Vay nóng Tinvay

Truyện:Từng Niên Thiếu - Chương 08

Từng Niên Thiếu
Trọn bộ 20 chương
Chương 08
Tuổi thanh xuân (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-20)

Siêu sale Lazada


Yêu thầm như chiếc hộp Pandora, bên trong chứa đựng những thứ thú vị nhất, hấp dẫn nhất nhưng cũng có cả những thứ bất hạnh nhất. Nó chỉ đẹp trước khi được mở ra mà thôi.

Năm tôi vào đại học, bố mua cho tôi máy tính và di động.

Cả thế giới đột ngột bước vào thời đại điện tử, tôi vốn tưởng ti-vi sẽ là thứ không thể thiếu được trong cuộc sống nay bỗng nhiên không còn quan trọng nhiều như tôi nghĩ nữa. Những ngày phải chầu chực mua tạp chí truyền hình có đăng chi tiết chương trình được phát hằng tuần, rồi còn phải khoanh tròn vào những chương trình ti-vi mình quan tâm đều đã hoàn toàn biến mất. Thay vào đó loại máy to chỉ bằng đầu người mà tôi nhìn thấy ở nhà anh Tân Nguyên ngày trước, những ký tự bằng tiếng Anh trên màn hình đen sì thoắt cái trở thành vật dụng thiết yếu. Thứ đồ kim loại được lắp ghép bởi những bảng điện và linh kiện nhỏ đó có giá rất đắt, nhưng chúng tôi cũng nhanh chóng sở hữu chúng. Mặc dù chúng tôi chưa ý thức được đây là thay đổi lớn lao tới mức nào sau xã hội nông nghiệp và cách mạng công nghiệp. Thế giới trở nên nhỏ bé hơn, mọi người bận rộn hơn, chữ vốn phải viết trên giấy giờ lại xuất hiện trong ống nghe, trong tin nhắn, trên đủ mọi loại màn hình điện tử. Chờ đợi trở thành một danh từ xa xỉ, ung dung là thứ tâm trạng như đã bị hóa thạch. Mọi khoảng cách đều không còn xa nữa, có lẽ thứ không thay đổi là góc nhỏ trong lòng mỗi người, cho dù thời đại nhảy vọt tới đâu, biến hóa nương dâu, nơi đó vẫn chầm chậm dịch chuyển, lặng lẽ tìm kiếm, chỉ người đặc biệt mới có thể khiến nó cúi đầu.

Đối với một thiếu nữ mười tám tuổi như tôi mà nói, những thay đổi này giúp vùng đất Canada trên bản đồ kia ở gần ngay trước mắt, không còn khác biệt về múi giờ, khiến người đã biến mất lại một lần nữa xuất hiện.

Sau ngày xảy ra chuyện ở sàn JJ, điện thoại trong phòng tôi bị bố mẹ tịch thu, tất cả cuộc gọi được chuyển thẳng tới phòng bà nội, cho dù là điện thoại của ai, tôi cũng không được phép nghe.

Tần Xuyên có gọi về hay không, tôi hoàn toàn không biết. Về sau chuyển nhà, thay số điện thoại mới, tôi cũng không có cách nào báo được cho Tần Xuyên. Chuyện bố mẹ hứa sẽ mua máy tính cho tôi vào hè năm lớp 11 cũng bị hủy bỏ, cho tới tận khi nhận được thông báo trúng tuyển, do đã cảm thấy yên tâm một nửa trước tương lai của tôi và cũng coi như phần thưởng tôi đỗ đại học B, bố mẹ lúc này mới đồng ý mua máy tính, một chiếc Lenovo hơn một vạn tệ.

Ngay tối hôm lắp xong máy tính, tôi gần như run rẩy đăng nhập số QQ đã lâu không dùng. Cảm giác căng thẳng, chờ đợi và kích động đó chưa từng xuất hiện ngay cả khi thi cuối cấp. Lúc chú chim cánh cụt nhỏ chậm rãi khởi động, không biết tại sao, tôi đột nhiên nhớ đến những lời mà Lưu Văn Văn nói với mình trên sân thượng. Trước kia, tôi cứ nghĩ cô ta đố kị vì yêu mà không có được nên mới nói thế, nhưng lúc này, tôi đột nhiên hoài nghi, liệu cô ta có nói đúng chút nào không.

Tôi không có thời gian để nghĩ nhiều đã bị một loạt những tiếng "ting ting" báo tin nhắn đến cắt ngang.

Rất nhiều cửa sổ chat hiện ra, tin nhắn mới nhất được gửi từ ba hôm trước, trên đó viết: "Không phải cậu quên tôi thật rồi đấy chứ? Mẹ kiếp!"

Tôi nhìn những dòng chữ thô tục quen thuộc ấy, cảm giác vừa muốn khóc lại vừa muốn cười.

"Tần Thủy Hoàng, tôi nhớ cậu."

Đầu ngón tay nối liền với trái tim, với suy nghĩ, với sự tự phụ, tôi nhanh chóng gửi đi một tin nhắn như thế.

Rồi sau đó tôi lập tức hối hận. Bởi đột nhiên phát hiện ra, mặc dù avatar của cậu ta vẫn là hình đầu ngựa ngốc nghếch ngày xưa, nhưng nick name đã không còn là Lão Đại Giang Hồ nữa mà là một cái tên rất sến súa: Mãi mãi yêu Bảo Gia ऽ Xuyên Tương.

Tôi nhìn đi nhìn lại bảy chữ hán và một ký hiệu đó mấy lần, sau khi chắc chắn mình không hiểu nhầm ý nghĩa của dòng chữ ấy, vậy thì Bảo Gia có lẽ là tên của một người con gái.

Tần Xuyên nhanh chóng trả lời tôi, cậu ta đang online, lập tức gửi lại: "Kiều Kiều, tôi cũng nhớ cậu."

Tôi lại khóc.

Sau đó vừa sụt sịt vừa hỏi cậu ta câu quan trọng nhất: "Bảo Gia là ai?"

"À, bạn gái tôi."

Tôi thấy màn hình như tối sầm lại, dụi dụi mắt, nước mắt nhanh chóng bị lau sạch. Giống như thay đổi trạng thái trên QQ, online với tư cách bạn thân, những tâm trạng rối bời vừa rồi đã bị tôi khống chế.

"...Thật đúng là cầm thú không bao giờ thấy thõa mãn..."

"Cút! Ở cái nơi ma quỷ này không có bạn gái thì tôi còn chẳng biết cài QQ cơ! Mãi mới cài được lại không tìm thấy cậu! Cả năm nay cậu chết ở đâu hả?"

Tôi không nhịn được phì cười thành tiếng, lần nào cậu ta cũng có bạn gái bởi những lý do rất vớ vẩn, khiến yêu đương biến thành một việc ngớ ngẩn.

"Tôi chết ở đại học B."

"Thật hay giả?"

"Bật webcam đi tôi cho cậu xem thông báo trúng tuyển!"

"Mẹ Kiếp! Kiều Kiều! Giỏi thật đấy!"

Tôi gần như có thể thấy được bộ dạng hớn hở của Tần Xuyên ở bên kia máy tính, tự nhiên tôi cũng vui lây.

"Quá tuyệt phải không! Cuối cùng tôi đã thi vào cùng một trường đại học với anh Tiểu Thuyền rồi!"

Tần Xuyên ngập ngừng một lúc, trả lời: "Cuối cùng cũng hoàn thành ước nguyện rồi nhỉ?"

"Thôi đừng vớ vẩn nữa! Bao giờ về? Tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu! Quốc khánh về không?"

"Ngốc vừa thôi, chỗ bọn tôi đâu có nghĩ Quốc khánh Trung Quốc, Noel về."

"Tuyệt quá! Tôi đợi cậu! Cho tôi số điện thoại đi, cả email nữa, tôi không muốn lại mất liên lạc với cậu!"

Tần Xuyên gõ một loạt các con số, tôi nghiêm túc lưu trong di động, tôi cũng cho cậu ta số di động của tôi.

Chúng tôi hứa với nhau sẽ viết email, gọi điện, gửi tin nhắn, xác nhận đi xác nhận lại, như sợ lại để lạc mất nhau.

