← Ch.110 |
Tần Trạch Dật không nói thêm nữa, ngón tay không tự chủ được gõ gõ xuống bàn. Mẫu hậu mất đi quyền lực sẽ thế nào hắn không dám tưởng tượng quá nhiều, trước mắt lại không phải do hắn và mẫu hậu lựa chọn. Triều thần bức bách, tình thế bức bách, mẫu hậu không thể không thể không lui cư tẩm cung, yên ổn sống quãng đời còn lại.
Từ đây, quyền to hậu cung Tuyên quốc toàn bộ giao vào tay Lạc Thấm Nhi, Thái hậu không được lại can thiệp vào chuyện hậu cung.
Đạo thánh chỉ này bình ổn chúng thần bất mãn, lại khơi dậy lửa giận của Thái hậu. Không có quyền thế, bà ta lấy gì để sống yên ở hậu cung? Hoàng thượng là con trai ruột của bà ta, làm sao có thể đối xử với bà ta như vậy? Chạng vạng ngày đó, Thái hậu đại náo Ngự thư phòng, thề phải bắt Tần Trạch Dật thu lại mệnh lệnh đã ban ra.
"Mẫu hậu, nhiều người tức giận khó xâm phạm." Tần Trạch Dật không muốn cùng Thái hậu quyết liệt, vì thế hắn đưa ra lý do.
"Đại hoàng tử không phải ai gia hại chết." Thái hậu vẫn còn giãy dụa. Cho dù chột dạ, bà ta cũng tuyệt không thừa nhận.
'Phải hay không phải, tự trong lòng người." Thấy Thái hậu đến giờ vẫn không nhận sai, Tần Trạch Dật tăng thêm giọng điệu, "Người tới, đưa mẫu hậu hồi cung."
Thái hậu như bị sét đánh. Hoàng thượng dám đối đãi với bà ta như thế? Bà ta là Thái hậu, là mẹ đẻ Hoàng thượng, là nữ nhân tôn quý nhất Tuyên quốc.
"Mẫu hậu, buông tay thôi! Cả đời này thứ ngài muốn tranh quá nhiều, nhưng là thật sự đạt được lại có bao nhiêu? Tình cảm của Phụ hoàng đối Lạc quý phi, ngài không thể chấp nhận, cho nên ngài thù hận Lạc gia, thù hận Trưởng công chúa, thù hận Hoàng hậu. Bây giờ Phụ hoàng đã cùng Lạc quý phi đi, ngài thù hận chẳng lẽ không nên dừng lại? Trưởng công chúa tay cầm kim bài Phụ hoàng ngự tứ, ngay cả trẫm cũng không thể làm gì nàng. Hoàng hậu thân mang long tử, được triều thần kính yêu, tay lại cầm quyền to hậu cung, ngài cần gì phải bất chấp thiên hạ để làm chuyện xấu, tổn thương người cũng hại cả mình? Mẫu hậu, ngài thua, thật sự thua." Những lời này vốn Tần Trạch Dật không muốn nói ra, sự thật luôn quá mức đả thương người. Một khi nói ra, Thái hậu chắc chắn bị đả kích. Nhưng là đến tận bây giờ, không muốn nói cũng phải nói. Thế lực trong tay Thái hậu là tai họa ngầm, cho dù không lấy được đến tay cũng phải ngăn chặn dã tâm của Thái hậu.
Thái hậu mạnh mẽ lấy hai tay che lỗ tai, liều mạng hô to: "Ngươi nói bậy, nói bậy. Ai gia không có thua, ai gia cũng tuyệt sẽ không thua. Ngươi và phụ hoàng ngươi giống nhau bị nữ nhân Lạc gia mê hoặc tâm trí, các ngươi sẽ hối hận, nhất định sẽ hối hận."
"Người tới, đưa Thái hậu hồi cung." Tần Trạch Dật không muốn nhiều lời, lại lặp lại nói.
"Ai gia không đi, không đi. Hoàng thượng, ngươi sẽ hối hận, nhất định sẽ hối hận." Cùng với Thái hậu nói năng lộn xộn, vài vị ma ma tiễn về tẩm cung.
Một trận điên cuồng gào thét tức giận mắng vô dụng, Thái hậu sức cùng lực kiệt ngồi ở trên ghé hét lên một câu cuối cùng: "Sao Hoàng hậu còn chưa hướng ai gia thỉnh an?"
