Vay nóng Tima

Truyện:Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ - Chương 107

Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ
Trọn bộ 202 chương
Chương 107
Lòng cô đau đớn, hôn lễ của anh
0.00
(0 votes)


Chương (1-202)

Siêu sale Shopee


Diệp An An chỉ có một mình, cùng một cái vali rách nhỏ, bên trong trừ một vài bộ quần áo để thay thì cũng không còn gì nữa. Cô không mang một thứ gì của Mục gia đi, trừ bỏ chiếc vòng tay kia. Cô cũng không đòi một phân tiền nào của Mục Nham, thậm chí, ngay cả tấm chi phiếu anh ta cho cô cô cũng để lại trên bàn trong phòng mình, cô tin rằng, người giúp việc khi quét tước vệ sinh nơi đó thấy tự nhiên sẽ giao lại cho anh ta.

Cô đã thuê một căn phòng rất nhỏ ở một nơi rất yên tĩnh, chuẩn bị sẽ ở luôn ở nơi này, chờ đợi bảo bối được sinh ra. Phòng ở rất nhỏ, nếu để một chiếc giường trong này thì không gian sẽ không còn bao nhiêu, thế nhưng nơi này so với những chỗ khác an toàn hơn mà cũng rẻ hơn rất nhiều. Nơi này không có một ai quen cô, mà trên người cô cũng không có bao nhiêu tiền. Để có thể duy trì cuộc sống của mình và cục cưng, cô phải đi tìm một công việc để làm mới được.

Chỉ là, cô tốt nghiệp cũng đã lâu lắm rồi, cũng đã lâu rồi không ra ngoài đi làm, giờ cô đi đâu để tìm việc bây giờ. Vả lại, cô lại còn đang có thai. Một người phụ nữ mang thai đi xin việc càng khó, bây giờ còn tốt, chứ chờ khi bụng của cô lớn hơn, còn công ty nào muốn thuê cô làm việc nữa?

Cầm lấy tờ báo, cô đi ra khỏi nhà. Vậy thì phải nhân lúc bụng của cô còn chưa lộ rõ, ra ngoài kiếm thêm một chút tiền, cô có thể ủy khuất chính mình, nhưng không thể ủy khuất cục cưng của mình được. Con cô tuy rằng không có cha, nhưng đã có một người mẹ như cô yêu thương nó.

Quả thật, đúng như cô nghĩ, tìm việc làm cũng không hề dễ, cho đến cuối cùng, cô tìm được một công việc rửa chén. Với cô mà nói, có còn tốt hơn là không. Tuy rằng hơi vất vả, số tiền cũng ít ỏi hơn nhưng cũng là số tiền cô cần nhất lúc này.

Mỗi ngày tay cô đều phải ngâm trong nước mười mấy tiếng đồng hồ, mùa đông nước dù là đã được đun ấm, nhưng chẳng bao lâu lại lạnh buốt trở lại, tay cô dường như đã bị tổn thương do giá rét, thế nhưng cô vẫn không ngừng cọ rửa chén bát. Có lẽ đối với cô mà nói, mệt một chút nhưng cũng sẽ tốt hơn, mỗi ngày trở về nhà muộn như vậy, cô đều sẽ lăn ra ngủ, không có thời gian để đi suy nghĩ chuyện khác.

Ngay cả Mục Nham.

Cuộc sống mỗi ngày đều lặp đi lặp lại như vậy, thực khở sở, mệt chết đi, nhưng đã có cục cưng làm bạn, cô lại cảm giác so với trước kia thật sự hạnh phúc hơn rất nhiều. Mà có một số chuyện cho dù cô làm cách nào đi nữa để không phải nghe đến, cũng sẽ bị người khác nói ra.

Chẳng hạn như nói về Mục Nham.

Tin tức của anh ta, dù cô có trốn tránh cũng đều lọt vào tai mình, tin tức hôn lễ của anh ta dường như được thông báo rầm rộ ở nơi này. Cho dù là chỗ này là phòng bếp, cũng sẽ có người thỉnh thoảng nhắc tới. Nói cho cùng, một hôn lễ đáng nhớ như vậy, thực sự là quá mức khoa trương.

Anh ta đang muốn chứng minh, anh ta yêu Cố Nghê Y biết chừng nào, yêu đứa nhỏ trong bụng cô ta biết bao nhiêu. Diệp An An nghe người khác bàn luận, cánh tay đang buông lỏng hơi trở nên cứng ngắc một chút, miệng cưới chua sót.

Hôn lễ của anh ta vô cùng long trọng, cô nghe nói, anh ta chuẩn bị cho cô dâu của mình một bộ váy cưới may theo yêu cầu từ Milan trị giá đến năm vạn, còn mời chuyên gia thiết kế một bộ trang sức riêng, những điều này cô chưa từng nhận được, thứ anh ta cho cô cũng chỉ là một tờ giấy chứng nhận kết hôn, bây giờ lại biến thành một tờ đơn ly hôn.

