Anh không xuất hiện thì cô ấy sống tốt hơn!
← Ch.15 | Ch.17 → |
Vi Vi vừa nghe người kia dứt lời, cô sửng sốt một chút sau đó nhanh chóng đạp mạnh phanh xe, âm thanh chói tai vang lên, trên mặt đường hằn rõ những vết bánh xe.
[ LĐ: Hai bà cô này định phá hư đường người ta à?!]
Cầm chặt điện thoại, cô cười nhạt, giọng điệu mang đầy vẻ giễu cợt:" Anh Ly, anh còn có mặt mũi để gọi điện cho Tiểu Kiều?"
" Vi Vi, anh ...." Thanh âm tựa hồ có chút hương vị chua xót.
" Anh Ly, anh không nói một lời nào mà rời đi hai năm liền, anh có biết lúc ấy Tiểu Kiều suýt chút nữa đã bị xe tông chết, hôm nay anh vừa trở về liền hại Tiểu Kiều phải nhập viện, Anh Ly, không làm cho Tiểu Kiều gặp chuyện anh cảm thấy ăn không ngon sao??!" Vi Vi lạnh lùng nói.
" Bệnh viên? Vi Vi, Tiểu Kiều cô ấy bị làm sao vậy??? Có phải hay không đã xảy ra chuyện gì?"
Vi Vi nghiến chặt răng, nếu không phải bởi vì bên trong có nhiều số điện thoại quan trọng mà cô không nhớ hết được thì cô đã sớm đem cái điện thoại quăng ra xa.
" Anh Ly, chỉ cần anh không bao giờ xuất hiện nữa thì Tiểu Kiều sẽ còn có cơ hội sống lâu hơn bất cứ người nào hết. !"
*****
Trưa hôm sau, Sở Tiểu Kiều vừa tỉnh lại liền nhìn thấy một cảnh tượng, Vi Vi trên người khoác chăn trải giường cuộn tròn mình ở một góc ghế mà ngủ, mặc dù vẫn trong tư thế ngái ngũ nhưng vẫn không thể che được khí chất hòa nhã dịu dàng, bất quá ........ Sở Tiểu Kiều nếu nói không cảm động thì quả thực là lời nói dối.
Vi Vi luôn ở cạnh cô lúc cô yếu đuối nhất.
Cô có chút xúc động, khóe mắt bắt đầu cay cay.
Mà cô thậm chí cũng không hề chú ý đến trong phòng này còn có một nam nhân cũng đang quấn khăn trải giường co rút người mà ngủ ở một góc phòng [ LĐ: * chậc chậc * Nam ca thiệt đáng thương nga ~~ ngủ bờ ngủ bụi như vậy mà bị lơ đẹp luôn =)) ]
Nguyên lai lúc đầu phòng bệnh đúng là chỉ có Vi Vi, nhưng lúc sau lại Phí Nặc Nam xuất hiện kêu Vi Vi về trước, tự mình chăm nom cho Tiểu Kiều, đương nhiên anh quyết định như vậy là có nguyên nhân. Thứ nhất, anh không yên lòng, lỡ như rời đi nửa đêm cô tỉnh lại muốn uống nước thì sao?
Thứ hai, anh muốn lúc cô tỉnh lại người đầu tiên mà cô nhìn thấy phải là anh, như vậy thì trong lòg cô hẳn sẽ không quên đại thúc này đâu nhỉ?
Nhưng mà, Vi Vi cuối cùng vẫn kiên trì ở lại, nguyên nhân thứ nhất giống Phí Nặc Nam, nhưng còn nguyên nhân thứ hai .... Vi Vi bày ra vẻ mặt chính nghĩa nói với Phí Nặc Nam:" Tôi phải ở lại chăm sóc Tiểu Kiều, tránh được chuyện có người lợi dụng thời cơ mà làm chuyện xấu."
Làm chuyện xấu..... Lợi dụng thời cơ......
Phí Nặc Nam suy nghĩ nửa ngày, không ngờ cô lại đem anh cho rằng là người xấu???
