← Ch.532 | Ch.534 → |
Thẩm Dao Chu do dự một lát, hỏi: "Vậy... Nếu có ý thì sao?"
Lăng Tân Nguyệt: "Ồ-"
Từ Chỉ Âm nhướng mày, lộ ra vẻ quả nhiên là thế: "Nếu có ý, vậy thì phải cho hắn một chút ám hiệu nhỏ, ví dụ như..."
Từ Chỉ Âm chỉ bảo tận tình, Thẩm Dao Chu nghe đến ngây người, cuối cùng mới nửa tin nửa ngờ hỏi: "Như vậy... có được không?"
Từ Chỉ Âm hừ lạnh: "Tất nhiên là được, nếu như vậy mà Phó Sinh Hàn vẫn còn chân chừ không có phản ứng gì thì hắn đáng đời ế vợ cả đời!"
Nhưng còn chưa đợi Thẩm Dao Chu thực hành theo lời nàng ta nói, Vân Tùng đã dẫn người đến tìm nàng, nói là đã tìm được tung tích của bí cảnh Tàng Tượng Môn, ở ngay tại Lăng Hàn Băng Nguyên.
Thẩm Dao Chu nhất thời gạt bỏ chút tâm tư nữ nhi, cùng mọi người thương nghị chuyện đi Lăng Hàn Băng Nguyên.
Mà lúc này, Thịnh Hoài Khanh cũng đến tìm Thẩm Dao Chu, nói là có việc cần đến Lăng Hàn Băng Nguyên.
Thẩm Dao Chu kinh ngạc: "Ngươi cũng đến Lăng Hàn Băng Nguyên?"
Thịnh Hoài Khanh: "Cũng? Thẩm y tu cũng đi sao?"
Thẩm Dao Chu gật đầu, không giấu diếm: "Vân sơn trưởng nói thư viện có một học sinh mất tích, bọn họ lần theo dấu vết đến Lăng Hàn Băng Nguyên, lại vô tình phát hiện một mật cảnh khả nghi."
Dấu vết của Minh Tử Đạm là do Thịnh Hoài Khanh cố ý để lại, nhưng những chuyện sau đó lại nằm ngoài dự liệu của hắn. Hắn suy nghĩ một chút, nói: "Nếu vậy chúng ta cùng nhau đi."
Thẩm Dao Chu không nói hai lời, lập tức đồng ý.
Thế là một đoàn người nhanh chóng lên đường đến Lăng Hàn Băng Nguyên.
Lăng Hàn Băng Nguyên nằm ở cực bắc Sùng Văn Châu, là một vùng băng nguyên trải dài vô tận.
Nơi đây quanh năm chìm trong băng tuyết, khí hậu lạnh lẽo, linh khí thưa thớt, mây mù dày đặc. Bên trong còn có cực lôi di chuyển, nếu bay rất dễ bị đánh trúng, vì vậy chỉ có thể đi bộ.
Thẩm Dao Chu cùng mọi người bước đi trên lớp băng dày, ai nấy đều mặc pháp y, bên ngoài khoác thêm da lông linh thú để giữ ấm, nhưng vẫn phải vận chuyển linh lực mới có thể xua đi cái lạnh thấu xương.
Bàng sư huynh nhịn không được lẩm bẩm: "Đặt mật cảnh ở nơi hoang vu này, Tàng Tượng Môn thật là...
Tu vi của mọi người đều không thấp, có thể chống đỡ được.
Người duy nhất có tu vi thấp hơn một chút là Thịnh Hoài Khanh, nhưng hắn là thiên thủy linh căn, đối với môi trường băng nguyên thế này ngược lại thích ứng hơn người khác.
Hắn đã sớm dùng hạc giấy truyền lệnh cho thuộc hạ dựng trại.
Trong trại được bố trí trận pháp tụ linh, mọi người vừa vào liên cảm thấy dễ chịu hơn.
Bàng sư huynh cùng những người khác theo lệ cũ đi tuần tra xung quanh trước, chỉ còn lại Thẩm Dao Chu và hai vị lão sư của Bạch Lộc thư viện. Bọn họ đến để đón Minh Tử Đạm về. Hai người vừa vào trại liền bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, quả nhiên ở góc phòng nhìn thấy một bóng người quay lưng về phía bọn họ, đầu cúi gằm xuống.
"Minh Tử Đạml!"
Bóng người kia cứng đờ, theo bản năng chạy ra ngoài.
Thịnh Hoài Khanh mặt không đổi sắc, dùng linh lực hóa băng khiến Minh Tử Đạm trượt chân, bị hai vị lão sư bắt được.
Minh Tử Đạm sau khi vào Lăng Hàn Băng Nguyên không lâu thì ngất xỉu, được thuộc hạ của Thịnh Hoài Khanh cứu, cách đây không lâu mới tỉnh lại.
Hắn vốn định tìm thuộc hạ của Thịnh Hoài Khanh mượn chút đan dược, sau đó tiếp tục đi tìm vị Tấn y tu kia, không ngờ kế hoạch còn chưa kịp thực hiện thì hai vị sư trưởng đã đến.
← Ch. 532 | Ch. 534 → |