← Ch.021 | Ch.023 → |
Chương 22
Gương mặt xinh đẹpcủa Lê Nhược Vũ một lần nữa trở nên ảm đạm…
Lúc này lại nghe Hạ Tư Duệ nói tiếp, “Chiếc nhẫn này, từ thiết kế đến chế tạo đều là đích thân tớgiám sát, tìm thợ bạc từ nước ngoài tự tay chế tạo mà ra đó, một phần chính là vì không muốn lãng phí viên kim cương của anh tớ. Nhược Vũ cậu xem đi, có thích không?"
Lê Nhược Vũ ngập ngừng một chút, đem chiếc nhãn để sang một bên, “Tư Duệ, tớ không thể đeo cái này được."
“Tại sao?"
“Bởi vì… Tôi muốn ly hôn với Lâm Minh."
“Cái gì?!” Hạ Tư Duệ không ngờ Lê Nhược Vũ sẽ nói như vậy, cô ngây ngẩn cả người.
Lê Nhược Vũ lại ngập ngừng một chút, nói, “Cho nên cám ơn cậu, nhưng thứ quý giá như vậy, tớ không thể nhận được."
Hạ Tư Duệ kinh ngạc trợn mắt nhìn cô, hồi lâu mới tỉnh hồn.
Hạ Tư Duệ không cưỡng ép cô phải nhận lấy chiếc nhẫn, chẳng qua do dự hỏi, “Chuyện cậu muốn ly hôn, Lâm Minhcó biết không?"
Lê Nhược Vũ nhàn nhạt nói: “Hẳn còn muốn mau chóng thoát khỏi cuộc hôn nhân này hơn cả tớ, ngày đó bưu kiện mà nhà họ Lâm gửi tới, chính là đơn ly hôn của hẳn."
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.
Vừa dứt lời, một bóng người quen thuộc liền tiến vào tâm mắt của cô.
Lâm Minh đưa một người đàn bà cùng nhau tiến vào cửa hàng châu báu nhà họ Hạ, nhìn dáng vẻ kia dường như là chuẩn bị mua đồ trang sức cho người đàn bà này.
Ánh mắt lẳng lơ của người đàn bà đích dán chặt lên người hản, chỉ hận không thể dán cả cơ thể õng ẹo như rảnlên người hắn.
Người đàn bà này không phải Lưu Ly, mà là một khuôn mặt xa lạ khác.
Lê Nhược Vũ ngây người, sau đó nhanh chóng quay lưng lại hai người kia, nói với Hạ Tư Duệ, "Cái này cậu cứ giữ lại đi, tớ chợt nhớ tớ còn có chút chuyện gấp, tớ đi trước."
Cô không thể dây dưa với Lâm Minh trong tình huống này được, nếu không cũng không biết sẽ gây ra chuyện náo loạn cỡ nào.
Nhắc tới cũng có hơi buồn cười, rõ ràng là hản đưa người đàn bà đi chơi bời phóng đáng, vậy mà người muốn tránh đi lại là cô.
“Nhược Vũ! Tớ đã đặt trước nhà hàng rồi, chuẩn bị ăn trưa với tớ nhé” Hạ Tư Duệ nhìn bóng lưng của cô, lẩm bẩm, “Cậu chạy nhanh như vậy làm gì, ban ngày ban mặt, chẳng lẽ còn có thể gặp ma được sao?"
Nhược Vũ…
Cái tên này sao quen tai thế nhỉ, Lâm Minh xoắn vặn chân mày.
Lý Tiêu Lạc đi bên cạnh Lâm Minh xích lại gần một chút, yểu điệu kéo một ống tay áo hắn, đẩy hai bộ nhẫn cưới mà nhân viên quầy gợi ý đưa tới trước mặt hằn: “Lâm Minh, anh xem giúp em một chút, bộ nhẫn nào hợp với tay em hơn?"
“Cô đính hôn cùng Hà Duy Hùng, chọn nhẫn gì, liên quan gì đến tôi?"
Lâm Minh khéo léo kéo giãn khoảng cách với người đàn bà kia, trong lòng khó chịu cực kỳ khó lòng nhịn được.
Hà Duy Hùng cậu rốt cuộc lúc nào trở lại hả?
← Ch. 021 | Ch. 023 → |