Nói chuyện rất lâu, mẹ vào giục đi ngủ tôi mới lưu luyến không nỡ mà offline, tối đó tôi ngủ rất ngon, còn nằm mơ, cuối cùng người bạn thân nhất của tôi cũng xuất hiện trong giấc mơ đó.

Ngày nhập học, bố mẹ và bà nội còn cả anh Tiểu Thuyền cùng đưa tôi đi. Lúc bước chân vào cánh cổng kiểu Trung Quốc của trường đại học B nổi tiếng, tôi có cảm giác không chân thực như đang nằm mơ.

Tôi đứng đó, lẫn trong đám người cũng lần đầu tiên đến đây giống tôi, lưu lại một hình ảnh ngốc ngếch, ngây ngô. Khi tốt nghiệp, tôi cũng đứng đó chụp một kiểu ảnh, về sau đem ra so sánh, làm thế nào cũng không thể nhận ra hình ảnh lúc bước vào và lúc bước ra, hình ảnh nào hào hứng, khí thế hơn.

Anh Tiểu Thuyền đưa tôi đến chỗ dành cho tân sinh viên đăng ký rồi đi trước, anh cũng có nhiệm vụ của mình, không thể ở bên tôi cả ngày, nhưng trước khi đi anh hứa, buổi tối sẽ đưa tôi đi ăn trong căng-tin trường.

Chỗ đón tiếp sinh viên mới của khoa chúng tôi có mấy anh chị khóa trên khá bắt mắt, các anh đẹp trai không có gì mới mẻ, bởi so với anh Tiểu Thuyền thì họ còn kém xa, ngược lại, các chị khóa trên, khí chất chị nào cũng vượt trội hơn người, chẳng trách người ta thường bảo khoa Trung văn là cái nôi toàn giai nhân. Điền vào biểu mẫu, nộp học phí, tiền ký túc xá, nhận thẻ cơm và chìa khóa phòng xong, tôi được phân về phòng 213 của tòa ký túc số 31. Thấy tôi ở tòa nhà số 31, anh đẹp trai cười hi hi nói với chị xinh gái, lại là tòa nhà công chúa của các cậu, chị xinh gái thản nhiên đáp lại, có phải ai cũng là công chúa đâu. Tôi đứng bên cạnh cười góp vui, nhưng không hiểu họ nói vậy là có ý gì.

Về sau, khi vào ở rồi mới biết, tòa nhà ký túc số 31 mà tôi ở nổi tiếng khắp trường đại học B, bởi tòa nhà đó đa phần là nữ sinh của khoa Trung Văn, so với hình dáng khủng long hùng hổ của con gái những khoa Tự nhiên hay Công nghệ, nữ sinh khoa Trung văn dịu dàng xinh đẹp hơn nhiều, vậy là lưu truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, được gọi là tòa ký túc công chúa. Đương nhiên, tôi khẳng định bản thân tôi không hề ảo tưởng mình là công chúa, nhưng Tiếu Thiên Hỉ phòng tôi thì chính xác.

Tôi là người thứ hai đến phòng, lúc vừa bước vào, Thiên Hỉ đã đang sắp xếp giường rồi. Thiên Hỉ là người Nga Biên, Tứ Xuyên, đến nhập học một mình, thấy tôi được người nhà hộ tống, có chút bối rối lúng túng, nhưng vẫn nở nụ cười ngọt ngào, ngượng nghịu chào hỏi.

"Chào cậu mình là Tiếu Thiên Hỉ."

"Chào cậu, mình là Tạ Kiều."

Lúc nói chuyện với cô ấy tôi không kìm được mà lén liếc mấy lần, người nhà tôi cũng thế, bởi cô ấy thật sự rất đẹp, vẻ đẹp mà ai gặp cũng phải nấn ná nhìn thêm.

Vẻ đẹp của Thiên Hỉ khác với những vẻ đẹp mà tôi từng thấy trước kia, cô ấy không rực rỡ diễm lệ như chị Tần Thiến, cũng không kiêu ngạo giống Lưu Văn Văn. Cô ấy có đôi mắt to, sống mũi cao nhưng lại không đẹp kiểu chói chang bá đạo, mắt mũi mày đều tinh tế, vầng trán cao đầy, môi hồng răng trắng, vừa thân thiện vừa đáng yêu.

Mẹ và bà nội nhanh chóng bắt chuyện với Thiên Hỉ, hỏi cô ấy người vùng nào, thi được bao nhiêu điểm, ở Bắc Kinh có người thân bạn bè gì không. Bố tôi cũng hỏi xem cố ấy học ngành nào, còn rất thích thú khen cuốn tiểu thuyết của Calvino <Nhà văn Ý, là một trong những tác giả quan trọng nhất của nền văn học thế giới thế kỷ 20> mà cô ấy đặt trên bàn, bảo tôi phải học hỏi Thiên Hỉ. Người nhà tôi rất thích cô ấy, tôi cũng vậy.

So với Thiên Hỉ chẳng có bất kỳ ai giúp đỡ, tôi được bà nội và mẹ giúp trải giường nên lại thấy ngượng ngùng, sau khi nghe họ dặn dò một hồi xong, mãi mới dỗ được cả nhà về. Trước lúc đi mẹ và bà nội còn nhiệt tình mời Thiên Hỉ cuối tuần cùng tôi về nhà ăn cơm, không cần phải khách khí. Thiên Hỉ lịch sự cảm ơn, rồi cùng tôi tiễn cả nhà ra cửa, chúng tôi nhìn nhau, phì cười.

"Cậu đừng để ý, người nhà mình lúc nào cũng nhiệt tình quá mức như thế." Tôi ngồi trên giường, thở phào nhẹ nhõm.

"Có gì đâu! Như thế tốt mà, có người nhà bên cạnh."

"Sao bố mẹ cậu không đến đây với cậu?"

"Xa mà." Thiên Hỉ điềm đạm đáp, rồi sau đó ngẩng cao đầu, "Ở Bắc Kinh thích thật đấy, từ nhỏ mình đã ước nhất định phải đến thủ đô, giờ coi như ước mơ thành hiện thực!"

"Cậu thích Bắc Kinh lắm sao?"

"Rất thích!" Thiên Hỉ khẳng định, "Kiều Kiều, sau này có thời gian cậu đưa mình đi chơi Thiên An Môn nhé, mình muốn xem kéo cờ."

"Được thôi!" Tôi nhận lời ngay, từ nhỏ tôi sống ở Bắc Kinh, thực ra tôi không hiểu lắm sự thiết tha trong ánh mắt của Thiên Hỉ.

"Kiều Kiều, cậu tốt thật đấy! Mình còn tưởng con gái Bắc Kinh ai cũng kiêu ngạo, hợm hĩnh cơ."

"Làm gì có! Con gái Bắc Kinh rất thoải mái cởi mở!"

Thiên Hỉ nhìn nhìn tôi, "Đúng rồi, bọn mình đi lấy nước nóng đi, lát nữa lại đông người."

"Ờ, đi thôi."

Tôi đứng dậy cầm phích nước, cùng Thiên Hỉ Ra ngoài rồi khóa cửa lại. Lúc đi ra, Thiên Hỉ cầm tay tôi rất tự nhiên, tôi ngẩn người, Thiên Hỉ quay sang nhìn tôi, cười rất tươi, "Đi nào."

"Ờ!"

Tôi ậm ừ rồi đi theo.

Cô ấy không hề biết, bao nhiêu năm nay, chưa từng có người bạn gái nào thân thiết với tôi như thế, cuối cùng tôi cũng đã có một người bạn thân rồi.

"Vừa gặp một cô bạn xinh đẹp!" Tôi vui sướng gửi tin nhắn cho Tần Xuyên.

*****

Lúc tôi cùng Thiên Hỉ đi lấy nước về, Vương Oánh đã có mặt ở phòng. Như chứng thực cho nhận xét của Thiên Hỉ về con gái Bắc Kinh trước đó, trước những lời chào hỏi nhiệt tình của chúng tôi, cô ấy chỉ lạnh lùng gật đầu. Sau đấy, tiếp tục bận rộn cùng bà mẹ duyên dáng nhưng cũng lạnh nhạt không kém của mình, vừa moi móc chê bai phòng trong ký túc vừa dặc lái xe lát nữa nhở bổ sinh những đồ gì.

