Vay nóng Homecredit

Truyện:Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ - Chương 068

Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ
Trọn bộ 202 chương
Chương 068
Tuyết đầu đông (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-202)

Siêu sale Lazada


Liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, có lẽ cũng sắp đến giờ tan tầm rồi, hình như anh có chút chờ mong. Nghĩ đến chiếc áo len mà nàng sắp hoàn thành, lại có một bàn đồ ăn đang đợi anh ở nhà, làm cho khóe miệng khẽ mỉm cười. Nụ cười ấy đã làm mất đi vẻ lãnh đạm, cứng rắn của anh. Chính lúc này đây, trong vô thức, anh lại lộ ra cái dáng vẻ thật dịu dàng.

Giản Tiểu Phương trở về phòng làm việc. Vừa bước vào đến cửa, cô đã nhìn thấy một nhóm người đang tụ tập, bàn tán chuyện gì đó rất sôi nổi, đến cả mấy cô bé mới vào làm, vốn tính nhút nhát cũng đến góp một hai câu, thỉnh thoảng lại vọng đến một trận cười.

Cô dừng lại, nhìn đám người này. Hơi nghiêng đầu một chút, cô phát hiện ra Thượng Quan Thuyên đang đứng ở đó cùng đôi giày Itali sáng bóng. Bàn tay cô nắm lại, cảm thấy chuyện này thật quá sức vô vị. Sau đó, cô lại tiếp tục đi về phía phòng làm việc cũng không thèm để ý thêm về nhóm người nhạt nhẽo kia.

Đàn bà, muôn đời đều bị mê hoặc bởi những người như hắn. Nhưng thật xin lỗi, Giản Tiểu Phương, cô lại chẳng nhàm chán đến mức đó.

Thượng Quan Thuyên hơi liếc mắt đã nhìn thấy Giản Tiểu Phương, nhìn ra vẻ lơ đễnh trong ánh mắt của cô. Hắn ngượng ngùng, đưa tay sờ sờ mũi. Xem ra, hôm nay, hắn lại càng làm cho cô thêm chán ghét mình rồi. Cô gái này, đối với hắn thật quá lạnh lùng. Dù hắn có làm bất kỳ chuyện gì cũng chẳng thế khiến cô quan tâm. Ánh mắt cô lúc nào cũng thản nhiên như thế, trầm ổn như thế.

Nếu không phải trước kia giữa bọn họ xảy ra chuyện như vậy, thì hắn vẫn có thể miễn cưỡng mà nghĩ rằng, thực ra cô đang che dấu cảm xúc của mình. Vì dù sao, thời trung học trong mắt cô cũng chỉ có một mình anh.

Hắn cúi đầu, tiếng nói của những cô gái bên cạnh hoàn toàn không lọt một chút nào vào tai anh. Giản Tiểu Phương của ngày hôm nay đã không còn là cô gái ngây thơ trước đây nữa. Tất cả cũng bởi vì hắn đã quá ích kỷ, khiến cho cô bị tổn thương, khiến họ cho đến bây giờ không có cách nào cứu vãn.

Cho nên, kết quả ngày hôm nay, hoàn toàn là do hắn gây nên. Nhưng... hắn đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đẹp khẽ chớp, bắt gặp cái nhìn của cô. Anh biết, đối với anh, cô cũng không phải là hoàn toàn không quan tâm. Bây giờ, anh chỉ có thể dựa vào suy nghĩ ấy để mà cố gắng, cố gắng tìm lại những thứ trân quý của ngày xưa mà hắn đã vô tình đánh mất.

Còn cô, dù đã cố ngó lơ, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.

Giản Tiểu Phương không hiểu vì cớ gì, cơ thể giống như có một trận gió lạnh thổi qua. Cô quay đầu lại, chạm phải ánh mắt của Thượng Quan Thuyên. Đôi mắt sâu thẳm ấy, cứ nhìn chằm chằm vào cô, tưởng như hận không thể đem linh hồn cô hút vào đó. Ánh mắt ấy, khuôn mặt ấy, làm cho người ta, dù không cố ý cũng thấy mê luyến.

