← Ch.025 | Ch.027 → |
Cốt truyện vô cùng hỗn loạn, nhưng logic lại cực kỳ mượt mà.
Vốn tưởng là "Nhiệm vụ bất khả thi" ly kỳ mất hồn giữa quan phủ và tà ma, không ngờ lại trở thành "Bố đi đâu thế" càng khó bề phân biệt.
Nam nữ già trẻ khắp phố phường đều không khép được miệng, Liễu Như Thường lặng lẽ nhặt tiểu thuyết ngược luyến dưới đất lên, Thi Vân Thanh chìm vào nỗi hoang mang ngắn ngủi.
Cậu chỉ là đứa trẻ mới mười ba tuổi, từ bầy sói đến với con người chưa được một năm, trong cái đầu nho nhỏ, bị ép phải chứa quá nhiều niềm vui nỗi buồn không hợp độ tuổi.
Đây là tra án sao? Đây là Trấn Ách Ti hả? Đây... là nằm vùng trong truyền thuyết ư?
Giang Bạch Nghiễn yên lặng đứng giữa nhóm người, rèm mi như lông vũ đen tuyền phủ xuống bóng râm, môi mỏng mím chặt.
Vì đã quen sát phạt, những gì xảy ra lúc này khiến chàng không thể hiểu được, trong nhận thức của Giang Bạch Nghiễn, giờ phút này hẳn phải xảy ra một trận huyết chiến không chết không thôi.
Kết quả lại bị vài ba câu của Thi Đại, như một nét bút nhẹ nhàng xóa sạch.
Nhìn không khí ở hiện trường, hình như cũng chẳng mấy "nhẹ nhàng".
"Chuyện xấu trong nhà không truyền ra ngoài, ta chỉ nói đến đây thôi."
Thẩm Lưu Sương nghiêng mặt:
"Lý Ngôn, nếu ngươi đã biết tất cả, chúng ta không cần tiếp tục giả vờ nữa. Sau khi trở về, hòa ly thôi."
Diêm Thanh Hoan mất hồn mất vía đứng cùng nhi tử, nữ nhi cũng đang mất hồn mất vía, quần chúng vây xem xuýt xoa không thôi.
Vài tiểu đồng tà ma liên tục lắc đầu, không còn bộ dạng ra vẻ sâu xa như trước nữa, cắn hạt dưa ăn bánh hoa sen, thỉnh thoảng nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Tra nam."
"Ăn trong chén nhìn trong nồi, đáng đời."
"Hai đứa nhỏ theo ai nhỉ?"
Thi Đại diễn xong kết thúc công việc, giơ tay lau nước mắt không hề tồn tại.
Trải qua vở kịch máu chó như vậy, chuyện nàng và Diêm Thanh Hoan âm thầm truyền thư đã được che giấu thuận lợi, giờ khiến người ta đau đầu là mấy chục ánh mắt của hàng xóm hoặc đồng tình hoặc chấn động hoặc vui sướng khi người khác gặp họa.
Cảm giác bị vây xem không tốt chút nào, vừa định suy nghĩ nên rút lui thế nào, Thi Đại đã liếc thấy bóng trắng lóe lên.
"Nhìn đủ chưa."
Giang Bạch Nghiễn lạnh lùng cười, ngăn giữa nàng và đám đông:
"Chuyện nhà của gia tỷ ta, không cần các vị nhọc lòng."
Nhân gian có chân tình, nhân gian có tình yêu thật sự.
Thi Đại ngẩn ngơ, chớp mắt.
Đúng rồi, xét từ kịch bản hỗn loạn nàng bịa ra, Trịnh nương tử mà nàng diễn tuy bị tình lang vứt bỏ, bị phụ mẫu ép buộc sắp xếp hôn sự, bị trượng phu đối xử lạnh nhạt, nhưng nàng vẫn còn đệ đệ.
Đây là người duy nhất bằng lòng bảo vệ nàng, giải vây giúp nàng.
Giang công tử, tốt lắm luôn.
