← Ch.18 | Ch.20 → |
Thẩm Ngọc Chiếu nghe Sở Chi Ngang nói ra câu đó thì đại não bèn vận hành với tốc độ cao, trong nháy mắt tức khắc hiểu được nguyên nhân hắn tìm tới cửa gây sự.
Chuyện làm mai cho nữ nhân hắn ái mộ... gần đây hôn sự mà nàng đang nghiên cứu cũng chỉ có cho mỗi Liễu Như Anh mà thôi.
Kết quả không đợi nàng mở miệng, Sở Mộ Từ cũng đã kịp phản ứng: "Đệ đang nhắc tới Liễu Thái y sao?"
"Không phải nàng thì còn có thể là ai!" Hiển nhiên cơn giận của Sở Chi Ngang vẫn còn sót lại chưa tiêu, "Tam ca hãy bình luận phân xử đi, đệ còn chưa tìm được cơ hội ra tay, vậy mà Thẩm đại nhân rõ ràng đã muốn làm mai cho Như Anh rồi, có nên trừng phạt hay không?!"
"Muốn phạt cũng là phạt đệ không có tiền đồ, suốt ngày chỉ biết mở miệng bắt nạt người nhà, thích một nữ nhân mà cũng không dám thổ lộ." Sở Mộ Từ hừ nhẹ, "Còn gọi Như Anh Như Anh, người ta cùng đệ thân thiết lắm sao? Đệ đã không biết hành động sớm một chút, hiện tại ngược lại đến chỉ trích Thẩm đại nhân - - nói coi, Thẩm đại nhân là người đệ có thể mắng sao? Coi chừng vi huynh phế luôn cặp chân của đệ."
Uy h. i. ế. p này cực kỳ có tác dụng, Sở Chi Ngang lập tức như bị tạt một chậu nước lạnh vào đầu, uể oải co quắp ngồi trên ghế: "Đệ cũng chỉ không vui nên nói vậy thôi mà! Vấn đề là tâm tính Như Anh cực kỳ kiêu ngạo, nếu tùy tiện biểu đạt tâm ý nhất định sẽ bị nàng cự tuyệt, đến lúc đó đệ không phải lại càng mất hi vọng rồi sao? Tam ca thông minh nhất, chẳng lẽ ngay một chút biện pháp cũng không nghĩ giúp đệ? Đệ chính là thân đệ đệ của huynh, cả đời hạnh phúc của đệ đều nắm giữ trong tay huynh, nếu huynh không đáp ứng đệ sẽ..."
"Câm miệng!" Sở Mộ Từ gào to khiến đối phương sợ hết hồn, cuối cùng ngăn được màn nói lảm nhảm của Sở Chi Ngang.
Thẩm Ngọc Chiếu không khỏi cảm khái, khí độ uy nghiêm của một vị Thái tử chỉ có ngay trước mặt Cửu đệ nhà mình mới có thể toàn bộ triển khai, nói một cách khác, hắn cũng quá hiểu tính cách của Sở Chi Ngang. Nàng suy nghĩ một hồi lâu, cảm thấy dựa theo tính tình của Sở Chi Ngang, hôm nay nếu như không cho hắn công đạo, hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, huống chi nếu hắn đã thích Liễu Như Anh, trước mắt mình cũng muốn làm mai cho Liễu Như Anh, đây chẳng phải là đoạn nhân duyên đáng giá mài dũa hay sao? Dù gì tuy Sở Chi Ngang hay thích gây sự, nhưng so với cái tên ôn thần mặt quỷ Vương công tử khá hơn nhiều, ít nhất Cửu Vương gia bộ dạng rất dễ nhìn.
"Cửu gia, để thần nói một câu được không?"
"Có nói nhảm nhí gì thì cũng cứ nói đi!" Sở Chi Ngang vốn đang định giận dữ mắng mỏ nàng vài câu, tuy nhiên vừa quay đầu liền bắt gặp ánh mắt u ám của Sở Mộ Từ, lập tức đổi miệng, "... Ha ha, Thẩm đại nhân cứ từ từ nói, Bản vương rửa tai lắng nghe."
Thẩm Ngọc Chiếu mặc kệ hắn có thái độ gì, chỉ căn cứ vào nguyên tắc yêu nghề bất chấp tất cả nghiêm túc nói: "Không bằng để thần tác hợp Cửu gia cùng Thái y, như thế nào?"
