Vay nóng Homecredit

Truyện:Tổng Tài Bá Đạo - Chương 077

Tổng Tài Bá Đạo
Trọn bộ 124 chương
Chương 077
Phá hủy cũng không thành toàn (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-124)

Siêu sale Shopee


Hạ Thiên Triệu bước từng bước đi về phía trước, ánh mắt hắn giống như muốn nhìn thấu nội tâm, vẫn không nhúc nhích, dường như muốn nuốt trọn cô vậy.

+ Toàn thân Hàn Nhất Nhất rét run, nhìn thấy chút thống khổ rồi lại thêm tức giận mang đầy vẻ hủy diệt của hắn, toàn thân cô nhịn không được run rẩy lên.

+ Lãnh Nghiêm như là nhận thấy được sự nguy hiểm, buông thân thể của cô ra, chậm rãi quay người lại, nhìn thấy ánh mắt giống như thợ săn, hắn bội phục dũng khí của người đàn ông này, một cỗ khí thế chấp nhất, chỉ sợ hắn cũng không xác định được chính mình có yêu Hàn Nhất Nhất hay không.

+ "Hạ thiếu, buông tha cho tôi, tôi nợ anh, tôi dùng cách khác trả anh!" Hàn Nhất Nhất run rẩy, cô cả gan đưa ra yêu cầu này.

+ "Vì hắn?" Hắn lạnh lùng hỏi lại, không có một tia tình cảm.

+ Lãnh Nghiêm nhìn về phía cô, mà cô cũng đang nhìn anh, trong mắt hai người, dường như chỉ có đối phương.

+ Lãnh Nghiêm nắm chặt tay cô, mang đến cho cô sự khích lệ, hi vọng cô có thể hiểu ý của anh.

+ Hàn Nhất Nhất ngẩng đầu nhìn về phía hắn, môi của cô hé mở phun ra một chữ: "Đúng!"

+ Trong lòng Hạ Thiên Triêu căng thẳng, giống như có một vật nào đó vừa vỡ tan.

+ "Tôi sẽ không đồng ý!" Hắn nhìn qua rất bình tĩnh, giống như không hề có tình cảm.

+ "Hạ thiếu, ngài ra điều kiện đi, ngài muốn cái gì Lãnh Nghiêm sẽ đáp ứng ngài." Lãnh Nghêm ở phía trước che trở cô, cùng hắn bàn điều kiện.

+ "Nếu tôi nói tôi muốn mạng của anh!" Miệng hắn tà tà nở nụ cười, dĩ nhiên làm người phải cậy mạnh, Hạ Thiên Triệu hắn cũng sẽ không sợ mà đem Lãnh Nghiêm bức đến đường cùng.

+ "Hạ Thiên Triệu, anh không thể không có lý lẽ như vậy được! Anh không phải là đang bàn điều kiện mà là đang ép người!" Hàn Nhất Nhất tức giận nói.

+ "Hắn có thể lựa chọn không đồng ý." Hắn thờ ơ mà nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lãnh Nghiêm, hắn không tin Lãnh Nghiêm có dũng khí khiêu chiến.

+ "Tại sao anh lại muốn mạng của tôi?" Lãnh Nghiêm nhìn không ra một tia bối rối, con ngươi một mảng trầm tĩnh.

+ "Bởi vì Hàn Nhất Nhất nợ tôi hai mạng, nếu anh không chịu được ván cược này tôi cũng sẽ không làm khó anh." Hắn không chỉ đang kích thích anh mà cũng là đang ép anh.

+ "Hạ Thiên Triệu, anh không chỉ vô sỉ mà còn rất vô vị!" Hàn Nhất Nhất lòng nóng như lửa đốt, đồng thời cô cũng rất mâu thuẫn, cô rất muốn biết đáp án nhưng cũng sợ phải biết đáp án.

+ "Sự lạnh lùng ngày thường của cô đi đâu rồi, Hàn Nhất Nhất?" Nhìn thấy tâm thần không yên, luống cuống bất an của Hàn Nhất Nhất, hắn châm biếm hỏi lại.

+ Tay Hạ Thiên Triệu luồn ra sau rồi quay lại, mà trên tay hắn lcú này, đang cầm một khẩu súng.

+ Mắt Hàn Nhất Nhất trợn ngược lên, cô nghĩ người đàn ông này nhất định là điên rồi, nhất định là mất trí rồi.

+ "Anh muốn làm gì?"

+ "Chỉ là trò chơi, thế nào, cô sợ?" Hắn tà ác mà nhìn cô, "Cô có nhớ lần đầu tiên cô nhìn thấy tôi không, cô lấy mạng của cô ra trao đổi với tôi, lúc đó, trong mắt cô không có một tia tạp niệm, giống như không vướng bận chuyện gì, vậy mà giờ phút này, cô lùi bước sao?"

+ Tâm tư bị nói trắng ra, Sắc mặt Hàn Nhất Nhất tái nhợt.

+ "Nếu anh thực sự muốn mạng của tôi như vậy, chỉ cần anh nói một câu, tôi lúc nào cũng có thể trả lại cho anh, nhưng anh không thể thương tổn người bên cạnh tôi, bất luận là vì cái gì." Cô cố ý nhấn mạng câu cuối cùng, kéo dài âm thanh.

+ "Tôi đã nói rồi, hắn ta có thể không đáp ứng!" Hạ Thiên Triệu cũng không để ý đến lời nói của cô, hắn đánh cuộc chính là người đàn ông trước mặt này.

+ Người đàn ông này thật sự sẽ vì "người xấu xí" này mà hi sinh chính mình? Hi sinh tương lai tốt đẹp của mình?

+ "Việc này sao có thể đáp ứng, sao có thể đáp ứng!" Hàn Nhất Nhất có chút không khống chế được mà nói, gió một lần nữa thổi rối tung mái tóc của cô, thất thần trong bóng đêm, khuôn mặt của cô càng thêm tái nhợt, thân thể gầy yếu dường như chỉ cần gió lớn một chút, cô sẽ bị thổi bay.

+ "Có đáp ứng hay không không tới lượt cô nói, mà là hắn!" Hắn một tay chỉ vào Lãnh Nghiêm, một tay cầm súng.

+ Lãnh Nghiêm chỉ khẽ cười, nâng lên hai tròng mắt đẹp, ôn nhu mà vuốt những sợi tóc của Hàn Nhất Nhất bị gió thổi bay.

+ "Lãnh Nghêm, tôi cho anh 30 giây suy nghĩ, nếu không lập tức cút cho tôi!" Trong lòng Hạ Thiên Triệu lửa giận bị buộc tới cực hạn.

+ Một màn này tựa như một con dao, Hàn Nhất Nhất không hề cự tuyệt, vẻ mặt này của cô hắn không thể có được, trong tiềm thức của hắn, cô hẳn là sẽ từ chối Lãnh Nghêm giống như đã từng trốn tránh hắn, chứ không phải đứng im hưởng thụ đầu ngón tay nhẹ nhàng mà vuốt ve kia.

+ "Hạ thiếu, tôi đánh cuộc với anh, nhưng chúng ta đánh cuộc số mệnh, tôi từ nơi này nhảy xuống, bất luận tôi chết hay sống, anh đều phải buông tha cô ấy!"

+ "Muốn tôi tha cho cô ta, trừ phi anh dùng súng bắn chết chính mình, trừ cách này ra thì không có cách khác!" vẻ mặt Hạ Thiên Triệu kiên quyết.

+ Lãnh Nghiêm hiển nhiên có chút tức giận, Hạ Thiên Triệu là đang ép hắn, hơn nữa là bức tới đường chết, hai người bọn họ đề hiểu rõ đối phương, mà trước mắt, bọn họ đang nội chiến, chiến tranh trong lòng, đang phân cao thấp.