Giang Bạch Nghiễn khoác lên người tướng mạo bệnh tật của Trịnh Nhị Lang, không sắc bén như mặt thật, nhưng khi chàng nhướng đuôi mắt, đồng tử đen nhánh như vẩy mực, nhuốm đầy giá lạnh.
Vài quần chúng vây xem ngượng ngùng rời mắt.
Chàng nói đúng, chuyện nhà không nên để người ngoài nhúng tay, dù tò mò sắp tràn cả ra ngoài, nhưng ngại mặt mũi, bọn họ không thể hỏi nhiều.
Mọi người lần lượt tản ra với vẻ mặt khác nhau, Thi Đại cúi đầu lau nước mắt, đi đến một góc cùng Giang Bạch Nghiễn.
"Chúng ta tìm được một tờ giấy."
Dùng âm lượng chỉ đủ hai người nghe thấy, Thi Đại mở lời:
"Là thư máu do một cô nương trốn thoát thất bại để lại. Trong thư viết, Liên Tiên là tà ma ăn thịt người, trước mắt có mười mấy nữ tử bị nhốt dưới lòng đất."
Giang Bạch Nghiễn đứng trước mặt nàng, yên lặng lắng nghe.
Vóc người chàng cao lớn, như một nhành trúc thẳng thớm, cái bóng lặng lẽ phủ xuống, sắc đen như mực, bao bọc cả người Thi Đại.
Thế nên đã ngăn cách nàng với tầm mắt của tiểu đồng tà ma.
Cảm giác khó chịu khi bị nhện tinh thăm dò đã tan biến, Thi Đại có thể thả lỏng đôi chút, sống lưng không còn căng chặt nữa, nở nụ cười như trút được gánh nặng:
"Vừa nãy, đa tạ huynh nhé."
Giang Bạch Nghiễn thản nhiên cười:
"Không cần."
"Nếu đã có mười mấy nữ tử vẫn còn sống."
Sắp xếp lại manh mối đã biết một lượt, Thi Đại cau mày:
"Chúng ta phải làm sao để tìm ra họ, mà không bị yêu tà phát hiện?"
Bên kia, Diêm Thanh Hoan cũng kể lại nội dung bức thư máu cho đồng đội biết.
Để phù hợp với thiết lập nhân vật, từ đầu đến cuối khi hắn nói chuyện đều kéo tay áo Thẩm Lưu Sương, thể hiện cảm xúc của một tra nam biết vậy chẳng làm, đau lòng khôn xiết, thỉnh thoảng nghẹn ngào vài tiếng.
"... Tức là trong tay Liên Tiên có con tin."
Thẩm Lưu Sương ngẫm nghĩ nói:
"Lần này thật sự không thể tùy ý xông vào được rồi."
Nơi tà ma giam cầm nữ tử mất tích, trên thư máu viết rất mơ hồ, chỉ dùng hai chữ "tầng hầm".
Sau cửa ngọc, không gian dẫn đến thần cung quanh co hay thay đổi, những lối nhỏ giao nhau, có lẽ cô nương viết thư máu, không thể miêu tả vị trí cụ thể được.
"Chậc."
Liễu Như Thường bực bội cắn răng:
"Khốn kiếp."
Trước khi đến đây, trong lòng nàng ta vẫn còn ôm chút hi vọng nhỏ nhoi...
Tất cả những người bị thẩm vấn đều nói, sau khi hiến tế thê nữ cho Liên Tiên, hai ba ngày trước từng về thăm nhà. Có lẽ họ thật sự vẫn còn sống, có lẽ họ chỉ bị tà ma mê hoặc, có lẽ...
Tất cả những gì "có lẽ", đều không còn tồn tại sau khi biết được nội dung bức thư máu.
Cũng giống con người, khi yêu ma tu luyện rất chú trọng tiến hành theo chất lượng, Liên Tiên khốn kiếp gì kia, xem nữ nhân là lương thực dự trữ.
Cảm nhận được sự phẫn nộ và sát khi đang bùng lên trong lòng nàng ta, đôi mắt Bạch Cửu Nương Tử đỏ ngầu, khẽ cọ xương quai xanh của nàng ta.
"Nhất định phải tìm được mười mấy cô nương kia."