Sở Chi Ngang "Ồ" lên một tiếng: "Khanh nghiêm túc sao? Một lời đã nói không được đổi ý nhé! Chỉ cần Thẩm đại nhân có thể đem chuyện này hoàn thành, ân oán trước đây Bản vương đều sẽ bỏ qua..."
"Thần nói được là làm được, sẽ không đổi ý. Cửu gia trước tiên uống ngụm nước nghỉ một lát đi." Chuyển giọng nhanh chóng như vậy, đầu lưỡi không có thắt lại cũng là kỳ tích.
Sở Mộ Từ ở bên cạnh cười lạnh: "Còn có "ân oán cũ bỏ qua" nữa chứ, đệ muốn truy cứu những vụ nào đây? Làm mai cho Liễu Thái y vi huynh cũng tham dự, đệ có ý kiến gì không?"
Sở Chi Ngang đương nhiên không dám có ý kiến, thời gian qua hắn đối với Tam ca nhà mình tôn kính như thần, những người khác kể cả Hoàng đế đều không bằng, ai giáo huấn hắn cũng không có tác dụng, nhưng chỉ cần Sở Mộ Từ trợn mắt nghiêm mặt là hắn lập tức kính sợ mà thay đổi - - đương nhiên Hoàng đế đã từng phân tích qua, chuyện này có liên quan chặt chẽ đến vụ sau một canh giờ cãi nhau với Sở Mộ Từ, miệng của Sở Chi Ngang bị lở loét cả nửa tháng, chịu nhiều đau khổ cực kỳ, dù sao bát tự của hắn cũng không cứng hơn của Sở Mộ Từ.
"Tam ca, vậy huynh "tiễn Phật tiễn đến Tây thiên", thành toàn cho chuyện của đệ cùng Thái y nhé?"
"Vi huynh không phải là nguyệt lão, tùy tiện túm sợi tơ hồng là có thể đem đệ cùng nàng ta trói chặt với nhau, nếu không đã sớm thu phục Thẩm đại nhân, đâu còn chờ tới tận bây giờ?"
"Điện hạ nói tới nói lui, có thể đừng dính dáng đến thần hay không?" Thẩm Ngọc Chiếu mặt không chút thay đổi, "Việc cấp bách là trước tiên phải đem Cửu gia cải tạo một chút, làm thế nào mới có thể khiến Liễu Thái y thật sự hài lòng."
Sở Chi Ngang hếch mũi: "Tại sao còn phải cải tạo Bản vương? Bản vương ngọc thụ lâm phong tuấn tú lịch sự, còn cần phải cải tạo sao?"
Sở Mộ Từ cười híp mắt nói: "Chỉ dựa theo đức hạnh tự kỷ đến c. h. ế. t này để phán đoán, không thay đổi thì không tạo thành hình dạng con người đâu."
"..."
Thẩm Ngọc Chiếu vốn còn muốn nói "Trình độ tự kỷ của điện hạ tuyệt đối không thua kém đệ đệ nhà ngài", nhưng suy nghĩ một chút lại nuốt trở về, chỉ cực kỳ kiên nhẫn khuyên bảo: "Cửu gia đừng nóng lòng, phải hiểu Liễu Thái y liên tục rất để ý đến thân thể thiếu sót của mình..."
"Bản vương không chê nàng! Có Bản vương ở đây, coi về sau ai còn dám xem thường nàng! Ai khi dễ nàng Bản vương liền đánh bại!"
"Vấn đề là Liễu Thái y chưa chắc nguyện ý."
"..."
"Liễu Thái y trời sinh tính tình đạm bạc, đã vậy lại còn thân bị tàn tật, thủy chung lại rất bướng bỉnh, nếu không vì sao đến bây giờ nàng chẳng hề suy nghĩ qua chung thân đại sự của mình?" Thẩm Ngọc Chiếu không nhanh không chậm phân tích rõ ràng, "Nàng lo lắng lời đồn đãi của thế tục, cũng không muốn khiến cho người khác thêm phiền hà, thứ cho thần nói thẳng, cứ như tính cách này của Cửu gia thì không có cách nào làm cho Liễu Thái y có cảm giác an toàn, cho dù bày tỏ thật lòng cũng khó tránh khỏi bị cự tuyệt."
