Vay nóng Homecredit

Truyện:Thành Thời Gian - Chương 65

Thành Thời Gian
Trọn bộ 76 chương
Chương 65
0.00
(0 votes)


Chương (1-76)

Siêu sale Lazada


Đơn độc ở cùng một chỗ với mẹ tuyệt đối là một trong những chuyện giày vò nhất trong cuộc đời tôi. Lời nói của bà trước mặt tôi luôn không nhiều, thỉnh thoảng nói vài câu đều là ngữ khí không cho cự tuyệt, nếu có thể tôi thực sự tình nguyện cả đời không nói chuyện với bà.

"Mẹ, đi đâu đấy ạ?"

"Đến rồi sẽ biết."

Tôi không nói nữa, câu trả lời này giống như là chẳng nói gì.

Mẹ quay đầu nhìn tôi, "Con đã từng nghĩ đến, mấy năm sau hai đứa làm thế nào không?"

"Mấy năm sau cái gì ạ?" Tôi ngẩn ngơ.

"Con và Cố Trì Quân."

"Ồ..." Tôi vẫn ngẩn ngơ.

Bà chẳng nói gì gật gật đầu, "Xem ra chưa nghĩ tới, hay là con định qua một ngày thì đụng vào chuông một lần?"

Đây gọi là lời gì? Tôi bị bà nói đến mức hơi tức giận, nhịn không được mở miệng phản bác, "Con không biết giới của mẹ như thế nào, nhưng có hỗn loạn thế nào cũng không phải không có vợ chồng chung sống hạnh phúc mĩ mãn. Diễn viên cũng tương tự như các nghề khác, chẳng qua là một công việc mà thôi, mỗi người trên thế giới này đều phải đối diện với vấn đề điều hòa công việc, gia đình, điều này không có quan hệ gì với nghề nghiệp, Cố Trì Quân nếu như đến công việc, gia đình cũng không xử lý tốt, bây giờ con cũng sẽ không ở cùng một chỗ với anh ấy."

Bà không cho ý kiến, hỏi tôi, "Nếu như sau này Cố Trì Quân di dân, con cũng định từ bỏ tất cả hiện nay, ở cùng với cậu ta?"

"Di dân? Anh ấy chưa từng nói với con, " Tôi lại ngẫm nghĩ, "Cũng phải, người nhà anh ấy đều ở Thụy Sĩ, anh ấy lại là người coi trọng gia đình như vậy... Ừm, đợi mấy năm xem sao vậy, nếu như anh ấy có suy nghĩ này, con sẽ thương lượng với anh ấy, không phải là vấn đề gì to tát."

Mẹ liếc tôi, vẻ mặt hơi buồn rầu, nhưng cuối cùng không nói gì nữa. Tôi cũng biết lời nói này khiến lòng bà không thoải mái, nhưng điều tôi nói là thực tình. So sánh với Lâm Thị, tôi thực sự thích nhà họ Cố hơn.

Lúc nói chuyện, chiếc xe rẽ vào đường chính của một con đường khác, bên người các tòa nhà dần ít đi, thay vào đó là những cây ngô đồng cao lớn rậm rạp, lá cây lãng đãng rơi trên mặt đất, phong cảnh mùa thu có một mùi vị khác biệt.

Tôi hơi nhíu mày, con đường này tôi không thể không quen, tôi quay đầu hỏi mẹ, "Bạn của em sống ở gần đây ạ?"

"Đúng thế."

Lông mày tôi hơi nhíu lại, mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, sợ bỏ lỡ bất kì chi tiết gì. Quả nhiên, chiếc xe đi thẳng về phía trước hơn một cây số thì rẽ về bên trái, trong lòng tôi cũng nôn nóng không kiềm chế được nữa, "Phía trước là khu nghĩa trang! Mẹ đưa con đến nghĩa trang?"

Bà gật gật đầu, ngầm thừa nhận.