Thẩm Lưu Sương khẽ nói:
"Chúng ta..."
Hai chữ cuối vừa muốn miễn cưỡng thốt ra, trong sảnh lớn bỗng vang lên tiếng hô:
"Giờ lành đã đến, khách tới..."
Tám tiểu đồng lần lượt bước lên trước, chia ra đứng hai bên cửa ngọc.
Sau khi tiếng chuông bay bổng xa xôi vang lên, từng đóa hoa sen được vẽ trên tường trắng xung quanh dần nở rộ, như sương mây chảy xuống, thoát khỏi tường tranh, lơ lửng giữa không trung.
Hoa sen trắng hồng như sương, tường vân hai bên quấn vào nhau, từng tia lượn lờ. Lầu gác đình đài lúc tụ lại khi tản ra, sừng sững cao ngất, tựa Bạch Ngọc Kinh trong mộng.
Là huyễn thuật.
Chẳng hề cao siêu, lại có thể trấn áp tất cả bách tính bình dân. Nhóm người hoặc là khom lưng cầu phúc, hoặc là thành khính quỳ lạy, một ai đó cá biệt to gan duỗi đầu ngón tay ra, lại rụt nhanh về vào khoảnh khắc chạm trúng hoa sen.
Cùng lúc đó, cửa ngọc dày nặng vang vọng, không ai đẩy cũng tự động mở ra.
Cuối cùng đã mở cửa!
Thi Đại tập trung nín thở, nhìn vào bên trong.
Lọt vào tầm mắt là một hang động rộng rãi.
Hai bên vách đá trong hang động là đèn hoa sen lơ lửng, tia sáng không được rực rỡ như bên ngoài, lờ mờ khiến lòng người hoảng hốt.
Lúc đầu đường đi bằng phẳng thông suốt, đến điểm cuối lại chia làm ba, chuyển hướng sang ba lối nhỏ sâu hút.
Triệu Ngũ Lang từng nói, địa giới sau cánh cửa rắc rối phức tạp, rất dễ khiến người ta lạc mất phương hướng.
"Chúng ta là đồng tử dưới trướng Liên Tiên nương nương, sẽ dẫn dắt các vị đến thần cung."
Một tiểu đồng trong đó lên tiếng:
"Đường xá gập ghềnh, hi vọng các vị theo sát phía sau chúng ta, đừng để lạc mất."
Nó búi tóc hai bên, khoác áo choàng trắng, dáng vẻ ngây thơ chân thành, hòa cùng khói sương dày đặc lượn lờ sau lưng, quả thật có vài phần phong thái tiên đồng.
"Người muốn đến thần cung của Liên Tiên nương nương, đi bên phải."
Một tiểu đồng khác không rõ giới tính cười bảo:
"Người muốn trở thành linh nữ, bái nhập dưới trướng Liên Tiên nương nương, sau khi uống rượu thần, theo ta đi bên trái."
Yên lặng lắng nghe, lòng Thi Đại thắt lại.
Linh nữ... đây là đang chọn tế phẩm.
"Rượu thần" mà chúng nói đến là gì?
Chờ nó nói xong, vài nữ tử chần chừ bước lên, chủ động đi về phía nó.
Có người do dự không quyết, lòng vẫn nghi ngờ về thứ "thần linh" lai lịch bất minh này, bị cha nương đẩy loạng choạng vài bước, run rẩy đứng vững trước mặt tiểu đồng.
Tiểu đồng vẫn tươi cười không đổi, độ cong trên khóe môi tiêu chuẩn lại cứng ngắc:
"Còn nữa không?"
Các tín đồ nhìn nhau, xì xào bán tán.
Diêm Thanh Hoan cảm thấy căng thẳng lại lo lắng, bỗng dưng nghe thấy tiếng Thẩm Lưu Sương vang lên bên cạnh.
"Ta đi."
Cái, cái gì?
Ngạc nhiên lúc này chẳng hề thua kém vở kịch máu chó ban nãy, tim đập thình thịch, Diêm Thanh Hoan nhìn sang nàng ta.
