Ăn quả
← Ch.057 | Ch.059 → |
Xương cốt vỡ vụn được thanh liên linh hỏa nung chảy, dần dần lại ngưng tụ cùng nhau.
Vốn là một sự đau nhức khó mà chịu đựng.
Tuy nhiên...
Khi nghe thấy tiếng kêu thảm kinh thiên động địa từ đĩa đá phát ra, Kiến Sầu lại cảm thấy...
Có lẽ người đau nhất không phải mình.
Người này...
Đúng là đàn ông, đàn ông đích thực!
Kiến Sầu không thể không bội phục.
Nhất thời nàng lại không biết tâm tình của mình lúc này là gì.
Cúi đầu xuống nhìn bàn tay vốn đầm đìa máu tươi nhưng bây giờ đã không còn dấu vết thương tích gì.
Người kêu "gãy rồi" đó không có vận may như mình.
Nàng thở dài một hơi trong lòng, lập tức cảm thấy cực kì thông cảm với vị Mạnh Tây Châu đàn ông đích thực đó. Sau đó nàng lại nhìn mặt băng đã bị đập thủng một hố to dưới chân.
Ngẩng đầu, khóe môi cong lên.
Kiến Sầu lộ ra một nụ cười tươi rói với gã Tây Môn Lục lúc này đã xanh mặt.
Tây Môn Lục há mồm, dường như muốn nói gì đó.
Tuy nhiên ngắt lời hắn lại là một tiếng nổ vang như sét đánh.
Rầm!
Trước lúc Tây Môn Lục mở miệng nói chuyện, Kiến Sầu đã đấm thẳng xuống mặt băng.
Ầm!
Mặt băng dày cuối cùng bị một quyền uy thế mãnh liệt này đập vỡ.
Dưới mặt băng, một chút xanh lục lẫn hồng phai cuối cùng lộ ra.
Những quả hạnh xanh len giữa lá biếc và hồng phai, cũng chôn ở dưới một đống băng vụn.
Xong rồi.
Đúng là không dễ dàng gì.
Cuối cùng Kiến Sầu không nhịn được thở phào một hơi.
Không ngừng đập, không ngừng cải tạo gân cốt, chính nàng cũng không ngờ xương cốt ngọc cứng lại có thể dùng cách này làm cho cứng rắn hơn, có thể nói là có tiềm năng vô địch.
Tây Môn Lục lơ lửng giữa không trung, ánh mắt nhìn Kiến Sầu trở nên vô cùng kinh ngạc và kì dị.
"Ngươi dường như không giống người khác lắm..."
Không giống?
Kiến Sầu lắng tai nghe tiếng kêu thảm thiết truyền ra từ đĩa đá, cười một tiếng, hết sức thân thiện gật đầu với Tây Môn Lục xem như thừa nhận phán đoán của hắn.
Thiên hạ có hàng ngàn hàng vạn người, có lẽ có rất nhiều, rất nhiều người cũng tên là Kiến Sầu.
Nhưng nàng thì chỉ có một, ta chỉ có một.
Kiến Sầu không hề thấy mình phải giống như những người khác.
Nàng đứng giữa chiếc hố to mà mình vừa đập ra, cúi xuống nhặt một cành hạnh lộ ra nghiêng nghiêng trên mặt băng, hái một quả hạnh xanh nho nhỏ trên cành giơ lên nhìn một chút.
Dù đã bị chôn dưới băng rất nhiều năm nhưng quả hạnh xanh trong lòng bàn tay nàng vẫn có màu xanh biếc cực kì bắt mắt. Chỉ có điều quả hạnh này còn quá xanh, vì vậy khi vừa nhìn thấy nó đã bắt đầu chảy nước miếng.
Chua, chát.
"Coi như ngươi có bản lãnh. Ăn quả hạnh xanh này liền có thể xem như qua cửa".
Tây Môn Lục nhìn Kiến Sầu, hai tay khoanh trước ngực, lại bật cười khẹt khẹt quái dị.
Âm thanh này vẫn khí nàng nổi da gà.
Quả hạnh xanh này bị vùi dưới băng thời gian dài, sau khi vào Sát Hồng Tiểu Giới lại không ngừng có những chuyện thần kì xảy ra, Kiến Sầu thật sự rất khó biết quả hạnh xanh này rốt cuộc có gì kì dị hay không.