Thật là dở khóc dở cười hết sức, Phí Nặc Nam cùng Vi Vi nhìn thấy bên trong phòng chỉ còn lại một chiếc giường, ai cũng không chịu ngủ, hai người phân chia nhau mỗi người một chiếc gra giường sau đó liền yên phận đi ngủ, cũng may thời tiết nóng bức nên buổi tối cũng không thấy lạnh lắm.
Giờ phút này trong mắt của Sở Tiểu Kiều chỉ có nhìn thấy Vi Vi, ở trong lòng cô địa vị của Vi Vi cũng trở nên vĩ đại hơn bao giờ hết =))))
Lớn hơn đến một con giáp?!
Ở một góc kia, nam nhân bị cô xem nhẹ hình như đang có dấu hiệu thức giấc.
Ân, vật nhỏ đã tỉnh, chớp chớp hàng lông mi, cảm giác sau đó của Phí Nặc Nam là thập phần run rẩy cùng kích động.
Phí Nặc Nam rót một cốc nước ấm sau đó sải một bước dài đến trước mặt Sở Tiểu Kiều:" Vết thương có còn đau không? Có chỗ nào không được thoải mải không? Hay để tôi kêu bác sĩ đến kiểm tra lại cho em?"
Đối với sự xuất hiện bất thình lình của anh, Sở Tiểu Kiều có một chút giật mình cùng kinh ngạc.
Bởi vì cổ họng cũng có chút khó chịu cho nên cô cũng không từ chối, nhận lấy ly nước ấm từ tay Phí Nặc Nam, một hơi uống hết sau đó cười cười làm động tác vẫy vẫy Phí Nặc Nam.
Hết khát, Sở Tiểu Kiều thoải mái bày ra tư thế chủ nhà nói:" Đại thúc, chú tại sao lại ở đây? Đừng nói với tôi chú là bác sĩ nha."
Đại thúc .... Lại một tiếng đại thúc.
Phí Nặc Nam xoa xoa hai bên thái dương:" Tôi không có già đến nỗi em phải gọi như vậy!"
Sở Tiều Kiều chớp chớp mắt, vẻ mặt chân thật, tỏ vẻ hoài nghi lời anh nói:" Vậy chú năm nay bao nhiêu tuổi?"
Khóe mắt Phí Nặc Nam có chút giật giật, anh làm sao quên được, khi cô bày ra vẻ mặt vô hại trong sáng này chính là lúc cô đang có âm mưu xấu xa gì đó.
Sở Tiểu Kiều thấy anh không nói lời nào, liền bày ra bộ dáng: tôi biết chú đang chột dạ
" Đại thúc, không dám nói à?"
Phí Nặc Nam nhìn thấy bộ dáng của cô quả thực bị khích tướng đến tức giận:" Ba mươi, hỏi làm chi vậy?"
Sở Tiểu Kiều" nga" một tiếng, bắt đầu khua tay múa chân:" Đại thúc à, chú còn không chịu nhận mình già?? Tôi mới mười tám còn chú hơn tôi đến một con giáp, đấy, chú xem, ngay cả mười ngón tay của tôi đếm củng không đủ đây này."
Cô càng nói, trên mặt Phí Nặc Nam hắc tuyến càng hiện rõ.
Bỗng nhiên, thanh âm của Vi Vi vang lên, phá tan cái bầu không khí u ám kia đi:" Tiểu Kiều, cậu đã tỉnh lại?"
Sau đó, hai cô gái ngồi trên giường bệnh bắt đầu huyên thuyên chuyện trên trời dưới đất. Còn Phí Nặc Nam thì đến công ty tiếp tục hoàn thành cuộc họp đang bị gián đoạn kia.
[LĐ: * xanh mặt * Nam ca ở dơ quá không chịu đánh răng, rửa mặt gì hết trơn. * Vèo... Binh... một thứ gì đó từ cánh gà chọi lên * Huyên Huyên tỷ sao chọi ta a
]
Cuộc họp bị ngưng trệ lâu như vậy không thể không tiếp tục được, Phí Nặc Nam trong đầu tính toán sau khi cuộc họp kết thúc sẽ đem toàn bộ văn kiện vv.. v.. vv đến phòng bệnh của vật nhỏ kia để có thể vừa có thể làm việc vừa chăm sóc được cho cô, nếu không như vây anh quả thực không yên lòng chút nào.