"Nếu đã biết mười mấy nữ tử vẫn còn sống."
Thẩm Lưu Sương khẽ nói:
"Cách nhanh nhất để tìm thấy họ, là đi cùng đám tà ma này đến nơi giam giữ các nàng ấy."
Chỗ này liên tục xuất hiện yêu tà, hoàn cảnh của các cô nương bị bắt đi chắc chắn rất gian nan, nàng ta đi, cố hết sức để bảo vệ họ.
"Ta không đồng ý."
Liễu Như Thường kiên quyết lên tiếng:
"Quá nguy hiểm, có nghe vừa nãy nó đã nói gì không? Người đi bên trái, phải uống rượu thần."
Rượu thần gì chứ, nước tà thì có.
Liên Tiên muốn giữ mạng các nàng, không thể hạ độc vào rượu. Nhưng nàng ta dám đánh cược, nước kia hoặc là canh mê hồn cực mạnh, hoặc là thuốc mê khiến họ mất năng lực hành động.
Thẩm Lưu Sương một mình xông vào hang ổ tà ma, vốn đã nguy hiểm tột cùng, nào còn chịu nổi giày vò thế kia.
"Muốn đi cũng được."
Khựng lại một lúc, Liễu Như Thường khẽ cười:
"Phải dẫn ta theo."
Một người đơn độc rất nguy hiểm, hai người đi cùng, có thể chăm sóc lẫn nhau!
Chỉ sửng sốt một thoáng, Thẩm Lưu Sương gật đầu:
"Được, những việc còn lại, cứ theo kế hoạch ban đầu."
Họ đã chuẩn bị đầy đủ, từng thảo luận kế sách trước khi đến đây.
Vài người sẽ theo tà ma đến thần cung Liên Tiên, xem thử chân thân của "Liên Tiên nương nương", những người còn lại giữa đường lặng lẽ rời khỏi đội ngũ, thăm dò những lối đi chưa biết, tìm kiếm người mất tích.
Lúc này, Thẩm Lưu Sương và Liễu Như Thường tự nguyện trở thành tế phẩm, hành động của những người khác không cần phải thay đổi.
"... Được."
Cổ họng khô khốc, Diêm Thanh Hoan nghĩ đến gì đó, lấy hai viên đan dược ẩn chứa linh khí từ trong tay áo ra:
"Đây là vạn linh đan cao giai, có thể giải độc trừ ta. Nếu rượu thần có độc tố, nó sẽ giải được rất nhiều."
"Oa!"
Hai mắt Liễu Như Thường bừng sáng:
"Đáng tin lắm!"
"Cẩn thận."
Thi Vân Thanh siết chặt tay áo, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Thẩm Lưu Sương:
"Bọn... bọn đệ sẽ tìm được tỷ."
Giọng cậu rất nhỏ, đồng tử lại sáng ngời, toát lên vẻ nghiêm túc bướng bỉnh.
Thẩm Lưu Sương cong môi, xoa đầu cậu:
"Được."
Yên lặng một chốc, nhìn vào mắt Liễu Như Thường, Thẩm Lưu Sương bước lên:
"Còn chúng ta nữa."
Vừa trải qua vở kịch máu chó cách đó không lâu, tám tiểu đồng rất quen mặt họ, các tín đồ cũng xôn xao nhìn qua với ánh mắt ngạc nhiên.
"Tín ngưỡng của ta dành cho Liên Tiên nương nương, trời đất chứng giám."
Tùy ý vén lọn tóc bên tai, Thẩm Lưu Sương khịt mũi:
"So với việc dây dưa không rõ ràng với nam nhân, chẳng bằng quy y dưới trướng nương nương, cùng nương nương đứng vào hàng tiên ban."
Liễu Như Thường rất chuyên nghiệp, không quên thiết lập nhân vật tiểu nữ nhi của mình, vờ run rẩy căng thẳng, rụt người lại sau lưng "nương" mình.
Sau khi tín đồ càng lúc càng đông, càng ngày càng thành kính, trước đây cũng có rất nhiều người tự nguyện hiến tế bản thân, cầu được thành tiên.