Tôi và Thiên Hỉ quay sang nhìn nhau, cứ như thoắt cái biến thành người thừa trong phòng của chính mình. Suốt buổi chiều, tôi thấy lái xe nhà Vương Oánh đi hết chuyến này đến chuyến khác để chuyển đồ đến, nào là gối lông vũ, dép da dê, gương soi, giàn phơi quần áo, laptop...những thứ hàng xa xỉ đó nhanh chóng chiếm mất một không gian lớn trong căn phòng nhỏ hẹp của chúng tôi, nhìn tổng thể cứ có cảm giác kỳ dị không hài hòa, giống như Vương Oánh và chúng tôi vậy.

Thấy sắp xếp đã hòm hòm, lái xe thận trọng đưa mẹ Vương Oánh đặc biệt kiêu ngạo ra khỏi ký túc, mẹ Vương Oánh đặc biệt kiêu ngạo, theo như lời nhận xét sau này của Thiên Hỉ thì từ đầu tới chân bà ấy toát ra một luồng không khí ViP đậm đặc, trấn áp khiến tôi và Thiên Hỉ không thể ngóc đầu dậy nổi, cung cung kính kính tiễn bà ấy ra tận cửa, thành khẩn vẫy tay nói "chào cô ạ".

Vương Oánh rất cao, nhìn còn cao hơn tôi cả nửa cái đầu, ít nhất cũng phải 1m72. Vương Oánh nằm ngay dưới giường tôi, thoải mái dựa vào chiếc gối lông vũ mềm mại vừa nghịch di động Nokia đời mới nhất vừa bảo: "Tạ Kiều phải không, lúc trèo lên trèo xuống đừng giẫm vào giường tôi đấy."

"Ờ, mình sẽ cố gắng." Tôi cố nén để không trừng mắt lườm Vương Oánh một cái, từ tận đáy lòng, tôi đã bắt đầu chuyển từ tò mò sang chán ghét vị đại tiểu thư này rồi.

"Không phải là cố gắng, mà là không được. Bình thường thời gian tôi ở lại ký túc chắc không nhiều, chỉ nhắc nhở cậu chuyện nhỏ đó thôi." Vương Oánh không hề nhượng bộ.

"Nhưng mình ngày nào cũng sẽ ở ký túc, thực sự không dám hứa sẽ không giẫm hay chạm vào chăn của cậu, hay cậu cho vào túi để gọn lại, như thế chắc chắn hơn." Tôi chẳng chịu nhường, nói mát.

Vương Oánh sững lại, sau đó gật đầu, "Sao tôi không nghĩ ra nhỉ, thế cũng tốt."

Thiên Hỉ nhìn tôi như không dám tin, tôi lè lưỡi với cô ấy, lúc này cửa phòng bị đẩy cộp một tiếng, chúng tôi cùng nhìn ra phía ấy, chỉ thấy một người con trai tay cầm hành lý đứng ngay cửa, nhìn nhìn ngó ngó số phòng rồi hét tướng lên hỏi: "Là 213 phải không?"

Tôi vội gật đầu, sau đó vội lắc đầu, "Đây là ký túc nữ, cậu đi nhầm tòa nhà rồi."

"Cậu tâ" không thèm nhìn tôi, đi thẳng vào trong, trên chiếc bàn trong phòng để đầy chai lọ bình cốc của Vương Oánh, nên "cậu ta" tiện tay đặt hành lý lên giường ngay dưới chân Vương Oánh. Vương Oánh nhảy dựng lên, "Đừng để đồ lên giường tôi! Nghe thấy không hả? Đây là ký túc nữ cậu đi nhầm rồi!"

"Cậu ta" bĩu môi, hũng dũng ngồi xuống ngay cạnh Vương Oánh, khoác vai cô ấy thân mật bảo: "Bạn à, tôi là Từ Lâm, là nữ, tôi được phân về phòng này. Bốn năm đại học tới mọi người đều sẽ ở bên nhau, cậu xem, phòng thì bé, hơi tôi thở ra cậu phải hít vào, tôi hắt xì hơi, nó nhảy nhót phiêu dạt trong không khí chán lại bay đến chỗ cậu, cậu chê chỗ này chê chỗ kia thế có phải thở không? Haiz, đừng có phiền phức như thế."

"Cậu..." Vương Oánh bị siết cho nghẹt thở, run rẩy chỉ vào bàn tay đang đặt trên vai mình, "Cậu từ tàu hỏa xuống còn chưa rửa tay phải không?"

"Đúng là chưa rửa thật."

Từ Lâm lại bĩu môi, Vương Oánh phẫn nộ hét tới ong cả mành nhĩ, tôi và Thiên Hỉ không nhịn được cười. Đang cãi nhau ồn ào, cửa lại bị ai đó đẩy ra, một cô gái với đôi mắt tròn xoe lách người bước vào, "Hả? Người ở phòng này vẫn chưa đến hết à?"

"Này bạn, thi tốt nghiệp môn toán bị trượt đấy à, không thấy 1, 2, 3, 4 tổng cộng có bốn người đang đứng sao?" Từ Lâm buột miệng nói bằng giọng Đông Bắc khiến chúng tôi đều phải bật cười, ngay Vương Oáng đang sa sầm mặt cũng phải dịu đi nhiều.

"Cậu...cậu..." Cô bạn kia kinh ngạc chỉ vào Từ Lâm.

"Cô ấy là nữ, cùng phòng với bọn mình." Vương Oánh gạt tay cô bạn kia ra, quay sang trêu Từ Lâm, "Từ nhỏ tới lớn cậu phải giải thích bao nhiêu lần rồi hả?"

"Vì thế thêm một lần hay bớt một lần cũng chẳng để làm gì." Từ Lâm giả vờ nhiệt tình kéo cô bạn béo tròn kia đến bên cạnh, rồi ấn xuống giường Vương Oánh, "Nào nào em gái, em là người ở đâu?"

"Đừng ngồi lên giường tôi!"

Vương Oánh tức tới mức mặt tím tái như gan lợn, tôi và Thiên Hỉ cố nhịn cười, còn cô bạn mới đến không hiểu rõ đầu đuôi ngọn ngành nên cũng nhiệt tình đáp lại Từ Lâm: "Mình là Lý Na Na, các cậu gọi mình là Na Na được rồi. Mình là liên lạc viên tạm thời của lớp chúng ta, mọi người có chuyện gì cứ tìm mình, mình ở ngay phòng bên cạnh, 214, ngày lễ Tình nhân đấy!"

Na Na nói xong cười rúc rích, còn bốn người chúng tôi lại chẳng thấy có gì đáng cười, Vương Oánh mặt lạnh băng, Từ Lâm miệng cười mà "cơ" không cười, chỉ có tôi và Thiên Hỉ phối hợp cười ha ha mấy tiếng.

"Kể ra thì", Na Na đứng dậy, quay đầu quan sát chúng tôi khắp một lượt, "người của phòng cậu cũng cao thật đấy, phòng 213 là câu lạc bộ 170!"

Na Na lại cười, lần này cả bốn chúng tôi chẳng ai cười cả.

Chắc thấy nhạt nhẽo quá, Na Na ngồi thêm lát nữa rồi đứng dậy ra về. Từ Lâm cuối cùng cũng đứng lên, Vương Oánh vội vội vàng vàng chỉnh lại chiếc chăn đắt đỏ của mình. Không biết Na Na về phòng nói gì, mà từ 214 đột nhiên vang lên một tràng cười lớn, tiếng cười đó khiến sự yên tĩnh của phòng chúng tôi càng thêm nổi bật.

Tôi nhìn Thiên Hỉ xinh đẹp, Vương Oánh kiêu ngạo, rồi lại nhìn Từ Lâm dù ở góc nào cũng giống con trai, lẳng lặng nhắn tin cho Tần Xuyên: "Cảm giác cuộc đời ngày một phức tạp..."