Vi Vi nhìn bộ dáng mười phần đều cứng ngắc của Sở Tiểu Kiểu, nhịn không được trêu chọc cô:" Nhìn xem cái đồ vật trên cổ cậu thực quái đản nha!"
Sở Tiểu Kiều nghe vậy dùng tay trái sờ sờ thử, trên cổ là một cái ghim tròn tròn cố định không cho cô có cơ hội tùy ý vặn vẹo.
Tay của cô bó thạch cao giắt ngang giữa bụng.
Nếu không phải đang trong tình trạng như vậy thì cô đã đem lời trêu chọc của Vi Vi mà công kích lại rồi TT____TT!!
Dãy số thứ 10
" Phải rồi, điện thoại của cậu đã bị hỏng ở tại hiện trường xảy ra tai nạn rồi." Vi Vi lấy ra một chiếc hộp xinh xắn" Ừ, cả nhóm chị em đều đầy đủ!"
Sở Tiểu Kiều chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra, bên trong chiếc hộp là một chiếc điện thoại di động thịnh hành nhất hiện nay, cho dù là kiểu dáng hay nhãn hiệu nhìn qua cũng thực là chói mắt a!
Ngay cả Vi Vi vắt cổ chày ra nước[1] thế kia mà cũng chịu giao Bác Mao[2] ra thì quả là làm cho Sở Tiểu Kiều kích động đến suýt nữa nhảy dựng lên, đang định quay sang nói một vài lời cảm tạ thì lại nghe bên tai truyền đến thanh âm không mặn không nhạt của Vi Vi:" Đừng vội mừng, lần trước tớ không phải thiếu cậu tiền sao? Vừa vặn dùng chiếc di dộng này trừ nợ đi."
Cái gì mà cảm động, cái gì mà kích động a!! Đều bị cái nha đầu thối tha kia cắt đứt không thương tiếc!
" Vi Vi, đồ ham tiền!"
Sau đó Vi Vi cùng Sở Tiểu Kiều đùa giỡn một lúc thì Vi Vi nhớ ra từ khi thức dậy đến giờ Tiểu Kiều chưa có một thứ gì bỏ bụng liền chạy ngay xuống căn tin dưới lầu để mua một chút điểm tâm.
Còn một mình Sở Tiểu Kiều trong phòng, cổ không thể cử động, cô chỉ có thể chuyển động tròng mắt.
Cuộc gọi của người kia..... Thực không phải là cô nằm mơ chứ?
****
" Anh Ly, em muốn ăn cái này, trông nó rất ngon!"
" Anh Ly, hay là chúng ta đến Lhasa[3] chơi đi, em nghe nói chỗ đó rất đẹp."
" Anh Ly ......"
........
Anh Ly, đã hai năm rồi, tại sao anh lại quay về?
Rất nhiều năm sau đó, Anh Ly mới biết được suy nghĩ của Sở Tiểu Kiều trước kia, khi đó, anh châm thuốc, đốm lửa nhỏ trong tay anh tản ra một làn khói trắng, bởi vì đêm tối cho nên Sở Tiểu Kiều cũng không thể thấy rõ cảm xúc lộ ra trên mặt anh, có thể là chua xót, cũng có thể là phiền muộn nhưng vĩnh viễn cũng chỉ có một mình anh biết.
" Tiểu Kiều, em có biết hay không, anh quay về bởi vì từng giờ từng phút anh đều nghĩ đến em.... không thể ngừng nhớ đến em...."
Khi biết Sở Tiểu Kiều bị tai nạn xe, Sở Viễn Thanh quả thực lo lắng đến sốt vó nhưng khi biết tổng tài Phí thị đích thân đến bệnh viện chiếu cố con gái cưng của ông thì ý nghĩ muốn tự mình đến bệnh viện liền bị tiêu tan mất.