+ "Anh đã cố chấp như thế, tôi với anh không có gì để nói! Nhưng tôi sẽ chứng minh cho Nhất Nhất thấy, tôi không sợ chết, hơn nữa tôi cũng không sợ hi sinh, nhưng tôi sẽ không hi sinh vô ích tính mạng của mình, mà là tôi có can đảm cùng cô ấy đi đến cuối cùng!"

+ "Không, Lãnh Nghiêm, cái gì em cũng không cần anh làm, không cần! Thực sự! Cái gì cũng không cần!" Hàn Nhất Nhất gắt gao lôi kéo tay anh, chỉ sợ anh thật sự nhảy xuống dưới.

+ "Nhất Nhất, tin tưởng anh, chờ anh!" Trong mắt anh lóe lên tia sáng kiên định, như bầu trời đêm chỉ có một ngôi sao, ấm áp mà soi sáng khắp lòng cô.

+ "Đừng...... Đừng......" Cô lớn tiếng hét lên, Lãnh Nghiêm lại hoàn toàn không để ý đến, dùng sức gạt tay cô ra, thả người nhảy xuống, chỉ cảm thấy vù một cái, bóng người biến mất trong không khí.

+ Hàn Nhất Nhất chạy lên định nhảy xuống theo, Hạ Thiên Triệu nhanh tay, ôm lấy cô, tức giận mà mắng: "Cô là đồ ngốc!"

+ "Buông! Hạ Thiên Triệu, tôi nguyền rủa anh không được chết tử tế! Nguyền rủa anh sau khi chết bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không được đầu thai!" Hàn Nhất Nhất mở miệng lớn tiếng mắng.

+ Hạ Thiên Triệu gắt gao mà ôm chặt cô, "Chỉ có cô mới tin hắn nhảy xuống sẽ chết! Ngu xuẩn!"

+ Thân thể Hàn Nhất Nhất ngừng giãy dụa, mang theo bảy phần vui sướng ba phần kinh ngạc mà nhìn hắn.

+ "Hắn là Lãnh Nghiêm, thỉnh thoảng nên động não một chút, nơi này là sông, nếu hắn chết, hắn sẽ không nhảy, chỉ có loại người ngốc nghếch như cô mới cho rằng hắn thật sự sẽ vì cô mà chết.

+ Hàn Nhất Nhất không bởi vì lời nói của Hạ Thiên Triệu mà tức giận, ngược lại thấy may mắn, may mắn là anh không chết. nhìn thấy khóe miệng cô nở nụ cười, hai bên núm đồng tiền thực ngọt ngào, nhưng nghĩ đến nụ cười này vì người đàn ông khác mà sinh ra, lửa giận lại bốc lên, hắn không cho phép điều đó.

+ Hắn muốn cho Hàn Nhất Nhất biết, chỉ cần hắn muốn, hắn có thể có rất nhiều cách làm cho cô đau đớn cùng khổ sở, khóe miệng nhếch lên ý cười xấu xa, hắn cầm lấy súng chĩa xuống phía dưới, ngón tay để ở trên cò súng....

+ "Không......" Hàn Nhất Nhất kêu to, thanh âm cắt ngang sự yên lặng trong đêm tối của thành phố F....

"Sự lo lắng khẩn trương của cô sẽ làm tôi tức giận. Nếu tôi tức giận, hậu quả cô không thể gánh nổi đâu." Một đôi lãnh mâu của hắn, thật sâu dừng ở cô.

+ "Tha cho anh ấy. Tôi cầu xin anh." Con ngươi đen ngập nước của cô như là ánh hào quang của ánh trăng.

+ Hắn nhìn nàng, miệng mấp máy, như là muốn nói cái gì, chung quy lại, hắn cái gì cũng không nói, chỉ là lên đạn súng lục.

+ "Cạch" một tiếng vang nhỏ.

+ "Không......" Hàn Nhất Nhất sợ hãi hét lên.

+ Nhưng là rất nhanh, khuôn mặt Hàn Nhất Nhất liền trở lên kinh dị, nhìn vẻ mặt lạnh lùng ánh mắt thâm thúy của hắn, lộ ra một cỗ cứng cỏi, như là mầm cây xanh um gì đó.

+ "Súng của tôi, Ronald Reagan vốn là không có đạn." Hắn vung tay, khóe miệng sẹt qua một tia đùa cợt, "Nếu hắn ta thật sự dũng cảm cũng đủ yêu cô, hắn nhất định có gan vượt qua chính mình, sự thật chứng minh, người đàn ông này vẫn còn e dè với cô, đồ con lợn."

+ "Đồ con lợn." Ba chữ này còn kéo dàingữ điệu, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng trờ lên ngân nga.

+ Hàn Nhất Nhất giống như chết đứng mà bừng tỉnh từ trong giấc mộng.

+ Bàn tay to lớn của Hạ Thiên Triệu ôm lấy bả vai của cô, cố ý càng kéo cô sát vào phía mình, cô phản kháng, hắn càng ôm chặt, thẳng đến khi cô không còn giãy dụa, sau đó đi nhanh về phía trước.

+ Ánh trăng kéo dài bóng của hai người....

+ ——-

+ Uông Giai Vi dùng tay cào cào tóc của mình, cảm giác vừa lòng mới đi tới mở cửa.

+ Khi cô vừa đến chỗ cầu thang, phát hiện Uông Giai Trừng mặc một bộ quần áo mới đi lướt qua trước mắt mình, tâm tình thảo mãn tối hôm qua của ả liền lập tức biến mất.

+ "Hừ, hừ.." Thanh âm của Uông Giai Vi ở phái sau vang lên, một trận tiếng hầm hừ.

+ Uông Giai Trừng quay đầu lại, hơi hơi mỉm cười, "Chào chị nha!"

+ Thấy cô dừng bước chân, Uông Giai Vi rất nhanh liền đi xuống đi, đứng song song với cô.

+ "Tối hôm qua, có phải cảm thấy chính mình thật phong tình hay không?" Ả cười nhạt.

+ "Chị xinh đẹp gợi cảm như vậy mới là tâm điểm của buổi tiệc." Cô cẩn thận đáp lại, phải biết rằng, Uông Giai Vi không bao giờ chấp nhận cho cô vượt qua vẻ phong tình của ả.

+ "Phải không? Bộ quần áo này hình như là sản phẩm trong bộ sưu tập mới nhất có số lượng của CHANEL nha." Trong lòng ả đã sớm nhộn nhạo tức giận, cho tới bây giờ ở chưa từng để con nha đầu tạp chủng này vào mắt, hiện giờ cũng dám xuất hiện ở buổi tiệc danh tiếng, cư nhiên còn có được một người đàn ông vĩ đại, cứ việc là ả không thích người đàn ông kia, nhưng đàn bà trời sinh đã có tính đố lị, làm cho lòng ả càng thêm khó chịu đến cực độ.

+ Ở mặt ngoài ả nhiệt tình mỉm cười, thế nhưng vẫn tóm lấy cánh tay Uông Giai Trừng hướng dưới lầu từng bước đi xuống.

+ "Đúng vậy, đây là Hạ thiếu mua cho em đó, hôm nay buổi tối em còn phải đi đến nhà họ ăn cơm, chờ có cơ hội thích hợp em sẽ nói với ba, em mới có bạn trai." Uông Gia Trừng hạnh phúc dào dạt toàn thân, ngay cả khóe mắt đều cười đến vô cùng xinh đẹp.