"Này, tối nay bốn đứa mình cùng đi ăn cơm đi."

Từ Lâm phá vỡ không khí ngột ngạt trước.

"Không được." Tôi và Vương Oánh cùng đồng thanh.

"Mình có hẹn với anh trai rồi, tối nay ăn cơm cùng anh ấy." Tôi nhìn Thiên Hỉ vẻ áy náy.

"Còn tôi hẹn với bạn thân, tối nay mẹ cậu ấy mời chúng tôi ăn cơm." Vương Oánh nói.

"Anh trai cậu cũng học ở trường này à?" Thiên Hỉ ngưỡng mộ hỏi.

"Là người anh từ nhỏ đã lớn lên cùng mình, bọn mình ở cùng một viện tử. Anh ấy học rất giỏi, mình thi được vào đây là nhờ anh ấy phụ đạo." Nhắc đến anh Tiểu Thuyền tôi vô cùng tự hào.

"Tôi và cậu bạn thân cũng cùng lớn lên trong cùng một đại viện, nhưng cậu ta học hành chỉ ra sao, nếu không nhờ vào quan hệ của gia đình thì cả đời này cậu ta cũng đừng mơ thi đỗ đại học B." Vương Oánh khinh miệt nói.

"Oa, Vương Oánh, kể nghe xem, nhìn cậu có thể thấy xuất thân không tầm thường, vậy hai người ở trong cùng một đại viện thế nào mà thần thông quảng đại tới mức ấy?" Từ Lâm ngồi trên ghế lắc lư.

"Cậu bỏ chân khỏi bàn đi đã!" Vương Oánh lườm Từ Lâm, "Đại viện quân đội."

"Ái chà, gia đình cậu là cán bộ cao cấp à!" Từ Lâm hào hứng, hiếm khi lại chịu nghe lời bỏ chân xuống thật, "Bố cậu làm gì?"

"Chẳng làm gì cả." Vương Oánh hạ giọng.

"Mau nói đi nói đi, ngượng gì chứ." Từ Lâm truy hỏi.

"Bố mình làm viên chức thôi!" Vương Oánh vẫn không chịu nói.

"Thế bố của cậu bạn thân?"

"Bố cậu ta cũng là viên chức." Vương Oánh ngập ngừng, rồi cười thần bí, "Làm ở Trung Nam Hải." <Trung Nam Hải là tên gọi chung của Trung Hải và Nam Hải, nằm ở phía Tây cố cung Bắc Kinh, là khi trung tâm hành chính quốc gia. >

Đừng nói là Thiên Hỉ và Từ Lâm là người ngoại tỉnh, ngay cả một đứa sinh ra và lớn lên ở Bắc Kinh như tôi cũng giật mình bởi tiết lộ của Vương Oánh. Bởi trong chữ "Hải" này là cả một thế giới cao thâm khó dò. Từ Lâm kéo ghế đến cạnh Vương Oánh, ngồi ngay ngắn nghiêm túc, Thiên Hỉ cũng hào hứng ghé sát lại, muốn được nghe Vương Oánh kể nhiều hơn nữa.

Tôi đang định hỏi bên trong Trung Nam Hải trông như thế nào, thì loa dưới sân ký túc xá đã vang lên: "Tạ Kiều phòng 213, Tạ Kiều, xuống dưới có người gặp."

Tôi biết chắc là anh Tiểu Thuyền đã đến, vội vàng chỉnh sửa lại đầu tóc trong gương, "Anh mình đến tìm mình rồi, mình đi ăn cơm đây, các cậu cứ ngồi nói chuyện nhé, có chuyện gì thú vị đợi mình về nói tiếp!"

"Mình cũng đi ăn cơm đây!" Vương Oánh nhìn đồng hồ, "Buổi tối sẽ quay về."

"Phải về đấy! Đợi cậu!" Từ Lâm nhiệt tình tiễn tôi và Vương Oánh ra tận cửa.

"Cậu ăn ở đâu?" Vương Oánh hỏi. <Diennndan. lequuuido. onn>

"Căng-tin của trường."

"Ở đấy có gì mà ăn, hay là cùng bọn mình đến Vô Danh Cư ăn đi, bọn mình đã đặt món gà hoa và đầu sư tử."

"Không cần không cần đâu. Cảm ơn."

"Cậu không muốn đi thì thôi, không phải khách khí."

"Vô Danh Cư là nơi nào? Có cần phải đặt trước không?" Tôi từ chối lời mời của Vương Oánh nên tôi phải tìm đề tài để nói chuyện.

"Cậu không phải người Bắc Kinh sao? Vô Danh Cư mà cũng không biết?" Vương Oánh kinh ngạc trừng mắt nhìn tôi.

Giọng điệu của Vương Oánh khiến tôi rất không vui, nhưng tôi cũng nhận ra, cố ấy không cố tình vênh vang tỏ ra đáng ghét, cũng không phải kiểu luôn đối đầu với tôi như Lưu Văn Văn, cô ấy là kiểu người từ nhỏ đã sống trong cuộc sống của một đại tiểu thư, về cơ bản luôn xem thường cuộc sống, cảm nhận và hoàn cảnh của người khác.

"Nhà hàng là do Trương Gia mở, ở đó có món đầu sư tử và gà hoa là ngon nhất, mỗi ngày phải bán được mấy chục phần, nếu không đặt trước là không có mà ăn đâu. Có điều, chỉ cần là Dương Trừng đến tất phải có phần.

"Dương Trừng là ai?" Tôi thờ ơ hỏi tiếp.

"Bạn mình."

Chúng tôi vừa nói vừa nói vừa đi đến cổng ký túc xá, anh Tiểu Thuyền đứng dưới bậc thềm, thấy tôi ra liền cười rạng rỡ, vừa nhìn thấy nụ cười của anh, mặt tôi lập tức đỏ bừng. Có lẽ là do đã lớn, có lẽ đã tới lúc, sự rộn rã trong trái tim tôi mỗi lúc một mãnh liệt hơn.

"Anh Tiểu Thuyền, đây là bạn cùng phòng của em, Vương Oánh. Còn đây là anh mình." Tôi giới thiệu hai người họ.

"Chào em, anh là Hà Tiểu Chu." Anh Tiểu Thuyền lịch sự chào.

"Chào anh." Vương Oánh khách sáo gật gật đầu, không ngừng quan sát anh Tiểu Thuyền.

"Nhờ em quan tâm để ý đến Kiều Kiều nhé."

"Có gì đâu, chỉ cần cô ấy không dẫm lên giường của em là được."

Tôi đứng sau lưng Vương Oánh lè lưỡi với anh Tiểu Thuyền, rồi kéo anh đi, "Được rồi, chúng ta đi thôi, em đói chết mất."

"Vương Oánh không đi cùng sao?"

"Cô ấy đợi bạn!" Tôi vội vàng từ chối thay Vương Oánh, chỉ muốn kéo anh Tiểu Thuyền đi ngay lập tức.

"Thế à, vậy bọn anh đi trước nhé, chào em." Anh Tiểu Thuyền dịu dàng như một làn gió xuân, khiến tôi đột nhiên bắt đầu thấy sợ anh sẽ thổi sang chỗ người khác.

"Không tồi, Kiều Kiều, quan hệ với bạn cùng phòng không tệ nhỉ."

"Cái gì chứ..." Tôi bất lực lắc đầu, "Phòng ký túc của bọn em thứ kỳ lạ gì mà không có."

"Bạn gái vừa rồi chẳng phải rất tốt sao?"

"Ồ, anh không biết chứ, anh Tiểu Thuyền, gia thế nhà cô ấy rất hoành tráng, hình như làm ở "Hải" đấy! Đại tiểu thư vô địch thiên hạ đấy! Còn nữa, phòng em có một cô bạn đến từ vùng Đông Bắc, bảo cô ấy là đàn ông ai cũng phải tin. Lúc cô ấy vừa bước vào bọn em còn tưởng vào nhầm ký túc cơ. Trong phòng có cô bạn đến từ Tứ Xuyên là bình thường hơn cả, rất xinh đẹp đáng yêu."

