← Ch.01 | Ch.03 → |
Ngày đông ảm đạm, thiếu niên ấy tựa như tiên giáng trần, ngẩng đầu nhìn về phía ta, tựa như một vị Bồ Tát ngọc ngà với đôi mắt lạnh lẽo, thần sắc thản nhiên--
"Đi đuổi theo cha ngươi đi, Hàn gia không ai ngăn cản ngươi." Thiếu niên lên tiếng.
Ta ngây người nhìn huynh ấy, lắc đầu: "Cha sẽ không đưa ta đi đâu."
"Ngươi là trẻ con, khóc lóc, làm ầm ĩ một chút, ông ấy có thể làm gì ngươi chứ?"
"Muội khóc không được, cha đã nói trẻ con phải nghe lời người lớn, người đã nói sẽ đến đón muội thì muội cứ chờ thôi."
Hàn Sơn Ngọc nhíu mày, huynh ấy nhếch khóe môi mỏng, dường như cười một tiếng, sau đó lại khẽ thở dài, tiếng thở dài ấy nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, xoay người rời đi.
Ta cứ như vậy ở lại Hàn gia.
Họ phân cho ta một chỗ ở, tên là Đào Lan quán.
Đào Lan quán lúc nào cũng thoang thoảng hương thơm, khói hương lảng vảng, ngào ngạt ngọt ngào.
Bình phong trong phòng làm bằng gỗ tử đàn, giường làm bằng gỗ trầm hương, trên giường trải gấm vóc, màn che cũng làm từ lụa là gấm vóc.
Bên cạnh ta có một người hầu gái, tên là A Tân.
A Tân mũm mĩm, là một cô nương nhanh nhẹn, nàng gọi ta là "Bảo nhi tiểu thư", đối xử với ta rất cung kính.
Nàng đem tất cả quần áo vá víu của ta cất đi, dùng đậu tắm thơm phức tắm cho ta, tắm xong lại bôi thêm một lớp cao thơm.
Cao thơm đó rất quý giá, A Tân nói bên trong có pha thêm bột ngọc trai, bôi lâu dài có thể khiến khuôn mặt đen nhẻm của ta trở nên trắng trẻo.
Giờ Thìn mỗi ngày, sau khi ăn sáng, nàng sẽ dẫn ta đi gặp lão gia, cách một bức bình phong bằng ngà voi chạm trổ sơn son thếp vàng, dập đầu vấn an lão nhân gia.
Đây là lễ nghi của nhà giàu.
Hàn Sơn Ngọc có lần cũng ở đó. Xuyên qua khe hở của bình phong, ta thấy thiếu niên mặc áo bào gấm, thay một chiếc áo choàng lông cáo thêu vân văn như ý, đứng lặng trong phòng, tựa như minh châu tỏa sáng.
Hình như huynh ấy thật sự sợ lạnh, bất kể lò sưởi trong nhà đốt nóng đến đâu, huynh ấy vẫn luôn mặc rất dày, khuôn mặt như ngọc, trắng trẻo sạch sẽ.
Huynh ấy có sự trầm ổn không phù hợp với lứa tuổi, khi nói chuyện với lão gia, giọng nói luôn bình tĩnh, không nghe ra chút cảm xúc nào.
Về sau ta nghe A Tân kể, con cháu Hàn gia thưa thớt, con trai lão gia ngoại trừ một người con nuôi là Hàn tứ gia, những người còn lại đều mất sớm. Hàn Sơn Ngọc là cháu trai duy nhất của lão gia, là gia chủ tương lai của Hàn gia.
Chính vì vậy, huynh ấy gánh vác trọng trách rất lớn, dưới sự dạy dỗ nghiêm khắc của ông nội, dưỡng thành tính cách già dặn trước tuổi.
Lúc lão gia bệnh nặng, huynh ấy đã có thể độc lập gánh vác, đảm đương trách nhiệm gia chủ.
Ngày hôm đó, cách bức bình phong, ta nghe huynh ấy bẩm báo với lão gia: "Con trai của Thường đại nhân, Tiết độ sứ Ung Châu, Cao Sơn đạo lấy vợ, con đã phái người đưa một đấu ngọc trai làm quà mừng."
Tiếng ho của lão gia đúng lúc vang lên, ông ấy không vui nói: "Hai châu Tiết độ sứ của Cao Sơn đạo, mỗi người đều có binh quyền, Thường Giang vẫn luôn thân quen với chúng ta, việc vui của nhà bọn họ, con nên tự mình đi."
"Ông nội đừng quên, Hàn gia và Thường gia có hôn ước từ xưa, Thường Hạc Tiêu lúc nhỏ từng sống ở phủ ta. Cũng vì hắn và tỷ tỷ thân quen, cháu cho rằng mình không nên đi."
Giọng Hàn Sơn Ngọc vẫn thản nhiên. Một lúc lâu sau, lão gia lại ho khan một trận, ông nói đứt quãng: "Con à, con làm đúng rồi, là ta hồ đồ, ông thật sự là già quá lú lẫn rồi..."
Lão gia nhanh chóng nghỉ ngơi. Lúc Hàn Sơn Ngọc rời đi, nhìn thấy ta đang quỳ ngoài bình phong, bước chân của huynh ấy thoáng khựng lại.
Đứa trẻ bảy tuổi đối mắt với huynh ấy, ánh mắt trong veo.
Huynh ấy ngồi xổm xuống trước mặt ta, rồi đột nhiên đưa tay ra, kéo kéo búi tóc nhỏ A Tân đã chải cho ta.
Sau đó huynh ấy cười một tiếng: "Tắm rửa sạch sẽ rồi đúng là đáng yêu."
Ngày ta và cha đến Hàn gia, đầu tóc rối bù chải thế nào cũng không xong, khuôn mặt rửa thế nào cũng lem luốc, mặc bộ quần áo vá víu tự cho là sạch sẽ nhưng thực ra rất lôi thôi, nào biết trong mắt bọn họ, ta xấu xí đến nhường nào.
A Tân quả thật là khéo tay, nàng chỉ trong chốc lát đã có thể chải tóc ta gọn gàng đâu ra đấy, còn dùng mỡ hươu cạo sạch bụi bẩn trên mặt ta.
Hàn Sơn Ngọc có một đôi mắt lạnh lẽo, ta chưa từng biết đôi mắt này khi ánh lên ý cười vì tâm trạng vui vẻ, lại kinh diễm đến vậy.
Hôm đó ta ngây ngốc nhìn huynh ấy, huynh ấy hứng thú kéo kéo búi tóc tròn nhỏ của ta, tốt bụng nói: "Cục than nhỏ, buổi chiều lại đến đây, lúc đó chắc hẳn ông ấy đã tỉnh, ngươi có thể kể chuyện ngư dân ở biển Chu Nhai cho ông ấy nghe."
← Ch. 01 | Ch. 03 → |