← Ch.1092 | Ch.1094 → |
Chương 1103
Tân Phong đời này chưa từng thấy chán ghét người phụ nữ nào đèn thế, Hứa Vi thành công khiêu chiến điểm mắu chốt của anh ta.
Tần Phong vừa định bắt lấy Hứa Vi, nhưng nào biết đổi phương trực tiếp thốt lên tiếng kêu thảm thiệt như giệt heo, "Tiểu Bạch! Anh ta muốn đánh em! Anh còn không quản người của anh đi! Anh ta muốn đánh eml"
Tần Phong không nghĩ tới cô ta cònkhông biệt xâu hồ đên vậy, nhưng phía sau đã vang lên tiêng của Tạ Trì Thành, "Tần Phong, cậu làm gì thế?"
Tần Phong có gắng nhịn xuống, xoay người, nói: "Ông chủ, cô ta muôn đánh phu nhân."
"Tôi không có! Rõ ràng là đám người các người hợp lực bất nạt tôi! Tiêu Bạch, em quá thiệt thòi, em biết anh là kẻ có tiền, là đại thiếu gia, nếu anh không muốn quen biết em, vậy về sau em không tới là được!"
Dứt lời, Hứa Ví rất kiêu ngạo xoay người chạy đi.
Tạ Trì Thành không lên tiếng, Hứa Vi chạy đến một nửa, thầy Tiêu Bạch không đuổi theo thì vừa tức vừa giận, trực tiệp Òòa một tiếng khóc lớn, tiêng khóc vừa lảnh lót lại chói tai.
"Sao em phải cứu anh làm gì! Em không nỡ ăn nỡ mặc, tiền đi làm đều dành mua thuốc cho anh, kết quả anh lại đối xử với em như vậy, Tiểu Bạch, anh còn có lương tâm hay không!"
Diệp Như Hề nghe tiếng cô ta khóc mà cảm thấy buồn bực, quay cuồng trong cổ họng, cô hơi khom lưng, lộ. ra vẻ mặt khó chịu, tới mức người hầu vội vàng đỡ cô, "Phu nhân, cô xảy ra chuyện gì thế?"
Diệp Như Hề nhắm mắt, nói: "Đừng ôn nữa."
Còn ồn ào nữa thì đầu cô nổ tung mắt, cảm giác trướng đau khiên cô muôn nôn mửa.
Hứa Vi nghe cô nói như thế càng chịu không nỗi, âm điệu càng tăng, chói tai như tiếng móng tay cào vào mặt kính.
"Cô còn cảm thấy tôi ồn?! Cô thấy tôi ôn, có bản lĩnh thì rời đi đi! Cái đỗ nữ phụ ác độc này! Tiểu Bạch anh đừng bị cô ta lừa, chuyện anh gặp tai nạn chắc chắn không phải ngoài ý muôn, khẳng định là cô ta làm! Còn có gã thủ hạ của anh nữa, cũng đang giúp đỡ người phụ nữ này, kháng định là cùng một bọn! Tiểu Bạch, anh mau bắt bọn họ lại đi!"
Diệp Như Hề rốt cuộc nhịn không được, trực tiếp khom lưng nôn khan, trước mắt đột ngột biên thành màu đen.
Khoảnh khắc cô ngã xuống, đồng tử trong mắt Tạ Trì Thành co rụt lại, thân -thê càng phản ứng nhanh hơn SIÚN/ – nghĩ, cô trực tiếp tiền lên, lập tức tiếpđược Diệp Như Hề vừa ngã xuống.
Khi cảm nhận được trọng lượng của người trong ngực, sắc mặt anh đen đi, người này, có ăn cơm tử tế không vậy?!
"Còn ngắn ra đó làm cái gì?! Gọi bác sĩ"
Tân Phong nhanh chóng đi gọi bác sĩ tới, Tạ Trì Thành trực tiệp bê ngang Diệp Như Hề lên, đi nhanh về phía phòng ngủ.
Hứa Vi thấy một màn này, đôi mắt có thê tóe lửa, nghiên răng nghiên lợi kêu: "Tiểu Bạch! Cô ta có ý giả vờ ngất! Anh đừng tin tưởng cô ta"
Nói, rồi Hứa Vi còn muốn chứng minh mà xông lên phía trước, muôn túm lấy, Diệp Như Hê từ trong lòng anh xuông, nhưng cô ta còn chưa đụng tới Diệp Như Hề, đã bị một đôi mắt lạnh li nhìn chằm chằm không dám động đậy.
"Tiểu, Tiểu Bạch……”.
"Hứa Vi, cô ở bên ngoài chờ tôi một chút."
Dứt lời, Tạ Trì Thành trực tiếp ôm.
Diệp Như Hề vào trong phòng, để Hứa Vi đứng tại chô.
← Ch. 1092 | Ch. 1094 → |