Vay nóng Tinvay

Truyện:Tam Cứu Nhân Duyên - Chương 03

Tam Cứu Nhân Duyên
Trọn bộ 39 chương
Chương 03
Bên dòng nước 2
0.00
(0 votes)


Chương (1-39)

Siêu sale Shopee


Trong lúc ta ngủ mơ, trời dần dần trở lạnh, ta giật mình vài cái rồi tỉnh dậy, đây là đâu a? Tiếng nước từ đâu vọng đến làm ta dần tỉnh táo. Mặt trời sắp lặn, ngẩng đầu nhìn thấy người nọ vẫn ngồi dưới thác nước, bao lâu rồi nhỉ, hình như đã 6, 7 tiếng đồng hồ. Phía bên kia, ngựa của ta vẫn gặm cỏ dưới gốc cây, cây cỏ xung quanh có vẻ sắp bị nó ăn sạch đến nơi. Ta nhẹ nhàng thở ra, run run đứng lên. Đêm qua không ngủ đủ giấc, hôm nay lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, khó trách lại ngủ quên tại chỗ, hi vọng thân mình đừng có đông lạnh là được. Ta vội đứng lên, lưng đeo ba lô, cầm dây cương dẫn ngựa đến bờ suối cho nó uống nước, trong lúc chờ ta nhìn quanh tìm cái cây khác để buộc ngựa.

Góp nhặt một ít cành cây khô, ta chuẩn bị nhóm lứa, sợ người kia lát nữa tới đây lại đông lạnh đến chết thì hỏng. Đột nhiên ta giật mình, người hơi run: hắn là phạm nhân a! Ta không biết hắn phạm tội gì mà bị đánh thành như vậy, nhưng xem ra tội không hề nhẹ. Vạn nhất là giết người phóng hỏa thì sao? Nhỡ bị coi là đồng phạm thì thế nào? Ta không phải Đông Quách tiên sinh*, không đem con rắn đông cứng vào lòng sưởi ấm được.

Ta càng lúc càng thấy sợ, tuy nhiên trong lòng lại có giọng nói bảo ta hắn không phải là người xấu. Vì cái gì? Chẳng lẽ là vì câu nói kia "Buông ta đi"? Hay là do trực giác của ta? Hừ, trực giác gì chứ, lúc trước yêu đương sao không cảm thấy gì? Kết quả là thế nào? Trực giác chết tiệt, tự mình cẩn thận vẫn tốt hơn.

Nhưng hiện tại ta một mình bơ vơ giữa nơi hoang vu, không thân không thích, có người ở cạnh cũng có thể hỏi một chút sự tình. Huống chi hắn đang thương tích trầm trọng, xương cốt gãy lìa, tay không tấc sắt, run rẩy kịch liệt, muốn đứng cũng không đứng được, nếu muốn ta hoàn toàn có thể đánh hắn! Vì thế quyết định bám lấy hắn ở cùng một chỗ, chỉ cần chú ý nhiều hơn là được.

Thấy người nọ dường như không còn sức lực, chỉ có thể dựa vào sức lực của ta mà sống sót, nhưng nếu hắn không thể đi được nữa, ta cũng không dám ở chỗ này chờ hắn.

Quay đầu nhìn lại, thấy hắn ngửa mặt hứng lấy từng tia nước xối xả, mái tóc dài buông thả xuống sau đầu. ta lại run lên lần nữa, nước rất lạnh a! Hắn từng bước chậm chạp rời khỏi thác nước, từ từ tiến lại đây. Ta muốn đi qua kéo hắn lên, nhưng lại thấy hắn nửa thân để trần, xem ra quần áo rách nát đã trôi đi mất. Hắn đi cực kì chậm, ta cũng thấy sốt ruột thay hắn. Muốn đi tới nhưng chỉ sợ người ta ngượng ngùng, ta cũng không muốn ướt đôi giày. Ai, rốt cuộc ta vẫn là người ích kỉ.

Cuối cùng hắn cũng tới được bờ suối, lại dừng lại, ngồi xuống chỗ nước cạn. Hắn thở hổn hển, đem dây xích buộc ở tay trái đặt ngang trên một phiến đá lớn, tay phải lần tìm một khối đá cuội, dùng sức đập mạnh lên đó. Ta thật sự không thể nhịn được nữa, tức mình bê nguyên một tảng đá to ngang quả dưa hấu đi tới, chân phải đá văng khối đá trên tay hắn, liếc mắt nhìn xuống hắn, người nọ cũng ngẩng đầu nhìn về phía ta.

Mặt trời chiều đã ngả về tây, ánh sáng yếu ớt soi lên một phần gương mặt hắn.