Vạn nhất là xuân dược, vạn nhất là thứ gì khác...
Một khi ăn vào sẽ biến thành kiểu gì, đây là chuyện ai cũng không dám đoán trước.
"Oa oa oa, đau quá!"
Từ đãi đá vẫn không ngừng phát ra tiếng kêu đau của Mạnh Tây Châu.
Tăng nhân trẻ tuổi ở phía đông bắc không nhịn được khuyên hắn: "Mạnh thí chủ, nếu tay đã bị thương, tốt nhất là đừng nên gắng gượng nữa".
"Oa oa oa, đau đau!"
Kì thực Mạnh Tây Châu chỉ muốn nắm lại xương gãy cho khớp vào nhau mà thôi, ai biết lại đau như vậy. Hắn lại một lần nữa kêu thảm như heo bị chọc tiết.
Chỉ hận bản lãnh của mình quá kém, không thể ngang ngược như vị tiền bối ở hướng chính đông.
Lúc này tất cả mọi người trong Sát Hồng Tiểu Giới đều đã có suy đoán về sức mạnh của bị tiền bối ở hướng chính đông.
Mạnh Tây Châu đấm xuống mặt băng, mặt băng không hề nhúc nhích, chính hắn lại khóc như cha chết. Còn vị cao thủ ở hướng chính đông lại không ngừng đập xuống mặt băng mà không hề kêu đau. Cũng không biết là hoàn toàn không đau hay là cố gắng chịu đựng.
Bất kể là đáp án nào đều là chuyện rất khó tưởng tượng đối với những người còn lại.
Dùng thân thể phá mặt băng, hơn nữa bọn họ rõ ràng đã nghe thấy tiếng xương gãy.
Phải đau đến mức nào?
Xương đã gãy mà còn tiếp tục đập, chẳng lẽ không sợ xương cốt vỡ vụn hết sao?
Trong tình hình này, chỉ có một cách giải thích duy nhất.
Vị ở hướng chính đông này có cường độ thể xác đáng sợ.
Mẹ nó chứ, không ngờ trên Thập Cửu Châu còn có người đi con đường luyện thể.
Mạnh Tây Châu vừa kêu to vừa suy nghĩ, cố nén đau nhức, hỏi: "Tiểu sư phụ, nếu ta nhớ không lầm thì Phật môn các ngươi có kim cương thể gì đó, đó chính là phương thức luyện thể mạnh nhất đúng không? Ngươi nói xem vị tiền bối ở hướng chính đông có phải là phương trượng hay đại sư gì đó trong môn phái các ngươi không?"
Lại còn biến thành đại sư?
Hơn nữa...
Bất kể đoán thế nào đều không ai liên hệ người này với nữ tính.
Kiến Sầu nghĩ, cũng cảm thấy hơi váng đầu.
Tây Môn Lục khoanh tay nhìn nàng một hồi lâu, thấy Kiến Sầu không có động tĩnh mới thúc giục: "Ăn hay là không ăn? Không ăn, chết!"
Chết?
Động cái đã nói chết.
Kiến Sầu tin rằng đối phương nhất định có năng lực giết mình.
Vừa rồi hai người giao thủ một quyền đã đủ để hiểu được thực lực của đối phương, cho nên nàng không hề hoài nghi.
Vậy thì bây giờ liền xuất hiện vấn đề...
Thu lại sức chú ý từ đĩa đá, Kiến Sầu lại nhìn về phía quả hạnh xanh trong lòng bàn tay.
Không ăn sẽ có kết quả gì?
Ăn vào sẽ như thế nào?
Nàng rơi vào trầm tư, cuối cùng nhìn Tây Môn Lục một cái, nhẹ nhàng đưa quả hành xanh lên miệng cắn một miếng.
Răng rắc.
Âm thanh lanh lảnh.
Vị chua chát lập tức lan khắp khoang miệng.
Trước mắt Kiến Sầu đột nhiên đen kịt...
Phía đông bắc.
Tăng nhân trẻ tuổi thử dùng bát đập mặt băng, âm thanh rung trời, tuy nhiên mặt băng vẫn không hề suy suyển.
Hắn suy tư một lát, đột nhiên thở dài: "Nếu cái bát này có thể múc được hạnh xanh từ dưới mặt băng lên thì tốt quá..."
