Cục cưng
← Ch.134 | Ch.136 → |
Anh đi thẳng đến gần chỗ cô, nhưng cũng chỉ là đi đến sát người rồi lướt qua, lấy từng cái quần cái áo trên giường mặc vào, mà Claires chỉ đứng yên một chỗ, gương mặt xinh đẹp dưới ánh đèn chiếu nhìn có chút vặn vẹo. Mặc quần áo xong, cầm lấy chìa khóa của mình, anh không hề quay đầu lại, thậm chí cũng không thèm liếc mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh một cái, xoay người liền đi ra ngoài, động tác tao nhã giống như một người đi săn báo vậy, bước chân vô cùng vững vàng mà mạnh mẽ. Đứng ở bên ngoài, anh tựa mình vào thân xe, chiếc xe màu đen sang trọng, chậm rãi hòa mình vào trong đêm đen, anh ngẩng đầu lên, gió nhẹ nhàng lướt qua, thổi bay những sợi tóc trên trán, khẽ nhúc nhích, chầm chậm mở đôi mắt ra một chút, lộ ra chút thống khổ bên trong. ******Trong bóng đêm Diệp An An bước đi không ngừng, cô không nhìn thấy được thứ gì, chỉ nhìn thấy được phía trước có một chùm sáng, khiến cho cô theo bản năng muốn đi tìm, muốn đến gần nó. Cho đến khi cô thực sự đến gần nó rồi, mới phát hiện ánh sáng trước mắt sáng rực quá mức, khiến cho hai mắt của cô phát đau đớn. cô vươn tay muốn ngăn lại, chậm rãi chớp chớp đôi mi vài cái, nhưng lúc này, mí mắt của cô một chút sức lực cũng không có...Mãi đến khi chùm sáng mạnh mẽ kia ngừng chiếu rọi vào hai mắt của cô, thì cô mới mở to hai mắt được, trước mắt là một mảng màu trắng thật lớn. Cô xoay đầu một chút, liền nhìn thấy bình truyền nước trên đầu từng giọt từng giọt nhỏ xuống, trên cánh tay hơi lạnh buốt, còn bụng của cô thì ân ẩn đau. Đột nhiên, cô giống như nhớ đến điều gì, bắt đầu hoảng loạn mà giãy dụa, cho đến khi tay cô đụng phải một cái gì đó mềm mềm, thân thể của cô khựng lại, lúc này mới nhìn về phía bên kia, ánh mắt nhẹ nhàng chuyển qua, cúi đầu, nằm bên cạnh cô là một đứa bé con, mà trên người nó đang bọc một cái tấm thảm lót nho nhỏ, nó ngủ rất say, đôi lông mày nhàn nhạt, có vài sợi tóc tơ vàng vàng, đôi môi nhỏ nhắn đang gắt gao mân, còn cánh tay thì để bên ngoài."Cô tỉnh rồi sao?", y tá nhìn thấy cô mở mắt thì giống như vô cùng vui vẻ, "Cô đã hôn mê hai ngày nay rồi, ah, đúng rồi, thằng nhóc này chắc đến lúc thay tã rồi đấy", y tá vô cùng thuần thục mở tấm thảm lót bọc cục cưng ra mà thay tã, còn thực cẩn thận mà vỗ vỗ cái mông be bé mềm mềm của thằng bé. Cục cưng chỉ động động cái chân nhỏ của mình một chút, rõ ràng là không thích bị người khác vỗ mông mình (=]]), nó hơi hơi chu cái miệng phấn nộn của mình lên, đôi mày nhỏ còn hơi nhíu lại, thậm chí còn quay mặt ra chỗ khác. Diệp An An ngây ngốc nhìn động tác của y tá, nhìn biểu tình đáng yêu hết sức của tiểu bảo bảo, hốc mắt bắt đầu nóng nóng."Cục cưng của cô rất ngoan, là một bé trai, nó là một cục cưng xinh đẹp nhất mà tôi được thấy đấy, nó đã đem tâm can mấy người y tá chúng tôi thu hết vào tay nó mất rồi đây", y tá cẩn thận bọc thật kĩ tấm thảm lót kỹ lưỡng cho thằng bé, cô cũng không có nói khoác, cục cưng này bây giờ chính là cục cưng được chào đón nhất bệnh viện này, nó rất ít khi khóc, ngoại trừ lúc bị tã ướt thì sẽ khóc báo mấy tiếng, còn những lúc khác đều là mở to ánh mắt xinh đẹp nhìn bọn họ, thật sự là một đứa nhỏ xinh xắn. cô gặp qua rất nhiều trẻ con, nhưng chưa từng gặp qua đứa bé nào mà được xinh xắn như đứa trẻ này. Diệp An An cẩn thận vươn tay, khẽ chạm vào khuôn mặt mềm mại của đứa nhỏ, sau đó lại chạm nhẹ chút nữa, đây là cục cưng của cô, đứa nhỏ của cô, quả thực là rất mềm mại, động tác của cô vô cùng nhẹ nhàng, vô cùng ôn nhu, giống như sợ chỉ cần mạnh tay một chút sẽ làm đau cục cưng vậy. Dường như cảm giác được mẹ đang chạm vào mình, đứa bé vốn đang ngủ ngon bỗng nháy khẽ đôi lông mi xinh đẹp của mình, chậm rãi mở hai mắt ra, một đôi đồng tử màu tím trong suốt rơi vào trong mắt của Diệp An An. Ánh mắt màu tím, ngón tay Diệp An An run rẩy một chút, cô mơ hồ nhớ ra trong đôi mắt của người đàn ông bên bờ biển kia ánh lên một tia ánh sáng tím nhạt...
← Ch. 134 | Ch. 136 → |