Khuôn mặt hắn thật là khủng khiếp! Một bên mắt sưng vù không mở ra được, bên kia cũng tím bầm, một vết máu kéo dài trên lông mày trái, trán cũng dày đặc vết thâm tím, dọc thái dương có một vết thương còn mới, trắng bệch thê thảm, môi cũng sưng phồng, khóe miệng rách nát. Cằm hắn phủ đầy râu ria, một số chỗ như bị giật ra, để lộ ra phần da bên dưới..... Đây là sau khi đã xối qua nước, như vậy lúc trước có lẽ còn kinh dị hơn. Nhìn khuôn mặt này, ta không sao đoán ra được hắn bao nhiêu tuổi.

Ta không nói chuyện, chỉ nhìn hắn. Hắn sợ run trong chốc lát, đại khái là bị tảng đá trong tay ta dọa sợ, sau đó chậm rãi bỏ tay, chỉ để lại tay trái cùng xiềng xích bên trên phiến đá.

Ta hít sâu một hơi, chậm rãi nâng cao khối đá, hô lên một tiếng rồi nện xuống còng tay, thanh âm chát chúa vang lên, còng tay vậy mà không chịu gãy, chỉ biến dạng một chút, ép vào cổ tay hắn. Ta lại giơ lên lần nữa, hắn cũng nghiêng cổ tay, đem còng tay xoay 90 độ, giống một chữ O đặt trên phiến đá. Ta đập xuống lần nữa, thanh âm khô khốc lại vang lên, cả người mệt mỏi rã rời, ta tức giận quát to: "CMN! Đây là còng tay biến hình sao?!" Chiếc còng tay vẫn trơ ra như trước, lại càng đè chặt tay hắn, nổi bật trên màu da trắng xác nhìn đến tận xương. Trái lại hắn không hề kêu lên một tiếng, ta lại quát lớn, "Một lần nữa!" Cắn răng nâng tảng đá lên cao, trong lúc đó hắn xoay cổ tay, ta lại lần nữa thả khối đá xuống, "rắc" một tiếng, còng tay rốt cục đã đứt. Ta cười rộ lên, vô cùng sung sướng, cảm giác đạt được thành công lớn. Hắn kéo bàn tay ra khỏi chiếc còng sắt, giơ lên ngang tầm mắt ngắm nghía, ta vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn, lập tức kêu to: "Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần cố gắng! Mau lên, đưa tay kia đây, phải tranh thủ lúc đang hăng hái mới được!" Hắn đưa ra tay phải, ta lại làm như lúc trước, mở tiếp lần nữa.

Đem tảng đá dựa trên đầu gối, ta cười nói: "Được rồi, giờ đến lượt chân". Thấy hắn chần chừ, ta mới chú ý tới hắn không chỉ có bên trên không mặc áo, quần phía dưới cũng đã mục nát trôi theo dòng nước, mảnh vải rách quấn trên hông vốn dĩ không thể che khuất cảnh xuân. Ha ha, đêm của các quý cô a. Nhưng hiện tại không phải lúc để đùa cợt, ta vội nghiêm túc nói: "Đại trượng phu không câu nệ tiểu tiết, nhanh lên nào!" Hắn nhấc đùi phải vẫn còn cử động được đặt ngang phiến đá. Xiềng chân quả thực là kiên cố, ta đập hơn mười lần, chửi rủa cũng phải gấp đôi, cuối cùng mới đập vỡ được. Ta thở hổn hển, chống tay lên gối, nghĩ bụng có nên nghỉ một lúc hay không. Hắn có lẽ sợ ta không kiên nhẫn, vội nhấc tiếp chân trái mềm nhũn lên. Vừa đặt chân xuống, hắn khẽ rên một tiếng, sau đó hai tay ôm chặt lấy cơ thể đang run lên dữ dội của mình.

Mắt vừa liếc đến chân hắn, ta liền sợ tới mức gần như buông rơi tảng đá trong tay. Ta vốn cho rằng, chân trái hắn không thể động đậy là do động đất mà gãy, bây giờ nhìn thấy mới biết là không phải. Chân hắn từ đầu gối trở xuống là một khối mềm nhũn không ra hình thù gì, đến tận đầu ngón chân đều là hình dạng cổ quái, xem ra xương cốt nơi đó từng cái một đều bị người đánh nát. Cách tra tấn này thật là khủng khiếp, ta âm thầm run sợ từ trong đáy lòng, hai tay cũng run rẩy kịch liệt.