Âm thanh dừng lại.
Liễu Không cảm thấy tay mình trĩu xuống, trước mắt không ngờ lại xuất hiện màu xanh mát mắt.
Trong chiếc bát vốn trống không lúc này lại đựng đầy hạnh xanh.
Tây Môn Lục lơ lửng phía trước tăng nhân trẻ tuổi lập tức kêu một tiếng, ánh mắt lạ lùng nhìn Liễu Không, sau đó lại thè cái lưỡi đỏ tươi ra liếm liếm môi: "Tặc tặc, thì ra là một hòa thượng luân hồi tam thế có thiện công... Không ngờ lại có thể hoá duyên với rừng hạnh..."
Lúc này Liễu Không không nghe thấy gì hết.
Sau khi trải qua sự kinh ngạc ban đầu, hắn lập tức nhảy dựng lên: "A Di Đà Phật, Phật tổ phù hộ, Phật tổ phù hộ, không ngờ lại làm được thật. Phật tổ phù hộ..."
Hắn niệm mấy tiếng phật hiệu mới bình tĩnh lại được.
Bưng một bát hạnh xanh, hắn gần như run rẩy chắp tay với Tây Môn Lục: "Tây Môn thí chủ, bây giờ tiểu tăng đã nhận được bát hạnh xanh này. Xin hỏi là một quả là qua cửa hay là phải ăn một bát mới có thể qua được?"
"..."
Tây Môn Lục đột nhiên không nói nên lời.
Không nhìn ra, hòa thượng này cũng là một tên biến thái.
Những kẻ vượt ải lần này toàn là dạng người gì?
Thấy Tây Môn Lục không nói, Liễu Không hơi nhụt chí: "Vậy thì tiểu tăng cứ ăn cả bát là được".
Nói xong hắn vội vàng cầm một quả hạnh cho vào miệng.
Những lời của Liễu Không vừa rồi toàn bộ đều thông qua đĩa đá đến tai những người khác.
Bây giờ tất cả mọi người đều hơi kinh ngạc.
Hướng chính bắc.
Kim Toán Bàn Tiền Khuyết đau khổ suy nghĩ mà không tìm ra bất cứ biện pháp nào đối phó với mặt băng cứng rắn này.
Hắn lục lọi trên người một hồi, cuối cùng tìm được rồi chiếc chùy sắt to lớn, sau đó bắt đầu đi lại trên mặt băng...
Đúng lúc này âm thanh của hòa thượng Liễu Không truyền ra.
Khóe miệng Tiền Khuyết giật giật, quả thực không thể tin được: "Phật tổ phù hộ? Ngươi lấy được hạnh rồi à? Làm thế nào lấy được? Sao có thể như vậy chứ?"
Hướng tây bắc.
"Chỉ nói một câu, niệm phật một câu là được sao?"
Tần Nhược Hư từ cô đảo nhân gian đến cũng trợn mắt há mồm.
Một tăng nhân thông thường có vẻ không hề lợi hại mà cũng có thể dễ dàng qua được, vậy thì...
Mình có thể dùng cách nào?
Tần Nhược Hư chìm vào suy nghĩ.
Hướng chính tây.
Tây Môn Lục nhìn chằm chằm Trương Thang.
Động tác của Trương Thang lại ung dung bình tĩnh, thò một tay xuống hồ nước, nhẹ nhàng kéo một cành hạnh rủ lên trên mặt nước. Những quả hạnh xanh ngâm trong nước hồ băng này nhìn có vẻ càng thêm bóng loáng.
Đưa tay hái một quả hạnh xanh xuống, Trương Thang cho vào miệng, dường như không hề lo lắng gì.
Đồng tử co lại.
Tây Môn Lục nhìn hắn dường như kiêng kị, lại dường như chờ mong, dường như chờ đợi điều sắp xảy ra...
Hướng chính nam.
"Bà nội nó, cuối cùng cũng xong rồi".
Cảm giác xương cót được tiếp lại đúng là kì diệu vô cùng.
Nhớ lại sự đau đớn kinh hoàng vừa rồi, Mạnh Tây Châu vẫn còn đổ mồ hôi lạnh sau lưng.
Lại nhìn xuống bàn tay mình, tốt quá...
