Khủng hoảng tâm lý
← Ch.017 | Ch.019 → |
Hôm sau, Vinh Thiển mang đôi mắt sưng húp đỏ mọng đi học.
Mới vừa bước vào cổng trường, bên tai chợt vang lên những lời thì thầm, chỉ trích "Chính là cô ta."
"A, nhìn cô ta cũng ổn đó nhỉ."
"Chẳng phải sao, đúng là đồ yêu tinh hại người."
Vinh Thiển bước vào lớp, khi mới bước vào, cả phòng học bỗng chốc im lặng, có người nhìn phía dưới chân của cô, Lâm Nam vội chạy tới, nắm lấy tay cô kéo đến bên cửa sổ: "Cậu không sao chứ?"
"Không sao."
"Cái kia..." Lâm Nam muốn nói rồi lại thôi: "Giáo sư Lưu đã chết, cậu đã biết chưa?"
"Cái gì?" Vinh Thiển sợ hãi, sắc mặt phút chốc trắng bệch: "Lâm Nam, cậu nói cái gì?"
Vẻ mặt Lâm Nam buồn rầu: " Gọi điện thoại cho cậu thì cậu tắt máy, mình biết có thể cậu chưa biết, khi về các bạn đi cùng nói cậu bị lạc đường, giáo sư Lưu cố ý đi tìm cậu, sau đó gặp núi lở..."
Vinh Thiển lắc lắc đầu, nhìn đến các ánh mắt không mấy thân thiện của mọi người, chuyện của cô và Hoắc Thiếu Huyền còn chưa đâu vào đâu, hôm nay lại nhận được thông tin kinh thiên động địa này.
"Thiển Thiển, nếu không cậu về nhà nghỉ ngơi đi." Lâm Nam khuyên nhủ.
"Các cậu đã đi viếng thầy ấy chưa?"
"Giáo viên chủ nhiệm nói ngày mai an táng, đến lúc đó mọi người sẽ cùng đi."
Trong lòng Vinh Thiển đau đớn khó chịu, vừa mới xoay người liền đụng vào người đối diện, Chu Đình Đình lạnh mặt lại: "Mắt để trên trán sao, đi đứng không nhìn đường à, không trách được cô lại lạc đường, giáo sư Lưu chính là do cô hại chết đó, cô vẫn còn mặt mũi mà đến trường nữa cơ à?"
"Nếu là tôi, chắc chắn đã ở trong nhà trùm chăn khóc cho đến chết mới thôi..."
"Cô nói gì đó, muốn đánh nhau à?" Lâm Nam muốn tiến lên, liền bị Vinh Thiển nắm tay kéo lại.
Ngoài cửa sổ, một đám người tụ tập đứng nhìn: "Nhìn kìa, đúng là cô ta, giáo sư Lưu là một người tốt, vậy mà..."
Mọi chuyện phát sinh trong ngày hôm nay, thật sự Vinh Thiển không chống đỡ nổi.
Sau khi tham dự lễ tang của giáo sư Lưu xong, Vinh An Thâm sai người mang một số tiền tới cho người nhà của giáo sư Lưu, nhưng tâm trạng của Vinh Thiển vẫn không tốt lên chút nào, cô ở trong phòng buồn rầu, không bước ra ngoài, có khi cả ngày chỉ ăn được một ít. Vinh Thiển mặc áo ngủ bước ra khỏi phòng, mới đến trước cầu thang, chợt nghe tiếng cãi nhau.
Cô bước xuống hai bước, nhìn vào phòng khách thì thấy Vinh An Thâm cùng Hoắc Thiếu Huyền.
Vinh Thiển chợt ngồi xổm xuống bậc thang.
"Cậu nói, chuyện Thiển Thiển nói là không phải như vậy?" Vinh An Thâm vẫn luôn coi Hoắc Thiếu Huyền như con mình, lúc này huyết áp của ông tăng lên.
Hoắc Thiếu Huyền cũng không giải thích, Vinh An Thâm nhìn anh, những tin tức trên báo, chẳng lẽ coi ông như không biết gì sao: "Vinh An Thâm tôi chỉ có một đứa con gái, cho dù cậu không yêu thương nữa thì cũng đừng phá hủy nó, nếu cậu không chịu được thì cứ nói, đừng dây dưa mà làm khổ nó, thật không thể ngờ được, tôi đã nhìn nhầm cậu."