"Vui quá nhỉ, trường đại học đúng là kiểu người nào cũng có."

"Anh Tiểu Thuyền, thế ký túc xá nam có gì thú vị không?" Tôi tò mò hỏi.

"Cũng có. Có con của cán bộ lãnh đạo, có thần đồng với chỉ số iQ hơn 200, thỉnh thoàng lại có cảm giác bản thân mình thật phàm tục tầm thường. '

"Anh sao mà tầm thường được? Anh Tiểu Thuyền, anh là người đàn ông giỏi nhất mà em biết!" Tôi khẳng định như đinh đóng cột.

"Cảm ơn Kiều Kiều, coi như anh cũng có fan ruột nhỉ."

"Anh hễ nói cảm ơn là em lại muốn biến thành hai người! Cả hai đều là fan ruột của anh!" Tôi kiêu ngạo bật cười, mắt tít lại thành một đường chỉ thẳng.

Tần Xuyên có lẽ đã dậy, vừa hay lúc đó nhắn tin cho tôi: "Đang làm gì đấy?"

"Đi ăn cơm với anh Tiểu Thuyền!" Tôi hào hứng gửi lại.

"Xì!" Cậu ta gửi một tin nhắn mang tính chất lãng phí tiền điện thoại đường dài.

Rõ ràng, anh Tiểu Thuyền đã quá khiêm tốn. Vừa đến căng tin, tôi lập tức cảm nhận được sức hấp dẫn thường thấy của anh. Chỉ trong vòng mấy phút đi lấy cơm rồi bưng cơm về chỗ đã có mấy người chào hỏi bắt chuyện với anh, trong đó có không ít nữ sinh xinh đẹp duyên dáng, tôi vừa ăn cơm vừa chống mắt lên nhìn họ.

"Anh Tiểu Thuyền, anh quen nhiều người thế."

"À, bạn học trong khoa anh, còn cả bạn học trong các câu lạc bộ nữa, anh nhận học bổng, làm khá nhiều việc khác nhau trong trường, nên dần dần quen biết cũng nhiều lên."

Anh Tiểu Thuyền gắp món thịt viên trong đĩa cho tôi, tôi biết anh không dư dả gì, nên không cho anh gọi nhiều món, nhưng anh bảo bữa ăn đầu tiên của tôi ở đại học B phải thật ngon, nên gọi khá nhiều món đắt, tôi thấy thẻ cơm của anh còn lại chẳng bao nhiều tiền.

"Anh Tiểu Thuyền, khoa bọn anh hình như con gái rất nhiều." Tôi nhìn những nữ sinh đang chào hỏi nhau ở đằng xa, dường như học cũng đang nhìn về phía này.

"Đúng vậy, khoa Kinh tế nhiều nữ mà, lớp bọn anh bốn mươi người, hơn nửa là nữ rồi."

"Vậy...có chị nào xinh đẹp không?" Tôi cầm đũa đâm thủng mấy lỗ trên viên thịt.

"Có vài bạn đến từ Chiết Giang nhìn khá Tây." Anh Tiểu Thuyền thản nhiên đáp.

"Người vừa rồi chính là người miền Nam à?" Tôi lén chỉ về phía cô gái kia.

"Ừm, cô ấy là người Hàng Châu."

"Ồ." Tôi mím chặt môi, rồi lại ra sức chọc thêm mấy viên thịt nữa, xem ra không thể ăn tiếp được món này, "Em bảo này...anh Tiểu Thuyền..."

"Hả?"

"Bao nhiêu con gái như vậy, anh có thấy người nào đặc biệt không?" Tôi hỏi vòng vo.

"Đặc biệt gì?"

"Chính là... ví dụ như, anh hay để ý, muốn tiếp xúc nhiều hơn muốn gần gũi nhiều hơn ấy...ít nhiều cũng thích hơn người khác."

Tôi căng thẳng nhìn anh Tiểu Thuyền.

"Làm gì có!" Anh Tiểu Thuyền lập tức đỏ bừng mặt, "Anh có bao nhiêu việc phải làm, bao nhiêu bài phải học, làm gì có thời gian để làm những việc ấy."

"Thế có ai thích anh không?"

"Anh...anh có gì đáng để thích đâu."

"Sao lại không? Anh Tiểu Thuyền, anh tốt như thế, nhưng ngàn vạn lần đừng có để bị mấy lời đường mật dỗ dành thành bạn trai nhà người ta mất đấy!"

"Kiều Kiều, không có chuyện đó đâu." Anh Tiểu Thuyền bật cười.

"Vậy anh phải hứa với em, nhất định phải chọn bạn gái cho kỹ."

"Được." Anh Tiểu Thuyền cốc trán tôi bảo, "Trẻ con mà toàn nghĩ linh tinh thế."

"Em...em muốn..."

Em muốn làm bạn gái anh!

Những lời như thế làm sao có thể nói ra miệng chứ, cuối cùng tôi đành nói một câu nghe hết sức cổ quái: "Em muốn tìm bạn gái cho anh."

"Thế thì nhờ cả vào em đấy Kiều Kiều."

Anh Tiểu Thuyền nhìn tôi nói đùa, tôi lại buồn bực chỉ muốn lập tức cho mình mười cái bạt tai.

*****

Ăn cơm xong anh Tiểu Thuyền đưa tôi đi dạo bên hồ trong trường và thư viện một vòng, sau đó thì đưa tôi về ký túc.

Lúc sắp đến trước cửa ký túc nữ, một chiếc xe Audi mang biển Giáp A lướt qua người chúng tôi, cửa xe mở, Vương Oánh duyên dáng bước xuống, một người con trai đứng chống tay ở cửa nói gì đó với cô ấy.

Tôi nghĩ chắc là người bạn từ nhỏ mà Vương Oánh vẫn nói, cái người tên Dương Trừng ấy. Có điều khác với kiểu con ông cháu cha trong tưởng tượng của tôi, Dương Trừng rất đẹp trai. Cậu ta phải cao tương đương Xuyên Tử, tóc quăn nhẹ tự nhiên, khuôn mặt ngông nghênh bất cần, rất giống Tạ Đình Phong đang nổi gần đây.

Lúc tôi và anh Tiểu Thuyền chào tạm biệt, họ cũng vừa khéo nói chuyện xong. Chiếc Audi lướt qua tôi, tôi không kìm được liền nhìn theo, nhưng kính đã được dán màu đen chẳng thể thấy được gì.

Đi tới hành lang thì tôi đuổi kịp Vương Oánh, liền gọi: "Ăn xong đầu sư tử và gà hoa rồi à?"

"Ừ, cậu nhắc làm tôi nhớ, còn thừa nhiều lắm, đáng lẽ nên gói vào mang về cho bọn cậu, Từ Lâm và Thiên Hỉ chắc chưa được ăn bao giờ."

"Không cần." Tôi thoáng không vui, thầm nghĩ không biết bao lâu nữa mới quen được cách nói chuyện của cô bạn này."Vừa rồi người ở dưới sân chính là bạn cậu à?"

"Ừ, chính là cậu ta."

"Đẹp trai thế."

"Ngoại hình cũng tạm." Vương Oánh hình như chẳng thiết tha rung động gì trước vẻ đẹp của Dương Trừng, cô ấy như chợt nghĩ ra điều gì đó bèn nhìn tôi, "Anh cậu khiến tôi ngạc nhiên đấy, không ngờ cũng khá được."

"Lại không!" Nghe cô ấy khen anh Tiểu Thuyền, tôi bất giác đắc ý.

"Cậu thích anh ấy à?"

Vương Oánh nghiêng mặt, tôi sững người, bị cô ấy nhìn thấu tim gan rồi, tôi không biết phải trả lời thế nào.

"Xem ra anh ấy còn chưa biết." Vương Oánh nhún vai.

"Mình...bọn mình..."

"Cái gì mà anh anh em em, chẳng qua không dám nói ra là mình thích."

Cô ấy thản nhiên như không, đi vượt lên trước tôi, đẩy cửa phòng bước vào.