Những ví dụ này không hiếm, tiểu đồng nhớ lại gút mắc máu chó kinh động lòng người hôm nay, cảm thấy đúng là Thẩm Lưu Sương đã nguội lạnh với hồng trần.
"Chỉ có vài vị này thôi sao?"
Nó không hề nghi ngờ, thấy không ai đáp lại, bèn gật đầu với những nữ tử trước mặt:
"Đi theo ta."
Bắt đầu rồi.
Thẩm Lưu Sương siết chặt tay phải, ánh mắt lóe lên, nhìn vào mắt Thi Đại cách đó không xa.
Không cần nhiều lời, Thi Đại cũng hiểu dụng ý của nàng ta, gật đầu rất nhẹ, môi khẽ hé mở.
Nhìn khẩu hình, là "cẩn thận, chờ muội tìm tỷ".
Lặng lẽ mỉm cười, Thẩm Lưu Sương rời mắt, theo tiểu đồng bạch y vào cửa ngọc.
Cảm giác đầu tiên khi vào trong, chính là lạnh lẽo.
Dưới lòng đất không có gió, khí lạnh khô khan quấn quanh sống lưng từ bốn phương tám hướng, k1ch thích nổi da gà cả người.
Đây nào phải hơi thở của thần linh, rõ ràng là tà khí nồng nặc chẳng thể tan biến.
"Liên Tiên nương nương thích yên tĩnh, thích mát mẻ."
Tiểu đồng dẫn đường cho họ thảnh thơi lên tiếng:
"Chờ các ngươi trở thành linh nữ, hầu hạ bên cạnh nương nương, sẽ không thấy lạnh nữa."
Đi mãi đến ngã rẽ, trước đường nhỏ bên trái, bày một chiếc bàn ngọc.
Trên bàn ngọc là bình rượu cùng vài ly ngọc.
"Đây là rượu thần, giúp các ngươi loại bỏ tạp niệm hồng trần."
Tiểu đồng thành thạo rót rượu, đưa ly rượu cho cô nương đầu tiên, chờ đối phương uống xong, mới gọi người kế tiếp.
Thẩm Lưu Sương thầm mỉa mai.
Thật đúng là đủ cẩn thận đấy nhỉ.
Bị tiểu đồng đối diện nhìn chằm chằm như vậy, họ chẳng thể động tay động chân khi uống rượu được.
Thẩm Lưu Sương vốn muốn đổ rượu vào tay áo, giờ xem ra hết kịch rồi.
Các cô nương phía trước lần lượt uống hết, cuối cùng đến lượt nàng ta.
Rượu thần vào miệng, mùi vị mới mẻ thanh nhạt, lẫn chút hương hoa sen như có như không, sau khi uống xong không có cảm giác gì đặc biệt.
Sau khi đảm bảo tất cả mọi người đều ngoan ngoãn uống hết, tiểu đồng vừa lòng thỏa ý mỉm cười, xoay người đi về trước:
"Đi theo ta."
Trong khoảnh khắc thừa dịp nó quay lưng, Thẩm Lưu Sương vờ ho khan che miệng, uống vạn linh đan của Diêm Thanh Hoan.
"Vị, vị tiên đồng này."
Một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi rụt rè lên tiếng:
"Chờ chúng ta trở thành linh nữ bên cạnh Liên Tiên nương nương, cũng có thể giống người sao?"
"Tất nhiên."
Tiểu đồng không hề dừng bước, nhẹ vuốt v e tay phải.
Thoáng chốc, đầu ngón tay nó đã nở rộ đóa sen nhẹ bẫng như mây.
Thiếu nữ ngạc nhiên thốt lên, không giấu nổi vẻ vui mừng nơi đáy mắt.
Lại là huyễn thuật.
Lòng Thẩm Lưu Sương không chút gợn sóng, nghiêng mắt nhìn qua.
Tình báo không sai, nơi quỷ quái này rất nhiều lối rẽ, nếu tùy tiện xông vào bên trong, rất dễ mất phương hướng.
Từng đoạn đường rẽ lối như cành cây phân nhánh, có góc không ánh đèn, nhìn từ xa như những con thú khổng lồ há to miệng.
