vết thương trên người Cố Trường Trạch cũng dần dần kết vảy, Thái y lệnh mỗi ngày đều đến xem bệnh, nhìn vết thương ngày một tốt lên, càng thêm cảm động đến mức muốn rơi lệ.
Ông ta còn chưa từng thấy Điện hạ có lúc nào an phận như vậy.
Bên này Tạ Dao vừa hâm nóng thuốc bưng tới, Cố Trường Trạch lười biếng dựa vào giường, từng ngụm từng ngụm để nàng đút cho, uống xong còn ngoắc ngoắc ngón tay Tạ Dao cười nói.
"Ta như vậy nghe lời, Thái tử phi có phần thưởng gì không?"
Tạ Dao nhìn khuôn mặt đã có chút huyết sắc của hắn, rốt cuộc cũng dần dần yên tâm, thấy xung quanh không có ai chú ý, nhanh chóng hôn lên mặt hắn một cái.
"Mấy ngày nay rồi, Thái tử phi có nhớ ta không?"
Vết thương trên người vừa mới khỏi hẳn, Cố Trường Trạch đã không an phận, ôm eo nhỏ của Tạ Dao kéo nàng vào lòng, môi rơi bên tai nàng, hơi thở nóng bỏng phả ra, khiến cổ Tạ Dao lập tức đỏ bừng.
"Cũng chỉ mới bảy tám ngày..."
Người khác làm sao có thể giống như hắn chứ?
Tạ Dao nghĩ nàng lúc trước ở nhà, những người bạn khuê tú đã sớm kết hôn cũng chưa từng nghe nói phải ngày đêm cùng phu quân...
Sao Cố Trường Trạch đường đường là Thái tử, lại say mê chuyện này như vậy?
"Bảy tám ngày rồi, ta rất nhớ nàng."
Cố Trường Trạch cười một tiếng, môi men theo dái tai trượt xuống.
Hắn hôn Tạ Dao, ôm nàng lên giường, trâm cài trên đầu bị hắn kéo xuống, rơi xuống đất vang lên tiếng leng keng.
Đã nhiều ngày không thân mật, hắn rất thèm muốn cơ thể Tạ Dao, men theo cổ hôn xuống xương quai xanh, y phục xốc xếch bị hắn đẩy ra, Cố Trường Trạch dần dần có chút động tình.
Nhưng Tạ Dao lại rất tỉnh táo, nàng sợ như vậy náo loạn một phen, vết thương mới khỏi không lâu lại bị rách ra, nếu như công cốc, chi bằng nhịn thêm mấy ngày nữa.
Nàng đưa tay đẩy Cố Trường Trạch ra, đỏ mặt đứng dậy kéo vạt áo.
"Điện hạ tối nay tự mình ngủ ở tiền viện đi."
Tổng tốt hơn là hai người ngủ cùng nhau, đến nửa đêm còn không biết mình đã mê loạn thế nào.
Nàng thu dọn y phục xong vội vàng ra khỏi tiền viện, Cố Trường Trạch còn chưa hoàn hồn từ trong cơn xúc động vừa rồi, đã thấy người chuồn mất.
Hắn thở hổn hển một tiếng, cảm nhận dư vị còn sót lại trên tay, nghĩ đến thân thể mềm mại đêm đêm ngủ trong lòng hắn, nhất thời cảm thấy khí huyết dâng trào.
Người chạy mất thì sao, núi không đến với ta thì ta đến với núi.
Tối nay Tạ Dao tắm rửa xong, đuổi hạ nhân lui, vừa định quay về giường nghỉ ngơi, liền nghe thấy tiếng gõ cửa cốc cốc cốc, có người từ bên ngoài gõ cửa phòng nàng.
Tiếng bước chân quen thuộc như vậy nàng không cần nghĩ cũng biết là ai, bước chân nhẹ nhàng ngồi xuống bàn, chỉ chờ Cố Trường Trạch cho rằng nàng đã ngủ rồi tự mình rời đi.