Cũng may vào phòng rồi Vương Oánh không đưa chuyện, cô ấy cũng chỉ trả lời qua loa những câu hỏi đầy tính tò mò của Từ Lâm về gia cảnh nhà mình. Từ Lâm cứ ngồi lì ở nhà Vương Oánh, Vương Oánh rất giận nhưng lại chẳng biết làm thế nào.

Thiên Hỉ thu dọn bàn học, gọi mọi người: "Chúng ta đi tắm thôi! Vừa rồi Na Na bảo, đi muộn là ký túc tắt nước nóng đấy!"

"Không đi!" Từ Lâm và Vương Oánh vừa rồi còn cãi cự nay lại đồng thanh trả lời.

"Tắm cùng một đám con gái đúng là điên!" Từ Lâm bảo.

"Ai muốn cởi hết quần áo cho bao nhiêu người cùng nhìn chứ!" Vương Oánh đáp.

Thiên Hỉ cười gượng đứng ngẩn ra ở đó, tôi thầm nghĩ, muốn phòng chúng tôi có được một ý kiến thống nhất đúng là chuyện không tưởng, nếu bảo chúng tôi bầu cử tổng thống Mĩ chắc chắn sẽ có bốn cái tên khác nhau được nói ra.

Cuối cùng chỉ có tôi và Thiên Hỉ đi tắm, dọc đường chúng tôi hết lời cằn nhằn về Từ Lâm và Vương Oánh.

"Lúc bọn cậu đi ăn cơm Na Na lại sang phòng bọn mình tám mãi, tin tức mới nhất, cậu có biết gia đình Vương Oánh làm gì không?"

"Làm gì?"

"Bố cô ấy là lãnh đạo bộ X, ông nội cô ấy còn giỏi hơn, thượng tướng khai quốc! Na Na nghe các thầy cô trong khoa thì thầm, bảo sẽ quan tâm đặc biệt tới cô ấy."

Tôi lè lưỡi, "Chẳng trách lại ra dáng đại tiểu thư như thế, thì ra là Hồng Tam Đại. Vừa rồi mình thấy cậu ấy và bạn cùng về, đi xe biển số Giáp A đấy."

"Xe biển Giáp A thì sao?" Thiên Hỉ không hiểu.

"Giáp A là biển xe của quân ủy!"

"Ghê gớm thật..." Thiên Hỉ thở dài, "Bắc Kinh quả nhiên không tầm thường. Ở quê mình, con cái của trưởng thôn đã ghê gớm lắm rồi, giờ lại còn ở cùng phòng với con của một bộ trưởng."

"Thủ đô mà, rơi một cái biển quảng cáo cũng thích trúng đầu hai vị quan rưỡi."

Tôi và Thiên Hỉ cùng bật cười.

Nhà tắm của trường đơn giản chật chội, vòi nước là laoij cổ lỗ cũ kỹ nhất, phía dưới là bàn đạp, muốn tắm phải giẫm mới ra nước. Người lại rất đông, dưới mỗi vòi hoa sen phải đứng tới hai đến ba người, tôi và Thiên Hỉ trần như nhộng đứng một chỗ đợi, ngượng vô cùng. Tôi và Thiên Hỉ cao gần bằng nhau, nhưng khung xương của tôi lại to hơn cô ấy, từ nhỏ tôi đã rất gầy, bà nội tôi thường mắng bình thường ham ăn như thế mà không biết vào đâu hết, lớn lên rồi chỗ cần béo không béo được, nhìn như đứa trẻ con trong hình hài người lớn. Còn Thiên Hỉ đầy đặn eo ót, ngực ít nhất cũng phải cup C, mông tròn cong vút, xương nhỏ, chân vừa dài vừa thon. Da của cô ấy trắng căng mịn, trong vắt như có thể nhìn xuyên thấu, tạo vật đẹp như thế khiến tôi là con gái mà cũng phải liếc nhìn mấy lần.

Tắm xong đi ra, Thiên Hỉ dùng khăn bông lau tóc, hơi nóng mờ mịt khiến khuôn mặt cô ấy đỏ hồng như quả táo chín, tôi không kìm được hỏi: "Thiên Hỉ, ngày trước hồi còn học cấp iII, chắc cậu có nhiều người thích lắm nhỉ."

"Toàn những người chẳng đáng tin." Thiên Hỉ thoáng ngượng.

"Thế cậu không thích ai trong số ấy à?"

"Không! Nhất định mình sẽ gặp được một người thích hợp vào độ tuổi thích hợp ở một nơi thích hợp." Thiên Hỉ nói chắc như đinh đóng cột, cô ấy tinh nghịch đùa tôi: "Thế còn cậu, Kiều Kiều, chắc có bạn trai rồi phải không?"

"Mình làm gì có!"

Nhớ lại mười mấy năm tôi đã trải qua, nhớ đến Tôn Thái, Đại Long, anh Tiểu Thuyền, Tần Xuyên, tôi cật lực lắc đầu.

Chúng tôi vừa nói vừa cười quay lại phòng, lúc mở cửa đã thấy Na Na ngồi trong đó, cô ấy đã thay bộ đồ ngủ Hello Kitty, nhìn giống hệt nhân vật hoạt hình tròn ung ủng, xem ra ngoài căng phòng có tên "lễ tình nhân" của cô ấy ra, cô ấy đã coi câu lạc bộ 1m70 này là nơi đi về thứ hai của mình.

"Mau lên mau lên, đang đợi các cậu đấy. Bọn mình muốn kiểm chứng một suy đoán!" Na Na vẻ mặt đầy hứng khởi.

"Kiểm chứng cái gì?" Tôi băn khoăn hỏi.

"Cậu và Tiếu Thiên Hỉ, có bạn trai chưa?" Na Na cười nịnh bợ.

Lại là vấn đề này, tôi và Thiên Hỉ nhìn nhau, cùng đồng thanh: "Chưa!"

"Á! Sao có thể?" Từ Lâm kêu lên.

"Tạ Kiều thì không nói làm gì, Thiên Hỉ chưa có thật á?" Vương Oánh không tin.

Tạ Kiều không nói làm gì... mỗi lần nghe Vương Oánh lên tiếng tôi đều giật thót cả mình, đành tự an ủi, giật mình mãi cũng thành quen.

"Thế chắc phải có người thích chứ!" Na Na truy hỏi.

Thiên Hỉ nhìn nhìn bốn con mắt đang mở to vì tò mò, thở dài, "Hồi đi học con trai trưởng thôn có thích mình, không lên lớp được, không học được gì. Bọn mình hồi ấy học bán trú phải ở lại trường, hiệu trưởng lại nghe lời bố cậu ta, khiến mình gần như bơ vơ không biết phải cầu cứu ai. Ngày nào mình cũng sống trong thấp thỏm sợ hãi. Mình phớt lờ cậu ta, cậu ta càng làm những trò quá đáng để gây chú ý, có lần mình và một nam sinh trong lớp cùng thi làm bài trắc nghiệm, buổi tối cậu ta chặn đường đánh người ta một trận. Nhưng cậu bạn kia cũng chẳng phải vừa, anh trai cậu ta là dân anh chị trong vùng, không chịu nổi uất ức, kéo người tới xử lý con trai trưởng thôn, hai bên đều đem rất nhiều người, về sau phải tới mấy trăm người vây quanh trường mình. Xảy ra chuyện lớn như thế, mình không thể không nghỉ học, chuyển trường hai lần, học lại một năm mới có thể thi được vào đại học B. Có một cuộc sống trung học u ám như thế, mình làm gì còn tâm tư thích ai hay được ai thích nữa."

"Ái chà, giống hệt một bộ phim tình cảm hấp dẫn!" Na Na hai mắt như phát sáng, 'Nói thế thì, hai cậu là bạn cùng phòng ba không rồi, không có bạn trai, không có ai theo đuổi, không có người mình thích."

"Không có người mình thích thì chưa chắc." Vương Oánh liếc xéo tôi.

"Tạ Kiều có à?" Na Na lập tức chuyển sự tập trung sang tôi.

"Mình...mình..."

Tôi còn đang lắp ba lắp bắp để tìm cách đối phó với Na Na thì điện thoại trong phòng reo vang. Na Na ngồi gần điện thoại nhất nên cầm nghe rất tự nhiên, nói được hai câu bèn nhìn tôi cười thần bí, "Tạ Kiều, tìm cậu, con trai."