Sở Chi Ngang nhất thời suy sụt, vẻ mặt đưa đám nói lầm bầm: "Khanh còn không bằng nói thẳng Bản vương không xứng."
"Thần am hiểu nhất là "Biến mục nát thành thần kì", nếu như Cửu gia xác thực xuất phát từ chân tâm, như vậy bất kỳ trở ngại nào cũng không đủ gây sợ."
"Ý của khanh là..."
Thẩm Ngọc Chiếu thong dong trả lời: "Cho nên mới nói phải cải tạo Cửu gia, chờ ngài biến thành một nam nhân có khí độ, có trách nhiệm, ôn nhu lại không mất nghiêm túc, vậy là có thể hăng hái tự tin đi gặp Liễu Thái y rồi."
Sở Chi Ngang nhíu chặt lông mày do dự: "Đây là tiêu chuẩn của một nam nhân tốt sao? Nghe thật không tín nhiệm."
"Vậy Cửu gia cảm thấy bộ dáng gì mới coi như là một nam nhân tốt?"
"Như Tam ca vậy." Sở Chi Ngang không chút nghĩ ngợi nói, "Oai hùng ngang ngược có thực lực, nói một không hai đi đứng phong độ, trừng mắt có thể g. i. ế. c cả đám, như vậy mới soái đấy!"
Hóa ra những năm này hắn đều coi Sở Mộ Từ là tấm gương, khó trách không khỏi khiến người khác đánh giá.
Thẩm Ngọc Chiếu triệt để biết rõ ai mới là chướng ngại vật trên đường trưởng thành của Sở Chi Ngang, ý thức trách nhiệm tự nhiên nổi lên, nàng cảm thấy cho dù không phải vì hạnh phúc sau này của Liễu Như Anh, cũng không thể tùy ý để Sở Chi Ngang tiếp tục bị giày xéo như vậy.
"Cửu gia, xin đừng nên tham khảo một tiêu chuẩn sai lầm để noi theo, quá hoang đường."
Sở Chi Ngang liếc nàng một cái: "Chẳng lẽ khanh cho rằng Tam ca không ưu tú? Đừng gạt người nũa, nếu như Tam ca không phải là nam nhân tốt, khanh làm sao có thể khăng khăng một mực ngoài huynh ấy ra thì không gả?"
"Khăng khăng một mực", "ngoài huynh ấy ra thì không gả", hai câu này đã hoàn toàn lật đổ nhân sinh quan cùng giá trị quan của Thẩm Ngọc Chiếu, nàng cảm giác một giây sau mình sẽ phải ra tay đánh người rồi.
"Xin hỏi Cửu gia, ngài từ đâu nghe được những tin vỉa hè đồn đãi kỳ quái này?"
Sở Chi Ngang nghiêm túc nói cho nàng biết: "Người sáng suốt cũng có thể nhìn ra mà, khanh đối với Tam ca tâm hồn thiếu nữ rung động, còn Tam ca đối với khanh là một mảnh tình si."
Có thể nhìn ra được mới là người mù đấy chứ?!
Trong lòng đang gào thét một vạn lần CMN, tuy nhiên Thẩm Ngọc Chiếu vẫn cố gắng bảo trì ánh mắt yên tĩnh như cũ, nàng tự biết cần phải nhịn xuống xúc động muốn đạp đối phương vài cái, chỉ đành phải đem ánh mắt lên án hướng về phía Sở Mộ Từ.
Nhìn thẳng vào ánh mắt chất vấn của nàng, Sở Mộ Từ cho dù đang suy tính giả bộ không nghe thấy cũng rất khó, hắn ngừng lại một chút, ngược lại đầy mặt mỉm cười nhìn về phía Sở Chi Ngang: "Đệ phân tích cực kỳ đúng."
Thẩm Ngọc Chiếu: "..."
"Bất quá vi huynh cùng Thẩm đại nhân vẫn đang ở giai đoạn cọ sát, có một số việc trước tiên tốt nhất đừng lộ ra, đệ hiểu rồi đấy."
"Yên tâm đi Tam ca, đệ hiểu mà! Chờ "gạo nấu thành cơm" rồi công khai cũng không muộn, dù sao ngoại trừ Thẩm đại nhân thì huynh cũng không muốn cưới nữ nhân khác!"