+ "X era Hạ thiếu thực sự rất thương em nha." Ả cơ hồ là nghiến răng mà nói, mỗi một bước xuống, ả nâng chân mình lên nhưng không vội hạ xuống.

+ Trong lòng Uông Giai Trừng vẫn còn sung sướng, lại ở một khắc bước xuống kia, Uông Giai Vi lại ngược lại nâng chân lên, chỉ nghe "ầm.. ầm" một tiếng.

+ "Ha ha...... Ha ha......" Uông Giai Vi đứng ở trên cầu thang lớn tiếng mà cười, khoa trương đến mức khuôn mặt trở lên vặn vẹo.

+ Một khắc khi thân thể của cô đụng tới sàn nhà, mắt cá chân truyền đến một trận đau nhói, ngầng đầu nhìn vẻ đắc ý ngang ngạnh của Uông Giai Vi, trong lòng nổi lên một trận u ám.

+ "Uông Giai Trừng, tao nên cười mày ngốc hay nên cười mày khờ dại đâu?" ả từng bước một đi xuống đến, mang theo vẻ khinh thị cùng chán ghét từ xưa đến nay, tư thái cao cao tại thượng, vĩnh viễn nói cho mọi người, ở Uông gia, chỉ có ả mới là công chúa của nơi này, chỉ có ả mới xứng đáng là công chúa hoàn chỉnh.

+ "Vì cái gì chị nhất định phải như vậy?" Nguyên bản, cô còn khờ dại nghĩ đến, có lẽ cô có Hạ Thiên Triệu, mâu thuẫn giữa cô và Uông Giai Vi hẳn là có điều giảm bớt, cũng không nghĩ đến, hai ngược lại càng thêm thù hận đối phương.

+ "Chán ghét của tao với mày đã tồn tài từ bao lâu nay, theo tao đi mày nhất định sẽ bị chán ghét, mày cũng bị tao khi dễ, bởi vì số mệnh của mày chỉ có vậy thôi." Ánh mắt của ả sáng ngời, mỗi một tế bào đầu cất giấu thần thế không hữu hảo, nhìn như một con hùng ưng, tùy thời sẽ tập kích đối phương.

+ Uông Giai Trừng cắn răng, chịu vũ nhục của ả, ra sức đích chống chính mình đứng lên, cùng ả mặt đối mặt nhìn nhau.

+ "Thế nào? Không phục?" Uông Giai Vi hai tay ôm ngực, vênh váo tự đắc nói.

+ "Có một câu, tôi có thể nói cho chị biết, ba mươi năm ĐÔNG, cũng có ba mươi năm Tây." Thanh âm của Uông Giai Trừng cũng không nặng, nhưng là ngữ khí cũng không kém, ở trước mặt Uông Giai Vi, đây vẫn là lần đầu tiên cô chống cự như vậy.

+ Uông Giai Vi sau khi nghe được, trừng trừng suy nghĩ, "Tiện nhân, mày dám chửi tao!"

+ "Ba ba!" Hai tiếng, trên mặt Uông Giai Trừng hung hăng bị quăng hai cái tát.

+ Lúc này đây, Uông Giai Trừng không có do dự nữa, cô chịu đủ rồi, không thể chịu đựng thêm nữa, nên đốc toàn bộ sức lực mà đáp trả lại Uông Giai Vi.

+ Cô hung hăng dùng sức đẩy, thân thể Uông Giai Vi ngã xuống trên mặt đất, phát ra một tiếng vang.

+ "Uông Giai Trừng, đồ tiện nhân cư nhiên mày dám ra tay, ai cho mà lá gan đó hả!" Ả ta vĩnh viễn giống con cọp cái, đứng lên, chỉ thẳng vào mũi cô mà mắng.

+ "Đó là bởi vì mày quá phận." Cô chớp một đôi mắt to tròn, vô tội nói.

+ "Tao có thể quá phận với mày, nhưng mày không có tư cách đó, tiện nhân." Lời của ả vừa ra, hai tay nhanh chóng túm lấy tóc của cô.

+ "A.." bị đau như xé rách, cánh môi nhanh chóng mở ra, hét lên thanh âm đau đớn.

+ "Tao nói rồi, mày không thể tranh với tao, vĩnh viễn đều không thể." Ả vặn vẹo nghiêm mặt, thân thể khiêu gợi bị dáng vẻ của ả làm cho vặn vẹp, không có nửa điểm khí chất.

+ "Uông Giai Vi, mày buông ra! Nếu không tao sẽ...... Không khách khí đâu!" cô cảm nhận có chút vô lực, đầu bị ả giật đau đớn như kim châm.

+ "Mày cho là mày xinh đẹp, phải không? Mày cho là mày có Hạ Thiên Triệu làm chỗ dựa tao cũng không dám động mày, phải không? Tao hiện tại sẽ cho mày biết, vĩnh viễn mày không thể so với tao!" Tay ả giống như tay ma, tràn ngập sức lực.

+ "A...... A......" đau đớn như xé rách truyền đến, Uông Giai Trừng biết, nếu cô không ra tay, mái tóc xinh đẹp của cô sẽ tan tành.

+ Mà người hầu tốp năm tốp ba bên cạnh cũng không có một người dám tiến lên giúp cô, thậm chí có chút trào phúng, chờ xem trò hay của cô.

+ Uông Giai Trừng dốc toàn bộ khí lực, nâng lên cái chân đau đớn không có một tia cảm giác, hướng tới bụng Uông Giai Vi mà đá thật mạnh...

"A....... ." Một tiếng thét chói tai vang lên, Uông Giai Trừng lại một lần nữa té ngã trên đất, mà lúc này đây, thân thể của cô như hợp làm một với cái côn đánh tới, cô ta ôm bụng kêu lớn một tiếng đầy đau đớn.

+ Uông Giai Trừng như là đã trải qua một hồi sinh tử, cả người hư thoát té ngã trên mặt đất, hai mắt không một chút lơi lỏng nào mà ôm bụng nhìn chằm chằm Uông Giai Vi.

+ Nhìn thấy sự thống khổ hiện rõ trên mặt ả, cô có được cảm giác trước nay chưa từng có, đó là một loại vui vẻ, mà loại vui vẻ này làm cho cô cảm thấy đáy lòng mình đột nhiên có thắng lớn với người đối địch của mình trên thế gian.

+ Mấy người hầu cùng một lúc phản ứng, chạy đến bên thân thể Giai Vi; nhưng ngay tại giây phút này một giọng nữ vang lên uy hiếp:

+ "Vừa mới sáng sớm, ai đã ở trong này cãi nhau vậy?" Uông phu nhân lớn tiếng nói, bỗng phát hiện người đang lăn lộn trên mặt đất chính là Giai Vi, vội cả kinh chạy lại:

+ "Giai Vi............. Giai Vi............... Con làm sao vậy?"

+ "Mẹ............. . Là nó đá vào bụng con!". ả chỉ vào Uông Giai Trừng mà nói.

+ "Ngươi muốn làm phản phải không?" Uông phu nhântrợn mắt lên mắng.

+ Uông Giai Trừng theo bản năng mà có chút sợ hãi, Uông phu nhân là người thủ đoạn như thế nào cô đều đã biết, mà cô trong lúc nóng giận cũng có chung bộ dạng như thế.

+ "Sự tình thật sự không phải như bà nhìn thấy đâu" Uông Giai Trừng vô lực mà giải thích, mặc dù việc này thoạt nhìn như rất bé nhỏ.

+ "A Mai, ta hỏi ngươi, vừa rồi chuyện gì xảy ra?" Uông phu nhân chỉ vào một người hầu hỏi.

