Con của ai?
← Ch.118 | Ch.120 → |
Cô cúi đầu, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về bụng mình, con trai của cô, một sinh mệnh nho nhỏ, sáu tháng sau sẽ chào đời, nó chính là người thân thật sự trên đời này của cô, người thân có quan hệ máu mủ, khóe môi hơi hơi nhếch lên, trên gương mặt là nụ cười tươi đến động lòng người, nơi đáy mắt cũng có một phần hạnh phúc. Nhiều năm trôi qua như vậy, đây là lần đầu tiên cô có được loại cảm giác chờ mong này, tất cả hạnh phúc, tất cả cảm động, chính là vì đứa nhỏ này mà nên.
Đứa nhỏ này, bây giờ là tất cả của cô.
Cô đột nhiên dừng bước chân lại, nhìn thấy hai người đang đi tới, vẻ mặt cô hơi biến sắc, vội vàng nghiêng thân mình một chút, trốn vào trong toilet cách đó không xa, trái tim vẫn không thể tránh được đau đớn thoáng qua. Cái loại đau đớn này gần như kịch liệt, bởi vì cô dường như đã có rất nhiều lần đau cũng gần như chết lặng. Cô vỗ về bụng mình nhìn người đàn ông đang ôm người phụ nữ đi ra, một tổ hợp hoàn mỹ như vậy, bọn họ mới là một đôi.
Cục cưng, con nhìn thấy được không, người đó chính là ba ba của con, ba ba trông rất tuấn tú có phải hay không, về sau con cũng sẽ như thế. Cô cúi đầu, giọng thỏ thẻ nói chuyện với cục cưng còn chưa sinh ra của mình, trong mắt từng giọt từng giọt nước mắt, rốt cuộc không nhịn được mà rơi xuống. Nhưng là, cô vẫn mỉm cười.
"Nham, anh lên xe trước chờ em được không, em muốn đi toilet", Cố Nghê Y buông cánh tay đang khoác tay Mục Nham xuống.
"Uhm, em một mình phải cẩn thận", Mục Nham gật đầu một cái, sau đó đứng lại một chỗ nhìn cô đi vào bên trong, Cố Nghê Y quay đầu, nháy mắt nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất.
Diệp An An chậm rãi đi ra, phần lớn người đi qua lại bên trong bệnh viện đều có đôi có cặp, nói cho cùng thì trong khoa phụ sản này, chỉ có mình cô là đi khám thai một mình, trong lúc cục cưng đang lớn dần cũng chỉ có một mình cô quan tâm, nhưng cô không cần, cô có cục cưng thì đã là tốt lắm rồi. *Diệp An An tự ti quá mức, không phải là không ai quan tâm mà cô ấy không cho ai có cơ hội quan tâm, càng làm càng bực cô này:(((
Nhưng là, thật sự không cần thật sao? Chính là vì cái gì, khi cô nhìn thấy Mục Nham đưa Cố Nghê Y đi khám thai, vì cái gì cô lại thấy đau như thế?!!
Anh ta, cũng không biết đứa nhỏ này tồn tại, mà cô cũng không muốn để cho anh ta biết.
Cục cưng là của một mình cô, anh ta cũng có đứa nhỏ thương yêu của anh ta, cục cưng của cô không có cha.
Thân ảnh phía trước đột nhiên chặn đường cô, Diệp An An vẫn còn đang trong suy nghĩ của mình nên không chú ý, thấy vậy cô ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy người phụ nữ đang đứng đằng trước mình.
Vẫn là khuôn mặt xinh đẹp như cũ, so với sắc mặt nhợt nhạt của cô, cô không biết phải sánh bao nhiêu mới bằng cuộc sống khá giả của cô ta.
"Diệp An An, cô mang thai", Cố Nghê Y quan sát từ đầu đến chân đánh giá Diệp An An, đến khi nhìn đến cái bụng hơi hơi hở ra của cô, trong mắt hiện lên một tia độc ác dữ tợn, người đàn bà này thế mà lại cũng mang thai.
Không cần phải nói cô cũng biết đứa nhỏ này là con của ai.
Nhìn thấy Cố Nghê Y, sắc mặt Diệp An An càng tái nhợt thêm mấy phần, giống như tuyết trắng mùa đông vậy, mang theo vài phần lạnh lẽo. Thế nhưng, rất nhanh, hai tay cô bảo vệ bụng của mình, bước qua người cô ta. Cô không muốn trả lời bất cứ vấn đề gì từ người phụ nữ này, trực giác của cô mách bảo cho cô rằng, người phụ nữ này sẽ làm tổn thương đến cục cưng của cô.
Cố Nghê Y đột nhiên xoay người, chắn trước mặt Diệp An An, gương mặt xinh đẹp bởi vì tức giận mà bắt đầu vặn vẹo, giống như quỷ dữ từng bước một đến gần Diệp An An.
Trái tim mãnh liệt co rút lại, Diệp An An lui từng bước về phía sau, cảm giác người phụ nữ này giống như bị điên rồi.
"Con của Nham phải không?", thân thể Cố Nghê Y đứng thẳng lại, hung hăng trừng mắt về phía bụng của Diệp An An, tựa như phải nhìn xuyên thủng ngàn vạn lỗ trên cái bụng của cô vậy.
Đột nhiên, cô ta nở nụ cười, cười khinh khỉnh, nhưng là, chỉ có cô ta biết, lúc này cô ta thật sự hận không thể dẫm nát cái bụng của Diệp An An, đem đồ con hoang này xoá sạch, cô ta nghĩ rằng thứ mình nhìn thấy lúc nãy chỉ là ảo giác mà thôi, cho nên mới quay lại xác định một chút, nhưng không thể tin được, thực sự chính là như vậy, Diệp An An thế nhưng lại mang thai, mà đứa nhỏ lại là con của Mục Nham.
← Ch. 118 | Ch. 120 → |