"Thực ngoan ngoãn." Lần đầu tiên Sở Mộ Từ cảm thấy khả năng nói nhảm của Cửu đệ nhà mình cũng thật đáng yêu.
Thẩm Ngọc Chiếu liên tiếp điều hòa hơi thở, rốt cục mới có thể đè nén được tà hỏa trong lòng, nàng mài hàm răng ngọc kêu ken két, cuối cùng cũng khống chế được không dùng móng tay bén nhọn cào nát hai gương mặt tuấn tú vô liêm sỉ của hai huynh đệ này.
Quả thật ca ca nào thì sẽ có đệ đệ ấy, huống chi đệ đệ này còn coi ca ca thành tấm gương sáng soi đường cho mình!
"Cửu gia, ngài sùng bái Thái tử điện hạ nhiều bao nhiêu thần không có quyền can thiệp, nhưng nếu muốn để thần làm mai thành công thì nhất định phải dựa theo phương pháp xử lý của thần mà làm." Nàng cố hết sức lên giọng nói rõ thêm vài phần, để bày tỏ tính nghiêm túc, "Thần cùng Thái y quan hệ không tệ, hiểu rõ cách làm người của nàng, cũng có thể phân tích nàng có khuynh hướng thích loại nam nhân nào - - nếu ngài cố ý kháng cự thay đổi bản thân, vậy thì thần cũng phải "lực bất tòng tâm" thôi."
Theo tính tình của Sở Chi Ngang, thời khắc này nhất định phải lớn giọng lý luận cùng nàng một phen, bất đắc dĩ hiện tại hắn đang muốn cầu cạnh nàng, quan trọng hơn chính là Sở Mộ Từ còn ngồi bên cạnh nhìn chòng chọc, vị ca ca này tuyệt đối bao che khuyết điểm, chọc hắn nóng nảy khó tránh khỏi chịu nỗi đau da thịt.
Hắn ngồi nguyên tại chỗ, vẻ mặt rối rắm giãy giụa một hồi lâu, cuối cùng chần chờ hỏi một câu: "Khanh bảo đảm... chỉ cần Bản vương nguyện ý thay đổi, Như Anh có thể tiếp nhận Bản vương sao?"
"Không bảo đảm."
"... Bản vương liều mạng với ngươi"
Thẩm Ngọc Chiếu dùng cán quạt chặn lại cái đầu đang húc tới của hắn, bình tĩnh tiếp tục nói ra suy nghĩ của mình: "Nhưng tình huống khẳng định sẽ không xấu hơn hiện tại, hoặc không thôi Cửu gia cũng có thể đến gặp Liễu Thái y tỏ tình, coi thử là kết quả gì, vấp phải trắc trở thì quay lại tìm thần cũng được."
"..."
Sở Mộ Từ rất đúng lúc châm ngòi thổi lửa: "Vi huynh nói cho đệ biết, mọi việc nên nghe Thẩm đại nhân an bài là tốt nhất, đây mới là phương pháp có lợi nhất đối với đệ, vi huynh chẳng lẽ muốn hại đệ sao?"
Cứ việc mơ hồ cảm giác Tam ca nhà mình cũng chẳng có nguyên tắc gì cả, chính là hoàn toàn thiên vị Thẩm Ngọc Chiếu vô điều kiện, nhưng cuối cùng Sở Chi Ngang vẫn không thể kháng cự uy nghiêm của huynh trưởng, cúi đầu ủ rũ lựa chọn thỏa hiệp.
"Muốn làm thế nào thì mọi người quyết định đi."
Trên mặt Thẩm Ngọc Chiếu đều viết một hàng chữ lớn "Đang chờ những lời này của ngài", nàng vui vẻ đứng dậy, đi tới cửa gọi Giang Trần, huynh đệ Sở thị rõ ràng nghe thấy nàng bình tĩnh phân phó Giang Trần: "Đi Văn Vương phủ thỉnh Ngũ gia đến đây, nói là có chuyện quan trọng cần thương lượng."
Sau đó nàng thản nhiên ngoái đầu nhìn lại, thành khẩn báo cho Sở Chi Ngang: "Thần vì ngài mời tới một vị nam nhân thật sự hoàn hảo."
← Ch. 18 | Ch. 20 → |