+ "Vừa rồi là nhị tiểu thư đá đại tiểu thư." A Mai không có một chút hàm hồ nào trả lời

+ "Nghe thấy không, chính là mày đá Giai Vi, ngay cả chị của mày mà mày còn dám đánh, mày so với mẹ mày còn hạ tiện hơn, là người hầu mà dám khi dễ chủ nhân!" Hạ phu nhân cao quý mà đoan trang đứng ở trước mặt Giai Trừng, không chút lưu tình nào nói: 1'Người đâu, đem roi cho ta!"

+ "Không............. . phu nhân............. . không thể.......... ." Lời nói của Uông phu nhân vừa rơi xuống đất đã nghe thấy tiếng vội vàng thay Uông Giai Trừng cầu xin tha thứ.

+ "Ngô Tĩnh, tránh ra! Nếu không ta cũng sẽ dạy dỗ ngươi một trận"

+ "Phu nhân....... . đều là tôi sai, đều là tại tôi không có dạy dỗ Giai Trừng cần thận, tôi nguyện ý thay Giai Trừng chịu phạt, phu nhân cứ trừng phạt tôi đi!" Người đang cầu xin này chính là mẹ của Giai Trừng- Ngô Tĩnh. Bà theo bản năng muốn bảo vệ đứa con của mình.

+ "Ngươi không đủ tư cách để cầu xin ta tha thứ". Tay bà ta vung ra phía ngoài, người hầu A Mai liền đem roi đưa tới trên tay bà; Uông Giai Vi được người hầu giúp đỡ đứng lên, hung ác nhìn hai mẹ con ở phía trước mặt.

+ "Mẹ, mẹ do dự cái gì, cái loại tiện nhân Uông Giai Trừng đó, phải làm cho nó hết kiêu ngạo, cả đời này sống thấp hèn không đứng dậy nổi mới đúng." Ả vì chính mình đã trúng một đá đau đớn tới ngừng thở, nếu không phải là bụng còn đau đớn thì ả đã lấy roi trong tay mẹ mà chính tay trừng trị con người kia.

+ "Không, phu nhân... không thể, tôi biết người bà hận chính là tôi, buông tha Giai Trừng đi! Đều là tôi sai, đều là tôi sai............" Ngô Tĩnh gắt gao đem Uông Giai Trừng ra sau mình nhằm che chở, bảo vệ đứa con của mình luôn luôn là thiên tính của người làm mẹ.

+ "Ngô Tĩnh, chúng ta nói trước, ta tính toán với ngươi cả đời này, cả đời ngươi đều chỉ là người hầu của ta, cũng đừng nghĩ tới ngươi là nhị phu nhân của Uông gia"

+ "Tôi biết, tôi vẫn luôn biết!" Ngô Tĩnh run rẩy, bản năng sợ hãi làm cho dung nhan xinh đẹp của bà lúc này đây tựa như một đóa hoa tàn héo.

+ Uông Giai Trừng nhìn thấy mẹ vĩnh viễn luôn có kết cục bị người khác khi dễ, trong lòng ấm ức đau xót, cô thề, một ngày nào đó sẽ làm mọi người đều biết, Uông Giai Trừng cô không thể bị khi dễ.

+ "mày biết, màychính là một con đàn bà thấp hèn không?" Uông phu nhân không chút lưu tình nào mà vung roi quật vào người Giai Trừng, mà Ngô Tĩnh lại gắt gao ôm lấy cô, không cho cô bị ngọn roi nào quật vào người.

+ "A Mai, các ngươi là người chết sao? Đi kéo tiện nhân kia ra, bổn tiểu thư hôm nay nhất định phải ra tay." Uông Giai Vi lớn tiếng reo lên, cùng lúc sai người hầu tiến lên, ai dám đối địch với ả chỉ có con đường chết

+ Nhóm người hầu kia nghe lệnh, đều dùng hết sức lực mà giật hai mẹ con Giai Trừng ra.

+ "Mẹ............... mẹ................"

+ "Giai Trừng................ Giai Trừng............... đều là mẹ không tốt, đều là mẹ của con sai........."

+ "Vút......... vút!" Chiếc roi không c hút lưu tình nào mà hung hăng đánh trên người Ngô Tĩnh:" Tốt nhất là mày câm miệng cho ta, nếu không ta liền đánh trên người con tiện nhân kia gấp đôi."

+ "Phu nhân.... Xin bà, xin bà.... . tha cho Giai Trừng đi!" Chỉ nghe ầm một tiếng tiếng đầu gối quỳ xuống đất, Ngô Tĩnh đau đớn cầu xin nhìn bà ta.

+ "Đây đều là mày tự tìm đến, nếu lúc trước mày không câu dẫn lão gia, mày việc gì phải lưu lạc đến nông nỗi này? Tất cả đều là mày tự tìm đến, đồ tiện nhân." Nghĩ đến năm đó, bà hảo tâm cứu Ngô Tĩnh, mà Ngô tĩnh trái lại đi câu dẫn lão gia, dẫn tới tình cảnh vợ chồng tình cảm bất hòa, bà cũng vì vậy mà tra tấn Ngô Tĩnh, cũng vì vậy mà bất chấp thủ đoạn.

+ "Phu nhân.................. Là tôi sai, đều là tôi sai............. . Tôi biết tôi sai lầm rồi, mấy năm nay tôi đều thực an phận, xem ra ở mấy năm nay đều rất an phận, người tạm tha cho Giai Trừng đi, tôi nhất định sẽ dạy dỗ Giai Trừng thật tốt, cam đoan con bé sẽ không bao giờ............. không bao giờ............ không bao giờ làm vậy nữa....... ." Bà cả gan mà nắm lấy góc áo của Uông phu nhân, hai hàng nước mắt lăn dài, đôi mắt ai oán mà nhìn tất cả.

+ Mấy năm nay, Ngô tĩnh không trang điểm, không ăn mặc đẹp, chính là cố gắng an phận thủ thường, tập trung vào làm việc, chỉ cần là Uông phu nhân vẫn cho sống, còn có cơ hội gặp lại con, có đôi khi bị ngay cả người hầu khi dễ nhưng bà đều nhịn; vì Giai Trừng, bà tất cả đều có thể nhẫn nhịn mà sống.

+ Thế nhưng Uông phu nhân vẫn canh cánh trong lòng, Uông Vạn Thiên thay lòng đổi dạ là bắt đầu từ khi nào? Từ ngày bà mang theo Ngô Tĩnh trở lại Uông Gia, đã nhìn thấy Uông Vạn Thiên nhìn Ngô Tĩnh có biểu hiện kì lạ, bà đã biết là không ổn, thế nhưng lại không ngờ hai người họ nhanh như vậy mà đã bí mật ăn nằm với nhau, hơn nữa còn sinh ra loại con ngoài giá thú Uông Giai Trừng.

+ Nghĩ đến hết thảy chuyện trước kia, bà càng không nén giận tiếp được, tiện nhân kia còn có thể lên làm bà hai của Uông gia; lòng của bà bắt đầu tràn ngập thù hận, bắt đầu tranh đoạt, bà muốn cho Ngô Tĩnh biết, chủ nhân Uông gia chính thức vĩnh viễn là bà. Đây là điều mà chính ông trời đã sắp xếp.

+ "Phu nhân... phu nhân.... Van cầu bà................" Nhìn đến Uông phu nhân giống như có bộ dạng do dự, Ngô Tĩnh càng thêm cầu xin, ở trước mặt phu nhân, bà vĩnh viễn đều không có được chút giá trị cho bản thân mình.

+ Năm đó bà bị người hại đen bán sang Canada, bị bắt tiếp khách nhưng trước sau đều nghĩ cách chạy trốn, thật cảm tạ ông trời phu nhân đã hảo tâm nhận lấy bà, hơn nữa còn cho vào ở Uông gia làm người hầu.

