Chương 122
← Ch.121 | Ch.123 → |
La Vân Khỉ giận đến mức bật cười.
Tốt lắm, đây là triệt để "qua cầu rút ván" rồi.
Đã vậy thì — nếu Hàn Diệp không muốn tốt đẹp, thì cùng nhau đoạn tuyệt là vừa.
“Hôm nay đừng bán nữa, đại tỷ dẫn muội đi dạo tiệm một chuyến. ”
La Vân Khỉ bước vào tiệm, liền đưa tay kéo lấy Tạ Tường Vi.
“Đại tỷ, tỷ muốn làm gì vậy?”
Tạ Tường Vi bị nàng kéo đến phát hoảng.
“ muội cứ theo tỷ là được. ”
La Vân Khỉ nắm tay muội mà đi thẳng đến tiệm vải lụa.
Những ngày qua, nàng vẫn mặc bộ xiêm y rách vai sút chỉ kia, đến một món y phục tử tế cũng không nỡ mua cho mình, tất cả những gì tốt đẹp nhất đều dâng hết cho người Hàn gia — nghĩ đi nghĩ lại, chỉ thấy bản thân thật thiệt thòi.
Hôm nay nàng quyết không khắt khe với mình nữa — trước tiên là phải mua một bộ xiêm y mới để diện.
Tạ Tường Vi lấy làm lạ:
“Đại tỷ, mảnh vải thừa của muội vẫn còn mà, chúng ta tới đây làm gì?”
“Dĩ nhiên là để mua y phục rồi. ”
“Hả? Sao lại vậy?”
“Đừng hỏi nhiều. ”
Do La Vân Khỉ hay mang đồ tới tặng nên chưởng quầy rất mực niềm nở, vừa thấy nàng liền tươi cười đón tiếp:
“Lại tích được ít vải thừa nữa rồi, nhị vị cô nương định lấy luôn không?”
La Vân Khỉ mỉm cười:
“Tạ ơn chưởng quầy, hôm nay chúng ta tới xem xiêm y. ”
Chưởng quầy càng thêm hồ hởi, ân cần mời mọc:
“Vừa hay có mấy bộ vừa hoàn thành. Nếu cô nương thấy vừa ý, ta sẽ giảm giá chút đỉnh. ”
Nói đoạn, ông ta lấy ra hai bộ y phục: một bộ tím thêu hoa vàng, tuy rực rỡ nhưng lại không lòe loẹt, ngược lại còn mang vài phần khí chất cao quý; bộ kia màu lục biếc, viền áo thêu cánh anh đào, phối sắc trang nhã vô cùng.
La Vân Khỉ vừa ý bộ tím, đồng thời thấy bộ xanh kia rất hợp với Tạ Tường Vi — mặc vào hẳn sẽ tươi tắn như cành liễu đầu xuân.
Xem xét sơ qua kích cỡ, thấy hai người mặc đều vừa, nàng bèn hỏi:
“Chưởng quầy, hai bộ y phục này giá bao nhiêu?”
Chưởng quầy mỉm cười đáp:
“Nhị vị cô nương nếu ưng ý, tám mươi đồng là được rồi. Chúng ta cũng là chỗ quen thân, ta tuyệt không nói thách. ”
Tạ Tường Vi vội nói:
“Đại tỷ, muội không cần đâu. ”
La Vân Khỉ đã sớm lấy ra túi tiền, dứt khoát đếm đúng tám mươi đồng đưa qua.
“Chỗ này có nơi nào để tỷ muội ta thay đồ không?”
Chưởng quầy nhận tiền, mừng rỡ nói ngay:
“Dĩ nhiên có, mời nhị vị vào hậu đường. ”
Tạ Tường Vi cứ níu lấy không chịu đi:
“Đại tỷ nếu thích, cứ giữ lấy đi, muội còn y phục mà, thật sự không cần đâu. ”
“Ta đã mua rồi, muội không mặc ta biết cất vào đâu? Mau theo ta!”
La Vân Khỉ kéo nàng ấy vào hậu đường, lập tức định thay y phục cho nàng ấy.
Tạ Tường Vi mặt đỏ như trái hồng chín, lắp bắp:
“Đừng... Đại tỷ, để muội tự thay là được rồi... ”
Thấy nàng ấy đã thuận theo, La Vân Khỉ mỉm cười rồi quay ra một bên thay váy.
Chừng một tuần trà sau, Tạ Tường Vi xách làn váy đi ra, vẻ mặt lúng túng:
“Đại tỷ, bộ váy này mặc vào... thấy kỳ kỳ sao ấy. ”
La Vân Khỉ liếc mắt nhìn, không khỏi kinh ngạc.
Ánh mắt nàng quả nhiên không sai.
Tạ Tường Vi thay váy mới, tựa như trúc biếc sau mưa, thân hình mảnh mai kiều diễm, khiến người ta không thể rời mắt.
Mà khi nàng ấy nhìn sang La Vân Khỉ đang khoác bộ váy màu tím, cũng khẽ há miệng sững sờ.
Đại tỷ... thật sự là quá mức xinh đẹp rồi.
Màu tím làm nổi bật làn da trắng như tuyết, tựa men sứ tinh khiết.
Đôi mắt hạnh mênh mang nước, mũi thon tinh tế, môi hồng như cánh hoa. Nếu nàng là nam nhân, chỉ sợ đã sớm ôm chặt không buông, mong được một lần hôn lên sắc xuân ấy rồi.
Thấy nàng ấy ngẩn ngơ nhìn mình, La Vân Khỉ đưa tay gõ nhẹ lên sống mũi nàng:
“Ngây ra làm gì, còn thấy đẹp không?”
Tạ Tường Vi lúc này mới tỉnh hồn lại, ngập ngừng nói:
“Đại tỷ mặc bộ này đẹp quá chừng... nếu tỷ phu mà thấy, e rằng hồn phách cũng bay mất thôi. ”
← Ch. 121 | Ch. 123 → |