← Ch.2006 | Ch.2008 → |
Chương 2574
Tô Lam thở dài một tiếng: "Thôi, đừng bàn về chuyện này nữa, chúng ta đi tìm một tiệm bánh ngọt ăn gì đi"
Lâm Thúy Vân bất đắc dĩ gật đầu: "Vậy được rồi"
Hai người cùng đi đén tiệm bánh ngọt trong quảng trường, nhưng các cô lại không biết rằng...
Ở phía sau, cách bọn họ không xa có một bóng đen đi theo sau các cô.
Để khiến Tô Lam thấy vui vẻ hơn, Lâm Thúy Vân vừa đưa cô đi dạo phố vừa điên cuồng mua sắm quần áo, sau đó còn chạy đến công viên chơi trò chơi điện tử.
Một ngày chớp mắt đã trôi qua.
Nhìn bầu trời dần dần bị màn đêm che phủ, Lâm Thúy Vân nhíu mày: "Tô Lam à, hay là để tớ đưa cậu về nhà nhé?"
Tô Lam mỉm cười lắc đầu: "Không sao đâu, tớ tự gọi xe đến nhà trẻ đón bọn nhỏ về là được rồi"
"Thật sự không cần tớ đưa đi sao?"
"Thật sự không cần, cô chủ lớn của tôi ơi, cậu yên tâm đi, một người lớn như tớ thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ?"
Nhìn thấy tâm trạng của Tô Lam dường như tốt hơn một chút, lúc này Lâm Thúy Vân mới yên tâm lên xe rời đi.
Tô Lam xách mấy túi đồ bắt taxi, chuẩn bị đến nhà trẻ đón hai đứa nhóc trở về biệt thự.
Biệt thự trên núi Ngự Cảnh là chỗ ở duy nhất của Quan Triều Viễn, nếu anh trở về thì anh sẽ về đó đầu tiên Dọc trên đường đi, Tô Lam đều nắm chặt điện thoại trong tay.
Trên màn hình là số điện thoại của Quan Triều Viễn.
Cô hơi lo lắng, băn khoăn không biết có nên gọi hay không.
Đương lúc cô đang do dự, ngón tay cô lại vô tình chạm vào màn hình điện thoại, cuộc gọi đã được truyền đi.
"Không ổn rt Trái tim Tô Lam đập loạn nhịp, ngay khi cô đang hoảng hốt định dập máy thì nghe thấy một giọng nói lạnh lùng từ đầu bên kia truyền đến: "Số điện thoại này đang bận hoặc không nhấc máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau"
Tô Lam cúi đầu, tự an ủi chính mình: €ó lẽ là vì anh đang ở nước ngoài nên tín hiệu không được tốt lắm. Là do tín hiệu điện thoại không tốt nên anh mới không liên lạc cho mình thôi.
Sau khi tự an ủi mình một phen, Tô Lam cảm thấy sự buồn bực trong lòng mình giảm hơn phân nửa.
Đi đến nhà trẻ đón bọn nhỏ xong, Tô Lam tự mình đi siêu thị, chuẩn bị làm một ít đồ ăn cho hai đứa nhỏ.
Đến khi cô mua đủ đồ xong thì cũng đã một tiếng đồng hồ trôi qua rồi.
Ngay khi cô đến trước cổng biệt thự, nhìn xa xa liền thấy một bóng đen đang đứng trong góc khuất.
Chẳng lẽ Quan Triều Viễn đã trở về sao?
Ánh mắt Tô Lam sáng lên, nhanh chân chạy đến đó: "Triều Viễn, là anh sao?"
"Ha ha"
Người đàn ông đứng trong góc khuất kia nhếch mép cười chế nhạo, một vòng khói hiện lên trong đêm tối.
Không đúng!
Không phải Quan Triều Viễn!
Quan Triều Viễn không hút thuốc lá.
Lòng phòng bị của Tô Lam bỗng chốc dâng cao.
← Ch. 2006 | Ch. 2008 → |