Nó khiến nàng ta nhớ đến mê cung được dệt thành từ mạng nhện.
... Chờ đã.
Bước chân bỗng loạng choạng.
Thẩm Lưu Sương đứng vững chân, nghe thấy có tiếng người ngã xuống.
Chỉ trong chớp mắt, đầu óc choáng váng, tầm mắt tối đen. Nàng ta cố gắng ngẩng đầu, vừa khéo trông thấy thân hình thiếu nữ đằng trước lung lay, mất đi ý thức, ngã dưới đất.
Thuốc trong rượu thần... bắt đầu có tác dụng rồi ư?
Trước mắt tuôn ra từng luồng khói đen lớn nhỏ thay đổi khôn lường, sức lực cơ thể như bị rút cạn. Cuối cùng Thẩm Lưu Sương không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ, khép chặt đôi mắt, hôn mê dưới đất.
Nàng ta giả vờ thôi.
Rất cám ơn đồng đội đáng tin Diêm Thanh Hoan.
Độc tính dược vật trong rượu thần rất mạnh, tuy vạn linh đan không thể trừ khử hết toàn bộ, nhưng vẫn giúp nàng ta giữ được ý thức tỉnh táo.
Chẳng qua toàn thân thật sự không còn sức lực gì.
Các nữ tử liên tục té ngã, tiểu đồng dẫn đường không giả vờ nữa, lười biếng ngáp, mỉm cười độc ác:
"Hôm nay chỉ có sáu người, Liên Tiên nương nương có thể ăn no không?"
Dứt lời bèn vỗ tay, sau lưng nó chui ra hàng trăm hàng ngàn tơ nhện trắng như tuyết.
Tơ nhện hóa thành dây thừng cứng rắn, quấn chặt từng vòng kín kẽ, bọc cơ thể các nữ tử từ phần cổ trở xuống thành một cái kén dày nặng. Tiểu đồng tiến từng bước về trước, dắt kén sau lưng nó, vào sâu trong đường mòn.
Thẩm Lưu Sương lẳng lặng hé mắt, nhìn nghiêng qua, Liễu Như Thường bên cạnh cũng đang nhìn nàng ta.
Liễu Như Thường bị quấn thành một quả cầu tròn vo chậm rãi làm khẩu hình:
"Kích... thích..."
Thẩm Lưu Sương:
"Nhớ... đường..."
Liễu Như Thường ngoan ngoãn chớp mắt, Bạch Cửu Nương Tử trên cổ cũng nhúc nhích một lúc, ra hiệu đã nhận được lệnh.
Con đường rẽ nhánh gập ghềnh, chẳng biết đi được bao lâu, tiểu đồng dừng lại trước một cửa đá.
Cửa đá khép hờ, bị nó đẩy ra. Còn chưa nhìn rõ cảnh tượng bên trong, Thẩm Lưu Sương đã cảm giác cơ thể bị hẫng lên không...
Tơ nhện dùng sức ném đi, vứt thẳng các nàng vào sau cửa, cực kỳ thô lỗ.
Ngã mạnh xuống đất, lòng Liễu Như Thường thầm mắt một câu.
Người ta thường nói có được rồi sẽ không biết trân trọng, câu này chẳng giả chút nào.
Thái độ đám yêu tà này đối xử với họ trước khi uống rượu và sau khi uống rượu khác biệt như trời với đất.
"Người mới đến rồi."
Tiểu đồng cạnh cửa cười hì hì nói:
"Lần này, ai sẽ bị ăn nhỉ?"
"Các ngươi... đám quái vật các ngươi!"
Giọng nữ sắc bén xa lạ vang lên:
"Khốn kiếp! Không được chết tử tế! Xuống âm tào địa phủ đi!"
"Cầu xin ngươi, xin ngươi thả chúng ta ra."
Một người khác bật khóc nức nở:
"Chẳng phải đã nói quan phủ và Trấn Ách Ti đang điều tra sao? Tại sao vẫn còn tiếp tục?"
