← Ch.32 | Ch.34 → |
" Tôi, quần áo của tôi đâu?" Cô hận không thể lập tức thay đổi y phục rời ngay đi. Nơi này làm cả người cô không được tự nhiên!
" Y phục của em? Ngại quá, tôi tối qua khí lực quá lớn, đã xé toang mất rồi." Chris biểu tình vô tội trả lời.
Xé rách?! Không phải chứ? Tối qua bọn họ có kịch liệt như vậy sao? Tại sao một chút ấn tượng cô cũng không có? Mặt Hạ Tử Tinh đỏ như một trái cà chua chín mọng.
" Anh, anh nói rõ ràng cho tôi, chúng ta, chúng ta tối qua có phải vậy, thật chính là cái kia?" Hạ Tử Tinh dùng hết dũng khí hỏi hắn.
" Cái kia? Em nói người nào a?" Chris kỳ quái nhìn cô.
Hạ Tử Tinh dường như muốn cắn gãy đầu lưỡi mình, hắn là người nước ngoài, dĩ nhiên nghe không hiểu tục ngữ của người Trung Quốc.
Cô suy nghĩ một chút: " Tôi muốn hỏi anh, tối hôm qua anh có khi dễ tôi không...?"
Chris thấy vẻ mặt cô ngượng ngùng, rốt cục cũng hiểu được ý tứ của cô. Nụ cười của hắn càng sâu hơn.
" Chẳng lẽ một chút ấn tượng em cũng không nhớ sao?"
Hạ Tử Tinh rất đơn thuần gật đầu. Cô không biết tí gì về tối chuyện xảy ra hôm qua! Tại sao một chút ấn tượng cũng không có? Sau này không dám đi uống rượu một mình nữa!
Mọi người không phải nói ra ngoài uống rượu một mình tất có tổn thất hay sao? Nhìn xem, cô chính là một ví dụ máu chảy đầm đìa a~~!
Hắn ngồi vào ghế sa lon, ánh mắt thâm thúy nhìn cô: " Tối qua em rất dịu dàng, mùi hương trên người em đến bây giờ anh còn nhớ rất rõ, làm sao em có thể quên chứ? Chẳng lẽ, tối qua anh còn chưa đủ cố gắng?"
Đầu Hạ Tử Tinh thoáng chốc trống rỗng, mặt trắng bệch, nhiệt độ trên người giảm đi......
Tối qua bọn họ thật đã......? Đầu óc cô nhất thời không cách nào suy nghĩ nổi......
Cô đã cùng một người ngoại quốc không quen biết trải qua cuộc tình một đêm? Cô rất muốn khóc a! Tại sao có thể như vậy? Tại sao cô lại đi uống rượu? Tại sao cô giận dỗi Lâm Lập Phong? Hiện tại người bị thiệt hại lại là mình!
Phải làm sao bây giờ? Cả người cô cứng ngắc! Nghĩ một lát, hiện tại vấn đề thiết yếu chính là phải nghĩ biện pháp giữ kín miệng hắn, không thể để cho người thứ ba biết! Nếu như có người biết, việc cô phải chết là không thể nghi ngờ!
Cô vội vàng cầm ví tiền của mình, đem tiền bên trong móc hết ra đưa cho hắn.
" Đây là tất cả tiền trên người tôi, tôi hi vọng từ giờ khắc này anh có thể đem chuyện tối qua toàn bộ quên sạch đi! Sau này bất kể nhìn thấy tôi ở đâu cứ coi như không nhận ra tôi. Được không?"
Chris nhìn mấy tờ tiền trên tay cô, chỉ có mấy ngàn đồng mà thôi. Từ lúc nào hắn trở nên hạ giá như thế?
Hắn hứng thú nhìn cô, " Em cho rằng một chút tiền như vậy có thể che miệng anh sao?"
" Vậy anh muốn thế nào?"
Hắn kéo tay cô, kéo cô ngồi trên đùi hắn, mùi nước hoa trên người hắn lập tức tập kích khứu giác của cô: " Anh muốn em làm tình nhân bí mật của anh, bảo bối!"
Hạ Tử Tinh lập tức đẩy hắn ra, ánh mắt xinh đẹp tràn đầy lửa giận: " Anh mơ tưởng! Cái tên xấu xa khốn kiếp này!"
Miệng Chris câu khởi nụ cười: " Em không sợ anh đem chuyện tối qua nói cho chồng em – Lâm Lập Phong biết?"