Ta vẫn còn sống.
Hắn tự nhiên sinh ra cảm giác vui sướng vì gặp đại nạn mà không chết.
Mạnh Tây Châu nhớ lại tiếng va đập lúc trước nghe thấy, cái gì mà nhiệt huyết, cái gì mà đàn ông đích thực...
Mẹ nó toàn là nhảm nhí.
Chỉ cần giữ được cái mạng này, chuyện gì cũng đều tốt cả.
Mạnh Tây Châu quả thực bị chính mình làm cảm động không cầm được nước mắt.
Lúc này dù nghe thấy tăng nhân Liễu Không tự dưng lấy được hạnh xanh, hắn lại không hề cảm thấy ghen tị.
Hắn suy nghĩ một lát, mặt băng này thật sự không phải con người có thể đập được.
Con ngươi đảo quanh, cuối cùng Mạnh Tây Châu lấy một chiếc cần câu ra, buộc móc câu làm bằng vàng ròng vào.
Thử xem cái cần câu gân gà này có tác dụng không.
Hướng đông nam.
Trên mặt đất là những vết kiếm thật sâu.
Cố Thanh Mi cầm kiếm mà đứng, nghe âm thanh đứt quãng truyền ra từ đĩa đá, không nhịn được cười lạnh một tiếng.
Lần này ả đã khôn hơn rồi.
Rất rõ ràng, âm thanh ở hướng chính đông đã dừng lại, người đó chắc đã lấy được hạnh rồi.
Có điều...
Không phải người nào hãi xuống cũng dám ăn.
Không giống những người khác đột nhiên bị hút vào Sát Hồng Tiểu Giới mà không có chuẩn bị trước, Cố Thanh Mi lại đã chuẩn bị kĩ càng.
Nếu không phải bị người tay cầm Sát Bàn làm cho trở tay không kịp, Cố Thanh Mi đã có thể dựa theo kế hoạch của mình, cực kì thuận lợi tiến vào Sát Hồng Tiểu Giới, lấy được thứ mà ả cần.
Bây giờ mặc dù kế hoạch bị kẻ đáng chết nọ can thiệp, nhưng những kiến thức trong sách vở ả đã đọc để đi lấy cốt ngọc Đế Giang vẫn nằm trong đầu.
Nhếch môi cười, Cố Thanh Mi cúi người xuống hái một quả hạnh trong ánh mắt kì dị của Tây Môn Lục rồi cho thẳng vào miệng.
Ả không biết mình sẽ gặp phải cái gì sau khi ăn quả hạnh này, nhưng ả có thể khẳng định...
Nhất định sẽ không mất mạng.
Như thế là đủ rồi.
Nàng cần dùng thời gian ngắn nhất để đi qua cửa này, vượt qua người cầm Sát Bàn đó.
Sát Bàn?
Có gì đặc biệt hơn người?
Cốt ngọc Đế Giang cuối cùng nhất định thuộc về mình.
Quả hạnh xanh vừa chua vừa chát, thật sự không thể nói là ngon.
Sau khi bị đông cứng dưới lớp băng vĩnh hằng, cắn vào quả hạnh không khác gì cắn một tảng băng.
Cố Thanh Mi không khỏi nhíu mày, cảm thấy ghét cửa ải hoa thốn tàn hồng này.
Tuy nhiên khi ý nghĩ này vừa xuất hiện trong lòng ả, hình ảnh trước mắt chợt thay đổi.
"Tạ sư huynh!"
Cố Thanh Mi vui mừng gọi một tiếng.
Dãy núi cao cao xung quanh Côn Ngô xuất hiện trước mắt, không biết tại sao Cố Thanh Mi lại đứng trên quảng trường to lớn trên bầu trời Côn Ngô. Đây là quảng trường Vân Vụ phía trước đại điện Chư Thiên cách trời ba trăm thước.
Giống như ngày đầu tiên đến Côn Ngô, Tạ Bất Thần đứng bên bờ biển mây.
Mây trắng bay tới y bào của hắn như điểm xuyết hoa văn trắng tinh trên dãy núi xanh xanh.
Màu sắc sáng sủa mà mát mẻ này hoàn toàn không giống ấn tượng của người khác về hắn.
