← Ch.07 | Ch.09 → |
Hai người ôm chặt lấy nhau, người kia vỗ mạnh vào lưng Tam Thất thúc thúc, vang lên những tiếng "bốp bốp" tựa như muốn đánh vỡ lưng người ta.
Cả hai nói chuyện xa xa, ta không nghe rõ, nhưng Tam Thất thúc thúc chỉ về phía ta, người kia liền cười nhìn ta.
Ông ấy nhét túi bạc ta đưa vào trong túi rồi trả lại cho ta.
"Tiểu cô nương, cảm ơn nhà ngươi đã chiếu cố huynh đệ ta bao năm qua. Sau này có việc gì cứ đến tìm ta. Ta tuy không có bản lĩnh gì lớn, nhưng việc nhỏ thì vẫn lo được. Sau này cứ gọi ta là Trần thúc thúc, ta sẽ lo cho ngươi."
Ta vội nhìn Tam Thất thúc thúc, thấy thúc ấy gật đầu, ta mới nhận lại túi bạc.
Ta dập đầu cảm tạ, "Đa tạ Trần thúc thúc đã giúp đỡ."
Trần thúc thúc đỡ ta đứng dậy, "Dập đầu một lần là đủ rồi. Ngươi yên tâm, ta vừa nhậm chức nơi này, chuyện của phụ mẫu ngươi ta cũng vừa hay biết. Đám cường đạo ấy, chúng ta nhất định sẽ tìm ra. Sẽ có ngày trả lại công bằng cho nhà ngươi."
Kể từ khi phụ mẫu qua đời, đây là lần đầu tiên có người làm trong quan phủ nói với ta về hai chữ "công bằng."
Mắt ta đỏ hoe, định dập đầu thêm lần nữa, nhưng bị Trần thúc thúc ngăn lại.
"Ngươi...đứa nhỏ này, dập đầu một lần là đủ rồi. Giờ ngươi đã là chủ gia đình, đầu gối của ngươi cũng đáng giá lắm đấy."
Ta mua được mười một người, trong đó có năm người là do Trần thúc thúc âm thầm giữ lại giúp, còn một người thợ già là ta tự chọn.
Ông lão này họ Tề, tuổi đã cao, lại mắc trọng bệnh, nhìn qua cũng biết chẳng sống được bao lâu.
Vốn dĩ không ai muốn mua ông ta, nhưng ông lại đặt điều kiện.
"Nếu muốn mua ta, thì phải mua cả gia đình ta, sau này còn phải trả tự do cho con cháu ta."
Ông có con trai, con dâu cùng cháu trai, cháu gái. Con trai, con dâu đều không có tay nghề, còn hai đứa nhỏ thì tuổi còn quá bé, mua về cũng chỉ có thể làm việc vặt, không thể làm thợ.
Huống chi, còn phải trả tự do cho họ, tức là coi như mua họ về nhưng chẳng được lợi gì.
Yêu cầu của ông thật quá quắt, không ai muốn mua một gia đình như vậy vì sợ phiền phức và bất ổn.
Những thương nhân lớn không thiếu người làm, lại càng ghét những kẻ dưới quyền không nghe lời.
Nhưng ta lại quyết định chọn ông.
Ta đã hỏi qua Trần thúc thúc và các thợ khác, tay nghề của ông lão này thực sự rất giỏi, đủ khả năng để đưa ra điều kiện.
Dù ông chỉ sống thêm được vài năm, nhưng trong thời gian đó, ông có thể dạy vài người thợ, vậy ta cũng coi như đã lời.
Ta muốn liều một phen, chẳng qua chỉ là vài người, chút bạc ấy ta vẫn có thể đánh cược.
Tề gia gia cũng không ngờ, người dám mua ông lại là một cô gái, mà còn là một cô gái mới mười lăm, mười sáu tuổi.
Ông cười nói, "Đúng là tuổi trẻ gan dạ, non nớt mà không sợ hổ."
Thật ra trong lòng ta cũng có chút lo lắng, nhưng nghĩ dù có bị lừa cũng chẳng mất bao nhiêu.
Coi như làm việc thiện vậy.
Ta mang người về, sắp xếp ổn thỏa, rồi trả tự do cho gia đình Tề gia gia.
Ta nhờ Trần thúc thúc lo liệu hộ tịch, rất nhanh đã có kết quả.
Nhìn gia đình mình có được hộ tịch, trở thành người tự do, Tề gia gia run rẩy cầm lấy tờ giấy.
"Tốt, tốt, đời này coi như ta đã không phụ lòng bà lão nhà ta."
Ngày hôm sau, ông đòi thật nhiều chỉ tơ, nói muốn cho ta xem một thứ tốt.
Nửa tháng sau, ta thấy được một tấm vải tuyệt đẹp đến kinh ngạc.
Hoa văn trên tấm vải có độ nổi bật rất cao, các lớp vải như đan xen phức tạp, khi ánh sáng chiếu vào lại có thể thấy những hoa văn khác nhau hiện lên.
Ông quả thật có tài, chẳng phải nói ngoa.
Ông hài lòng ra mặt, khuôn mặt gầy guộc cũng lộ ra nét rạng rỡ, bảo rằng đây mới chỉ là một trong những kỹ nghệ của ông.
"Chủ cũ của ta khắc nghiệt với gia đình ta, ban đầu đã hứa trả tự do cho họ, nhưng để khống chế ta, hết lần này đến lần khác lừa dối. Ta cũng có lòng tự trọng, từ đó bắt đầu giấu nghề, kỹ nghệ này cũng chỉ từng phô ra hai lần."
Ông đã kiếm được rất nhiều bạc cho chủ cũ, chỉ cầu mong sự tự do cho gia đình, nhưng chẳng ngờ bị lừa nửa đời người.
Ông đã hứa với thê tử sẽ giúp con cháu có được tự do, nhưng đến khi bà qua đời, ông vẫn chưa làm được, khiến bà nhắm mắt không yên.
Trong lúc đau buồn, ông quyết định giấu nghề.
Ông không ngờ rằng, đến tuổi này lại gặp được một cô nương gan góc như ta.
Ta cười, "Vậy thì coi như ta đã lời to rồi."
Ông nhìn về phía Tam Thất, "Vì tiểu thư có lòng chân thành, đây là phúc báo của trời ban."
Ông vẫy tay, gọi ta tập hợp những người đáng tin cậy lại, vì ông muốn thu nhận đệ tử.
"Ta chẳng còn nhiều thời gian, phải nhanh chóng truyền lại nghề. Tiểu thư sẽ không thiệt thòi đâu, kỹ nghệ này sẽ giúp tiểu thư ba mươi năm phú quý. Còn sau đó, là do cách tiểu thư điều hành thôi."
← Ch. 07 | Ch. 09 → |