" Anh, anh biết anh ấy?!" Thân thể Hạ Tử Tinh cứng đờ!
" Ở nơi này có ai không nhận ra Lâm Lập Phong chứ? Hắn là doanh nhân nổi tiếng a." Chris buồn cười nhấc lông mày.
Vậy cũng đúng! Ở nơi này, có ai không nhận ra Lâm Lập Phong? Doanh nhân Lâm Lập Phong, trưởng tôn của Lâm thị gia tộc – Lâm Lập Phong, Lâm Lập Phong ngàn vạn người mê...... hắn biết Lâm Lập Phong cũng không kỳ quái.
" Như vậy đi, em trở về suy nghĩ thật kĩ. Anh cho em thời hạn một ngày để suy nghĩ."
" Không cần suy nghĩ! Hiện tại tôi trả lời luôn! Không thể nào! Anh thích thì cứ nói cho anh ấy biết, cứ nói đi!" Cô tức giận mở cửa phòng muốn rời khỏi.
" Em xác định cứ như vậy rời đi?" Khóe miệng của hắn là nụ cười xấu xa, ánh mắt của hắn đánh giá cô từ đầu đến chân một lần, trong mắt tràn đầy sự mập mờ ám muội.
Hạ Tử Tinh lúc này mới lưu ý bản thân mình gần như nửa dưới trống trơn. Cô sợ hãi, vội vàng lấy tay che bắp đùi của mình lại.
" Đem quần của anh cho tôi mượn!" Cô không chút khách khí quát tháo hắn.
" Ừ." Hắn chậm rãi đứng lên, mang trên mặt nụ cười tà ác, bắt đầu cởi quần trên người mình.
" Dừng! Dừng! Dừng! Tôi không phải muốn quần của anh! Anh không có quần khác sao?" Hạ Tử Tinh lập tức nói rõ ràng.
Hắn cười nhỏ một tiếng, chỉ chỉ phía bên giường: " Anh đã chuẩn bị một bộ quần áo đặt ở bên giường cho em mà em không thấy sao, bảo bối?"
Hạ Tử Tinh chuyển ánh mắt nhìn về phía đầu giường, phát hiện thật sự có một bộ quần áo để ở đó. Cô vội vàng cầm quần áo trốn vào trong phòng tắm thay áo sơ mi nam trên người mình ra.
Chiếc quần cô đang mặc có thiết kế đơn giản nhưng mang lại cho cô cảm giác là quần được may đo theo yêu cầu, rất vừa vặn, toàn bộ đường cong cơ thể được tôn lên. Cô đứng trước gương nhìn trái nhìn phải, phát hiện bản thân đã thích loại quần này. Không nghĩ ra, tên ngoại quốc kia là người rất có ánh mắt!
Hạ Tử Tinh từ trong phòng tắm đi ra sau khi rửa mặt sạch sẽ, trông cô xinh đẹp động lòng người, gương mặt trắng hồng, ánh mắt hữu thần, cái mũi thanh cao, đỏ đôi môi bừng gợi cảm. Thật không hổ là người mẫu nổi tiếng!
Lâm Lập Phong thật đúng là có con mắt chọn vợ! Hạ Tử Tinh mỹ lệ gợi cảm như vậy, quả thực có thể ép điên cả đống nam nhân! Gương mặt, vóc người, khí chất rất đặc biệt! Hắn đột nhiên rất đố kỵ với Lâm Lập Phong!
" Em rất đẹp!" Chris không khỏi ca ngợi.
" Cám ơn."
" Xem ra em rất thích hợp làm người mẫu của hãng quần áo của chúng tôi, không bằng làm người mẫu cho chúng tôi đi?" Chris bỗng nhiên nói.
" Nga? Đây là nhãn hiệu y phục của anh?" Hạ Tử Tinh chỉ chiếc quần cô đang mặc.
" Đúng vậy. Là nhãn hiệu quốc tế Nại Nhĩ Tư. Anh phụ trách tổng đại lý khu vực Châu Âu. Lần này đặc biệt tới Trung Quốc quảng bá thương hiệu. Anh còn đang phân vân không biết tìm ai để làm người mẫu đại diện, hiện tại anh đã tìm được rồi." Chris mang vẻ mặt thưởng thức nhìn cô.