Buổi tiệc tối qua, nhìn phản ứng của Phí Nặc Nam khi nghe thấy Tiểu Kiều gặp bất trắc, Sở Viễn Thanh nhịn không được cao hứng một hồi, nữ nhi nhà mình thật đúng là chẳng thua kém ai, trong buổi tiệc hôm qua nữ nhân xinh đẹp, hiền lành thục đức nhiều đến vậy mà cũng chỉ có Tiểu Kiều được Phí Nặc Nam để mắt đến.
Đương nhiên ý nghĩ muốn Phí Nặc Nam làm con rễ mình ông nghĩ cũng không dám nghĩ đến, bất quá nếu Tiểu Kiều có thể làm bạn gái của Phí Nặc Nam một ngày thôi thì cũng đủ mang đến lợi ích không nhỏ trong lĩnh vực kinh doanh của ông.
Sở Tiểu Kiều đang trong bệnh viện không hề biết cha cô đang có chủ ý này, cho nên khi nhận được điện thoại của ông, nói là công ty có việc quan trọng tạm thời không thể đến bệnh viện được thì Sở Tiểu Kiều có chút lo lắng nói:" Cha, nhớ chú ý đến sức khỏe."
Sở Viễn Thanh vui tươi, hớn hở khen con gái thực hiểu chuyện sau đó mới gác máy.
Nam sinh ăn mặc chỉnh chu thực là hiếm.
Sở Tiểu Kiều lục lại danh bạ điện thoại, chín số điện thoại lúc trước trong danh bạ cô đều được lưu lại đầy đủ, nhưng là tại sao lại xuất hiện dãy số thứ mười xa la này chứ? Chẳng lẽ là cô nàng Vi VI chết bầm kia lưu vào?
Nhưng người này là ai?
Tim Sở Tiểu Kiều đột nhiên đập mạnh, có phải hay không là anh ấy.... ?
Cô vô tình nhấn nút gọi, sau đó giật mình định hủy nhưng cuộc gọi rất nhanh đã được chấp nhận. Lúc này cô cảm thấy yết hầu mình truyền đến một cỗ khô khốc.
Đầu dây bên kia, Phí Nặc Nam lúc này đã kết thúc cuộc họp, vừa lúc tiếng chuông điện thoại vang lên, không cần đoán anh cũng biết là vật nhỏ kia gọi đến nên không do dự mà bắt máy ngay.
Trong tay xoay xoay chiếc bút bi, Phí Nặc Nam đè thấp thanh âm hỏi:" Vật nhỏ, đã đoán ra được ai chưa?"
Âm cuối có chút hướng lên cao, chứng tỏ tâm tình anh lúc này cực kỳ tốt.
" Tít...... Tít.......... Tít" Giây tiếp theo, âm thanh chói tai vang lên, Phí Nặc Nam nét mặt sa sầm, tay càng lúc càng nắm chặt điện thoại, hận không thể bóp nát cái nữ nhân kia.
Cô ấy cư nhiên lại dám cúp máy?
Lúc ấy, thanh âm kia vừa truyền đến tai, Sở Tiểu Kiều liền nhận ra ngay đầu dây bên kia là đại thúc, cô lập tức nhấn nút chấm dứt cuộc gọi.
Có lầm hay không, tại sao Vi Vi lại lưu số đại thúc vào điện thoại của cô chứ?
Ban nãy cô còn tưởng rằng là anh ấy ...
Bởi vì Sở Tiểu Kiều phải nằm viện cho nên Vi Vi đến trừơng xin phép cho cô, tuy rằng trường học của bọn họ cũng chẳng phải là trường danh tiếng gì, nhưng khoa diễn xuất lại thực nổi tiếng vì vậy nên quản lý học sinh rất nghiêm ngặc
Đến phòng ngủ của Sở Tiểu Kiều, ba nha đầu kia đều không có ở nhà, may mắn
Tiểu Kiều có đưa chìa khóa cho Vi Vi, bảo cô lấy một ít đồ vật đem đến bệnh viện, cho nên Vi Vi giờ đây phải cực nhọc vác một đống đồ chậm rãi bước xuống từng tầng lầu.