Cô khẽ nhíu mày, vội vàng lảng tránh ánh mắt của hắn, cúi đầu nhìn chằm chằm vào tập văn kiện trên tay. Bất luận là lúc trước hay bây giờ, người đàn ông này cứ như một bóng ma, ám ảnh cuộc sống của cô, khiến nó không có nổi một giây phút yên bình.

Tại sao Thượng Quan Thuyên này lại đẹp trai như vậy chứ, thật giống một tên yêu mị. Trái tim cô cũng chợt nhói lên.

Thật là một ngày dài.

Cô quay đầu, đúng lúc nhìn thấy một bông tuyết trắng noãn đang nhẹ nhàng rơi xuống. Bên ngoài, trời đã bắt đầu vào đông, có lẽ đây là đợt tuyết đầu mùa. Mà bên trong văn phòng lại xuân ý ngập tràn, cũng bởi sự có mặt của Thượng Quan Thuyên mà khắp nơi rộn rã tiếng cười nói. Nhưng nói đi, cũng phải nói lại, như thế này thì năng lực chuyên môn của cái công ty này cũng thực yếu kém đi.

Diệp An An ngắt điện thoại, hơi sững người nhìn lên tường. Sau đó, nàng trở lại phòng mình, chọn một chiếc áo ấm, thêm một chiếc mũ len rồi đi ra ngoài. Vừa mở cửa, một bông tuyết khẽ khàng đậu trên má, nàng khẽ ngẩng đầu, mỉm cười. Tuyết đầu đông, một mảnh lạnh lẽo theo đó mà rơi vào trong mắt nàng, thế nhưng khuôn mặt ấy vẫn rất thanh tĩnh, nụ cười dịu dàng vẫn nở trên môi, cho người ta cảm giác ấm áp vô cùng.

Nàng kéo lại áo khoác rồi bước tiếp ra ngoài.

Xuống xe, nàng hơi co người trong lớp áo rét. Mùa đông thực sự rất lạnh, trận tuyết này cũng khá lớn, lớp tuyết bám trên cây nhanh chóng đóng băng, tựa như những mảnh thủy tinh trong suốt được treo trên những cành cây trơ trụi lá.

*****

Nàng đi vào một tiệm café nhỏ. Vừa bước vào cửa, nàng hơi sững người lại, thất thần nhìn bảng hiệu của tiệm, "Tơ duyên"

Nàng xoa xoa đôi bàn tay đang lạnh cóng, hơi thở tưởng chừng như cũng đóng băng lại rất nhanh bị không khí làm cho tan loãng."Tơ duyên", vừa nhìn thấy cái tên này, đã khiến cho nàng có một cảm giác rất lạ.

Một cái tên thật êm tai, nhưng đôi khi ở bên nhau thôi cũng chưa hẳn đã là vì yêu; giống như nàng vậy, dù cho anh không yêu nhưng số phận lại bắt anh phải giữ nàng bên cạnh, chỉ một mình nàng yêu đơn phương một cách si ngốc mà thôi.

Nàng nhẹ lắc đầu, vài mảnh tuyết mỏng đọng trên lông mi, tạo thành một làn sương trắng mông lung trước mắt. Nàng khẽ chớp mắt, bông tuyết cuối cùng hóa thành giọt nước đọng lại nơi khóe mi.

Đi vào bên trong, mọi người đang ngồi tụm năm, tụm ba bên những bàn café nghi ngút khói. Có cô gái ngồi một mình trên chiếc bàn gần cửa sổ, ánh mắt hướng ra ngoài, thật không hiểu cô đang suy nghĩ chuyện gì?

Diệp An An bước lại gần, trực tiếp ngồi đối diện với cô. Vừa vặn đúng lúc cô gái quay đầu lại, nhận ra nàng.