Chính là sự mâu thuẫn này đã khiến Cố Thanh Mi đi theo Cố Bình Sinh ra ngoài lập tức chú ý tới hắn.
Tóc đen như mực, đôi mắt lạnh nhạt đến cực điểm.
Vị trí hắn đứng quá hiểm, quá chông chênh, làm mọi người sợ một cơn gió thổi tới, hắn sẽ bị thổi bay đi, rơi xuống dói.
Tuy nhiên chỉ có góc áo bào là bị gió thổi bay.
Và cả trái tim Cố Thanh Mi.
Nhất thời Cố Thanh Mi không thể phân biệt được đây là ảo hay là thực.
Ả không chút do dự băng qua quảng trường Vân Vụ trống trải chạy về phía bóng người đó: "Tạ sư huynh!"
Hướng chính đông.
Vẫn không biết mình đã bị người ta ghi hận đến mức nào, lúc này Kiến Sầu đã không biết ngoại giới xảy ra chuyện gì.
Nàng ngước mắt trông về phía xa.
Gió lạnh gào thét.
Hoang nguyên ngàn dặm chìm trong bóng tối lờ mờ.
Gió thổi qua hoang nguyên cuốn theo cỏ khô bay qua trước mắt nàng.
Nơi này giống như một chiến trường rộng lớn.
Chỉ sau nháy mắt, tiếng kêu nổi lên.
Bên kia hoang nguyên có một đám khí đen lao tới. Kiến Sầu cảm thấy kinh hãi, nhìn kĩ lại, không ngờ lại là hàng ngàn hàng vạn ác quỷ.
Chúng dữ tợn, gào thét, cười to.
Cảnh này rất đáng sợ nhưng lại khiến nàng có cảm giác vô cùng quen thuộc.
Lúc đàn ác quỷ đó xuất hiện, Quỷ Phủ nắm trong tay nàng bắt đầu âm thầm run rẩy, có vẻ rất háo hức.
Một đám ác quỷ lao tới trước mặt Kiến Sầu đứng bên này.
Tim Kiến Sầu đập nhanh hơn, cổ họng khô khốc.
Bàn tay nắm chặt Quỷ Phủ.
Khí đen rợp trời lan tràn ra xung quanh, Quỷ Phủ to lớn bên cạnh Kiến Sầu dáng người mảnh dẻ lại càng tỏ ra to lớn dữ tợn.
Thấy vô số ác quỷ trên hoang nguyên đã sắp lao tới, Kiến Sầu thậm chí đã chuẩn bị tiến lên chiến đấu, nhưng bênnayf lại xuất hiện một biển người.
Người.
Người.
Người.
Đều là người.
Đó là một đám tu sĩ số lượng khổng lồ, người người tay cầm pháp khí, đồng loạt xông lên như thủy triều lao vào đàn ác quỷ.
Soạt soạt soạt!
Nhất thời chỉ nghe thấy tiếng gió gào thét, ánh sáng của pháp bảo lấp lánh chiếu sáng hoang nguyên tối tăm, những bóng đen nhấp nhô xa xa giống như những ngọn núi nhỏ hiếm thấy trên hoang nguyên.
Trên bầu trời, không ngừng có ánh sáng xẹt qua.
Vạn quỷ cùng kêu!
Vạn tu cùng hô!
Lúc âm thanh này truyền vào tai Kiến Sầu, nàng cảm thấy khí huyết trong người sôi trào.
Nàng muốn bước về phía trước một bước, lại phát hiện mình không thể cất bước được.
Trong đám người, vô số gương mặt tu sĩ.
Hoặc trẻ, hoặc già...
Năm tháng để lại dấu vết hoặc nhạt hoặc đậm trên người bọn họ.
Bọn họ lao tới tấn công, đồng thời há to miệng hô hét gì đó, tuy nhiên gió đã thổi tới át hết âm thanh của họ, Kiến Sầu chỉ có thể nhìn thấy bọn họ đang hò hét nhưng lại không nghe thấy gì.
Kiến Sầu đột nhiên cảm thấy trong đó có thấp thoáng mấy khuôn mặt rất quen thuộc.
Nàng nhìn thấy...
Một đám ác quỷ lao tới, một tu sĩ bị vây vây vào giữa, ba con ác quỷ cắn thẳng vào cổ tu sĩ.