Nhìn bóng đêm bên ngoài, nghĩ Thái hậu đã giận hồ đồ, nhưng ma ma bên cạnh vẫn dè dặt cẩn trọng hồi bẩm: "Khởi bẩm Thái hậu, Hoàng thượng nói đã nhiều ngày nay Hoàng hậu nhiều ưu tư, cần phải dưỡng tốt, sau này sẽ không hướng ngài thỉnh an nữa."
Cho dù đã sớm sức cùng lực kiệt, nghe câu sau, Thái hậu vẫn lần nữa nhảy dựng lên, tiện tay chộp lấy ly trà trên bàn ném về phía ma ma vừa nói.
Ma ma kinh hãi, theo bản năng né tránh.
Thấy ma ma cũng dám trốn, Thái hậu càng thêm tức giận, cầm lấy bình hoa ném qua.
Lần này ma ma phản ứng kịp, không dám lại trốn. Cũng may Thái hậu ném không chuẩn, không bị nện trúng.
Thấy lại thêm một lần không ném trúng, Thái hậu triệt để phát cuồng. Chỉ cần là thấy cái gì, toàn bộ cầm lấy ném về phía người ma ma. Lửa giận trong lòng không được bình ổn, bà ta căn bản không sống qua ngày.
Lại không chết người cũng không dám tiếp tục đứng ngốc nữa, thân mình ma ma chợt nghiêng, bước nhanh chạy ra tẩm cung. Ma ma khác, cung nữ, thái giám thấy vậy, khẽ cắn môi đều đi theo chạy ra ngoài. Một thoáng cửa lớn bị đóng lại, Thái hậu bị nhốt trong một phòng vắng lặng.
Trong cung điện trống rỗng, Thái hậu không hề hay biết lần lượt đập vỡ tất cả những gì có trong đó. Chờ đến khi bà ta phát hiện trong phòng chỉ còn lại một mình, bên tai lại không ngừng vang lên lời nói của Lạc Thấm Nhi. Đại hoàng tử có phải đang đứng phía sau bà ta nhìn bà ta hay không? Đại hoàng tử có phải đang gọi bà ta hay không? Thái hậu không dám quay đầu, lảo đảo muốn chạy ra khỏi tẩm cung dưới chân lại bị vấp, gục ở trên mảnh sứ vỡ dưới đất.
Đầu bị vập mạnh xuống đất, đầu óc trống rỗng. Mảnh sứ đâm vào người, đau đớn lại làm bà ta thanh tỉnh, hôn mê không được. Mở miệng muốn gọi người, cũng không còn sức kêu to, tiếng thì thầm nhỏ vụn căn bản không truyền ra đến ngoài cửa. Muốn di động thân mình đứng lên, toàn thân đau đớn giống như khắc cốt không chịu được nhúc nhích. Sáp nến đỏ chảy càng ngày càng nhiều, ánh sáng của nến càng nhày càng nhỏ. Trong bóng đêm, đau đớn và choáng váng đan vào nhau, từ lúc chào đời đến nay Thái hậu ở trên mặt đất lạnh lẽo bị dày vò một đêm.
Lúc trong hoàng cung vì Tần Tử Huyền mà ầm ĩ đến nong trời nở đất, trong phân đà của Hàn Tinh các, Tần Tử Huyền và Sở Quân Ức đang đùa ầm ĩ. Có lẽ thật sự là thiên mệnh, Tần Tử Huyền ra hoàng cung ngày thứ hai, Sở Quân Ức thế nhưng cũng bị thủy đậu. Tiết U Nhiễm một lần hoài nghi là Sở Lăng Húc ôm Tần Tử Huyền lây sang Tiểu Quân Ức. Sở Lăng Húc hô to oan uổng, lần nữa thanh minh hắn cũng bị bệnh thủy đậu vào lúc hơn hai tuổi, chuyện này Sở gia cap thấp tất cả mọi người có thể làm chứng.
Tiết u Nhiễm cũng mặc kệ có làm chứng hay không, Sở Quân Ức bị bệnh thủy đậu là sự thật. Giữa lúc đang lo lắng, Hàn Ly vị sư phụ am hiểu lừa gạt của Sở Lăng Húc rốt cuộc về đến Sở gia. Nhìn đến Tiểu Quân Ức bị benh thủy đậu, Hàn Ly không nói hai lời ôm Sở Quân Ức liền bay đi. Tiết U Nhiễm nghe Sở Lăng Húc nói qua công tích vĩ đại của vị sư phụ này, vội vàng lệnh Sở Lăng Húc đuổi theo.