" Diệp An An, cậu lại đến muộn rồi đó" Cô nhìn đồng hồ nói, thanh âm hơi lơ đễnh.

" Đâu phải, là cậu đến sớm quá thôi" Diệp An An bối rối cười cười. Giản Tiểu Phương lúc nào cũng vậy. Rõ ràng là đã hẹn 3h gặp mặt, nhưng hiện tại mới có 2h40' không thể tính là nàng đi muộn được, rõ ràng là do cô đã đến quá sớm.

" Ồ, hình như mình nhớ nhầm giờ hẹn" Giản Tiểu Phương nhẹ nhàng đưa một tách đồ uống còn nóng cho nàng. Diệp An An đón lấy ly nước, cảm nhận hơi ấm của nó, khiến lòng bàn tay cũng trở nên ấm áp hơn rất nhiều.

" An An, gần đây cũng không còn xuất hiện những tin tức ong bướm về chồng cậu nữa. Các cậu dạo này ra sao rồi" Giản Tiểu Phương buông chiếc chén trong tay xuống, một tay chống cằm, nhìn sắc mặt của cô bạn thân đã tốt lên không ít, tựa hồ như nàng đang rất vui vẻ.

Sự thay đổi này của nàng, ngoài Mục Nham ra, chắc không thể có người thứ hai. Người đàn ông này, dường như đã chiếm lĩnh toàn bộ tâm tư của Diệp An An.

Hơn nữa, gần đây, bên cạnh anh ta đã không còn những scandan tình ái nữa. Những cô gái thường ngày hay bám theo anh cũng không thấy xuất hiện, đương nhiên, ngoại trừ hồ li tinh Lăng Huyên kia.

" A, anh ấy..." Diệp An An nhợt nhạt cười, trong đôi mắt thanh thuần như xuất hiện một tia hạnh phúc." Gần dây, anh ấy thường về nhà rất sớm, chúng mình có thể cùng nhau ngồi ăn cơm" Tuy rằng, anh vẫn giữ thái độ như trước, chẳng hề quan tâm đến nàng. Nhưng chỉ cần như thế này đã có thể khiến nàng rất thỏa mãn rồi.

Có thể mỗi ngày đều nhìn thấy anh, nàng cảm thấy thực vui mừng.

" Cậu thật đúng là đã trúng độc rồi" Giản Tiểu Phương đặt tay lên trán Diệp An An xác định thực sự nàng không phát sốt. Nàng thực sự đã quá yêu người đàn ông kia. Cô thực sự rất lo rằng với tính cách đơn thuần, rối sẽ có một ngày nàng phải chịu nhiều tổn thương. Vì thế, trong tình yêu, trăm ngàn lần đừng quá thật tâm, nếu không người đau khổ cuối cùng chính là bản thân mình, giống cô của ngày xưa ấy.

Đã mấy năm trôi qua, nhưng vết thương trong lòng cô vẫn không thôi nhức nhối. Thậm chí, từ ngày gặp lại con người ấy, vết thương cứ ngày càng sâu hơn, đau hơn.

" Tiều Phương, Tiểu Phương, cậu suy nghĩ chuyện gì vậy?" Diệp An An nhìn nét mặt trầm mặc của cô lo lắng hỏi, trước đây, rất ít khi nàng nhìn thấy cô như vậy.

" Không có gì đâu" Tiểu Phương khoát tay, ý bảo nàng không cần lo lắng. Diệp An An đã có rất nhiều chuyện đau lòng rồi, cô không muốn nàng biết chuyện. Nếu không, với tính cách của nàng, nhất định sẽ rất lo cho cô.

Diệp An An khẽ nhấp một ngụm café, rồi nhẹ nhàng đặt tách xuống, trong mắt thoáng hiện ra nét lo lắng. Mặ dù, Tiểu Phương không kể chuyện gì cho nàng biết. Nhưng nàng có thể đoán được, trước đây, giữa cô và Thượng Quan Thuyên nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.