"Tạ Kiều, mẹ kiếp sao tới tận ba tiếng liền không thèm trả lời tin nhắn!"

Giọng Tần Xuyên tức giận hét ầm trong ống nghe, vọng cả ra ngoài khiến ánh mắt những người trong phòng nhìn tôi càng thêm thần bí.

"Di động của tôi hết pin." Tôi xoay lưng về phía họ, lập tức có cảm giác những ánh nhìn đó biến thành luồng lửa thiêu đốt lưng mình.

"Ừ, tôi còn tưởng cậu với anh Tiểu Thuyền của cậu ăn cơm suốt đêm cơ!"

"Làm gì có chuyện đó! Mà có việc gì nói nhanh đi."

"Không...không có gì. Chỉ gọi để hỏi xem cậu có bị lạc đường ở đaih học B không, tiện thể nghe ngóng về cô bạn xinh đẹp của cậu."

"Cậu gọi điện thoại quốc tế chỉ vì mấy chuyện vớ vẩn ấy à!"

"Ngày đầu tiên cậu vào ở ký túc tôi phải quan tâm một chút chứ, thái độ của cậu không lịch sự hơn được à?"

Nhưng cậu ta hoàn toàn không hiểu, bị bốn người vây quanh làm sao tôi có thể bình tĩnh nói chuyện chứ, tôi hạ giọng: "Được rồi được rồi, cậu đang làm gì?"

"Đợi tin nhắn của cậu!"

"Không đi học à?"

"Không, ở nhà."

"Cậu thế mà cũng vào được đại học? Không phải định học dự bị mãi đấy chứ?"

"Đi học nghe cũng có hiểu đâu."

"...Tôi nghĩ chắc cậu không lên nổi đại học mà phải quay về ấy..." Tôi bất lực nói.

"Thế cũng chẳng tệ!" Tần Xuyên nói đầy mong muốn.

Bọn tôi đang nói chuyện, đột nhiên nghe tiếng con gái ngọt ngào vang lên bên cạnh Tần Xuyên: "Darling, anh gọi cho ai thế?"

Chắc chắn là Bảo Gia, Bảo Gia trong nick QQ Mãi mãi yêu Bảo Gia – Xuyên Tương mà Tần Xuyên mới đổi.

Tần Xuyên từng kể với tôi, tên đầy đủ của cô ta là Trần Bảo Gia, một cô gái người Đài Loan, quen khi ở lớp dự bị đại học.

Dù chỉ để cài đặt QQ hay làm gì, thì cậu ta cũng đã ở cùng người ta rồi. Tôi bảo Tần Xuyên gửi cho tôi một tấm ảnh, đó là một cô gái nhuộm tóc màu hạt dẻ, trang điểm nhạt giơ tay hình chữ V rất Tây, tôi nhìn đi nhìn lại, thấy bực bội sau đó bèn thẳng tay xóa bénh đi.

Tần Xuyên nói gì đó với Bảo Gia, do tín hiệu phập phù nên tôi nghe không rõ, đột nhiên tôi nghĩ, nếu Tần Xuyên đang ở nhà vậy thì Bảo Gia kia chẳng phải cũng ở cùng cậu ta sao, nói cách khác, bọn họ đang sống chung.

Tôi rất muốn cúp máy.

"A lô, nói đi." Tần Xuyên đối phó với Bảo Gia xong, lại cầm ống nghe lên.

"Không có gì, tôi đi ngủ đây, bye bye." Giọng tôi rõ ràng lạnh như băng.

"Mãi mới gọi được cho cậu mà chỉ nói thế thôi à!" Tần Xuyên gào lên.

"Bye bye!" Tôi tức tối cúp máy, vừa quay người đã chạm phải ánh mắt đầy ẩn ý của bốn người còn lại, vừa rồi tôi quên mất bọn họ.

Từ Lâm huýt sáo. Na Na cười tít mắt nói: "Có ẩn tình!"

"Tạ Kiều, đấy không phải anh cậu, không ngờ, cậu cũng đa tình thật đấy." Vương Oánh kinh ngạc.

"Rốt cuộc là ai? Thành thật khai báo để hưởng khoan hồng." Thiên Hỉ cũng hùa theo.

"Trời ạ! Có gì đâu! Là bạn thân của mình! Không hề có quan hệ mờ ám gì hết! Cậu ta đang ở Canada, có bạn gái rồi! Vương Oánh, cậu ta thậm chí còn không đáng tin gấp cả vạn lần cậu bạn thân của cậu, cả đời này tôi và cậu ta cũng không thể có gì."

"Thế sao vẻ mặt cậu lúc này như đang ghen ấy." Vương Oánh liếc tôi.

"Hả? Vớ vẩn! Tôi ghen? Sao có thể chứ?" Tôi cầm cuốn tiểu thuyết Calvino của Thiên Hỉ lên quạt.

"Mà nói đến bạn thân, Vương Oánh, cậu bạn cậu đẹp trai thật đấy! Hôm nay lúc bọn cậu về người trong phòng mình đều đã thấy cả rồi! Tên gì thế? Học khoa nào?" Na Na hào hứng truy hỏi.

"Dương Trừng á? Cậu ta học khoa Pháp. Nhưng mà các cậu bỏ ngay cái suy nghĩ ấy đi, theo những gì mình biết, ngay từ hồi học mẫu giáo cậu ta đã yêu đương rồi, chính xác là một kẻ đa tình lăng nhăng, một cái cơ quan sinh dục biết đi! Hằng năm, ít nhất phải tới mười người con gái chạy tới khu nhà cậu ta khóc lóc. Bạn gái thì đếm không xuể <die. endann. l. leequ. uidoonn>. Cậu ta chẳng thèm bận tâm, chơi đùa ấy mà, vốn định sang Anh du học, nhưng về sau vì theo đuổi một cô bạn học ở đại học B nên mới đòi gia đình sắp xếp cho vào đây học. Vừa rồi ăn cơm còn nghe cậu ta kể, yêu nhau được ba tuần nhưng sắp chia tay rồi."

"Haiz, quả nhiên càng đẹp trai càng cầm thú, đẹp trai không đáng tin." Na Na buồn bã ngã xuống giường Từ Lâm.

"Mình đã bảo mà, đán ông thì có gì đáng để yêu đâu." Từ Lâm khinh miệt hừ một tiếng.

Đột nhiên cả phòng yên tĩnh lạ thường, Na Na nhạy cảm ngồi bật dậy, cảnh giác nhìn Từ Lâm.

Vương Oánh túm cái gối, "Này! Cậu suốt ngày chạy sang giường tôi không phải có ý đồ gì đấy chứ?"

Từ Lâm phì cười, lắc lư nghênh ngang ngồi xuống cạnh Vương Oánh, còn khoác vai, ghé sát tai Vương Oánh thì thầm: "Cậu yên tâm, nếu mình có vấn đề thật, thì thà thích Tạ Kiều chứ không thích cậu."

Vương Oánh hét toáng lên hất tay Từ Lâm ra, Thiên Hỉ và Na Na cười ngặt nghẽo, còn tôi bị lôi ra làm vật so sánh kém cỏi nhưng chỉ biết cười khan ngẩng đầu nhìn trời bất lực.

Nhập học không lâu thì phải tập quân sự không lâu thì phải đi tập quân sự, phòng 213 cực phẩm của chúng tôi nhanh chóng bắt đầu nổi danh như cồn, uy phong thần vũ.

