Vay nóng Tinvay

Truyện:Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ - Chương 077

Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ
Trọn bộ 202 chương
Chương 077
Cùng lo lắng
0.00
(0 votes)


Chương (1-202)

Siêu sale Lazada


"Tôi không có nói sai, a Thuân, Cố Nghê Y đã quay lại, người phụ nữ kia đã quay lại, hơn nữa bây giờ còn đang ở trong phòng bệnh VIP kia, những ngày lành tháng tốt của chúng ta coi như kết thúc rồi", đương nhiên Diệp An An cũng vậy. Có lẽ cho tới bây giờ cô cũng chưa từng có thứ gọi là ngày tháng tốt đẹp gì. Sau khi phá tan tất cả yên ả nơi này, không biết đang chờ đợi bọn họ là sóng gió gì nữa đây.

Đúng vậy, người phụ nữ kia quay về, sẽ gián tiếp mà ảnh hưởng đến tất cả bọn họ. Với tính cách cố chấp kia của Mục Nham, cũng khó tránh sẽ vì cô ta mà làm ra những chuyện gì nữa. Như vậy, người đầu tiên chịu tổn thương chính là người phụ nữ đơn thuần kia, Diệp An An.

Là người phụ nữ mà Ti Hạo anh yêu thương, bạn thân của Giản Tiểu Phương.

"Cô ta là ai?", Giản Tiểu Phương khó hiểu nhìn sắc mặt đột ngột thay đổi của Thượng Quan Thuyên, cô cũng không biết bọn họ đang căng thẳng vì điều gì, sợ hãi cái gì, nhưng cô cũng nghe ra được, thì ra người bên trong phòng bệnh kia là một người phụ nữ. Mục Nham mỗi ngày đều đến gặp người phụ nữ đó, anh ta lại phản bội an an.

Tên đàn ông chết tiệt kia.

Cô đứng lên, trực tiếp muốn xông ra, lại bị Thượng Quan Thuyên một phen kéo lại.

"Buông ra", Giản Tiểu Phương dùng sức giãy dụa, cô muốn thoát khỏi cánh tay của Thượng Quan Thuyên.

Thượng Quan Thuyên xoay người, trực tiếp ôm lấy Giản Tiểu Phương, "Tiểu Phương, em bình tĩnh lại đi, hãy nghe anh nói", thanh âm anh nhẹ nhàng, thản nhiên, có chút khàn khàn cuốn hút, lại cực kỳ dễ dàng có thể trấn an lòng người.

Dần dần, Giản Tiểu Phương ngừng việc giãy dụa lại, im lặng để mặc anh ôm, ánh mắt lại bắt đầu phiếm hồng.

Thượng Quan Thuyên đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Giản Tiểu Phương, đã một thời gian rất dài, anh không có ôm cô, không có gần gũi với cô quá như vậy, hết thảy trong quá khứ lại như tái hiện một lần nữa, anh lúc này cũng không muốn buông tay.

"Thượng Quan Thuyên, người phụ nữ kia là ai?", Giản Tiểu Phương ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào trong đôi mắt vô cùng dịu dàng của Thượng Quan Thuyên.

"Cô ta?", Thượng Quan Thuyên nhẹ nhàng mở miệng, lại có chút gượng cười, ngay cả Ti Hạo bên cạnh, cũng trốn tránh không biết đang suy nghĩ điều gì.

"Cô ta tên là Cố Nghê Y, Nham trước đây từng muốn kết hôn với cô ta". Nói tới đây, anh rõ ràng cảm giác được thân thể Giản Tiểu Phương run rẩy một chút, anh thở ra một hơi, tiếp tục nói, "cô ta từng là vị hôn thê của cậu ấy, hơn nữa còn là người phụ nữ mà Nham yêu nhất trước đây, có lẽ bây giờ vẫn còn yêu đi. Chẳng qua, người phụ nữ kia, trước ngày kết hôn lại bỏ trốn theo một hoạ sĩ ngoại quốc, sau này Nham trở thành người như vậy, nguyên nhân chủ yếu là vì cô ta. Thế nhưng không ai có thể ngờ được, vào lúc này cô ta lại quay về, mà còn ở cùng một chỗ với Nham".

Giản Tiểu Phương sững sờ, cúi đầu nhớ tới người phụ nữ vẫn đang chờ tên đàn ông kia, cô không biết phải làm thế nào để đem việc này nói với cô ấy. Như vậy đối với cô ấy thật sự quá mức tàn nhẫn, "Thượng Quan Thuyên, An An làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, cô ấy yêu Mục Nham như vậy. Lần này lại không giống với những lần trước".