Mà cô không nói, nàng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ sợ sẽ chạm vào nỗi khổ tâm của cô. Vết thương do ái tình gây ra thật không dễ gì lành lại. Cô nói không có chuyện gì nhưng nhất định tâm trạng cô lúc này cũng không hề dễ chịu.

*****

Đối với Thượng Quan Thuân, nàng cũng không thể nói là biết rõ anh ta. Nhưng lần đó, khi nàng và Mục Nham đi đăng ký kết hôn, anh ta là một trong số ít những người chứng kiến. Khi ấy, ánh mắt anh ta nhìn Tiểu Phương thực sự rất khác lạ, vừa vui mừng, vừa sợ hãi, lại chất chứa yêu thương. Thế nên, nàng có thể đoán ra phần nào sự việc.

Chuyện trước đây của hai người bọn họ hình như rất phức tạp. Mọi chuyện bắt đầu và kết thúc giống như một trò đùa. Thế nhưng, nó đã để lại một viết thương vĩnh viễn không thể khép miệng. Ngày ấy, tưởng là không thương, nhưng khi mất đi rồi, mới biết là yêu quá đậm sâu.

Nếu sự thật là như vậy, có lẽ đến bây giờ, Tiểu Phương vẫn còn yêu Thượng Quan Thuân. Mặc dù, cô ấy luôn nói về anh ta bằng giọng điệu chán ghét, nhưng nàng phát hiện ra, mỗi khi nhắc đến cái tên ấy, cô đều rất kích động.

Không phải là không thể quên, mà chẳng qua là cô ấy không muốn quên đi.

Nàng ngầng đầu, thấy Tiểu Phương đang ăn đồ ăn trên bàn. Quả thật, quán café này, mặc dù đồ uống không ngon bằng bên ngoài, nhưng đồ ăn ở đây lại rất hợp khẩu vị của hai người.

" An An, cậu nói thử xem. Có phải Mục Nham chuẩn bị công khai thân phận của cậu không?Dù sao, hai người cũng đã là vợ chồng một năm rồi. Nếu cứ như thế này, cậu làm sao có thể ngẩng mặt lên chứ." Đang ăn, đột nhiên Tiểu Phương ngừng lại, nhìn Diệp An An nói, giọng điệu rất nghiêm túc.

Ngón tay Diệp An An hơi cứng lại. Đúng vậy, nàng không thể ngẩng mặt lên, vốn dĩ nàng đâu phải chỉ là nhân tình, nàng là người vợ chính thức mà anh cưới về.

" Không sao đâu, Tiểu Phương. Chuyện này, mình cũng không để ý lắm. Có thể trở thành vợ của anh ấy, mĩnh đã thỏa mãn rồi." Diệp An An nắm chặt cái chén, ánh mắt thản nhiên ánh lên những tia buồn thương.

Cái gì mà không để ý, cái gì mà thấy thỏa mãn.

Kỳ thực, nàng sợ nếu hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng sâu, sợ nếu mình quá đòi hỏi thì sẽ mất đi những thứ mà nàng trân trọng, mất đi người đàn ông mà nàng yêu thương, mất đi một mái nhà mà khó khăn lắm nàng mới có được.

" Diệp An An, có phải đầu óc cậu có vấn đề thật rồi không?" Nghe câu trả lời của Diệp An An, Giản Tiểu Phương thật sự muốn xem ở bên trong nàng đang nghĩ chuyện gì. Trước đến nay, cô chưa từng gặp qua người nào lại ngốc như nàng vậy, ngốc đến không chữa được.

Diệp An An cười nhẹ, ngón tay xoa nhẹ lên mũi, khẽ thở dài, vẫn dùng giọng cái giọng ôn nhu vốn có đáp.

" Có lẽ thế, chẳng phải ngày nào cậu cũng nói mình như vậy sao?"