Hạ Tử Tinh suy nghĩ một chút: " Nếu tôi đáp ứng làm người mẫu đại diện cho nhãn hiệu công ty anh, anh sẽ giúp tôi giữ kín bí mật tối qua chứ?"
Đôi môi hắn nhấc lên một nụ cười: " Đó là đương nhiên."
"Tốt! Tôi đáp ứng!" Hạ Tử Tinh sảng khoái đáp.
Chris đem hợp đồng đưa tới trước mặt Hạ Tử Tinh " Đây là hợp đồng, em xem rồi ký đi."
Hạ Tử Tinh cầm hợp đồng đọc, thời hạn một năm sao!
" Một quý được không? Một năm quá dài." Hạ Tử Tinh đề nghị.
" Không được!"
" Vậy thì nửa năm." Hạ Tử Tinh đề nghị lần nữa. Thờì gian quá dài chỉ sợ Lâm Lập Phong sẽ không đồng ý.
" Không thể. Em đồng ý thì ký, không thích thì đừng ký. Anh không ép em!" Chris ngồi trên ghế sa lon, an nhàn vô cùng nhìn cô.
Hạ Tử Tinh bất đắc dĩ nhìn hợp đồng, cuối cùng vẫn ký.
Mặc dù Lâm Lập Phong không thích cô làm người mẫu, nhưng để giữ được danh dự của mình cô phải làm tốt công việc này. Hi vọng Chris là một người tuân thủ lời hứa, không đem chuyện tối qua nói cho người khác biết.
Nhưng, vừa nghĩ tới tối qua mình cùng người đàn ông này quay cuồng trên giường, toàn thân cô nổi da gà......
Khi Hạ Tử Tinh về đến nhà, cô thấy Lâm Lập Phong ngồi ở trong phòng khách, anh không đi làm sao? Hiện tại là buổi trưa, tại sao anh lại ở trong nhà?
Lâm Lập Phong vừa nhìn thấy Hạ Tử Tinh trở lại, anh lập tức đứng lên đi về hướng cô. Hạ Tử Tinh nhìn mắt anh vằn đỏ, bộ dáng tiều tụy, cằm còn có chút râu, thì rất kinh ngạc. Mới qua một buổi tối sao anh biến thành như vậy?
Nhìn anh nổi giận đùng đùng bước về phía mình, cô sợ hãi lui về phía sau vài bước. Bây giờ trông anh rất tức giận nga! Bởi vì tối qua cô không về nhà?!!
Lâm Lập Phong đi tới trước mặt Hạ Tử Tinh, không hề tát cô mà là ôm cổ cô thật chặt, thật chặc. Điều này làm Hạ Tử Tinh giật mình! Cô thật là thụ sủng nhược kinh! Tối qua không về nhà, hôm nay mới về mà còn có mỹ nam mãnh liệt ôm sao?
Hay cô đang nằm mơ, còn không có tỉnh???????????
" Em trở về! Em rốt cục đã trở về!" Lâm Lập Phong ôm cô thật chặt, tâm tình lo lắng mới có thể buông xuống.
" Thiếu phu nhân, thật tốt quá. Tối qua cô mất tích, mọi người đã rất lo lắng!" Ngọc tẩu nghe tin cô trở về, cố ý từ trong phòng bếp đi ra nghênh đón.
" Tôi mất tích? Tôi lúc nào mất tích?" Trong tròng mắt Hạ Tử Tinh tràn đầy không giải thích nổi.
" Tối qua cô ra ngoài, thiếu gia lo lắng bệnh tình cô không tốt, đã bảo Lý Thành đi theo cô. Nhưng chỉ chớp mắt, cô đã mất tích. Mọi người lo lắng khắp nơi tìm kiếm mà vẫn không tìm được! Tôi lo lắng cả tối cũng không ngủ." Ngọc tẩu ở bên, vừa niệm kinh, vừa lạy Bồ Tát phù hộ.
Hạ Tử Tinh nghe Ngọc tẩu nói như vậy, không khỏi sửng sốt. Tối qua bọn họ tìm cô suốt? Phải không?
Sau một khắc, cô đón nhận ánh mắt sắc sảo của Lâm Lập Phong, cùng ngữ khí sắc bén hỏi: " Em, tối qua em đi đâu?"
" Em, em đến nhà bạn." Hạ Tử Tinh vội vàng nói láo.
" Bạn nào?" Anh tiếp tục truy hỏi, tức giận trong mắt như muốn nuốt chửng cô.