"Chú Vinh, con biết lỗi rồi."
"Biết lỗi thì còn tác dụng gì? Cậu thật hồ đồ." Vinh An Thâm thở hồng hộc.
Sắc mặt Hoắc Thiếu Huyền lạnh lẽo, chuyện kia, người có lỗi chính là anh: "Chú Vinh, cô ấy đâu?"
Huyệt thái dương của Vinh Thiển chợt đau, gân xanh nổi lên, cô đột nhiên mở miệng: "Ba, bảo anh ta về đi."
Hoắc Thiếu Huyền ngẩng đầu, bước tới hai bước: "Tiểu Thiển."
Vinh Thiển giật người lùi ra sau: "Anh đừng bước tới đây."
Hoắc Thiếu Huyền đứng yên không nhúc nhích, Vinh Thiển đưa tay ôm chặt lấy thân thể: "Thiếu Huyền, hiện tại em có thể hiểu được vì sao mà anh không bỏ qua được chuyện kia, em vốn nghĩ rằng, khi anh có một người con gái khác, nhiều lắm là em chỉ có thể khó chịu một chút rồi thôi, có lẽ, em còn có thể nói với anh, anh xem, em không sao cả, anh cũng đừng để ý nhiều. Nhưng sự thật lại không như thế, em thật sự bị tổn thương sâu sắc, hơn nữa, có thể không biết tới khi nào trái tim em mới lành lại được."
Yết hầu của Hoắc Thiếu Huyền như nghẹn lại, trong mắt có một loại bỏng rát đau đớn đang dần lan ra. Vinh Hiển đứng dậy, vụt chạy lên lầu, anh kinh ngạc đứng đó, không sao động đậy bước chân được.
Bên phía trường học, Vinh An Thâm xin cho cô nghỉ học dài hạn, sau chuyện của giáo sư Lưu, Vinh Thiển gần như trở thành kẻ thù chung của mọi người.
Cả ngày cô trốn ở trong phòng, tâm trạng càng ngày càng xuống dốc, mấy ngày nay, hầu như ngày nào Lệ Cảnh Trình cũng tới Vinh gia, Vinh An Thâm rất có thiện cảm đối với anh, tự nhiên cũng xem nhẹ mục đích thật sự của anh khi đến Vinh gia.
Cửa phòng của Vinh Thiển luôn khóa trái.
Một âm thanh 'tạch', tiếng mở khóa vọng vào trong tai cô, cô cầm cái gối quăng về phía cửa: "Tôi không ăn, đi ra ngoài."
Lệ Cảnh Trình đẩy cửa tiến vào, Vinh Thiển đang ngồi ở sô pha: "Anh vào đây bằng cách nào? Đi ra ngoài."
"Em ở trong phòng buồn rầu cũng không sợ mốc meo lên sao?" Lệ Cảnh Trình bước đến trước mặt cô, đưa tay nắm lấy tay cô, Vinh Thiển muốn đánh vào tay anh ra: "Đừng động vào tôi."
Lệ Cảnh Trình đưa tay, động tác thô bạo kéo cô đến trên giường, cô dùng dằng muốn đứng lên, anh đưa cái chân dài ra ngăn chặn, kéo cà vạt ra buộc tay cô lại.
Vinh Thiển mở miệng mắng: "Anh điên rồi, đây là nhà của tôi, ba ba, cứu con, trong phòng con tự nhiên xuất hiện một ông già..."
"Tôi già?" Lệ Cảnh Trình đưa tay che miệng cô lại: "Tôi không giống như Hoắc Thiếu Huyền nuông chiều, nâng niu em trong lòng bàn tay, ở trong tay tôi mà em còn dám la khóc om sòm sao, tôi cho em phải nếm mùi đau khổ mới được!"
"Đừng, đừng đừng..."
Anh túm lấy tay cô, vác cô lên vai, Vinh Thiển bị vác úp mặt vào lưng anh, cho đến khi ra khỏi Vinh gia, vẫn không có ai ngăn cản anh ta lại.
