← Ch.570 | Ch.572 → |
Chỉ có như vậy mới có thể giải thích được, vì sao trong ký ức của Thẩm Dao Chu không có hắn nhưng Tô Thanh Uẩn lại bảo nàng phải cẩn thận với hắn.
Trong lòng hắn sinh ra sự áy náy sâu sắc nhưng lại có một chút vui mừng khó hiểu, nếu không có chuyện này, Thẩm Dao Chu có phải sẽ không được trọng sinh, hắn cũng sẽ không gặp được nàng.
Thẩm Dao Chu biết tính cách của hắn, cho rằng hắn đang tự trách nên an ủi vài câu.
Nàng cũng biết mình nên trách Phó Sinh Hàn, nhưng đó là chuyện kiếp trước hắn làm, dựa theo manh mối mà nàng có được trong đoạn ký ức đó, Phó Sinh Hàn năm đó bị đào Kiếm Cốt, ném vào loạn táng cương, cũng không biết hắn đã sống sót như thế nào, trong tình huống đó, hắn hận Thiên Vấn Các, hận cả tu tiên giới cũng là điều dễ hiểu.
Huống chỉ kiếp này của hắn bị người người phản bội, bị kẻ kẻ lừa gạt, ấy vậy mà vẫn một lòng vì chúng sinh, xả thân vì nghĩa quên mình.
Dù chuyện gì xảy ra, cũng không thể trách hắn được nữa.
Thẩm Dao Chu nghĩ vậy bèn cố gắng chuyển chủ đề, nắm lấy tay hắn, nghiêm nghị nói: "Bây giờ xin thân may mắn ban cho ta chút linh lực, để ta có thể mở ra được bảo vật."
Phó Sinh Hàn nhìn hai bàn tay siết chặt của hai người, lặng lẽ đỏ mặt.
Hắn thấy Thẩm Dao Chu nhắm mắt, rất nhanh sau đó lại mở ra, lộ ra vẻ mặt kỳ quái.
Trái tim Phó Sinh Hàn cũng không khỏi lỡ mất một nhịp: "Sao vậy? Không mở ra được bảo vật nào sao?"
Thẩm Dao Chu ngây người lắc đầu: "Không, không phải."
Phó Sinh Hàn: "2"
Thẩm Dao Chu quay đầu lại, ánh mắt sáng rực nhìn hắn: "Là mở ra được bảo vật vô cùng quý giá."
Trong chiếc rương chứa chí bảo đó lại mở ra được một kỹ năng, nói đúng hơn là thuật pháp, có thể giúp Thẩm Dao Chu nhìn thấy thân phủ của người khác.
Thần phủ từ trước đến nay là nơi bí ẩn nhất trong cơ thể mỗi tu sĩ, bên trong thần phủ rốt cuộc ẩn chứa những gì cũng không ai biết, càng đừng nói đến chuyện chữa trị, cả tu tiên giới không có bất kỳ loại đan dược nào có thể chữa trị thần phủ, ngay cả y tu cũng coi thần phủ là cấm địa.
Thuật pháp của Thẩm Dao Chu trước đây chỉ có thể nhìn thấy linh mạch và đan điền, mà bây giờ trực tiếp nâng cấp lên một tâm cao mới, tuy rằng vẫn còn không ít hạn chế nhưng đối với tu tiên giới hiện nay mà nói đã là điều chưa từng có.
Trên đường rời khỏi Bạch Lộc thư viện, Bùi Trọng nhớ lại những gì mình trải qua lần này, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Mặc dù sau khi được chữa trị, hắn cảm thấy linh lực của mình lưu chuyển thông suốt hơn, đan điền cũng không còn thường xuyên đau âm ỉ như trước nữa, thế nhưng cảm giác bất an đó vẫn không tài nào xua tan được.
Hắn suy nghĩ một hồi bèn triệu thuộc hạ đến, lệnh cho thuộc hạ đi điều tra rõ ràng.
Không lâu sau, thuộc hạ quả nhiên áp giải một người đến phủ đệ. Người này tên là Giải Thương, là một lái buôn giao du rộng rãi, bất kể việc gì hắn ta đều có thể tìm được người thích hợp, nhưng gần đây Giải Thương lại gác kiếm, chuyên tâm giới thiệu y tu cho mọi người, mà y tu đó không phải ai khác, chính là Thẩm Dao Chu.
Giải Thương tuy là thương nhân nhưng lại rất trọng nghĩa khí, mặc cho Bùi Trọng dùng lời lẽ nào dụ dỗ, hắn ta cũng nhất quyết không hé răng.
Ngay cả khi bị Bùi Trọng dùng hình phạt tra tấn đến thoi thóp, hắn ta vẫn ngậm chặt miệng, không để lọt một chữ.
← Ch. 570 | Ch. 572 → |