Ngoài cửa ký túc xá, một đám nữ sinh đang ríu rít bàn tán.
" A~~, nam nhân đứng trước cổng ký túc xá là ai vậy? Anh ấy thực đẹp trai quá đi!"
" Đúng vậy, đúng vậy, so với hoàng tử khoa diễn xuất còn đẹp trai hơn rất nhiều lần a, khoan đã ..... hình như anh ấy đang đợi người nào đó thì phải, có phải hay không anh ấy đã là hoa đã có chủ?
.....
Vi Vi lắc đầy, không hổ danh là người của khoa diễn xuất.
Vi Vi khom khom lưng tiếp tục công việc" khuân vác", đột nhiên, một bàn tay to xuất hiện trước mặt cô, Vi Vi vừa ngẩng đầu liền bắt gặp một gương mặt quen thuộc:" Anh Ly?"
Kinh ngạc? Làm sao cô có thể chỉ dùng một từ kinh ngạc để hình dung cảm xúc lúc này!?
Ngày ấy, Sở Tiểu Kiều vì người này mà tinh thần suy sụp, Vi Vi hận không thể tìm ra được người đàn ông này sau đó ra sức chà đạp anh ta, giáo huấn anh ta một chút!
[ Tác giả: Này này, người này không phải dễ chọc vào đâu đấy!]
Anh Ly quần áo chỉnh chu, người có chút gầy, trên gương mặt bày ra vẻ cười ôn hòa, làm cho nữ sinh chung quanh càng lúc càng xầm xì không ngừng.
Thời đại này, thanh niên hư hỏng, não ngắn thì có cả khối người nhưng nam sinh ăn mặc chỉnh chu, sạch sẽ cũng thực hiếm thấy.
" Anh giúp em."
Thanh âm của Anh ly bây giờ và hai năm về trước vẫn như cũ, đều là rất dễ nghe, Vi Vi" Ừ" một tiếng sau đó nhanh tay đưa toàn bộ hành lý cho Anh Ly.
Anh Ly nhìn vẻ mặt lạnh lùng của cô, khẽ mỉm cười, không để tâm đến.
Có người lao động miễn phí, cô có ngu mới không cần! Đợi cho lát nữa đem đống đồ của Tiểu Kiều quăng lên xe thì một cước đá anh ta đi cũng chưa muộn.
Hà tất phải như vậy?!
Bên trong hành lý là một ít quần áo cùng tranh ảnh vui còn có vài cuốn tiểu thuyết, trong đó có một quyển anh còn nhớ rất rõ, năm đó, loại tiểu thuyết tình cảm ướt át, bi thương đang rất được các cô gái ưa chuộng, khi ấy Sở Tiểu Kiều vẫn là học sinh cấp ba, mỗi ngày đều xem tiểu thuyết, xem xong lại nhịn không được nước mắt nước mũi đầm đìa cả khuôn mặt, Anh Ly cũng tò mò xem thử một chút, cảm thấy cốt truyện thật nhạt nhẽo, xa vời thực tế.
Khi nghe anh nói vậy, Sở Tiểu Kiều hung hăng liếc anh một cái, đôi mắt đỏ hoe khinh thường nói:" Đó là do bọn nam sinh các người chẳng lãng mạng lại còn chẳng biết trân trọng tình yêu!"
Anh thực dở khóc dở cười. Lãng mạng? Trân trọng?
Cái gì mà nhân vật nam sau khi chia tay rồi mới cảm thấy người yêu cũ chính là người con gái duy nhất trong lòng mình?
Sở Tiểu Kiều tiếp tục khinh thường nói:" Tiểu thuyết ngôn tình thực rất cảm động đó!"
Lúc ấy, Anh Ly không thể hiểu nổi các chàng trai trong những quyển tiểu thuyết ấy, nếu đã chia tay thì nhất định trong lòng đã suy nghĩ cặn kẽ, cảm thấy bản thân cùng đối phương không hợp nhau sau đó mới đưa đến quyết định chia tay sao? Vì cái gì mà lúc sau lại hối hận chứ?