Một ánh kiếm xanh thẳm đột nhiên lóe lên.
Mấy con ác quỷ lập tức bị đốt cháy sạch.
Khúc Chính Phong cầm kiếm đứng bên cạnh tu sĩ đó, chuẩn bị vung kiếm đánh bạt ác quỷ, không ngờ...
Một thanh trường kiếm màu tím đậm từ phía sau lao tới chém thẳng vào người Khúc Chính Phong, kéo dài từ trước ngực đến sau lưng theo động tác xoay người của Khúc Chính Phong. Trường kiếm dính máu.
Tu sĩ cầm thanh trường kiếm màu tím đậm đó quay lưng về phía Kiến Sầu nên Kiến Sầu không thấy rõ hình dáng hắn.
Nàng nhìn thấy...
Một đám ác quỷ cầm đinh ba xong lên, đồng thời tấn công một tu sĩ. Màn trời âm u cũng bị máu tươi nhuộm đỏ.
Phù Đạo sơn nhân tay cầm thanh kiếm gỗ Vô rộng rãi xông lên, lại chỉ đỡ được thân thể tu sĩ này.
Lão run rẩy, ngẩng mặt lên trời kêu khóc...
Kiến Sầu không nhìn thấy vẻ mặt lão, chỉ có thể nhìn thấy lửa giận ngập trời trong hai mắt lão.
Nàng nhìn thấy...
Lần lượt từng tu sĩ ngã xuống...
Từng con ác quỷ vẫn không ngừng xuất hiện bên kia hoang nguyên, dường như vô cùng vô tận.
Mặt đất lạnh như băng giống như bao phủ một lớp băng cứng vĩh hằng, màu sắc lại tối tăm như màn trời này.
Bên trái hoang nguyên có một vách núi cao cao, trên vách núi lóe lên một ánh vàng hình vòng tròn. Áo cà sa trang nghiêm bị gió lớn thổi căng phồng, thoáng cái đã biến mất khỏi đỉnh vách núi...
...
Rất nhiều, rất nhiều hình ảnh.
Kiến Sầu tay cầm Quỷ Phủ, ngỡ ngàng như đi vào giấc mộng.
Chân nàng cuối cùng di động ra ngoài một chút, dường như cuối cùng đã giải trừ được cấm chế gì đó, đã có thể dịch chuyển được.
Phía trước chính là Phù Đạo sơn nhân, sư phụ của nàng.
Bái sư đã lâu nhưng nàng còn chưa từng nhìn thấy vị sư phụ của mình lộ ra tâm tình như thế...
Kiến Sầu bất giác muốn đi tới.
Một bước, hai bước, ba bước...
Phù Đạo sơn nhân ôm thi thể, dường như nhìn thấy nàng, hai mắt phát ra ánh sáng.
Kiến Sầu cảm thấy ánh mắt này rất kì quái.
Phù Đạo sơn nhân không bao giờ nhìn mình bằng ánh mắt như vậy.
Có lẽ là...
Đang nhìn người nào khác.
Tuy nhiên ngay sau đó Kiến Sầu lại nhìn thấy vẻ kinh hoàng hiện đầy trên mặt Phù Đạo sơn nhân.
Ánh mắt kinh hãi nhìn ra sau lưng Kiến Sầu.
Một luồng khí tức đáng sợ từ sau lưng trùm lên người nàng.
Kiến Sầu cảm thấy từ Quỷ Phủ truyền ra một sức mạnh cực lớn kéo tay mình giơ Quỷ Phủ lên cao đồng thời với động tác xoay người lại.
Nàng vừa quay lại, hình ảnh sau lưng đã hiện lên trong mắt.
Một con sông dài như từ trên trời đổ thẳng xuống.
Từ Quỷ Phủ lập tức bắn ra một phủ ảnh dữ tợn cực lớn, dưới chạm đất, trên chạm trời.
Ầm!
Va chạm mãnh liệt nhưng lại không có tiếng động.
Phủ ảnh bay ra, cánh tay Kiến Sầu hùng hổ chém xuống.
#####
ND: Có vẻ đây là cảnh tượng ở chiến trường Cực Vực 600 năm trước. Kẻ đánh lén Khúc Chính Phong là người của Côn Ngô? Đại sư huynh Côn Ngô?
← Ch. 057 | Ch. 059 → |