Anh quăng cô lên xe, lái xe đi tới một phương hướng xa lạ, Lệ Cảnh Trình tay khoát lên ghế: "Chuyện của giáo sư Lưu, tôi có nghe nói tới."
"Đừng nói nữa."
Lệ Cảnh Trình giống như chạm vào giới hạn nỗi đau của cô.
"Anh đừng nói nữa, tôi xin anh."
Lệ Cảnh Trình mím môi thành một đường thẳng, không hề mở miệng. Anh mang cô đến một nơi, một nơi cực kỳ im lặng, một thành phố cổ xưa bên cạnh bờ sông, Lệ Cảnh Trình túm lấy cà vạt kéo cô đi: "Trước tiên anh thả tôi ra đã."
"Đi, đừng nói nhiều."
Đi một hồi, tới trước một quán cà phê, Lệ Cảnh Trình đẩy cửa ra, bên ngoài là một ban công, trên đó được sắp xếp một cái bàn, bên cạnh còn có những chậu nho.
Lệ Cảnh Trình chọn đồ uống thay cô, Vinh Thiển trừng mắt lạnh lùng nhìn anh: "Tại sao lại mang tôi tới đây?"
"Không thích nơi này sao?"
"Không thích!" Vinh Thiển híp cặp mắt xinh đẹp lại: "Lệ Cảnh Trình, anh có ý gì? Chuyện của tôi không cần anh quan tâm, rốt cuộc anh có mục đích gì?"
Lệ Cảnh Trình đưa tay đặt lên vai cô: "Tôi đang giúp em."
"Hừ, đừng có tỏ vẻ nghiêm túc như vậy, không biết trong đầu anh suy nghĩ gì?"
"Giờ em mới ý thức được, có phải đã quá muộn hay không? Em và Hoắc Thiếu Huyền đều ầm ĩ thành như vậy."
Một cơn tức giận dâng lên, cô nhíu nhíu mày, tay chân không thể cử động, chỉ có thể dùng đầu hướng Lệ Cảnh Trình mà húc tới, anh thấy vậy liền đưa tay ngăn cô lại: "Đem móng vuốt của em thu hồi lại đi, nếu như em không phối hợp tốt với tôi, khẳng định tôi sẽ dùng kìm rút từng móng vuốt của em, sau đó sẽ trói em lại."
Vừa nói anh vừa cười, đưa mắt nhìn cô, ánh mắt mị hoặc lòng người. Lệ Cảnh Trình ra hiệu ý bảo cô đừng lộn xộn: " Tôi ở bên trong chờ em."
Vinh Thiển không biết trong hồ lô của anh ta bán thứ gì, cũng không biết mục đích anh mang cô đến đây là gì, kỳ thật đây là một phương pháp chữa bệnh tâm lý.
Lệ Cảnh Trình trở lại trong phòng, cánh tay đặt trên quầy bar: "Cậu thật sự muốn làm như vậy?"
Lệ Cảnh Trình móc ra một điếu thuốc, nhàn nhã lười nhác dựa vào trên ghế: "Tôi để cho cô ấy tự mình chữa bệnh."
"Ảnh hưởng tâm lý, chia ra hai mặt trắng và đen, cô ấy đối với người đàn ông yêu nhau quá sâu đậm, mà cậu lại muốn cô ấy đem một phần này lên trên người cậu, sau đó tham luyến giống như thuốc phiện, không thể dứt bỏ ra được, chiêu này khá độc."
Lệ Cảnh Trình gẩy tàn thuốc, ánh mắt híp lại, gợi lên một sự mê ly: "Cô ấy tự trách bản thân mình quá nặng, không có tinh thần ỷ lại người khác, khẳng định là cô ấy bị suy sụp."
"Nhưng cậu phải hiểu được, nếu có một ngày, cậu muốn toàn thân trở ra, hoặc là bên cạnh cậu có người phụ nữ khác, đối với cô ấy, chính là một đả kích trí mạng."
Lệ Cảnh Trình khẽ liếm khóe môi: "Hôm nay cậu nói thật nhiều lời vô nghĩa, tôi làm gì thì cũng mặc kệ, có hủy hoại người khác hay không liên quan gì tới cậu?"
← Ch. 017 | Ch. 019 → |