+ Bà căn nguyên đều là mang theo cảm ơn tới tận đáy lòng, thế nhưng con mắt Uông Vạn Thiên nhìn bà đều là tràn ngập dục vọng, không lúc nào không hấp dẫn bà, chỉ cần bà theo ông ấy liền có thể làm nhị phu nhân; vào cái thời điểm đó, bà từng khờ dại nghĩ rằng làm nhị phu nhân, không cần cùng ân nhân của mình tranh đoạt, chỉ cần có được danh phận, từ nay về sau có được một gia đình là ổn.

+ Chính là bởi vì nhất thời tà niệm cùng tham niệm, bà như bị bỏ bùa mà hồ đồ hành động, thành nhị phu nhân, nhưng trước sau không thể ngờ được tâm cơ quỷ quyệt của nữ nhân hóa ra sâu như vậy. Tới tận lúc bà trở thành nhị phu nhân thì ác mộng của đời bà mới chính thức bắt đầu, mà cũng theo thời gian bà dần dần phát hiện ân nhân của bà so với bà tưởng tượng không phải là dịu dàng gì mà độc ác nhiều lắm.

+ —-

+ "Trong mắt Uông Giai Vi ta, không có cái gì là lần sau đâu!" Nhìn thấy mẹ và Ngô Tĩnh, Uông Giai Vi đã sớm không kiềm chế được, đem roi trên tay Uông phu nhân đoạt mất, hướng tới Uông Giai Trừng đi đến.

+ Uông Giai Trừng nhìn thấy ả mang hận ý mà đi tới, cái loại đắc ý thắng lợi mà cười này, loạng choạng đưa roi về phía mình, cô đột nhiên có một tia hối hận nổi lên vì chính mình đã xúc động, mà Uông Giai Vi nói muốn trừng phạt trên mặt cô, ả nói được nhất định sẽ làm được.

+ Nghĩ đến đây, Uông Giai Trừng thầm nghĩ, té ra nơi này là như vậy, vô luận như thể nào, hai mẹ con cô thật sự sẽ trở thành mặt hoa mất.

+ Cô phẫn hận tận lực chống cự, lại đánh không lại nhóm người hầu đang vây kín lấy mình: "các ngươi buông, quỷ tha ma bắt các ngươi đi, lũ hạ nhân chết tiệt...."

+ "Tiện nhân, thực nghĩ mình là chủ nhân sao; ngươi so với mấy người hầu này còn thấp hèn hơn!" mạnh mẽ vung roi ra, nặng nề mà đánh trên người Uông Giai Trừng.

+ Roi này đánh vào lòng người, đau nhức lại nằm trên thân thể.

+ "Phu nhân............. xin bà mở đại đức, bảo Đại tiểu thư buông tha con tôi đi, van cầu bà............. van cầu." Bị giữ chặt hai tay, Ngô Tĩnh chỉ có thể không ngừng dập đầu, làm cho đầu phát ra tiếng kêu thật mạnh, đứng ở trước mặt bà, Uông phu cao ngạo mà ngẩng đầu, mặt lạnh mà khinh thị bà.

+ ——

+ "Uông Giai Trừng, đêm qua mày thật sự rất nổi bật; lời nhiều như vậy, ánh mắt đàn ông đều nhìn vào, có phải cảm thấy mình là công chúa hay không? Có phải cảm thấy chính mình vô cùng xinh đẹp hay không?" Bàn tay Uông Giai Vi vươn ra, dùng sức mà chế trụ cằm cô" Nếu tao in lại mười vết roi trên mặt của mày, lần sau không biết mày còn dám đi Party hay không?"

+ "Không.......... không............. không cần................ . Không" Cô liều mạnh mẽ quay đầu đi, cô không thể biến dạng, không thể vì lí do gì mà biến dạng được.

+ "Tao phải làm cho mày so với Hàn Nhất Nhất còn xấu hơn, làm cho mọi người cảm thấy nhìn mày liếc mắt một cái so với ăn con giun còn ghê tởm hơn ngàn lần vạn lần." ả lộ ra một tiếng cười ác độc, nghĩ đến khuôn mặt về sau của Uông Giai Trừng, ả càng cười to không ngừng.

+ "Uông Giai Vi, nếu chị dám làm trên mặt tôi xuất hiện một vết sẹo, Hạ s thiếu ẽ không bỏ qua cho chị" Cô thật sự là muốn tìm một thứ gì đó có thể ra mặt, bảo hộ cho chính mình.

+ "Haha............. haha.......... ." Uông Giai Vi cười có chút đau bụng, giống như nghe thấy cái tốt nhất để người ta chê cười "Mày đã biến thành quái dị, mày cho là Hạ thiếu còn có thể nhìn mày, liếc mắt qua mày lấy một cái sao? Mày cho rằng Hạ Thiên Triệu người thay đàn bà như thay quần áo có thể vì mày mà báo thù không?"

+ "Chị......." Lời nói của Uông Giai Vi quả thật nhất thời châm vào điểm yếu, làm cho cô không thể phản kháng.

+ "Mày thật nghĩ đến mày là tiên nữ sao? Cho dù Hạ Thiên Triệu yêu mày đến chết, cho dù hắn báo thù cho mày, thế nhưng mày biến thành người cổ quái thể này, sao hắn còn có thể cho đại kiệu tám người khiêng mày về Hạ gia?" Uông Giai Vi một bên đắc ý mà càn rỡ cười.

+ "Mày đắc ý quá sớm, nếu mày thật sự dám hủy dung tao, tao thề cuộc sống của mày cũng không dễ chịu gì đâu, không tin, mày làm thử xem nào?" cô khẽ nhíu đôi mày liễu, tia nhìn lóe lên làm hiện một đôi tròng mắt đầy tơ máu.

+ "Uông Giai Trừng, mày dám thách ta?" Miệng của Uông Giai Vi không chút tự giác mà hướng lên trên mặt Giai Trừng nói:

+ "Không phải không sợ sao? Hôm mày hủy dung tao, ngày sau tao nhất định sẽ tìm cơ hội hủy mày, mày đối xử tao thế nào, tao cũng dùng cách đó đối mày!" Giờ phút này, cô không cần phải sợ....... trái lại cô cũng biết rõ, nếu cô cầu xin Uông Giai Vi, chỉ là chính mình bị chết nhanh hơn, nếu cũng là kết quả như vậy, chẳng bằng cứ cố gắng cho tới lúc chết còn hơn.

+ Quả nhiên, tay nắm roi của Uông Giai Vi chậm rãi thu về, mà tựa như mang theo một loại ánh mắt khác nhìn Uông Giai Trừng.

Đang trong lúc hỗn loạn, Uông Vạn Thiên đi đến.

+ "Các người đang làm gì ở đây? Muốn tạo phản phải không?" Uông Vạn Thiên mang theo một bụng tức đi vào nhà, nhìn thấy trước mắt một cảnh này, ông càng thêm đau đầu không thôi, một bụng đầy hỏa không nơi phát tiết.

+ "Ba ba, ba trở về thật đúng lúc, chúng nó vô lễ với mẹ con con, khi dễ con, chẳng lẽ con và mẹ không nên giáo huấn hai người này một chút sao?" Uông Giai Vi thần tình ủy khuất.

+ "Lão gia, không phải như thế!" Ngô Tĩnh như là tìm được cây cứu mạng, nhanh chóng lớn tiếng mà nói, thu hút sự chú ý của lão gia.

+ Nhìn thấy một đầu toàn máu của Ngô Tĩnh, Uông Vạn Thiên sợ tới mức thất kinh: "Ai? Sao lại biến thành bộ dạng thảm hại tới mức này; có phải là chán sống hay không?"