Lúc trước ra tay đập vỡ xiềng xích kia, ta chưa từng cảm thấy sẽ thất bại. Ta vốn là cao thủ chơi xếp hình trên máy tính, biết chỉ cần đối diện phía dưới có một khoảng không, khối hình sẽ tự do rơi xuống đúng chỗ, không có chuyện lệch hướng. Cho nên chỉ cần tảng đá nhắm ngay vào còng sắt bên dưới, lực rơi của nó sẽ làm hết mọi việc, không cần phải tác động vào. Nhưng bắp chân này giống như trong ác mộng bước ra, hoàn toàn đánh bay hết tự tin của ta. Liên tục điều chỉnh hô hấp, ta tự nói với bản thân, đừng căng thẳng, chỉ còn mỗi cái đó nữa thôi! Nhưng thế nào vẫn không nâng dậy nổi khối đá.

Ta nhìn người nọ, hắn không run lên, chỉ im lăng nhìn chằm chằm phần chân tàn phế của mình. Ta thấy khắp người hắn phủ đầy vết thương, lớn có nhỏ có, cũ mới chồng lên nhau chằng chịt, đều vì ngâm trong nước lạnh hồi lâu mà trở nên trắng bệch. Hắn gầy trơ cả xương, đầu vai cùng xương sườn đều hằn lên qua lớp da mỏng.

Đương lúc ta nghĩ có nên bảo hắn hoãn lại lúc khác, hắn lại đột nhiên mở miệng, giọng nói vừa khàn vừa nhỏ, "Không có việc gì, chiếc chân này đã bị phế từ lâu rồi". Hắn nói một cách chậm rãi.

Ta chần chừ không dám ra tay, biết hắn cũng nhìn ra được nên mới nói vậy để trấn an. Ta bắt đầu hiểu được vì sao bản thân không cho hắn là người xấu, không phải hắn nói những gì, mà là ngữ khí của hắn.

Đó là một loại ngữ khí thản nhiên, êm dịu như gió thoảng, bất kể hắn nói cái gì đều khiến cho lòng người ấm áp. Tuy khuôn mặt bị đánh cho biến dạng, thân thể bị cực hình tra tấn, nhưng loại ngữ khí thản nhiên kia vẫn không bị đánh mất, như vậy đối với hắn, lòng tự tôn còn quan trọng hơn cả thân thể, nhất định là những vết thương kia không những không khiến hắn dao động, mà ngược lại còn khiến hắn càng thêm quật cường, một mực bảo vệ tôn nghiêm của chính mình.

Mắt ta đã hơi ươn ướt, nhưng không thể tỏ vẻ đồng tình, đó là khinh thường hắn, cuối cùng ta chỉ mỉm cười gượng gạo, nói: "Cái gì mà không có việc gì, đập vào sẽ rất đau!"

Hắn ngừng một lát, lại nói tiếp, vẫn là giọng nói bình thản lúc trước, "Không sao, ta chịu được".

Ta đã gần khóc đến nơi, nhưng cố cắn răng nhịn xuống, trong lòng thầm nghĩ: "Xem như ngươi lợi hại, bản cô nương phục ngươi rồi!" Ngoài miệng cười lớn, "Được, chúng ta đánh cuộc, ai thua phải mời người kia ăn cơm. Ngươi nghĩ ta đập bao nhiêu lần nó mới chịu mở ra?"

Hắn ngẩng đầu nhìn ta, ta cố gắng làm mặt cười vui vẻ với hắn (lúc trước chỉ bằng điệu cười rực rỡ này, ta đã lừa gạt được các sếp ở công ty, nhờ vậy mà được tuyển dụng, ai biết được ta cũng có ngày phải khóc thầm trong toilet), hắn ngây người trong chốc lát mới chậm rãi nói: "Ta nghĩ là, 20 lần đi" Xem ra hắn sợ ta căng thẳng, biết trước xiềng chân phải dùng hơn 10 lần, cho nên nói nhiều hơn một chút. Ha, bị lừa rồi, hắn chắc là không suy nghĩ mấy vấn đề này bao giờ. Người biết cá cược sẽ không đời nào nhằm lúc không biết đối phương đang muốn thua hay muốn thắng mà đánh cược!

Ta nhìn hắn cười đen hắc hắc, nói: "Ta cá là 100 lần! Để xem ta có thắng hay không!"

Rút lại ánh mắt, không hề nhìn đến hắn, ta xoay xoay cổ, vặn vẹo bả vai, hít sâu mấy hơi, lại nâng cao tảng đá, hô to một tiếng "100!" Thả xuống! Đương nhiên không mở. Ta lại nâng lên một lần nữa, hô tiếp một tiếng: "99!"

Ta không hề nghĩ đến thứ gì khác, suy nghĩ chỉ tập trung vào tảng đá trong tay, giống như trước kia đi thi TOEFL. Hô hấp cùng hành động phối hợp nhịp nhàng, quên đi hết thảy mọi thứ bên ngoài, ta quyết tâm phải đập vỡ nó trong vòng 100 lượt!