Ngay sau đó, càng nhiều giọng nói khác nhau lên tiếng:
"Đừng xin nó! Thứ bẩn thỉu đó, nói chuyện với nó cũng chỉ dơ miệng."
"Quan phủ và Trấn Ách Ti có thể tìm đến đây không? Đã nhiều ngày như vậy rồi..."
Có thể thì có thể, chẳng qua thân phận cũng là tù nhân.
Thẩm Lưu Sương híp mắt thành đường chỉ, đánh giá xung quanh.
Không giống tiên khí lượn lờ ngoài cửa ngọc, nơi này là một hang động đơn sơ rách nát, không trang trí gì, tơ nhện giăng khắp chốn, cửa hang có vết máu lớn đông lại.
Hang động không lớn, mười mấy nữ tử rúc lại với nhau, trên có trung niên, dưới có trẻ nhỏ, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt chết lặng.
Cũng có vài người khí thế hung hăng, mắng chửi đám nhện tinh.
Tiểu đồng chẳng buồn để ý, cười nhạo rồi thu lại tơ nhện, đóng cửa rời đi.
Nó đi rồi, trong hang chỉ còn lại mười mấy cô nương.
"Đám súc sinh đó..."
Có người nghẹn ngào:
"Chúng ta phải làm sao đây?"
"Lần này lại có sáu người đến."
Một nữ tử khác khẽ than:
"Mọi người có quen không..."
Vừa dứt lời, nữ nhân cao giọng hét:
"Nương, muội muội?!"
Thẩm Lưu Sương nhớ lại đơn giản một lượt, trong số những tế phẩm bị dâng lên lần này, có thể được gọi là "nương", cũng chỉ có người Lý gia do nàng đóng giả.
Thế nên nữ nhân vừa lên tiếng, là Lý Tri Họa, đại nữ nhi Lý gia.
Trong số những nữ tử mới tới, có người đã tỉnh lại.
Không phải lầu quỳnh gác ngọc như trong tưởng tượng, chẳng chút chuẩn bị đã trông thấy hang động rách nát cùng cực, đầu tiên thiếu nữ hoang mang, sau đó thất thanh hét lên:
"Đây, đây là đâu?"
Thời cơ chín muồi, Thẩm Lưu Sương mở mắt, giả vờ ngạc nhiên:
"Đây là chỗ nào?"
Nàng ta không định để lộ thân phận Trấn Ách Ti của mình quá sớm.
Một là độc tố "rượu thần" vẫn chưa tan hết, ngay cả đứng dậy cũng khó khăn, chẳng thể đánh ai được.
Hai là lòng cảnh giác của Liên Tiên rất mạnh, nếu cũng cài cắm giám sát trong hang động, thân phận nàng ta và Liễu Như Thường bại lộ, rất cả sẽ kết thúc.
Trong tiền đề vẫn chưa thăm dò nội tình rõ ràng, cách tốt nhất là giả vờ ngây ngốc.
"Tất cả mọi người đều bị yêu tà lừa gạt."
Thiếu nữ ban nãy mắng chửi tà ma nghiến răng nói:
"Các ngươi cũng bị người nhà đưa đến? Hay giống Phùng Lộ, bị người ta bắt cóc tới đây?"
Thấy nàng ta lại sắp chửi đám yêu ma, một cô nương khác đè bả vai nàng ta:
"Lưu Thúy, bớt giận."
Lưu Thúy, Triệu Lưu Thúy.
Là nữ nhi từ nhỏ đã theo nương học nấu ăn nữ hồng, chuẩn bị gả chồng của Triệu gia.
"Phùng Lộ, cũng chỉ mỗi ngươi tốt tính."
Triệu Lưu Thúy nắm tóc tán loạn:
"Bọn chúng hại nhiều người như vậy, ta... ta không nhịn nổi cục tức này."
Lại lần nữa nghe thấy cái tên quen thuộc, Thẩm Lưu Sương tập trung tinh thần.
Triệu Lưu Thúy độ chừng mười bảy mười tám tuổi, tướng mạo bình thường, đôi mày rất dày rất đậm, tóc dài rối loạn buộc thành búi tóc lỏng lẻo, thoạt trông tùy tính thoải mái.
