Vay nóng Tinvay

Truyện:Tổng Tài Nghiện Hôn Vợ Nhỏ Xinh - Chương 37

Tổng Tài Nghiện Hôn Vợ Nhỏ Xinh
Hiện có 47 chương (chưa hoàn)
Chương 37
Cô vợ nhỏ đáng yêu
0.00
(0 votes)


Chương (1-47 )

Siêu sale Lazada


Edit: Tử Doanh

Beta: Lam Đình

" Đó là ...." Sở Tiểu Kiều nhìn người kia, có chút kinh ngạc nói.

Phí Nặc Nam gật đầu:" Chính là hắn."

Vẻ hưng phấn trên mặt Vi Vi không hề thuyên giảm, nghe đoạn đối thoại của Sở Tiểu Kiều và Phí Nặc Nam, cô quay đầu tò mò nhìn Vilian và Charen, hai người cũng đang liếc nhìn nhau đầy ngạc nhiên.

Vi Vi cảm thấy bọn họ có chút kì lạ, nghiêng đầu lại gần Vilian, cô hỏi:" Sao vây? Vẻ mặt của hai người thật lạ."

Trên sân khấu, những cô người mẫu chân dài đứng dọc hai bên, họ vận trên người bộ trang phục được thiết kế vô cùng độc đáo, anh ta đứng giữa sân khấu, nụ cười nhàn nhạt vẫn chực sẵn trên môi, đôi mắt trong như nước nhưng lại có ma lực điều khiển người khác.

" Lưu Ngữ, nếu tôi nhớ không lầm, hình như tôi đã gặp anh ta."

Hơn nữa, hình như không chỉ từng nhìn qua mặt anh ta ... lúc tổng tài phu nhân leo từ lầu hai để bỏ trốn, tổng tài đã phái rất nhiều người ra ngoài. cuối cùng lại bắt gặp cô ấy ở trong một con hẻm ít người qua lại và người đàn ông đi cùng cô khi ấy, hẳn là tên Lưu Ngữ đang đứng trên sân khấu kia.

Thật trùng hợp.

Ngày đó, chỉ thấy một người quần áo đơn giản sạch sẽ, thế nhưng không ngờ lại là nhà thiết kế nổi tiếng trong và ngoài nước.

Hai mắt Vi Vi sáng lên:" Thật sự đã gặp anh ta? Oa, lát nữa anh có thể tìm cách tiếp cận người ta hay không?"

Vilian xoay đầu .... , chẳng lẽ cô cảm thấy sắc mặt của tổng tài thực sự rất giống đang cao hứng muốn làm quen người khác?

Không hề giống ngày hôm đó, lúc này, người đứng trên sân khấu, trên mặt vẫn mang theo ý cười lãnh đạm, giống như không có gì có thể tác động vào anh, chỉ một động tác vung tay lịch thiệp cúi chào cũng đủ để khiến các quý cô xung quanh hét ầm lên.

" Cảm ơn quý vị đã đến dự buổi trình diễn thời trang của tôi, sau đây là phần đặc biệt nhất của chương trình" nụ cười thản nhiên của anh làm cho người khác cảm thấy gần gũi, tầm mắt chậm rãi lướt qua bên dưới khán đài, " Loạt thiết kế sau đều xuất phát từ cảm hứng nhất thời của tôi, cho nên năm nay tôi không ra kiểu dáng óới ...." Dưới đài, tiếng ồ vang lên, mọi người hơi nhóm người mong đợi phần tiếp theo, anh vẫn bình tĩnh nói:" Hy vọng có thể đem lại ọi người những cảm giác khác nhau."

Vừa dứt lời, hệ thống đèn pha lập tức tắt hết, ánh mắt Lưu Ngữ lướt qua nơi bọn Tiểu Kiều ngồi, đúng lúc đó, những ánh sáng còn lại trong hội trường cũng được tắt đi, khiến cho khung cảnh trước mắt Lưu Ngữ đột nhiên tối om, nhìn không rõ người ngồi đó là ai, anh thản nhiên đảo mắt một vòng rồi lui ra ngoài.

Bóng tối chưa qua đi, ánh sáng không thể len vào.

Bốn bề bắt đầu xôn xao vang lên những tiếng tranh luận.

Có phải sẽ có tình huống đặc biệt thú vị gì xảy ra hay không?

Phí Nặc Nam ôm lấy Sở Tiểu Kiều ngồi xuống, lẳng lặng chờ.

" Tạch"

Ngọn đèn trên trung tâm sân khấu chợt lóe sáng, đèn pha phía trước cũng phát sáng nhưng không phải ánh sáng chói mắt mà là ánh sáng mờ ảo tạo nên một không gian cổ xưa huyền bí giống như ánh nến, chỉ có mỗi khu vực nhỏ đó là có ánh sáng, còn lại chung quanh vẫn như cũ chìm trong bóng tối.

Sân khấu hình tròn từ từ dâng lên cao, một người đứng bên trên đó được bao phủ bởi tầng ánh sáng nhẹ nhàng, nhu hòa.