Lần này Hàn Ly coi như đáng tin, đem Sở Quân Ức đến phân đà của Hàn Tinh các, thuận tiện khám chữa cho Tần Tử Huyền. Bệnh thủy đậu không dễ trị, tĩnh dưỡng càng thêm phiến toái. Cũng may Sở gia không thiếu bạc, Hàn Tinh các không thiếu người có thể chăm sóc cho hai đữa nhỏ. Sau một phen an dưỡng, Sở Quân Ức rất nhanh liền chuyển biến tốt đẹp, còn Tần Tử Huyền lại bị người kéo dài một thời gian nên tốn rất nhiều công phu.
Có bạn chơi, Tần Tử Huyền tâm tình dường như tốt hơn rất nhiều. Hàn Ly nói điều này đối với Tần Tử Huyền khang phục cực kỳ quan trọng, đữa nhỏ này bị thương trong lòng rõ ràng càng nghiêm trọng hơ bị thương trên thân thể. Sở Lăng Húc nghe vậy gật đầu, trở về cùng Tiết U Nhiễm thương lượng một đêm, giơ tay lên thề tuyệt đối không để Sở Quân Ức gia nhập Hàn Tinh các. Cuối cùng thuyết phục được Tiết U Nhiễm đồng ý tạm thời để Sở Quân Ức ở phân đà của Hàn Tinh các.
Có Hàn Ly ở đây, Tần Tử Huyền tính mạng không lo. Đáng tiếc người này quá mức vô lương, vụng trộm cho hai đứa nhỏ ăn không ít linh đan diệu dược, đặc biệt biến thân thể của hai đứa nhỏ thành kỳ cốt luyện võ. Khi Sở Lăng Húc phát hiện ra chuyện này thì đã muộn, lần đầu tiên nổi lên ý niêm khi sư diệt tổ. Đối mặt Sở Lăng Húc căm giận ngút trời, Hàn Ly khóc lóc nức nở.
Lúc đó, ông giải thích thế này: "Đồ đệ ngoan à, Tiểu Quân Ức rõ ràng là nhi tử của ngươi, có thể giống ngươi hai tuổi bị thủy đậu, vì sao không thể thành kỳ tài luyện võ như ngươi? Ngươi có biết hay không dùng nhiêu thuốn như vậy vi sư cũng rất đau lòng mà! Quan trọng nhất là, xương không phải kỳ tài, hai đứa nhỏ này vẫn so ra kém ngươi năm đó a! Đồ đệ ngoan, ngươi nói sư phụ phải làm sao bây giờ? Ngươi cũng không thu đồ đệ, bây giờ sư phụ không xem giúp ngươi, Các chủ Hàn tinh các không có người kế tục a! Ngươi bảo sư phụ phải đối mặt với sư phụ của sư phụ đây?"
Đây không phải giải thích đúng không? Rõ ràng đây là lấy cớ! Sở Lăng Húc tay nâng kém, kém chút cắt đầu Hàn Ly xuống.
Hai tay che chổ, Hàn Ly vẻ mặt cầu xin mắng to: "Sở Lăng Húc, ngươi khi sư diệt tổ! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Sở Lăng Húc cười lạnh nói: "Sư phụ, không bằng chúng ta tính lại sổ sách ngày đó ngài lừa gạt ta gia nhập Hàn Tinh các đi."
Hàn Ly lập tức không suy nghĩ gì hết, chân chó chạy đến chuẩn bị đặt tay lên bả vai Sở Lăng Húc: "Gì chứ, đồ đê ngoan à, có chuyện gì hay để nói đâu. Ngươi biết không, người sư phụ yêu thương nhất là ngươi đấy."
Thân thể dao động, hất tay Hàn Ly ra, Sở Lăng Húc giọng lạnh lùng nói: "Tiểu Quân Ức không thể gia nhập Hàn Tinh các."
"Cái gì chứ! Sư phụ thật vất vả mới điều tốt được thân thể hai đứa nhỏ, ngươi thế nhưng không để Tiểu Quân Ức nhập... Được được, ngươi đừng trừng ta. Đều nhường một bước, Tiểu Quân Ức trả lại cho ngươi, Tiểu Tử Huyền tặng cho ta. Như thế nào?" Hàn Ly nhịn đâu từ bỏ thứ yêu thích, đưa ra nhượng bộ lớn nhất.