Nói rồi, ánh mắt nàng chuyển ra ngoài cửa sổ, vừa lúc ấy, một bông tuyết rơi xuống, nhanh chóng tan loãng trên nền đường.

Bên ngoài, tuyết đang tan, nhưng lớp tuyết mờ trong mắt nàng mỗi lúc lại nhiều hơn.

" Cậu không thể cứu được nữa rồi" Giản Tiểu Phương nhấp một ngụm đồ uống. Cô không nói gì thêm nữa. Bởi cô biết sự cố chấp của Diệp An An. Trong hoàn cảnh này, nếu nàng không tự đấu tranh thì cũng không ai có thể giúp nàng.

Diệp An An chỉ im lặng cười nhẹ. Thực ra, không phải nàng cố chấp mà chẳng qua là nàng đã quá yêu anh mất rồi.

Bên ngoài, tuyết rơi mỗi lúc một dày hơn." Chúng ta đi thôi", Giản Tiểu Phương đứng lên, hơi nghiêng đầu, cô tiếp "Mình biết giờ cậu cũng đang đứng ngồi không yên, nên mình sẽ không miễn cưỡng cậu nữa, Mục phu nhân" Cô cố tình nhấn mạnh mấy chữ " Mục phu nhân"

Hai người xoay người bước đi, không để ý có một cô gái cũng theo họ đi ra. Cô ta nhìn chỗ bọn họ vừa ngồi, những điều mà họ nói, có một chuyện quan trọng mà cô ta đã vô tình biết được.

"Mục phu nhân" Ánh mắt cô ta nheo lại, ánh mắt ấy mang theo vài phần độc ác và ghen tị khiến người ta có cảm giác sợ hãi.

Tốt lắm, Mục phu nhân, đúng là không thể ngờ. Cô ta xoay người, giày cao gót nện mạnh xuống nền đường. Khóe môi khẽ nhếch lên. Nếu lúc nãy, không bám theo Giản Tiểu Phương, thì đã không phát hiện ra bí mật này, đã không biết rằng trên đời này đã có Mục phu nhân, vị trí mà bao nhiêu cô gái mơ ước. Cô ta cũng như những người khác cứ mãi tranh chấp, đố kỵ lẫn nhau mà không ngờ rằng cái danh phận cao sang ấy, sớm đã định rồi. Thật đúng là làm trò cười cho thiên hạ.

Diệp An An bước xuống xe. Sau khi rời khỏi quán café cùng Giản Tiểu Phương, nàng càng cảm nhận rõ ràng hơn cái lạnh tê tái của mùa đông, tuyết cứ rơi mãi không ngừng.

*****

Nàng bước vào biệt thự. Không khí đằng sau cánh cửa ấy so với bên ngoài thực rất ấm áp. Thứ cảm giác ấm áp này làm cho nàng cảm thấy thỏa mãn vô cùng. Thở ra một hơi dài, nàng đi tới phòng khách. Cả căn phòng rộng lớn như thế, lại chỉ có một mình nàng.

Nàng ngồi trên salon, nhìn đến chiếc áo len vẫn còn dang dở. Thời tiết lúc này đã vào đông, rất lạnh, nàng tự nhủ cần phải cố để làm cho xong. Trong tay nàng, chiếc áo đã sắp hoàn thành. Khẽ mỉm cười, cuối cùng cũng có thể mang chúng đi tặng rồi. Tiểu Phương một đôi bao tay, Giản lão gia và Giản phu nhân là khăn quàng cổ, còn chiếc áo này là dành cho Giản đại ca. Nàng không có gì để tặng bọn họ, chỉ có thể tự mình làm những thứ đồ này. Mặc dù, nó không đáng giá nhưng cũng thể hiện thành ý của nàng.

Nàng ngắm nghía chiếc áo. Nó có gam màu đen trầm rất thích hợp tặng cho đàn ông. Nghĩ đến đây, nàng chợt nhớ tới anh, nếu anh có thể mặc chiếc áo này thì thật tốt. Nhưng làm sao có thể xảy ra chuyện như thế. Quần áo mà anh mặc từ trước đến nay đều là đặ may của những nhà thiết kế nổi tiếng, làm sao anh có thể xem trọng một thứ đồ thủ công thô ráp như thế này.

