← Ch.2057 | Ch.2059 → |
Chương 2626
Vì thế hai người cùng té xuống mặt đất.
Tô Lam nằm trên cỏ, thấy một cái đầu đen đang nãm sấp trên vai mình thì đột nhiên hốt hoảng.
"Cậu Quan, cậu Quan, anh làm sao vậy?"
Không trả lời lại Chắc hẳn Quan Triều Viễn chỉ bị ngất đi thôi.
Sau khi ý thức được việc này, Tô Lam sợ đến mức hồn phi phách tán, hồn vía lên mây.
"Bảo mẫu, bảo mẫu, kêu bác sĩ Tân đến đây"
Cô gọi lớn, vội vàng đến mức hốc mắt đỏ hẳn lên.
Tân Tấn Tài bị bảo mẫu lôi đến trước cửa, vừa vào thì thấy Quan Triều Viễn ngất xỉu như vậy xém chút nữa là bị dọa đến yếu tim.
Ba người luống xuống tay chân nâng người vào phòng khách. Tân Tấn Tài kiểm tra qua, thở một hơi nhẹ nhõm: "Miệng vết thương không bị hở ra, lúc nãy chắc do nói chuyện quá nhiều quá nên lúc đứng dậy cảm thấy choáng váng"
Anh ta quay đầu, cẩn thận dặn dò Tô Lam: "Chị dâu, ngày mai tôi sẽ gọi hai người giỏi nhất đến đây giúp. Mấy ngày này, chị nhất định phải trông coi anh ấy, cố gắng đừng để anh ấy đứng dậy, phải bảo anh ấy nghỉ ngơi cho tốt"
Tô Lam vội vàng gật đầu, hoảng hốt không ngừng: "Được, tôi biết rồi."
Bởi vì "Đại Đường vô song" vẫn còn đang trong gian đoạn chuẩn bị quay phim cho nên Tô Lam mới bớt thời giờ gọi một cuộc điện thoại xin nghỉ.
"Phương Trí Thành, tôi còn phải ở lại ba ngày nữa"
Phương Trí Thành biết chuyện cô bị bắt cóc, có chút lo lắng hỏi: *Có bị thương không, có ổn không? Có cần bọn tôi đi thăm không?"
Tô Lam thật sự cảm động: "Không phải, là cậu Quan, anh ấy mới bị bệnh, cũng rất nghiêm trọng, mấy ngày này tôi phải chăm sóc anh ấy"
Vừa nghe nói ông chủ bị bệnh, sắc mặt Phương Trí Thành thay đổi: "Không sao, không sao, cô cứ ngơi, khi nào ông chủ hết bệnh rồi làm, vấn đề bên này cứ giao cho tôi là được"
"Được"
Sau khi cúp máy, Tô Lam thở một hơi nhẹ nhõm.
Bởi vì tác dụng của thuốc tê đặc biệt kia sẽ để lại di chứng, nên thời gian này Quan Triều Viễn thường sẽ phát sốt.
Hơn nữa, toàn thân yếu ớt, vết thương sẽ rất đau.
Tuy nhiên, chuyện này đối với ông chủ Quan nhà chúng ta mà nói thì chả là gì Chỉ là nhìn thấy sự chậm chạp không có lực của tay trái, vẻ mặt anh có chút lạnh lùng.
Ba ngày sau, tình trạng Quan Triều Viễn chuyển biến tốt hơn một chút, thân thể đã hồi phục được một ít.
Tân Tấn Tài cuối cũng đồng ý cho anh xuống giường.
"Cậu Quan, anh có cần đi ra ngoài một chút không?
Tô Lam đẩy xe lăn ra Khuôn mặt đẹp trai Quan Triều Viễn lập tức tối lại như đáy nồi: "Tôi không bị liệt nên không cần thứ đó."
Tô Lam cứng họng.
Người này!
Bị bệnh thì ngồi xe lăn là chuyện bình thường, làm gì phải bác bỏ như vậy?
← Ch. 2057 | Ch. 2059 → |