Rửa sạch tay, cô đứng lên, nhẹ nhàng vỗ về bụng mình, bảo bối này cũng đã được ba tháng, đứa nhỏ rất khỏe mạnh. Cô hướng phía ngoài đi ra, giờ đã là thời gian tan tầm rồi, đi ở trên đường, cô đột nhiên quay đầu lại, bỗng nhìn thấy một màn hình lớn phía tòa cao ốc đang phát sóng buổi hôn lễ cực lớn kia.

Thì ra, hôm nay là ngày cưới của bọn họ.

Người đàn ông khoác tay cô dâu xinh đẹp, chậm rãi bước vào lễ đường.

Diệp An An chỉ nhìn như vậy, đột nhiên, một giọt nước mắt từ cằm của cô rơi xuống.

Cô xoay người, nghe thấy thanh âm bên tai thỉnh thoảng truyền đến.

"Cố Nghê Y tiểu thư, con có đồng ý để người đàn ông này trở thành chồng của mình, cùng sống với nhau trong giao ước hôn nhân. Bất kể khỏe mạnh hay bệnh tật, hoặc những lý do khác, đều yêu thương anh ấy, chăm sóc anh ấy, tôn trọng và tiếp nhận anh ấy, vĩnh viễn trung trinh với anh ấy không hề thay đổi cho đến cuối cuộc đời này hay không?"

Cô nghe được thanh âm cố nghe y, thanh âm mang theo hạnh phúc.

"Con đồng ý"

"Mục Nham tiên sinh, con có đồng ý để người phụ nữ này trở thành vợ của mình, cùng sống với nhau trong giao ước hôn nhân. Bất kể khỏe mạnh hay bệnh tật, hoặc những lý do khác, đều yêu thương cô ấy, chăm sóc cô ấy, tôn trọng và tiếp nhận cô ấy, vĩnh viễn trung trinh với cô ấy không hề thay đổi cho đến cuối cuộc đời này hay không?"

Thân thể Diệp An An khẽ run rẩy, bước chân lại không hề dừng lại, gió vù vù thổi bên tai, thổi vào cả thanh âm rõ ràng của người đàn ông, rõ ràng như vậy. Khiến cả đời này cô cũng chẳng thể quên.

Anh ta đã nói, "Con đồng ý"

Khóe môi của cô chậm rãi nhếch lên một nụ cười chua sót, từng bước một đi về phía trước, cúi đầu, bụng lại ẩn ẩn đau. Cô khẽ vuốt ve bụng mình, cục cưng, con đừng buồn nhé, hôm nay ba ba của con kết hôn, không lâu sau, bọn họ cũng sẽ có một cục cưng, thực xin lỗi cục cưng của mẹ, mẹ không thể cho con một mái ấm, không thể cho con một người ba, sinh mệnh này chỉ mình mẹ cho con.

*****

Hôn lễ của họ thực long trọng, nơi nơi đều có thể nhìn thấy hình ảnh của anh, cô vẫn còn yêu anh, thế nhưng, giờ anh đã là chồng của người khác, cũng sắp được làm cha. Mà cục cưng của cô ngay cả tư cách gọi anh một tiếng cha cũng không có, cục cưng của cô không có tư cách được mang họ Mục. Diệp An An vươn tay ra, sờ lên mặt mình, thì ra, cô vừa khóc, thật đúng là một người mẹ thích khóc.

Lại đưa tay ra vỗ về lên bụng mình, thực xin lỗi cục cưng, mẹ lại làm cho con đau lòng sao? Nhưng mà, sau này, mẹ sẽ không như thế nữa, bởi vì mẹ chỉ có con.

Cô tiếp tục đi một mình, người đến người đi nối tiếp nhau, cô vẫn là cô đơn một mình. Mím môi cười, bao nhiêu đau xót giống như thực sự đã trôi qua đi, thời gian một năm kia giống như một giấc mộng vậy, ai yêu thương ai, ai tin tưởng, tổn thương ai, thật sự đã không quan trọng nữa.

Chỉ là, từng đêm khuya mộng mị tỉnh lại, đều là lệ rơi đầy mặt. Phòng không thông gió, rất ẩm ướt, không ai có thể thu nhận nước mắt của cô, mà đau đớn trong lòng cô, lại chẳng có ai thương xót.

Chỉ có mình cô tự thương xót lấy chính mình, đưa tay lên vuốt ve bụng đã hơi nhô lên của mình, cục cưng của cô, là món quà quý giá nhất mà ông trời đã cho cô, là cô nhi hơn hai mươi năm qua, rốt cục cô cũng đã có một người thân của mình.