+ Ngô Tĩnh yên lặng nghe, sau trợn to mắt mà nhìn, không dán tin tưởng những lời Uông Vạn Thiên trong miệng nói ra. Ông không biết bà? Không biết bà? Từng với bà đối xử tốt đẹp một thời, từng có một thời đem bà đặt trong lòng bàn tay, mỗi ngày đều khen bà là tiên nữ trên trời; thế mà hiện tại, ông ta cư nhiên không biết bà là ai.......... .

+ Uông phu nhân ở một bên lộ ra lơ đãng mà cười:" Lão gia, đây là em Tĩnh a"

+ Bà ta tao nhã, quý phái đoan trang giờ phút này đem so sánh với Ngô Tĩnh thật đúng là một trời một vực.

+ Uông Vạn Thiên quả thực không thể tin được, mở to mắt nhìn: "Người này lý nào đích thực là Ngô Tĩnh? Là vợ hai của ta?"

+ Ông trợn tròn mắt, quả thực không thể tin được người đàn bà ngày xưa đã biến thành bộ dạng này, hoàn toàn không có phong vận năm đó.

+ "Lão gia không cần kinh ngạc, người có thời gian dài không thấy Tĩnh muội, cho nên ngay cả Tĩnh muội bộ dạng gì đều sớm đã quên, bất quá không nhớ rõ quan hệ, tôi sẽ giúp lão gia nhớ rõ, cũng sẽ giúp lão gia quản lý chuyện trong nhà". Bà ta lấy tư cách một nữ chủ nhân mà khoan dung đứng cạnh Uông Thiên Vạn.

+ "Các người muốn giáo huấn gì thì làm đi, thật không biết chính mình bị làm sao mà cư nhiên cưới cái thứ như này mang về"

+ "Nếu Tĩnh muội đã không thể làm cho lão gia được vui, lại luôn phạm sai lầm, ta liền coi như người hầu đi" Tuy rằng Ngô Tĩnh ở Uông gia căn bản không được tính là phu nhân, nhưng có thể tìm được cơ hội thích hợp mà đem địa vị của bà ta trở thành người hầu thì cơ bản trong lòng cũng hân hoan ít nhiều.

+ Đàn bà thông minh lại có tâm cơ, một khi đã muốn đối phó một người, nhất định làm cho người đó sống không bằng chết. Bà từng bước, từng bước đem Ngô Tĩnh bức cho tới tận ngày hôm nay.

+ Bà không giống những người phụ nữ khác, chính là chậm rãi mà châm ngòi cho quan hệ của hai người kia, lại tự thân lợi dụng quyền lực cùng bối cảnh gia tộc, làm cho Uông Vạn Thiên theo chủ ý của mình mà từ thích đến chán ghét và phản cảm với Ngô Tĩnh.......... . Làm cho mẹ con Ngô Tĩnh từng bước trở thành người hầu cũng không bằng.

+ "Tốt! Bà làm chủ đi. Nhìn thấy người này ta đều cảm thấy rất phiền!" Ông ta ấn ấn cái trán một lúc, chuẩn bị quay về phòng ngủ nghỉ ngơi.

+ "Không thể, kiên quyết không thể!" Uông Giai Trừng vừa nghe đến việc mẹ bị biến thành người hầu, cô lớn tiếng mà đứng lên chống cự.

+ Uông Vạn Thiên không kiên nhẫn nhìn sang: "Mày gào cái gì, cả mày cũng nên biến thành người hầu đi!"

+ "Ba ba, người thực không thể như vậy được!"

+ "Uông Giai Trừng, mày có thấy phiền hay không?" Đối với đứa con gái này, không biết vì cái gì, hắn cho tới bây giờ đều không có một chút cảm tình nào.

+ "Con sắp gả gả cho Hạ Thiên Triệu, chẳng lẽ ba không nghĩ đến việc Hạ gia làm thông gia với Uông gia sao?" Uông Giai Trừng lớn tiếng mà nói, cô tuyệt đối không thể làm cho mẹ mình trở thành một hạ nhân, cô phải thay đổi hết thảy, phải thay đổi, phải nhất định là cho Uông Vạn Thiên không xuống tay, làm cho Uông Vạn Thiên coi trọng đứa con gái là cô, cô có thể theo thời mà bước vào Hạ gia, thậm chí có thể một lần nữa thay đổi địa vị của chính mình ở Uông gia, cũng làm cho không ai dám động đến mình nữa.

+ "Cái gì?" Uông Vạn Thiên nghĩ đến chính mình nghe lầm, lại một lần nữa muốn nhận thức lại vấn đề mà hỏi lại: "Mày vừa mới nói cái gì?"

+ "Ba ba, đừng nghe nó nói bậy, nó đang lừa gạt ba, nó chính là không muốn chịu phạt!" Uông Giai Vi ngược lại khẩn trương đứng lên, ả cũng không hy vọng ba mình để mắt tới con người đáng ghét kia, càng không hi vọng nó có một ngày nào đó gia nhập Hạ gia trở thành bà lớn; Hạ gia chỉ có thể có cô đến đó, sao có thể đến phiên Uông Giai Trừng thân phận hèn hạ kia.

+ "Baba, con sắp gả cho Hạ Thiên Triệu, Hạ phu nhân chính thức nói ra điều đó, hai tháng nữa sẽ tổ chức hôn lễ cho con cùng Hạ Thiên Triệu, nếu người không tin, con có thể hẹn Hạ phu nhân cùng người gặp mặt." Giai Trừng bắt ngay lấy cơ hội, lớn tiếng mà nói, cô phải chứng minh, cô muốn cho mọi người biết, cô- Uông Giai Trừng chính là người của Hạ gia, ai cũng không thể có tư cách khi dễ cô, chờ có một ngày, cô sẽ làm những người từng khi dễ cô biết được kết cục của việc này là gì.

+ "Con gái, con xác định là không có gạt ta?" Ngữ khí của Uông Vạn Thiên rất nhanh trở nên ôn hòa, trên mặt khoa trương che kín vẻ tươi cười, vẻ mặt dữ tợn ở trên mặt làm người ta cảm thấy ghê tởm.

+ Đến gần bên người Uông Giai Trừng, ông ta mới phát hiện bộ dạng đứa con gái này rất giống thời trẻ của Ngô Tĩnh, thậm chí so với Ngô Tĩnh còn nhiều điểm hấp dẫn hơn, ông ta giống như phát hiện một đại lục mới.

+ "Nhanh nhanh buông nhị tiểu thư ra, hạ nhân các ngươi không biết tốt xấu, nhanh buông tay ra!" Cùng với hành động, thái độ của Uông Vạn Thiên thay đổi một trăm tám mươi độ.

+ "vâng, lão gia!". Nhóm người hầu nghe được lệnh, một đám vội vàng thả tay ra, sợ tới mức lui ra một bên.

+ Đột nhiên tình thế chuyển biến, làm cho mẹ con Uông Giai Vi trở tay không kịp.

+ "Ba ba, nó căn bản là nói bậy, nó chính là được Hạ gia biết chút mà thôi, đừng để bị nó lừa." vẻ mặt Uông Giai Vi không cam lòng, nếu làm như vậy, dĩ nhiên sẽ làm tiện nhân thoát thân dễ dàng, hơn nữa Uông Vạn Thiên đối với nó sẽ có vài phần nể mặt, đây là chuyện mà có nằm mơ ả cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra.