Trước kia, Mục Nham không hề yêu, nhưng lần này lại là vừa yêu lại vừa hận. Có thể làm ột người thay đổi thì cần tình yêu mãnh liệt cỡ nào.

Một người đàn ông như Mục Nham yêu, ai cũng không biết có bao nhiêu sâu đậm, có bao nhiêu coi trọng.

Mà Diệp An An, nhất định sẽ bị tổn thương.

Cô phải làm như thế nào mới có thể giúp cô ấy chịu ít tổn thương đây, che dấu như vậy sao? Cô dường như đã có thể tưởng tượng được, bộ dạng đau thương muốn chết của cô gái kia khi biết sự thật.

"Anh, không biết", Thượng Quan Thuyên gắt gao nhăn đôi mày rậm lại một chỗ, anh quả thật không biết, cái gì cũng không biết, lực ảnh hưởng của người phụ nữ kia đối với Nham không phải bọn họ có thể tưởng tượng đến được. Suy cho cùng một người như Nham, tình cảm bên trong quá nồng nhiệt, bọn họ ai cũng có thể nhìn thấu.

Hơn nữa loại người như Cố Nghê Y kia, làm sao bọn họ lại không biết, một người đơn thuần như Diệp An An sao có thể là đối thủ của cô ta, vả lại trái tim của Nham lại luôn đặt trên người cô ta nữa.

Có thể dự đoán được, nếu phải lựa chọn, Diệp An An nhất định sẽ là người bị vứt bỏ.

Trách không được Ti Hạo lại phiền muộn như vậy, tâm tư của cậu ta đối với Diệp An An, anh mơ hồ cũng nhìn ra được chút ít, cái này, phiền toái tiếp theo giữa họ sẽ lớn đây.

Anh không hy vọng sẽ xảy ra chuyện gì, nếu không quan hệ bạn bè nhiều năm giữa bọn họ, có thể sẽ vì người phụ nữ Cố Nghê Y kia mà nảy sinh những đổi thay đến long trời lở đất hay không.

Anh không hy vọng, thật sự không hy vọng sẽ xảy ra như thế.

Giản Tiểu Phương nhắm hai mắt lại, ngón tay nắm chặt quần áo Thượng Quan Thuyên, lúc này trong mỗi con người họ, trong lòng họ đều vì một người phụ nữ mà lo lắng, Diệp An An.

Trong phòng bệnh, Cố Nghê Y dựa vào người Mục Nham, mà Mục Nham thì lại ôn nhu một tay ôm cả thắt lưng của cô ta, bỏ qua tất cả những việc làm của cô ta, dạo này hắn đã lâu không quay trở về cái nhà kia, kể từ lần rời đi trước, hắn vẫn luôn ở nơi này. Kỳ thật vết thương của Cố Nghê Y cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng hắn vẫn rất lo lắng, mà Ti Hạo đến giờ này cũng chưa đến nơi này. Từ lần nói chuyện có chút xích mích giữa hai người họ trước đó, tình cảm vô tư trước kia giữa hắn và Tư Hạo đã bắt đầu có chút xa cách.

*****

Thử hỏi, người bạn chí cốt lâu năm của mình vẫn cứ nhớ thương vợ mình, ai mà chịu cho được chuyện này, cho dù người vợ kia không phải là người hắn yêu, thế nhưng tự tôn của hắn vẫn bị đả kích rất lớn. Hắn không cho phép phản bội, nhất là người bên cạnh mình phản bội.

Mà loại đả kích này vì Cố Nghê Y vừa ngoan ngoãn nghe lời vừa nhu thuận đã dần dần biến mất. Hắn phát hiện cho dù đã xa cách ba năm, tình cảm của hắn đối với người phụ nữ này vẫn mãnh liệt như thế. Tuy rằng không thể quay lại lúc trước, thế nhưng người phụ nữ này vẫn luôn dịu dàng hòa nhã như thế, lại làm hắn vô cùng thỏa mãn, tựa như thỏa mãn trong lúc báo thù vậy.

Hiện tại người phụ nữ hắn yêu đã trở lại bên cạnh hắn, hơn nữa còn rất yêu hắn, thế nhưng, không biết vì điều gì, hắn lại bắt đầu có chút mất mác kỳ lạ. Hắn cho rằng hắn sẽ rất vui vẻ, rất thoải mái, rất hạnh phúc. Nhưng thực không ngờ được, những tất cả điều này đều không có, sau nhiều lần giao tranh kịch liệt kết thúc, ôm người phụ nữ mà ba năm trước hắn đã yêu đến thấu tâm can, lại biểu hiện thực trống rỗng.

Hắn đã suy nghĩ quá nhiều rồi.