***

Cùng lúc đó, tại thành phố M, Phí Nặc Ngạn thản nhiên cười, nhìn người trước mặt mình.

Bộ dạng tao nhã, tựa như mọi chuyện đều dễ dàng thương lượng, trước mặt người đàn ông trung niên đó, trông anh ta có vẻ căng thẳng.

Là một thị trưởng trẻ tuổi nhất thành phố M, bất kể là cử chỉ gì cũng đều phải để lại trong lòng công chúng hình tượng đẹp, khiến cho người ta không thể tìm ra một chút khuyết điểm nào của mình.

Mà trong thời điểm tiến hành tranh cử chức thị trưởng lại không ngoài dự đoán, hắn đã nắm chắc chức thị trưởng nhiệm kỳ thứ 3 trong lòng bàn tay.

" Nặc Ngạn." Người đàn ông trung niên cất giọng nói, " Cậu cũng biết, trong xã hội này, người có năng lực, thì đi đâu cũng được trọng dụng. Không nhất định là ở thành phố M, hiện nay, thành phố T cũng rất phát triển, hơn nữa tập đoàn quốc tế Phí thị cũng đang có dự đính muốn đem trụ sở chính cắm rễ ở thành phố T, điều đó cũng có nghĩa rằng kinh tế nơi này nay mai sẽ một bước vụt bay lên trời cao, lúc đó, thành phố T sẽ có đủ tư cách sánh ngang với thành phố T, thậm chí còn có thể vượt xa hơn, cậu đến đó ... nói không chừng đây cũng là cơ hội để phát triển."

Ý cười trên môi Phí nặc Ngạn vẫn không hề thuyên giảm, chăm chú nhìn người kia trong chốc lát rồi mới gật đầu." Được, tôi đi."

Điều này làm cho người đàn ông trung niên kia có chút bất ngờ, vốn đã dành ra cả buổi tối để chuẩn bị những lời lẽ có sức thuyết phục nhất nhưng cuối cùng lại không hề dùng đến.

Đồng thời, hắn có một số nghi hoặc, theo đạo lý mà nói, dù thế nào đi chăng nữa thành phố M cũng là một nơi phồn hoa, không thể nào trong thời điểm bầu cử thị trưởng lại gây ra động tĩnh lớn như vậy, nếu bị cấp trên để mắt đến thật thì chắc chắn hơn phân nữa là bị" đì" đến giáng chức, hoặc là được thăng quan tiến chức, tiền đồ sáng lạng, nhưng hiện tại lại kỳ lạ thay, thị trưởng thì vẫn là thị trưởng, chỉ có điều đổi từ thành phố M sang thành phố T.

Bất quá, cấp trên đã sắp xếp như vậy, căn nguyên của vụ lộn xộn này còn ai có thể biết rõ được?

Lắc đầu thở dài, người đàn ông trung niên khoát tay:" Vậy cậu cũng về chuẩn bị đi, thị trưởng của thành phố T đã rời khỏi, vài ngày sau cậu sẽ đến nhậm chức."

Phí Nặc Ngạn gật đầu:" Vâng"

Vừa bước ra khỏi cửa văn phòng thì đã có một người chờ sẵn bên ngoài, nhìn thấy Phí Nặc Ngạn, anh ta liền tiến đến:" Nặc Ngạn!"

Phí Nặc Ngạn ngẩng đầu nhìn anh ta một chút, ra hiệu cho anh ta cùng mình ra ngoài, cho đến khi cách cổng chính khá xa, Phí Nặc Ngạn mới cất tiếng:" Lí Mặc, sao anh lại ở đây?"

Lí Mặc cười với hắn:"Tôi nghe nói anh bị điều đến thành phố T, tôi nghĩ ở thành phố M cũng không có chuyện gì làm cho nên đến tìm anh, chúng ta cùng nhau đến thành phố T."

@Sne: * chảy nước miếng * Hai ca này mà yêu nhau thì hay biết mấy, cứ ngọt thế nào ấy nhỉ, nhỉ =]

Hắn hiểu rõ tính tình Lí Mặc, tuyệt đối không phải hạng người hay nói đùa, anh ta nói thế hẳn là đã đưa ra quyết định rồi.

Nhưng Phí Nặc Ngạn vẫn lên tiếng khuyên:" Anh cho rằng chuyện này rất thú vị sao? Không biết phía trên đã có ai nhúng tay vào mà lại xảy ra việc như vậy, nói không chừng chuyện này chỉ mới bắt đầu, tiền đồ của anh vô cùng tốt, đi theo tôi đến thành phố T làm gì?"

Lí Mặc là cháu trai của ngài tư lệnh quân khu, từ nhỏ đã ngậm thìa vàng mà lớn lên, cuộc đời cho đến nay vẫn thuận buồm xuôi gió, anh ta hiện tại là sĩ quan, nhưng mà, thế lực của Lí gia chủ yếu ở thành phố M, đến thành phố T, chi bằng ở lại đây hưởng sung sướng.