+ "Được rồi, Giai Vi, con đừng làm phiền!" Uông Vạn Thiên không kiên nhẫn mà nói Uông Giai Vi, giờ phút này, ông chỉ muốn biết việc Uông Giai Trừng được gả cho Hạ gia có phải là thật hay không. Nếu sự thật là như vậy, ông cùng Hạ gia chính là thông gia, về sau trong thành phố F còn có người nhìn thấy Vạn Thiên ông mà không tôn trọng sao? Về sau còn có thể buôn bán nhiều loại hàng hóa to nhỏ không phải sao?

+ "Giai Trừng a, mau nói cho ba ba, hết thảy có phải là thật hay không, cũng hẹn Hạ phu nhân cùng ta gặp mặt bàn chuyện hẹn ước a". Ông ta bày biện ra khuôn mặt lấy lòng, thậm chí còn quên mất vừa mới nãy còn đang chán ghét đứa con gái này.

+ "Baba, người yên tâm, cùng lắm là tới cuối tuần sau, đến lúc đó người cùng mẹ và con, 3 người chúng ta tới Hạ gia" Uông Giai Trừng cam đoan; "nhưng mà baba, con có một yêu cầu!"

+ "Con gái bảo bối, có gì cứ nói, cái gì baba đều đáp ứng cho con!" Nếu thực là có cửa nối quan hệ với Hạ gia kia, thì Uông Giai Trừng chính là công thần lớn nhất, về sau phía Hạ gia có gì đều phải dựa vào sức của cô, bởi vậy nên muốn nghĩ không muốn thay đổi thái độ cũng không được.

+ "Con muốn người chứng minh, mẹ con chính là nhị phu nhân Uông gia, hơn nữa mọi người cũng không có quyền sai bảo mẹ làm việc, nhất là đại phu nhâm hơn nữa mẹ con con cũng phải có người hầu riêng, cũng phải có sinh hoạt phí hàng tháng, con và mẹ như vậy mới đi ra ngoài, mới không làm mất mặt Uông gia, con biết ba cũng đâu hi vọng Hạ gia khinh thường nhà chúng ta." Uông Giai Trừng bắt đầu đã cơ bản không cho phép người đối thoại kháng cự, từ khoảnh khắc này về sau, cô phải tạo địa vị cho chính mình, không có địa vị thì nhất định sẽ không có tôn nghiêm.

+ "Đương nhiên, đương nhiên, mọi điều đó đều là việc nên làm, baba sẽ cho người hầu xuống, đợi lát nữa liền cho 2 người ở phòng riêng, cả quần áo với đồ trang sức nữa." Uông Vạn Thiên đứng ở trong đại sảnh, lớn tiếng mà nói: "Mạn Linh, về sau cái gì đều phân phó cho bọn hạ nhân làm, bà cùng Ngô Tĩnh vốn chính là chị em tốt, về sau nên giữ vững hòa khí, đừng tạo nên bất đồng nữa!"

+ "Baba, người như thế nào có thể như vậy được?" Uông Giai Vi quả thực không thể tin được, hết thảy thế nào lại thay đổi nhanh như vậy. Hai người kia dựa vào cái gì mà biến hóa nhanh chóng trở thành Nhị đương gia, đem cô cùng mẹ thành ra cái gì?

+ "Giai Vi, trở về nên nghỉ ngơi cho tốt, đợi chút nữa còn đi luyện đàn!" Tạ Mạn Linh tức giận ngắt lời cô, bà trong lòng có đầy lửa giận nhưng mà bà sẽ không làm trò trước mặt Uông Vạn Thiên, bởi vậy chỉ có thể miễn cưỡng tươi cười mà nói: "Được, lão gia!"

+ Uông Giai Trừng đỡ mẹ, nhìn thấy hết thảy, trong mắt tỏa ra hào quang, giống như nghênh đón ánh mặt trời buổi sớm, thật sự là vui sướng; mà trận chiến này, người thắng là cô.

+ Mười tám năm đến đây, giờ là lần đầu tiên cô thắng được địa vị, mà hiện tại việc cô cần làm chính là củng cố địa vị, cô tin tưởng, cô có thể làm được, chẳng sợ hy sinh hết thảy, cô không thể mất đi thứ này.

+ —-

+ Đúng lúc này, ánh nắng xuyên qua tán lá cây, yên lặng mà chiếu tới cửa sổ sát đất trong biệt thự của Hạ Thiên Triệu, thông qua thủy tinh phản xạ đến người Hàn Nhất Nhất cùng Tiểu Bạch.

+ "Tiểu Bạch, mày nói tao nên làm cái gì bây giờ?"

+ "Tao có nên đi tìm anh ấy hay không? Anh ấy thực sự còn sống chứ!"

+ "Anh ấy nhất định là còn sống, nhất định phải còn sống!"

+ Hàn Nhất Nhất ôm Tiểu Bạch ngồi ở sô pha, Hạ Thiên Triệu khiến cho cô không thể tiếp xúc ai, mặc dù hắn nói tất cả chỉ là hư ảo, cô thà ngu dốt giống đồ ngốc vẫn nguyện tin tưởng, Lãnh Nghiêm tuyệt đối không sợ chết, cô tuyệt không oán hận việc Lãnh Nghiêm lựa chọn.

+ Ngược lại, Lãnh Nghiêm đêm qua đích thổ lội cùng ôm lấy làm cho cô có phản kháng cùng tư tưởng chống lại; nếu anh ấy thật sự tài giỏi, có thể khống chế hết thảy, thì cô có thể liều lĩnh mà đi cùng với anh.

+ Tiểu Bạch lại nhảy xuống sô pha, chạy đi ra ngoài

+ "Tiểu Bạch, mày đi đâu? Từ từ tao............. ." Hàn Nhất Nhất cũng chạy theo xuống sô pha, đuổi theo Tiểu Bạch chạy ra đi.

+ Tiểu Bạch có thể là ở nhà có chút buồn chán, một đường chạy đi, Hàn Nhất Nhất chỉ có thể ở phía sau đi theo, đi ra phòng khách, rồi từ phòng khách lại chạy tới ban công, sau đó là đi ra phía đường thông biệt thự với bên ngoài.

+ "Tiểu bạch, trở về............" Hàn Nhất Nhất ở phía sau kêu, Tiểu Bạch lại như trước chạy, cô cũng chỉ có thể đuổi theo.

+ A Thất thấy hết thảy, đã ở mặt sau đuổi theo Hàn Nhất Nhất: "Hàn tiểu thư, cô không thể đi ra ngoài, thiếu gia đã có mệnh lệnh, cô chỉ có thể ở trong biệt thự"

+ Đột nhiên, một hồi còi vang lên những thanh âm chói tai, một chiếc Bentley nhằm chính hướng biệt thự mà đi vào.

+ "Tiểu Bạch, cẩn thận.......... ." Hàn Nhất Nhất sợ tới mức há to miệng, lớn tiếng mà kêu lên sợ hãi

+ Phía trước chiếc ô tô tựa hồ cảm giác được khác thường, mạnh mẽ phanh trụ lại. Tiểu Bạch đứng ở phía dưới ô tô, vẫn không nhúc nhích.

Hàn Nhất Nhất buông tay che miệng ra, nhanh chóng chạy đến bên cạnh ô tô, thấy biểu tình của Tiểu Bạch, đau lòng mà ôm lấy nó.

+ "Tiểu Bạch! Không phải sợ! Không phải sợ!"

+ Từ trên chiếc xe Bentley đi xuống là một vị người đàn ông hơi lớn tuổi, da ông ta do được chú ý chăm sóc mà bóng lóang, ánh mắt Hàn Nhất Nhất vừa lúc đối mặt với đôi giày da của ông.