Một tiếng, hai tiếng, người ngoài cửa không đợi được người mở cửa, dần dần im bặt.
Tạ Dao cho rằng hắn đã đi, xoay người định quay về giường nghỉ ngơi, vừa mới đứng dậy, liền nghe thấy tiếng cửa sổ bị đẩy ra, một bóng người chợt lóe, người đã nhảy vào trong.
Cố Trường Trạch nhẹ nhàng phủi phủi tay áo, ung dung thong thả đáp vào phòng Tạ Dao.
Tạ Dao trừng lớn mắt, nhìn cửa sổ rồi lại nhìn hắn, thế nào cũng không nghĩ tới đây là chuyện mà đường đường Thái tử có thể làm ra.
"Đã là giờ Tuất rồi, Điện hạ nên quay về nghỉ ngơi."
"A Dao bảo Thái tử quay về nghỉ ngơi, có liên quan gì đến Cố Trường Trạch?"
Cố Trường Trạch cười tủm tỉm đi tới gần.
Tạ Dao tức giận trừng mắt liếc hắn, lời này mà cũng là lời đường đường Thái tử có thể nói ra sao?
Nàng đứng dậy muốn đẩy hắn ra ngoài, vừa mới nắm lấy tay áo Cố Trường Trạch, đã bị hắn ôm eo bế lên.
Tạ Dao bị hắn nhẹ nhàng đặt lên giường.
"Vừa mới quyến rũ ta xong, A Dao đã bỏ đi, thật là nhẫn tâm."
Hắn oán trách, động tác trên tay lại không ngừng, ba hai cái đã cởi bỏ áo khoác ngoài, người nam nhân trẻ tuổi mặc áo trong, cúi người hôn nàng.
"Vết thương..."
Tạ Dao đưa tay muốn đẩy hắn ra, lại bị Cố Trường Trạch nắm lấy cổ tay ấn trên gối, nụ hôn của hắn rơi trên mi mắt, hàm hồ không rõ nói.
"Ta chỉ hôn nàng thôi, không làm gì khác, được không... Nhiều ngày rồi, ta thật sự rất nhớ nàng."
Tạ Dao nhất thời mềm lòng, cũng bị nụ hôn của hắn khiến cho có chút mê loạn, bàn tay đang đẩy hắn ra dừng lại, vòng lấy cổ hắn, ngoan ngoãn mặc cho hắn hôn.
Trong mắt Cố Trường Trạch hiện lên chút gian xảo, nụ hôn rơi trên mi mắt, xương quai xanh, bàn tay to lớn vuốt ve trên người nàng.
Chẳng mấy chốc, nhiệt độ trong phòng dần dần tăng cao, áo khoác ngoài của Tạ Dao bị hắn ném lung tung xuống đất.
"Được rồi... Không phải nói... Chỉ hôn thôi sao?"
Tạ Dao thở hổn hển, tóc mai lộn xộn dính trên má, khuôn mặt ửng hồng.
"Ừm... ta cũng không động, chỉ cởi y phục ra nhìn một chút, được không."
Giọng nói của hắn khàn khàn, khiến Tạ Dao nhất thời mê muội, vô thức gật đầu.
Dây lưng bị cởi ra, làn da bị che phủ càng thêm nóng bỏng, đầu ngón tay mát lạnh men theo eo sờ xuống, váy dài bị vén lên, Tạ Dao run rẩy co người lại, làn da lập tức ửng hồng.
"Đừng..."
Nhưng người này lại không nghe lời nàng nói, động tác trên tay càng thêm mạnh mẽ, ngoài cửa sổ hoa rơi xuống đất, trong phòng yên tĩnh vang lên vài tiếng nước rơi, nghe vô cùng mờ ám.
Tạ Dao cắn chặt môi, không chịu phát ra bất kỳ âm thanh nào, từ mặt đỏ đến tận mang tai.
← Ch. 132 | Ch. 134 → |