Lắc đầu, mà lúc này, ngón tay Cố Nghê Y lặng lẽ di chuyển trên ngực người đàn ông. Cô biết cách làm thế nào để khơi dậy dục vọng mãnh liệt của người đàn ông này.

Cô đưa đôi môi đỏ mọng của mình lên, nhẹ nhàng cắn vào môi người đàn ông, người đàn ông đang có chút không yên lòng, cảm giác được trên môi mình có chút mềm mại, mùi thơm ngát quen thuộc tràn ngập trong hơi thở của hắn, hắn cúi đầu, rất nhanh giành lại quyền chủ động, hung hăng đem người phụ nữ đặt dưới thân mình.

"Nham, em yêu anh", người phụ nữ lúc này đang thở dốc, giống như không thể chịu đựng được động tác cực kỳ mãnh liệt của người đàn ông, người đàn ông này mạnh mẽ, chỉ là thiếu đi sự ôn nhu như trước kia nhiều lắm, lúc này hắn cùng cô, giống như đang chiếm lấy nhau, nhưng lại thiếu đi một phần cảm giác yêu.

Mơ hồ cô cũng nhận ra được người đàn ông này đã thay đổi, nhưng lại không biết hắn vì sao lại thay đổi. Có lẽ ngay cả hắn cũng không phát hiện ra, ở bên cạnh cô, hắn dường như rất ít khi mỉm cười.

Nhận ra được điều này khiến cô cảm thấy sợ hãi, cũng khiến cô thực hoảng hốt. Tuy rằng hàng đêm hoan ái, hàng đêm đầu ấp tay gối, thế nhưng, giữa hai người họ như thiếu một thứ gì đó rất nhiều.

Mục Nham nghe được giọng nói của người phụ nữ, lúc nghe đến câu nói 'em yêu anh' kia, giữa con ngươi đen bỗng chốc tối sầm lại, sau đó lại càng cướp đoạt lấy thân thể người phụ nữ dưới thân, mãi cho đến khoảnh khắc cuối cùng, hắn ở trên thân thể người phụ nữ đạt được thỏa mãn, mới lật người qua, tựa vào đầu giường, từ trên đầu giường lấy ra một điếu thuốc lá bắt đầu châm lửa hút, thỉnh thoảng lại nhả ra một vòng khói. Thân thể đã thỏa mãn nhưng trong lòng lại như càng thêm trống rỗng.

Hắn phát hiện, lúc này hắn rất nhớ mái nhà kia, thiếu mất trái tim ấm áp như vậy, con người hắn dường như đã mất đi nhiều lắm. Còn có chiếc áo len kia, hắn thật sự rất muốn mặc thử nó.

"Nham, anh đang nghĩ gì vậy?", sắc mặt Cố Nghê Y ửng hồng, ngồi dậy đem thân thể mình gắt gao dán lên thân thể của người đàn ông, trên người cả hai đều có một tầng mồ hôi mỏng. Da của người đàn ông thì ngăm đen, của người phụ nữ thì trắng nõn, quấn vào nhau, lộ ra vẻ vô cùng xinh đẹp.

"Không có gì, ngủ đi", Mục Nham cũng coi như là dịu dàng mà kéo lấy bả vai của cô qua, sau đó ôm cô nằm xuống, liền nhắm chặt hai mắt, lại nhớ tới một người phụ nữ khác. Không biết giờ này cô đang làm gì. Một trận tâm phiền ý loạn, lúc này người hắn nên quan tâm hẳn là người phụ nữ đang ôm trong ngực mình mới đúng.

Cúi đầu hôn lên mái tóc của người phụ nữ trong lòng, không phải mùi hương thản nhiên kia, khiến hắn không tự giác cau mày lại một chút, giống như có gì đó đã thay đổi, mà hắn lại không có phản ứng lại được.

Gắt gao ôm người phụ nữ trong lòng, ban đêm ánh mắt người đàn ông vẫn mở, hắn nheo hai mắt, cho dù là trong bóng đêm, cũng không cách nào làm giảm đi vẻ sắc bén trong mắt hắn.

"Nham, em muốn xuất viện", người phụ nữ đột nhiên dựa sát vào người hắn, "Ở trong bệnh viện, em rất sợ hãi sợ hãi, Nham, chúng ta trở về biệt thự kia được không, chính là căn nhà mà trước kia chúng ta đã cùng sống bên nhau ấy, em nhớ nơi đó", Cô cầm lấy tay người đàn ông, trong bóng đêm nhìn không rõ sắc mặt của cô lắm, nhưng lại mơ hồ có thể thấy được khóe miệng cô đang cong lên quá mức.

Mục Nham không nói gì, chỉ mân khóe môi.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-202)