Ánh mắt nàng lại trở nên chua xót, nhưng đôi tay vẫn tiếp tục cầm que đan thoăn thoát hoàn thành những mũi cuối cùng. Cho đến khi chiếc áo đã hoàn thành, nàng gập gọn để lại trên salon. Liếc nhìn đồng hồ, giờ này chắc có lẽ anh cũng đã sắp về rồi, nàng thu dọn lại một chút rồi tiến vào bếp. Có thể nấu ăn cho người đàn ông mà mình yêu thương, đối với nàng mà nói là niềm hạnh phúc lớn nhất của người phụ nữ. Không cần biết người khác nghĩ thế nào, nhưng với nàng, đây là biện pháp duy nhất để có thể tiếp xúc gần gũi hơn với anh.

Mục Nham khẽ phẩy bỏ những hạt tuyết nhỏ rồi bước vào nhà. Anh đôt nhiên dừng bước chân."Gia đình" anh cảm thấy kỳ lạ với chính bản thân mình. Thật không thể ngờ, có một ngày, anh đi làm đúng giờ, tan tầm đúng giờ. Thượng Quan Thuyên còn trêu anh có phải đã rất lâu rồi không ngủ cùng đàn bà.

Anh cũng không thể lý giải được là vì sao. Dạo gần đây, anh không còn ham muốn thể xác với những người đàn bà khác, nhưng mỗi ngày đều rất chờ mong được trở về, ăn bữa cơm mà nàng chuẩn bị.

Cắm chìa khóa vào ổ, bên ngoài, trời lạnh như vậy, nhưng ở bên trọng lại được bao trùm bởi cảm giác ấm áp vô cùng. Điều này khiến anh cảm thấy thoải mái, bao nhiêu mệt nhọc của một ngày làm việc cũng đều tiêu tan hết.

Buông túi công văn ở trên tay xuống, anh ngồi tựa lưng vào salon, ngồi ở đây anh có thể nghe thấy tiếng nàng đang chuẩn bị bữa tối. Nhìn sang phía salon bên kia, ánh mắt anh dừng lại ở chỗ chiếc áo len, anh hơi nhíu mày. Mở chiếc áo ra ngắm nghía, tốt lắm, mới qua một ngày mà đã gần hoàn thành rồi.

Lúc này, anh thực sự muốn ướm thử chiếc áo lên người, nhưng cuối cùng anh vẫn kìm lại, đặt chiếc áo xuống. Anh chờ để chính tay nàng đưa nó ình.

Nghĩ đến đây, anh chợt thấy trái tim mình chợt trào dâng lên một cảm xúc khó tả. Chỉ có điều, cảm xúc ấy cũng không làm cho anh cảm thấy khó chịu.

Diệp An An bưng bát đồ ăn đi ra, vừa đúng lúc nhìn thấy anh đang ngồi trên salon. Dạo gần đây anh thường về nhà rất đúng giờ. Nàng khẽ cười, nàng tin rằng rồi sẽ có một ngày anh sẽ thích nàng. Chỉ là thích thôi, nàng không dám vọng tưởng xa hơn.

Chuẩn bị bày biện món ăn ra bàn, Giản Tiểu Phương vẫn hay trêu nàng giống như một bà nấu bếp, nhưng công việc này lại khiến nàng cảm thấy rất vui vẻ. Mục Nham đã ngồi vào bàn. Chiếc ghế đối diện cũng đã hơi kéo ra. Nàng bỏ tạp dề rồi ngồi xuống. Mặc dù, trong suốt bữa ăn, hai người không nói chuyện gì nhiều, nhưng cái không khí im lặng ấy lại cho người ta cái cảm giác vô cùng ấm áp.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-202)