Lí Mặc khoát tay:" Cậu cứ cho là tôi đến đó để giải sầu đi, mấy ngày gần đây ông cụ cứ lải nhải mãi, tôi bỏ trốn một thời gian."

Phí Nặc Nam nhìn hắn đầy chế nhạo:" Xem mắt?"

Lí Mặc rầu rĩ đáp:" Xem đi xem lại cũng chỉ vài vẻ mặt, liếc mắt một cái tôi đã thấy khó chịu rồi, huống hồ tính đến chuyện kết hôn với những cô gái đó, tôi theo cậu đến thành phố T, vừa lúc trốn được ông cụ, tránh cho ông suốt ngày đi trên đường nhìn thấy cô gái nào là nghĩ ngay đến đứa cháu trai đến tuổi ngày vẫn chưa lập gia đình!"

Phí Nặc Ngạn biết anh ta đã hạ quyết tâm, hơn nữa cùng đến thành phố T cũng không có gì là không tốt, trước kia có lẽ hắn đã quá xem nhẹ thực lực của Phí Nặc Nam...

" Này, Nặc Ngạn, mà vì sao phía trên lại sắp xếp như vậy chứ?" Lí Mặc đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lên tiếng hỏi, " Gần đây, tôi cũng không hề nghe cha nói có đại nhân vật nào nhìn vào thành phố M, như thế nào lại xảy ra chuyện này? Cậu có biết là người nào đang âm thầm ra tay không?"

Phí Nặc Ngạn lắc đầu:" Không biết."

Cho dù là Lí Mặc cũng không biết thân phận thật sự của Nặc Ngạn, anh chỉ biết hắn ta từ một người bình thường, dựa vào thực lực của chính mình, từng bước ngồi lên vị trí như hôm nay.

Lí Mặc thoáng trầm ngâm, cuối cùng nói:" Ở thành phố T tôi có quen biết vài người bạn, mọi người cùng đi tụ hội với nhau, coi như là rung chuông doạ hổ trước."

Rung chuông doạ hổ... trong mất Phí Nặc Ngạnlóe lên một tia sáng, đó không phải là một con hổ, mà là con rồng ngủ đông nhiều năm.

" Phí tổng, mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thỏa."Vilian nói, " Phỏng chừng đêm nay người đó sẽ đến."

Từ trong đống văn kiện, Phí Nặc Nam ngẩng đầu lên, ngón tay thon dài khẽ gõ lên mặt bàn, chuỗi âm thanh liên tiếp vang lên, anh nhìn Vilian:"" Thị trưởng mới đến nhậm chức, dù thế nào đi chăng nữa, Phí thị chúng ta cũng cần phải tỏ một chút thành ý."

Vilian gật đầu:" Phí tổng, theo như anh phân phó, khi hắn vừa xuống sân bay, sẽ có người của chúng ta đón sẵn ở đó."

Phí Nặc Nam còn đang định mở miệng nói điều gì đó thì ngoài cửa đã truyền đến những âm thanh ầm ĩ, hẳn là có thứ gì vừa bị đập vỡ.

Vilian liếc mắt nhìn ra bên ngoài xem xét:" Phí tổng, là phu nhân."

Phí Nặc Nam hơi nhíu mày:" Tạm thời lui xuống trước đi, tối nay tôi sẽ tự mình đến đó một chuyến."

Bước ra cửa, Phí Nặc Nam đi thẳng đến một gian phòng khác, trước cửa là một cảnh tượng hoang tàn đổ nát, người hầu vừa nhìn thấy anh đều e sợ cúi đầu xuống:" Thiếu gia."

Lại muốn nói nhưng rồi lại thôi, anh liếc nhìn vào bên trong.

" Lui xuống đi."

Phí Nặc Nam biết, chuyện này không thể trách bọn họ, lý do cô nổi giận chính là do anh đã chọc giận cô.

Đồ vật không ngừng bị ném ra từ bên trong, Phí Nặc Nam cũng biết, đó là do cô đang cố ý, muốn anh biết rằng bây giờ tâm trạng cô rất không tốt.

Sở Tiểu Kiều

Sở Tiểu Kiều đang tích cực vặt trụi lông trên chiếc gối ôm đáng thương, những mảng lông mượt mà bay đầy rẫy trên nền đất, tất cả đều một tay cô gây ra.

Cô biết lúc này Phí Nặc Nam đang bàn việc cùng Vilian, cho nên mới náo loạn như vậy, dù thế nào cũng muốn cho anh biết rằng cô đang vô cùng khó chịu.

Hơi nghiêng nghiêng đầu, Sở Tiểu Kiều tiếp tục bực dọc tra tấn chiếc gối ôm.

Phí Nặc Nam bước vào, nhìn chiếc gối bông lúc trước, bây giờ đã bị biến thành hệt như kẻ hói đầu nham nhở, mà cô vợ nhỏ của anh vẫn còn không có ý định buông tha cho nó, cô trẻ con dẩu môi lên.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-47 )