+ Cô híp mắt lại suy nghĩ, theo giày da mà ánh mắt chậm rãi hướng lên phía trên, vết sẹo hẹp dài của cô đối mặt với người đàn ông kia, ông có một đôi mắt sắc bén mà ôn hòa, đây là ấn tượng đầu tiên mà Hàn Nhất Nhất có về ông

+ Ông ta nhìn vết sẹo khó coi kia của cô, còn hướng cô khẽ mỉm cười một cái thật lịch sự, Hàn Nhất Nhất nhanh chóng ghi nhớ khuôn mặt này, ôm Tiểu Bạch rất nhanh mà trở về.

+ Người đàn ông liền đuổi theo từng bước, lại bị A Thấtngăn trở.

+ "Trương thúc, ngài như thế nào lại đến đây?"

+ "Ta đến thông báo với cậu một tiếng, nếu Hạ thiếu gia đã trở lại, nhớ báo cho cậu ấy quay về Hạ gia đi, phu nhân cùng lão gia đều muốn gặp cậu ấy." tầm mắt lão Trương không dời khỏi thân ảnh Hàn Nhất Nhất đã rời đi.

+ "Ánh mắt của cô ta rất giống ánh mắt của ai đó? Còn bóng dáng của cô ta, mình nhớ là đã từng gặp qua!" Trong lòng ông dấy lên nghi vấn mà tự hỏi chính mình.

+ "Hạ thiếu gia gần đây tính tình không tốt lắm. Bất quá tôi cũng sẽ cố gắng nói với ngài ấy tới cùng!" A Thất cung kính mà hồi đáp.

+ "Cô gái vừa nãy có phải chính là người mà Hạ thiếu mang về từ sòng bạc?" Lão Trương tùy ý hỏi han.

+ "Đúng vậy, có phải thấy là rất bất ngờ không? Bộ dạng xấu như vậy mà Hạ thiếu gia còn đưa cô ta về đây!"

+ Lão Trương cười cười, vỗ bả vai A Thất: "Tiểu tử nhà ngươi, xem người không thể chỉ xem vẻ bề ngoài."

+ "Tôi đương nhiên biết, kỳ thật tôi cảm thấy Hàn tiểu thư tốt lắm, tôi cũng không cảm thấy cô ấy xấu, nếu Hàn tiểu thư cùng Hạ thiếu kết hôn thì tôi thật sự cảm thấy vui vẻ." Trong mắt hắn hai đồng tử lộ ra đầy thành thực, giống như cuộc sống đều đơn thuần tốt đẹp như truyện cổ tích.

+ Lão Trương chỉ cười rồi lắc lắc đầu, không nói gì nữa mà lái xe rời đi.

+ ——

+.. Uông Giai Vi mang một bụng tức giận đi luyện đàn, luyện đến một nửa mà tâm tình tiếp tục đi xuống, chỉ cần tưởng tượng đến Uông Giai Trừng kia vì giành thắng lợi mà đắc ý lên mặt, ả liền hận không thể lấy dao mà đâm nó, làm cho nó cả đời này đều không cười nổi, không đứng dậy nổi.

+ "Uông Giai Trừng, tao với mày ai vào Hạ gia còn chưa định, tao nhất định sẽ đi trước mày một bước, chỉ cần tao vào Hạ gia trước, mày mơ tưởng được cưới xin đi vào." Mặt của ả vặn vẹo vì đố kị đã có chút biến hình, phần đẫy đà trước ngực vì tức giận mãnh liệt mà phập phồng không ngừng.

+ Ả lấy di động ra gọi điện thoại, bên kia lại không có người nghe máy.

+ "Làm cái gì? Rõ ràng không thèm tiếp điện thoại của mình?" Uông Giai Vi nhìn di động bực tức mắng mỏ, nguyên bản tâm tình không tốt mà lại càng thêm nóng nảy.

+ Lại gọi điện thoại lại một lần nữa: "Hạ Thiên Cơ, anh là đồ chết tiệt, tiếp điện thoại đi? Làm gì lại không tiếp điện thoại của tôi!"

+ Nhưng giờ phút này, Hạ Thiên Cơ nào có tâm tình đi tiếp điện thoại của Uông Giai Vi, chính là đang ôm mỹ nhân đến mất hồn.

+ "Thiên Cơ, có phải điện thoại của anh reo?" Trong lòng Hạ Thiên Cơ là một mĩ nhân người lai đang nũng nịu kéo dài âm thanh, tay ở trước ngực hắn mà qua lại dạo chơi.

+ "Anh có phải tiếp nó không?" Cô mở to một đôi mắt mị hoặc, chu môi đỏ mọng.

+ Hạ Thiên Cơ nhìn thoáng qua điện thoại báo hiệu, đem điện thoại di động mà thoải mái ném qua một bên: "Điện thoại của ai gọi cũng không quan trọng bằng Sweet heart trong lòng anh!"

+ Hắn dùng lực hướng tới miệng cô ta đang hơi nhếch lên mà hút đi, thuận thế đem cô ta áp đảo ở dưới thân mình.

+ "Anh......... cái người xấu xa này...."

+ "Anh hư hỏng sao? Anh có em sao lại không hư hỏng được?"

+ Tay cô ta không có chút ngượng ngùng nào mà ở trên thân thể của hắn vẽ từng vòng tròn, cách quần của hắn mà nhẹ nhàng nắm lấy bộ phận đang trướng đại kia.

+ "Nơi này, có xấu xa không?" Cô ta khẽ cười mà phun ra nơi đầu lưỡi.

+ Miệng của hắn dần dần đi xuống dưới, bàn tay lại dùng sức mà chà sát ở trước ngực cô ta.

+ "Đừng.......... Nhẹ thôi......... Sắp nát rồi.......... ." Cô ta chu cái miệng nhỏ nhắn, lấy tay nhẹ nhàng mà cầm lấy quần áo của hắn.

+ "Anh muốn làm cho nó vỡ vụn.......... . cắn nó.... ." Bàn tay to lớn của hắn vung lên, quần áo truyền đến âm thanh bị xé rách.

+ "Ôi, không............. Quần áo Prada mới của em!" Dưới thân, nữ nhân đột nhiên trợn to mắt, lộ ra vẻ hờn giận; đồ lót chính là nhãn hiệu parda cô mới mua, cứ như vậy mà bị Hạ Thiên Cơ xé rách, cô có thể không đau lòng sao?

+ "Hầu hạ anh cho tốt, cho em mua mười bộ Prada!" Hạ Thiên Cơ hơi nhíu mày một chút, vung tiền như rác mà nói.

+ "A............... Rất hào phóng.......... Em yêu anh quá!", cô ta vừa mới có biểu cảm mất mát, giờ đây tâm tình vui sướng không thôi, xoay người lại, nằm lên trên Hạ Thiên Cơ.

+ Tay cô ta rất nhanh mà cởi quần áo trên người hắn, trong lúc cởi bỏ y phục đồng thời vươn ra đầu lưỡi, một đường đi xuống.

+ "Ân.........." Hạ Thiên Cơ thả lỏng mà nằm ở phía dưới, mặc cho cô ta dùng sức toàn thân lấy lòng hắn.

+ Cô ta nghe được sự hưởng thụ của hắn liền đứng lên, tay nhỏ bé mà thuần thục cởi bỏ quần áo của hắn, nhìn cái vật nam tính đã sớm ngạo nghễ dựng thẳng kia, cô tanâng mắt quyến rũ cười.

+ Một bàn tay linh hoạt mà nhẹ nhàng vuốt từ dưới lên trên.

+ Thân thể Hạ Thiên Cơ bỗng chốc hơi run rẩy, xem ra, điểm kích thích của hắn vẫn là nơi này.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-124)