Tôi nhìn bó hoa chi tử trong lòng, hít sâu một hơi, nhở nhở bản thân khống chế cảm xúc, "Mẹ, mẹ đến nghĩa trang thăm ai ạ?"

"Đã nói với con rồi, một người bạn của mẹ."

Sắc mặt tôi ngay lập tức cứng đờ, sự tức giận bị lừa gạt trong lồng ngực dâng lên, "Con không đồng ý với mẹ đến nghĩa trang! Mẹ nói là bạn mẹ, sao không nói cho con người ấy đã chết!"

Vừa nói tôi thoắt cái đứng lên, nhưng vì đầu đụng vào trần xe nên lại ngồi xuống, "Mẹ muốn đến nghĩa trang thăm người đã mất là chuyện của mẹ, đừng có kéo theo con! Dừng xe!" Hai từ "dừng xe" của tôi là gào với lái xe, lái xe đương nhiên không thèm để ý tôi.

Tôi càng sốt ruột, "Nói lái xe dừng xe!"

Một lúc lâu sau mẹ cuối cùng khoát khoát tay, lái xe đỗ xe bên lề đường bà mới mở miệng, "Sao bỗng nhiên tức giận như vậy?" Sự kinh ngạc trong ngữ khí vượt qua sự tức giận.

Từ một năm mẹ con tôi khôi phục lại quan hệ này, tôi ở trước mặt bà rất cẩn thận dè dặt, cố gắng hết sức giả vờ thành dáng vẻ cô gái ngoan, đại khái bà chưa từng nhìn thấy tôi tức giận, bây giờ khó trách bất ngờ. Tôi đến nhìn cũng không muốn nhìn bà, tự mình bắt đầu tìm điện thoại trong túi, "Con không đi nghĩa trang, mẹ cứ tự nhiên."

Trên mặt bà u ám, "Đừng tức giận nữa, con nên đến."

"Nên? Mẹ vẫn làm theo ý mình, mẹ thực sự nghĩ giữa mẹ con chúng ta có nghĩa vụ và trách nhiệm gì sao? Đừng buồn cười nữa, " Khẩu khí của tôi thực sự không tốt được, "Tại sao con phải đi gặp một người đã mất hơn hai mươi năm? Hơn nữa, mẹ đã hỏi qua ý kiến con chưa?"

Mẹ thực sự bị chọc tức rồi, "Bố con dạy con như nào vậy? Một người hơn hai mươi tuổi, sự tôn trọng cơ bản cũng không biết?"

"Con chỉ tôn trọng người đáng tôn trọng, còn về mẹ, con thấy còn không đủ phân lượng, " Bà không nhắc đến bố tôi còn được, nhắc đến thì lửa giận của tôi càng lớn, lạnh lùng nói, "Bây giờ mẹ hẳn là đã biết con là người như thế nào rồi, hối hận rồi chứ? Bây giờ thay đổi chủ ý còn kịp, có thể lại tìm một đứa con gái nghe lời, Hứa Chân con không hầu nữa."

Lái xe và vệ sĩ ngồi ghế trước nhìn nhau, chắc hẳn cũng không ngờ đến màn cãi nhau này, mười phút trước tôi cũng không ngờ đến, sao có thể có thông báo trước.

"Hóa ra..." Sắc mặt mẹ lúc xanh lúc trắng, bàn tay để tên đùi không ngừng co rút, "Trong một năm này, con không hề coi mẹ là mẹ con?"

Bà vốn hơi gầy, chỉ trang điểm một chút, sự tiều tụy trong sắc mặt căn bản không giấu được.

Mặt tôi không có cảm xúc, "Không sai."

Hai chữ này kích thích bà không nhẹ, kinh ngạc nhìn tôi hồi lâu không nói lên lời, tôi lờ mờ cảm thấy vành mắt bà dần dần đỏ lên. Mà tôi lại cũng không nói chuyện với bà, người phụ nữ trước mắt tôi nói ra thì là mẹ tôi, kì sự sự hiểu biết đối với tôi còn không bằng con mèo bà nuôi, tôi rốt cuộc vẫn mở cửa xe xuống xe, đi ngược về phía ngược lại, không để ý bà đi hay ở lại nữa, chỉ cảm thấy tâm trạng khó mà bình tĩnh.