"Chuyện của Tiểu Từ Huyền sau này hãy nói, ngài và ta cũng không có năng lực thay hắn quyết định." Sở Lăng Húc phản đối nói.
"Sao có thể như vậy? Vậy ta đây một người cũng không được à? Đồ đệ, ngươi không thể đối đãi với sư phụ như vậy mà! Sư phụ không có mặt mũi nào mà nhìn sư phụ của sư phụ..." Hàn Ly lại bắt đầu gào khóc thảm thiết.
"Sư phụ, người có mệnh riêng, không cưỡng cầu được." Sở Lăng Húc đánh gãy Hàn Ly gào khóc.
"Ai nói không cưỡng cầu được? Mạng của ngươi không phải là sư phụ ta cường.... Ta chưa nói gì hết, chưa nói gì hết. Ta đi xem thuốc của Tiểu Quân Ức và Tiểu tử Huyền sắc xong chưa..." Nhất thời nhanh miêng nói lỡ lời, Hàn Ly nhanh chóng xoay người, co cẳng chạy. Hu, biểu cảm trên mặt đồ đệ thật khủng khiếp.
Sở Lăng Húc không có nói chuyện này cho Tiết U Nhiễm biết, nhưng là mang Tiết U Nhiễm đến phân đà của Hàn Tinh các gặp Tiểu Quân Ức và Tiểu Tử Huyền mấy lần. Mỗi lần trở về, Tiết U Nhiễm đều bị bao quấn nghiêm nghiêm thực thực để ngừa truyền nhiễm. Dường như ở chung lâu với Tiểu Tử Huyền. Sở Quân Ức cũng biết nhiễm bệnh không phải chuyện tốt. Khi Tiết U Nhiễm đến, cũng không khóc rống, chỉ ba ba nhìn điểm tâm Tiết U Nhiễm đặc biệt bảo Sở Mộng Vân làm.
Sau khi Sở Mộng Vân xuất giá, bắt đầu cùng Sở Thạch ở nhà làm điểm tâm. Bây giờ tay nghề của nàng chưa tốt bằng đầu bếp giỏi ở Khách Duyệt Lâu, nhưng cũng bắt đầu tự mình tìm tòi nghiên cứu làm điểm tâm mới đưa đến Khách Duyệt Lâu. Không nghĩ tới điểm tâm mới vừa làm ra lại rất được khách nhân hoan nghênh. Sở Lăng Húc liền phân một nửa lợi nhuận của Khách Duyệt Lâu cho Sở Mộng Vân, để Sở Mộng Vân tiếp nhận chuyện quan trọng nhất ở Khách Duyệt lâu là nghiên cứu điểm tâm mới.
Sở Quân Ức thích nhất một loại điểm tâm thơm thơm mềm mềm mà Sở Mộng Vân làm, Tiết U Nhiễm mang qua không ít. Sở Quân Ức cũng rất hào phóng, chia một nửa cho Tần Tử Huyền.
Tiết U Nhiễm thấy thế, cười khen Tiểu Quân Ức yêu thương đệ đệ. Ai biết Sở Quân Ức nghiêm mặt đáp lại một câu: "Mang đệ dệ đả chiến (đánh nhau)."
Tiết U Nhiễm sững sờ nhìn Tần Tử Huyền liều mạng gật đầu, thật sự nghĩ không thông đứng ở Hàn Tinh các này, hai đứa nhỏ này sao liền họ được đả chiến rồi.
Đối với vấn đề này, Sở Lăng Húc cười mà không nói chuyên Tuy rằng mấy ngày nay chuyện xưa về Đại tướng quân có hiệu quả khá lớn, lại tuyệt đối không thể khinh thường. Thủ đoạn của sư phụ cũng ùn ùn, không chừng sẽ làm ra ám chiêu gì.
Lạc Thấm Nhi thật sự không đi thỉnh an Thái hậu, mấy ngày nay tâm tư và lao lực làm nàng bắt đầu chống đỡ hết nổi. Dưới chúng Thái y dồn hết tinh lực, vị công chúa thứ hai của Tuyên quốc được sinh ra, mẹ con bình an.
Nghe nói Hoàng hậu sinh nữ nhi, Tần Trạch Dật ngây người. Không phải hoàng tử? Thất vọng ngập đầu trào lên trong lòng, mất đi Đại hoàng tử, lại không có Nhị hoàng tử, đây là báo ứng?