Người đầu tiên nổi tiếng là Từ Lâm, mặc bộ quân phục rằn rì vào cô ấy hoàn toàn biến thành một chàng trai. Ngày đầu luyện tập, sĩ quan huấn luyện tức tối đuổi cô ấy sang hàng của đám con trai, còn cô ấy cũng bực tức không kém nói rằng nếu đã sang là không quay về nữa. Do chúng tôi ra sức chứng minh, sĩ quan huấn luyện cuối cùng cũng tin cô ấy là nữ. Từ đó Từ Lâm vượt qua hết đám nam sinh trong trường đại học B, trở thành nhân vật được các bạn nữ tò mò quan tâm nhất. Đương nhiên, mỗi lần cô ấy xuất hiện trong ký túc nữ, hoặc nhà vệ sinh nữ, thỉnh thoảng ở những nơi đó lại vang lên những tiếng hét chói tai. Có điều, con gái có sự đáng yêu tới kỳ diệu, chắc là do ngoại hình nam nữ khó phân của cô ấy rất đặc biệt, hoặc cô ấy có vẻ đẹp thoát tục sexy, tóm lại Từ Lâm nhanh chóng nổi tiếng trong giới nữ sinh, vượt qua cả Thiên Hỉ. Fan hâm mộ của Từ Lâm đa phần là nữ, gần như ngày nào cũng nhận được đủ mọi loại đồ ăn vặt, giúp chúng tôi chống đói sau giờ học.

Không cần phải bàn, đứng ngay sau Từ Lâm là Thiên Hỉ. Vẻ đẹp của Thiên Hỉ được toàn bộ nam sinh công nhận, thậm chí ngay cả các sĩ quan huấn luyện cũng biết đến cô ấy. Sĩ quan huấn luyện của chúng tôi gần như tìm cách lấy lòng Thiên Hỉ mọi lúc mọi nơi, để Thiên Hỉ làm phó trung đội trưởng, không phải tập thể dục buổi sáng, những ngày tập luyện bình thường cũng chỉ đứng hô khẩu hiệu là xong. Bởi vì hễ nhìn thấy Thiên Hỉ là căng thẳng nên sĩ quan huấn luyện lúc nào cũng lắp ba lắp bắp, chúng tôi thường rúc rích chế nhạo anh ta, đặt biệt danh cho anh ta là Tiểu Lắp Bắp.

Có điều fan của Thiên Hỉ toàn con trai, nên mặc dù hằng ngày Thiên Hỉ đều nhận được quà, nhưng toàn những thứ vô vị như vỏ đạn...

Sự quyền quý của Vương Oánh nhanh chóng được thể hiện, trước kỳ tập quân sự cô ấy làm đơn nghỉ ốm, triệu chứng: "Viêm xoanh dẫn đến rối loạn nhịp tim." Bác sĩ yêu cầu: "Cần phải tĩnh dưỡng, không được tham gia các hoạt động mạnh." Thế là trong lúc chúng tôi đứng phơi nắng ngoài trời, đứng nghiêm đứng nghỉ, bước đều bước, luyện tập đánh quyền thì đại tiểu thư Vương Oánh ngồi dưới bóng râm nghe nhạc, uống Coca ướp lạnh. Dương Trùng ngồi bên cạnh cô ấy, nghe nói cũng bị "Viêm xoang dẫn tới rối loạn nhịp tim".

Hai người có nhịp tim không bình thường đó nhàn nhã ung dung, nếu đổi hai chiếc ghế băng dưới mông họ thành ghế nằm, thay bộ rằng ri thành đồ bơi, về cơ bản trông không khác gì đang đi nghỉ ở Hawaii.

Sĩ quan huấn luyện Tiểu Lắp Bắp chỉ hơn chúng tôi vài tuổi, ban đầu cậu ta thấy chướng mắt còn ra phê bình họ, nhưng ngay tối hôm đó không ngờ lại bị đại đại đại thượng cấp đích thân gọi điện mắng cho một trận. Anh ta ra đời chưa lâu, còn không biết ngoài doanh trại còn có "Viện" có "Hải".

Vương Oánh và Dương Trừng không bị ai quản giáo tiếp tục ngồi đó hưởng thụ kỳ luyện tập quân sự, nhưng gần như cũng chẳng có ai phản đối hay kháng nghị, bởi vì đám nữ sinh còn bận ngắm Dương Trừng mà quên đố kị, Dương Trừng thực sự quá đẹp trai. Đám nữ sinh si tình do Na Na cầm đầu, nhanh chóng thành lập "Fan club Trừng Trừng", ban ngày thì hoan hô nhảy nhót cổ vũ, buổi tối lại kéo Vương Oáng ra hỏi đông hỏi tây. Vương Oánh không ngạc nhiên hay bất ngờ gì trước việc ấy, còn nhắc nhở các bạn, Dương Trừng là một con mèo, chắc chắn là lại ngửi thấy mùi cá tanh, không chừng cô bạn đang ý loạn tình mê nào đó lại sắp chết thảm dưới vuốt của cậu ta.

Còn tôi, luôn đứng ngoài đống náo nhiệt hỗn loạn ấy. Điều duy nhất mà tôi mà mong đợi trong suốt quá trình tập luyện quân sự là anh Tiểu Thuyền cùng cán bộ hội sinh viên đến thăm hỏi động viên. Qua rào chắn, tôi ra sức than vãn với anh vì trời nóng, ký túc xá ồn ào, luyện tập mệt mỏi, đủ mọi thứ không thể chịu đựng nổi. Anh chỉ cười cười giơ tay qua hàng rào vẫy vẫy tôi, rồi xoa đầu tôi, sau đó nhét cho tôi từng quả quýt qua khe hở. Thực ra, lấy đâu ra lắm khó khăn, gian khổ như thế, tôi nói nghe đáng thương chẳng qua có chút tâm cơ ngây thơ, muốn thấy anh lo lắng, muốn được anh chiều chuộng.

Chuẩn bị kết thúc đợt tập quân sự các trung đội tổ chức biểu diễn báo cáo, Thiên Hỉ và Dương Trừng là hai nhân vật được thần tượng lại một lần nữa tỏa sáng. Trong buổi biểu diễn văn nghệ hai người bọn họ đã gây được tiếng vang, Thiên Hỉ có chất giọng tốt chỉ hát nhạc của Vương Phi, bài Trời và đất trong vắt vang lên giữa thao trường rộng lớn, chấn động bốn phương, câu: "Mong anh hãy nhớ giữ chặt trái tim mình, cho tới khi em hôn anh lần nữa" được cô ấy hát như mộng như say. Mà Dương Trừng lên sân khấu cũng chẳng kém cạnh, cậu ta không hát bài của những ca sĩ đang hot thời đó như Nhậm Hiền Tề hay Phác Thụ mà hát bài Cố hương của Hứa Nguy, lúc hát đến câu: "Em là người con gái của tôi giữa biển người mênh mông", ánh mắt cậu ta trở nên chăm chú xa xăm khiến đám fan nữ gần như điên cuồng muốn ngất xỉu. Về sau, trong một lần trò chuyện chẳng hiểu ai đó liền nhắc đến cả Thiên Hỉ và Dương Trừng, lời đồn đại rằng họ sắp yêu nhau lập tức được lan rộng khắp trường.

Nếu chỉ luận ngoại hình, bọn họ chắc vô cùng đẹp đôi, rất đáng tán thưởng. Dù sao cũng đã quen biết nhau trong thời gian tập quân sự, mấy ngày cuối cùng mặc dù Dương Trừng vẫn cùng Vương Oánh trốn tập, ngồi ngắm trời ngắm đất, nhưng đa phần thời gian đều là tới tìm Thiên Hỉ.

Màn biểu diễn cuối cùng, Dương Trừng dẫn đầu một nhóm nam sinh đẹp trai nhảy bài Candy đang hot, phần nhảy đặc sắc của Jang Woo Huyk do một mình Dương Trừng đảm nhiệm, những người khác chỉ là phụ họa cho cậu ta mà thôi, tiếng la hét của đám nữ sinh khiến hội trường gần như nổ tung. Thiên Hỉ cũng dẫn chúng tôi lên hát hợp xướng bài Cùng một bài hát. Lúc xuống, tôi thấy Dương Trừng đứng sau sân khấu đợi Thiên Hỉ, cậu ta cũng chẳng nói gì, chỉ đợi Thiên Hỉ đi qua nhìn cô ấy cười một cái mà thôi.

Ánh đèn sân khấu mờ mờ ảo ảo hắt xuống khuôn mặt trẻ trung của họ, cảnh tượng ấy thật sự giống như phân đoạn của một bộ phim tình yêu đẹp.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-20)