" Đó là người anh không biết." Cô đẩy anh ra, cố ý tránh ánh mắt thâm trầm của anh.
" Xin lỗi, để Ngọc tẩu lo lắng rồi." Hạ Tử Tinh vội vàng chuyển qua nhìn Ngọc tẩu, tránh cho anh tiếp tục hỏi.
Không nghĩ tới Ngọc tẩu quan tâm cô đến thế, trước kia cô còn tưởng rằng bà không thích mình? Xem ra Ngọc tẩu là người trong nóng ngoài lạnh!
" Bản thân tôi không nói làm gì. Cả tối qua thiếu gia ở bên ngoài bôn ba tìm kiếm cô......"
" Ngọc tẩu! Bà nói nhiều quá!" Lâm Lập Phong lập tức chặn Ngọc tẩu lại, lo lắng bà mang sự tình tối qua anh thấp thỏm lo âu nói cho Hạ Tử Tinh.
Hạ Tử Tinh không thể tin được nhìn chằm chằm Lâm Lập Phong, anh nghĩ cô mất tích nên tối qua đã đi tìm cô? Có thể không? Anh không phải là rất hận cô sao?
Lâm Lập Phong thấy ánh mắt nóng bỏng của cô nhìn mình thì cảm thấy không tự nhiên. Anh xoay người qua chỗ khác, mượn cớ gọi điện thoại nhân cơ hội rời đi.
" Thiếu phu nhân, cô về phòng nghỉ ngơi một chút đi." Ngọc tẩu quan tâm nói với Hạ Tử Tinh.
Hạ Tử Tinh gật đầu. Giờ này khắc này cô rất cần nghỉ ngơi. Trong thâm tâm cô buồn bực nặng nề!
Cô lấy một bộ đồ ngủ, đi vào phòng tắm muốn thanh tẩy chính mình. Vừa nghĩ tới trên người mình còn lưu lại mùi của người kia là cô không thể chịu được!
Nước rửa ấm áp chảy xuống toàn thân, cô nhắm mắt lại, trong đầu trống rỗng. Đối với chuyện tình tối qua, một chút ấn tượng cô cũng không có! Cô thật sự đã vượt rào sao? Tâm tình của cô bỗng nhiên trở nên rất kịch liệt!
Cô không phải là loại người tùy tiện, nhưng đã làm ra chuyện tình tùy tiện " tình một đêm", phá hủy đạo đức quan trọng của cô, chính cô cũng không thể tiếp nhận mình.
Mặc dù chỉ là nhất thời lầm lỗi! Cô cũng không cách nào tha thứ cho mình! Cô đột nhiên cảm thấy bản thân có chút dơ bẩn...... nước mắt ủy khuất không khỏi chảy dài......
Khi tâm tình dần dần bình phục, cô mới từ phòng tắm đi ra. Sau đó lại phát hiện Lâm Lập Phong nằm trên giường mình. Cô đi tới bên giường, phát hiện anh đang ngủ thiếp đi.
Chẳng lẽ lời Ngọc tẩu nói là thật? Hôm qua anh đã đi tìm cô cả buổi tối không hề nghỉ ngơi sao? Cho nên bây giờ mới mệt mỏi như vậy? Cô ngồi trên thảm ngắm nhìn anh ngủ. Khi ngủ trông mặt anh rất ôn hòa, rất an tĩnh, không có lạnh lùng châm chọc, không có tức giận, thoạt nhìn rất thoải mái, đẹp mắt. Cô không khỏi nhìn đến ngây người.
Anh bỗng nhiên mở to mắt, nhìn cô đang ngơ ngác ngắm khuôn mặt mình, cười cười nói: " Nhìn lâu như vậy em thấy hài lòng không?"
Hạ Tử Tinh mặt thoáng chốc đỏ bừng lên. Cô vội vàng quay mặt qua chỗ khác: " Ai chứ, ai bảo em đang nhìn anh?"
" Còn nói sạo!" Lâm Lập Phong hé miệng cười một tiếng, ôm cô vào lòng.
" Anh định làm gì?" Khuôn mặt Hạ Tử Tinh đỏ bừng đẩy anh ra.
Anh áp cô xuống giường, gương mặt điển trai tiến tới gần mặt cô: " Em đàng hoàng nói cho anh biết, tối qua em đi đâu?"
← Ch. 32 | Ch. 34 → |