Nghe nói Hoàng hậu sinh nữ nhi, Thái hậu hù sợ. Không phải Hoàng tử? Thật sâu tuyệt vọng nổi lên trong mắt, Đại hoàng tử đã chết thật sự thành Hoàng tử duy nhất của hoàng thất, cực khổ của bà ta khi nào mới có thể kết thúc.
Nghe nói Hoàng hậu sinh nữ nhi, Quý Như Nhã điên cuồng cười. Không phải Hoàng tử? Lạc Thấm Nhi dù cầm quyền lại như thế nào? Sớm muộn gì cũng có một ngày nàng ta sinh hạ Hoàng tử, vinh sủng hậu cung.
Nghe nói Hoàng hậu sinh nữ nhi, triều thần kinh sợ. Không phải Hoàng tử? Tuyệt quốc mất đi hoàng tử duy nhất, khi nào mới có thể nghênh đón vị Hoàng tử thứ hai?
Bản thân Lạc Thấm Nhi cũng rất vừa lòng sinh một vị công chúa. Đại Hoàng tử vừa mới đi, nàng không nghĩ lập tức xuất hiên một Đại Hoàng tử đến che đậy xấu xí hắc ám này. Đúng bởi vì là công chúa, Đại Hoàng tử có bao nhiêu trân quý có thể càng khắc sâu vào lòng mọi người. hoàn thượng thất vọng, Thái hậu tuyệt vọng, đây tất cả đều là bọn họ bên bị. Nhóm triều thần sẽ càng thêm nhớ kỹ chuyện thật Đại hoành tử chết ở tảm cung của Thái Hậu, Đại hoàng tử không nên dễ dàng bị lãng quên như vậy.
Khi đó, thân thể của Tần Tử Huyền đã rất tốt. Tiết U Nhiễm ôn như nhìn Tần Tử Huyền đang cùng chơi với Sở Quân Ức: "Sở ngốc tử, cứ để Tiểu Tử Huyền rời khỏi hoàng cung như vậy?"
"Hắn nhớ được Hoàng cung, cũng nhớ được hắn là Đại hoàng tử." Về thánh chỉ Đại hoàng tử nhập Hoàng lăng Sở Lăng Húc không có nói cho Tần Tử Huyền. Hắn cảm thấy đứa nhỏ này U U nhớ được đã từng gặp, quá nhiều thương hại không tốt đối quá trình trưởng thành của đứa nhỏ này.
"Dù sao cũng sẽ có một ngày hắn biết, thật ra mẫu hậu của hắn chữ bao giờ từng buông tha cho hắn." Đối với hành động ở trong cung của Lạc Thấm Nhi, Tiết U Nhiễm cũng có nghe nói. Tần Tử Huyền, không phải đứa nhỏ bị tất cả mọi người vứt bỏ.
"Buông tha hay không buông tha, bây giờ đối Tiểu Tử Huyền mà nói, đã không lại quan trọng." Tận mắt chứng kiến Tần Tử Huyền ở tỏng cugn gặp phải, Sở Lăng Húc không đưa ra bình luận đối mấy người ở trong phòng hoàng cung đó.
Hiểu rõ suy nghĩ của Sở ngốc tử, Tiết U Nhiễm cười cười, nói sang chuyện khác: "Tiểu tử Huyền dường như càng thích có một ca ca."
"Hắn cũng sẽ sẽ có một muội muội." Nhíu mày cười, Sở Lăng Húc ôm bả vai Tiết U Nhiễm.
Dựa vào trên người Sở Lăng Húc, Tiết U Nhiễm nhìn Sở Quân Ức và Tần Tử Huyền đang ra sức giao chiến ở đằng trước, gật gật đầu: "Vậy lần tới chúng ta cũng mang theo Tiểu Niệm đến đây."
"Được!" Sở Lăng Húc khẽ cười ra tiếng, theo tầm mắt của U U nhìn qua. Hai tiểu nhân đó tay mỗi người cầm một cây kiếm gỗ, ngươi tới ta đi, đánh khó phân thắng bại.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống, bóng dáng phu thê cùng nhau đứng, hai huynh đệ đnag vui đùa, ấm lại tốt đẹp.
Giờ khắc này, bóng dáng lão nhẫn đang vươn móng vuốt chạy tới cũng có vẻ đáng yêu rất nhiều: "Đồ đệ ngoan à, chia cho sư phụ một đứa nhỏ được không? Sư phụ cần phải giao cho sư phụ của sư phụ mà!"
HOÀN.
← Ch. 110 |