Yêu cầu của tôi đối với mẹ cũng không quá cao, nhưng ít nhất, tôi hy vọng tôi có thể cùng bà đứng trên một địa vị bình đẳng tiến hành nói chuyện, hơn một năm nay, tôi phát hiện ra chuyện này thực sự không có khả năng, ở cùng với bà quả thực không thể nói chuyện. Bà chỉ tay sai khiến đối với tôi, giơ tay nhấc chân đều là khí phái của đạo diễn, tôi chỉ cần vâng theo ý bà, không cần nghi vấn, không cần lên tiếng, không cần có ý nghĩ của riêng mình, ngoan ngoãn làm con gái ngoan mặc bà sắp xếp, như vậy là đủ rồi.

Chầm chậm đi qua một con phố dài, tôi ngồi xuống ghế dài ven đường rồi gọi điện thoại cho Cố Trì Quân để anh đến đón tôi.

Quả nhiên là mùa thu rồi, lá rơi ven đường dày đặc, tôi đá lá rụng, ngồi trên ghế dài nhịn không được kéo chặt áo một chút. Có một con mèo lông xù đi tới bên chân tôi, liếm liếm giày tôi rồi chớp mắt nhìn tôi, Cố Trì Quân trong vòng nửa tiếng liền tới, lúc đến tôi đang cho chú mèo lang thang đó ăn bánh quy. Tôi không có dự định giữ lại mèo con, đặt bánh xuống, vỗ vỗ đầu mèo lông xù rồi đi tới bên xe, Cố Trì Quân lại không nhịn được cười, "Rất biết tự tìm niềm vui."

Tôi vừa cười vừa nhún vai, vứt túi ra ghế sau, mở cửa xe bên trái rồi đuổi Cố Trì Quân sang ghế phụ, tôi cầm lái. Bây giờ Cố Trì Quân nhàn rỗi ở nhà, bình thường đi siêu thị mua đồ đa số là anh tự lái xe, kỹ thuật lái xe cũng dần dần thành thạo nhưng chỉ cần lúc có tôi thì vẫn là tôi cầm lái.

Anh thoải thoải mái mái dựa vào lưng ghế, nhìn bốn phía, "Nơi này vắng vẻ hơn anh tưởng tượng, xem ra em và đạo diễn Lương cãi nhau nghiêm trọng hơn anh tưởng tượng, lại có thể bỏ chị ấy lại."

"Đây gọi là lời gì?" Tôi bất mãn.

Anh nói: "Trừ khi em tức giận chủ động xuống xe, chị ấy tuyệt đối không thể bỏ em lại."

Lời nói này thực có hàm ý, tôi lườm anh, chạy chậm lại để xe đi như rùa bò, "Sao, hiểu mẹ em như vậy?"

"Mẹ em ấy à, tâm tư giấu rất sau, cảm xúc bình thường cũng không để lộ ra ngoài, trước nay không để lời ra miệng, rất nhiều tình cảm, rất nhiều chuyện, chị không nói ra không có nghĩa không có, " Cố Trì Quân trả lời tôi như vậy, "chị ấy không được coi là một người mẹ tốt, nhưng lần trước sau khi để em lại cho bố em, hối hận suốt hai mươi hai năm, bây giờ không thể bỏ em lại nữa."

Lòng tôi thầm nói, vì thể mới nói tìm một bạn trai hơn mười tuổi là không tốt, kinh nghiệm cuộc sống nhiều hơn tôi quá nhiều, cũng quá thông minh, chẳng giấu nổi gì hết, nói cái gì cũng giống thuyết giáo.