Hiện tại, anh đã có chút hiểu được.
Rất nhiều chuyện rồi sẽ phát sinh, kết quả cuối cùng vĩnh viễn chúng ta cũng không hề ngờ đến.
Giống như năm xưa, anh lựa chọn rời đi, bởi vì anh nghĩ, đối với anh mà nói tương lai rộng lớn phía trước mới chính là con đường để anh có thể tiếp tục bước đi, anh cũng không thể lường trước được viêc sau khi rời đi, trong lòng luôn cảm thấy cô đơn, tựa hồ anh đã bỏ qua điều gì đó rất quan trọng.
Vi Vi kinh ngạc nhìn nam nhân đang đứng thẫn thờ bên cạnh, tầm mắt của anh không hề rời khỏi cuốn tiểu thuyết trên tay, ánh mắt có chút tang thương, dường như anh muốn qua cuốn tiểu thuyết tìm kiếm một chút gì đó hương vị của quá khứ.
Vi Vi cũng đã từng xem qua cuốn tiểu thuyết này, lại thấy bộ dạng Anh Ly như vậy, cô cũng đã phần nào đoán được suy nghĩ của anh.
" Anh Ly, Tiểu Kiều không phải là loại người dễ dàng bắt đầu lại đâu, người phụ bạc Tiểu Kiều, cô ấy cả đời này sẽ không bao giờ tha thứ."
Cho nên, khi anh chọn lựa ra đi mà không nói một lời từ giã, đã chứng tỏ anh cam tâm cắt đứt đoạn tình duyên này.
Quen nhau mấy năm, chẳng lẽ anh lại không biết được tính tình Tiểu Kiều, chính vì quá hiểu rõ cô cho nên không một ngày nào anh lại không lo sợ.
Sở Tiểu Kiều .... Ba chữ này, sau khi anh đi rồi, mỗi lần nhớ đến lại không biết có bao nhiêu hoài niệm, biết bao nhiêu chua xót tràn về.
" Vi Vi." Anh Ly giữ chặt Vi Vi như là một người sắp chìm sâu xuống đại dương đột nhiên tìm được một chiếc phao cứu mạng, ánh mắt thăng trầm có chút sáng lên, " Em là bạn thân nhất của Tiểu Kiều, cô ấy cũng rất nghe lời em nói đúng không?"
Ngụ ý, e rằng là đang thỉnh cầu Vi Vi.
Đương nhiên Vi Vi biết, câu tiếp theo anh sẽ năn nỉ cô giúp anh ở trước mặt Tiểu Kiều nói tốt vài câu.
Nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của Anh Ly, kêu cô làm ngơ thực sự là không nỡ nhưng mà khi nhớ lại Tiểu Kiều ngày ấy bộ dạng suy sụp, thừa sống thiếu chết, Vi Vi lập tức đanh mặt lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Anh Ly:" Anh thực đáng thương nhưng lại không đáng được tha thứ."
Anh Ly ngượng ngùng cười nhạt, buông Vi Vi ra:" Anh giúp em đem hành lý lên xe."
Vi Vi gật đầu, cô bước lên xe, nhanh như chớp chiếc xe lao vút đi.
Anh Ly vẫn đứng tại vị trí cũ, ánh mắt không giấu được nỗi cô đơn.
Bên kia đường, trong một chiếc xe khác, nữ nhân mang kính râm thu toàn bộ cảnh tượng ban nãy vào trong đáy mắt.
Cô bước xuống đi, đi đến bên Anh Ly, chậm rãi gỡ cặp kính xuống, ánh mắt có hơi sưng đỏ:" Anh Ly, bộ dạng của anh bây giờ là thế nào?"
[ LĐ: Oa, ta buồn ngũ quá! Có trans sai sót chỗ nào mong mọi người thông cảm a~~ Mắt díu lại luôn đây này TT___TT]
← Ch. 15 | Ch. 17 → |