Về đến căn nhà trọ nhỏ, nơi này không phải phố xá sầm uất, mà rất xa xôi, thế nhưng con người nơi đây lại vô cùng giản dị. Cô ở nơi này thực an tâm, tuy rằng cô không có bao nhiêu tiền, lại rất vất vả, nhưng so với quá khứ thì thực thoải mái hơn nhiều.

"Diệp An An, cậu...cô gái đáng chết này", đột nhiên tới truyền tới tiếng rống của một người phụ nữ, khiến toàn bộ nhà trọ dường như chấn động một chút. Diệp An An mới vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy được Giản Tiểu Phương đang chạy nhanh về phía mình.

"Diệp An An, cậu thực là đồ không có suy nghĩ, Diệp An An, cậu đem Giản Tiểu Phương mình trở thành cái gì, mình không đáng là người để cho cậu tin tưởng sao? Xảy ra một chuyện lớn như vậy, một mình cậu sống như thế nào, cậu thực sự rất không có lương tâm", Giản Tiểu Phương chạy đến trước mặt Diệp An An, tuôn ra một tràng với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, mà Diệp An An hoàn toàn không còn đường cãi lại.

Giản Tiểu Phương lo lắng, Giản Tiểu Phương tức giận, nhưng lại khiến cho trái tim của Diệp An An giống như được luồng ấm áp vây quanh, mặc kệ xảy ra chuyện gì, Giản Tiểu Phương đều vô tư mà quan tâm cô như vậy, "Thực xin lỗi, Tiểu Phương, mình...chỉ là...không muốn để mọi phải lo lắng ình".

Đúng vậy, cô chỉ là không muốn để ọi người phải lo lắng, cô không phải là một người phụ nữ yếu đuối, rời khỏi người đàn ông cô yêu kia, cô cần một lòng can đảm của bản thân để có thể đối mặt với mọi thứ, không làm mọi người phải lo lắng, cũng không muốn để mọi người an ủi cô, chỉ có một mình cô, như vậy, cô có thể rất dũng cảm mà sống sót. Chỉ là, nếu có người khác quan tâm thì cô cô sẽ trở nên yếu ớt, tương lai còn rất dài, cô phải dũng cảm hơn nữa mới được.

Cô chỉ có một mình, cô sẽ cho cục cưng một cuộc sống thật tốt, cho dù, nó là một đứa bé sinh ra không được chào đón.

"Cậu cũng biết chúng mình sẽ lo lắng, vậy một mình cậu ở nơi quỷ quái này, chúng mình sẽ không lo lắng sao", Giản Tiểu Phương căn bản không vì cô xin lỗi mà nguôi ngoai, ngược lại lại càng mắng hung hơn. Cô gái này đầu óc nhất định là làm từ gỗ, không có tin tức của cô ấy, cô đã lo lắng đến muốn phát điên rồi. Kỳ thật, cô thực sự đã rất lo lắng cho cô ấy.

Diệp An An vốn dĩ không có người thân, một mình rời khỏi mục nham thì cuộc sống phải làm thế nào, mà cô ấy, mới chỉ rời đi có ba tháng thôi mà dường như đã gấy đi rất nhiều.

Cô nhìn Diệp An An từ trên xuống dưới, thực sự là rất gầy, nhưng eo thì lại to hơn. Cô cũng chẳng để ý nhiều đến sự thay đổi của cơ thể Diệp An An.

"Chúng ta đi lên đi", Diệp An An hơi nghiêng đầu, hàng xóm bên cạnh rất nhiều đều vì tiếng rống to vừa rồi kia của Giản Tiểu Phương mà ló ra, giống như đang nhìn quái vật mà nhìn các cô.

Giản Tiểu Phương cũng phát hiện, gương mặt lập tức đỏ bừng, cô lại không kiềm chế được tính nóng nảy của mình, cũng may, nơi này không có người quen, càng không có Thượng Quan Thuyên. Nếu để cho tên đàn ông kia biết, không biết chừng anh ta lại đem cô ra giễu cợt, bảo cô là sư tử Hà đông mất.

Cô có thể để cho bất cứ người nào giễu cợt cũng được, thế nhưng người đó tuyệt đối không thể là Thượng Quan Thuyên.

Diệp An An thấy cô đang suy tư, cũng không nói gì thêm. Cô lên lầu, mở cửa ra, bên trong tuy có hơi nhỏ nhưng lại được quét tước vô cùng sạch sẽ.

Giản Tiểu Phương có chút không vừa ý nhìn căn phòng nhỏ này, cô biểu lộ lên trên khuôn mặt, hơn nữa là rất rõ, chỗ này nhỏ như vậy cũng có thể cho người ở được sao? Ở Mục gia, ngay cả một cái phòng bếp cũng đã lớn hơn chỗ này, huống chi bây giờ mỗi ngày cô ấy đều phải ăn ba bữa cơm rồi ngủ nghỉ, vừa đi vệ sinh luôn ở trong này.

Không thấy chật chội sao?


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-202)