"Sự áy náy của chị ấy đối với em, anh nghĩ em cũng biết, " Cố Trì Quân cuối cùng rẽ chủ để sang chủ đề chính, "dù sao hơn một năm nay, đây là lần đầu tiên em tức giận với đạo diễn Lương, hai người cãi nhau vì cái gì?"

Anh là người khôn khéo như vậy dường như không thể giấu nổi. Tôi thở dài, đánh tay lái, xe rẽ vào một con đường cây nhỏ, "Anh biết phía trước của con đường ban nãy là nơi nào không?"

"Trên biển hướng dẫn hiển thị nghĩa trang?"

"Đúng, nghĩa trang, bố em chôn cất ở đó."

Cố Trì Quân suy nghĩ, "Nhưng đạo diễn Lương lại không phải đến thăm bố em?"

"Không phải, e rằng bà căn bản không biết bố em chôn cất ở đâu." Tôi nói, "anh cũng nhìn thấy dáng vẻ kiềm nén tâm tình của bà hôm nay, hơn phân nửa là bà đến thăm người tình cũ đã mất sớm của bà... người tình cũ đã chết hai mươi năm lại nhớ kỹ như vậy, nhưng hơn một năm em nhận lại bà, bà không hề nhắc đến một lời muốn tảo mộ cho bố em, hoàn toàn vứt sau đầu."

Cố Trì Quân gật đầu, "Hứa Chân, sự tức giận của em là có đạo lý."

"Em cũng không phải người khắc nghiệt như thế, " Tôi tiếp tục nói, "bà nhớ người tình cũ em chẳng sao cả, bố em cũng không cần bà nhớ thương, nhưng bà lại định kéo em đi tảo mộ khiến em không thể chịu đựng được. Em không muốn đi theo."

Cố Trì Quân nói: "Những ý nghĩ ban nãy em vừa nói, em có nói cho chị ấy không?"

"Tại sao em phải nói cho bà ấy?" Tôi nói, "xưa nay mẹ em cũng không phải đối tượng tốt để nói chuyện, bà cũng không để ý đến ý nghĩ của em, còn muốn em nghĩ đến bà trước tiên? Không có đạo lý ấy."

"Ý nghĩ trong đầu em nhiều như vậy, lại không rõ ràng mà nói cho chị ấy, hai người sao mới có thể giao tiếp?"

Tôi giả vờ không nghe thấy lời anh, chuyên tâm lái xe. Tôi biết anh bắt đầu thuyết giáo thì rất lợi hại, đại khái là do gia đình anh hoàn mỹ, mẹ nghiêm bố nhân từ, anh em hòa thuận, anh không muốn thấy tôi và cãi nhau rối bời, hoàn cảnh xuất thân quyết định tính cách, tôi không trông mong anh có thể hiểu tôi.

Thực sự không vui nếu câu chuyện này cứ tiếp tục, tôi rất nhanh nhắc đến chuyện khác, "Anh và công ty điện ảnh xảy ra chuyện gì thế? Cuộc nói chuyện của mẹ em và anh, em nghe được một chút... à, không phải em cố ý nghe thấy đâu."

"Không phải chuyện lớn, đang giải quyết." Anh trả lời tôi.

"Lời này sao nghe có lệ như vậy?"

"Chuyện không đáng để em bận tâm, thật đấy, " Giọng của anh hoàn toàn là ý trấn an, "yên tâm."

"Có phải là nói cho em cũng không có tác dụng không?"

"Tuy anh rất muốn phủ nhận nhưng trên thực tế thì tình hình chính là như vậy. Vấn đề chi tiết của mấy hợp đồng. Em thực sự không giúp được gì."

Tôi nói "Được rồi" rồi nhìn khuôn mặt anh trong gương chiếu hậu. Vì thế bạn thấy đấy, che giấu đều là tương đối. Anh cảm thấy tôi không thể tháo gỡ suy nghĩ đối với mẹ tôi, nhưng trên thực tế, anh cũng giấu tôi rất nhiều chuyện.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-76)