Phùng Lộ chỉ mới mười lăm, ánh mắt trong sáng có thần, đầu mũi tròn, môi mỏng, bên má có vết tàn nhang nho nhỏ.
Nhân vật chỉ xuất hiện trong lời đối thoại, quanh đi quẩn lại xuất hiện trước mặt nàng ta, cực kỳ chân thật mà sống động.
"Nương, sao người lại đưa muội muội đến đây?"
Lý Tri Họa tức không có chỗ trút:
"Thật là..."
"Chẳng phải do ta cảm tạ ân đức của Liên Tiên nương nương."
Thẩm Lưu Sương ngượng ngùng cười:
"Nên muốn thành tiên với mọi người sao?"
"Cho nên Liên Tiên nương nương là giả?"
Thiếu nữ mới đến mặt mày không còn sắc máu, khó lòng chấp nhận sự thật:
"Đây là chỗ nào? Nó nhốt chúng ta ở đây là định làm gì?"
"Liên Tiên kia, chỉ là lớp vỏ của yêu tà."
Lý Tri Họa trầm giọng cất lời:
"Chúng ta cũng không rõ nó là thứ gì, nhưng... nó ăn thịt người."
Cả người thiếu nữ run lên.
"Mỗi ngày nó sẽ đến đây đưa một hai người đi mất."
Lý Tri Họa chỉ vết máu bên cửa:
"Nhìn thấy không?"
Máu tươi khô lại, vung vẩy một mảng lớn, nông sâu khác nhau.
Tròng mắt Thẩm Lưu Sương u ám.
Rõ ràng không chỉ một lần, không chỉ một nữ tử bị hại chết ở đây.
"Sao lại thế chứ..."
Sững sờ nhìn ra cửa hồi lâu, thiếu nữ nước mắt tràn mi:
"Sao lại như vậy? Ta muốn về nhà..."
Một phụ nữ trung niên hơi đứng tuổi vành mắt đỏ bừng, nhẹ ôm nàng ta vào lòng, nhỏ giọng an ủi.
"Họ bị ném ngã dưới đất, chắc sẽ xước da chảy máu?"
Phùng Lộ cúi đầu, lấy một bình sứ từ trong người ra:
"Đây là thuốc trị thương, có thể bôi lên."
Dường như hơi ngại ngùng, nàng ta khựng lại, khẽ bổ sung một câu:
"Thuốc do ta tự làm, hiệu quả không tốt lắm."
Phu thê Phùng gia từng nói, Phùng Lộ muốn trở thành đại phu.
Bình sứ trong tay nàng ta mờ nhạt cũ kỹ, lộ rõ vài vết lốm đốm, còn lâu mới sánh bằng bình ngọc tinh tế của Diêm Thanh Hoan, được tay phải non nớt của thiếu nữ siết chặt, ánh nến soi chiếu, thoáng thấy vài vết trầy xước.
Thẩm Lưu Sương mềm lòng, cẩn thận nhận lấy:
"Đa tạ."
"Thực ra... mọi người không cần buồn, chúng ta vẫn còn cơ hội."
Vặn nắp bình sứ, hương thơm thoang thoảng tràn vào khoang mũi.
Thẩm Lưu Sương sửng sốt:
"Cái gì?"
"Hôm nay chẳng phải là nghi thức bái lạy sao? Đến khi đó canh phòng lỏng lẻo, có thể lợi dụng cơ hội."
Phùng Lộ nhìn nàng ta chằm chằm, nhỏ giọng nói:
"Chúng ta định bỏ trốn."
"Dù sao ở lại đây cũng phải chết, thay vì bị yêu tà nuốt vào bụng..."
Triệu Lưu Thúy nghiêng mắt nhìn, nhướng mày:
"Chi bằng dựa vào chính mình cược một lần cuối. Dù có bị ăn thịt, cũng không hối hận đến vậy. Ngươi nói đúng không?"
P/S: Dạo này nhà cửa hơi vắng vẻ ha, tui lười up lên wattpad luôn, bị miết.
← Ch. 025 | Ch. 027 → |