Khi ta hô "86!", còng sắt dưới chân kêu "rắc" một tiếng rồi vỡ đôi, làm ta hơi hơi mất hứng. Lui lại vài bước, ta ném tảng đá ra xa, cả thân mình cũng suýt nữa ngã theo. Lúc này mới nhận ra hai cánh tay đã tê dại, nhưng vẫn cố khoa chân múa tay làm bộ hào khí ngất trời, sau đó mới nhìn đến hắn, cười nói: "Thật tiếc, ta còn chuẩn bị đập nó thêm lần nữa cơ. Ngươi thắng rồi đó".

Hắn đưa đôi mắt thâm đen nhìn ta, nếu có thể biểu hiện cảm xúc, ta nghĩ có lẽ hắn đang chán nản không thôi. Ta cười ha ha vài tiếng, "Không sao, thắng bại là chuyện thường tình của nhà binh, để ta mời ngươi ăn cơm!" Ta bước đến ven suối, một chân giẫm lên mặt đá tảng, đưa tay phải ra trước, lúc đó mới nhận ra bàn tay đang run lẩy bẩy, xem ra làm việc hơi quá sức rồi.

Hắn do dự một chút rồi mới giơ tay cầm lấy ta. Lúc này ta mới nhìn rõ, cả bàn tay không có ngón tay nào còn nguyên vẹn, tất cả móng tay đều bị người rút sạch, đầu ngón tay trắng bệch, ngón trỏ chỉ còn có hai đốt, xem ra là bị chặt đứt. Tim ta như bị người bóp chặt, thở cũng khó khăn. Tay hắn lạnh như băng, không khác gì người đã chết. Ta cả kinh, vội nắm chặt tay hắn, chậm rãi kéo hắn đứng lên. Tay phải hắn ra sức chống đỡ thân mình, sau đó nâng lên, ta cúi người giữ lấy tay phải hắn, hai tay cùng nhau dùng sức, kéo hắn lên bờ.

Hai ta tay trong tay, rất giống như "Cầm tay nhìn nhau mắt đẫm lệ". Hắn đứng trên một chân, cả người rung động, đừng nói bước đi, ngược lại lúc nào cũng muốn ngã xuống. Ta trầm ngâm một chút, ai, đành phải học Trư Bát Giới khiêng vợ mà đi thôi. Ta nghiêng người về phía hắn, hai tay lôi kéo hắn đặt vai, lại vòng tay ôm chặt bên hông hắn, gồng mình đứng lên, đem hắn khiêng ở trên vai trái. Bỏ đi xiềng xích, hắn thật nhẹ a!

Ta nhỏ giọng nói với hắn, "Xin lỗi, thất lễ với ngươi", rồi lại nhớ ra, các vị đại hiệp mỗi khi cứu được mỹ nhân vẫn thường nói như vậy. Chậm rãi xoay người, ta lần từng bước đi về bờ, tìm một tảng đá bằng phẳng rồi tìm cách đặt hắn xuống. Trong lúc hắn ngồi xuống, tầm mắt ta chạm tới một vùng da bị tróc ra thành mảng lớn, máu thịt hỗn độn, biết hắn phải chịu qua vô số chà đạp, nhưng chỉ có thể âm thầm thở dài ái ngại cho hắn.

Hắn cúi đầu, hai tay buông xuống, tự chống đỡ hai bên người.

————————-

* Chú thích: câu này dựa trên hai điển tích:

Thứ nhất là Đông Quách tiên sinh và con sói.

Đông Quách tiên sinh là người thời xuân thu, nổi tiếng là hủ nho mọt sách. Một lần đi qua núi, hắn giữa đường gặp một con sói bị thợ săn đuổi theo cầu xin cứu mạng. Hắn đồng ý giúp đỡ, cho con sói vào trong bao sách sau lưng trốn nhờ. Đến lúc xong việc con sói quay lại định ăn thịt Đông Quách tiên sinh. Cuối cùng nhờ có người tiều phu đi qua giúp đỡ mà thoát nạn.

Thứ hai là người nông phu và con rắn.

Có người nông dân đi ra đồng trong lúc tiết trời lạnh lẽo, khi đi qua ruộng nhìn thấy một con rắn đã bị đông cứng. Hắn sinh lòng từ bi, đem con rắn bỏ vào trong ngực áo. Nhờ được sưởi ấm, con rắn dần dần tỉnh lại, cắn người nông dân một nhát khiến hắn chết ngay tại chỗ.

Cả hai câu đều dùng để chỉ những người không phân biệt tốt xấu, từ bi không đúng chỗ, đối tốt với kẻ ác, cuối cùng chính mình bị hại.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-39)