← Ch.1324 | Ch.1326 → |
Chương 1496
Vào ngày diễn ra hoạt động, Lâm Thanh Phượng đã ra ngoài chơi bài với một vài bà chủ rồi, sau đó Tô Nhược Vân cũng ra ngoài luôn.
Trong thời gian mang thai, Lâm Thanh Phượng không cho Tô Nhược Vân trang điểm, Tô Nhược Vân lúc nào cũng luôn để mặt mộc, làn da ngày càng xấu đi, cô ta không thể không đánh kem nền, trang điểm nhẹ.
Vì an toàn, cô ta cũng mang theo lá bùa hộ mệnh của mình, thực ra cô ta luôn mang lá bùa này trên người, không muốn để xa người.
Trước đó Tô Nhược Vân đã tra cứu nhãn hiệu này trên mạng rồi, nhãn hiệu Mộng Thời Đại này không có sức ảnh hưởng gì, nhưng khi đến hiện trường thì thấy có rất nhiều người.
Điều này thực sự nằm ngoài dự đoán.
Nhưng, hội trường được bố trí rất tốt, khán đài và phương tiện truyền thông cách khá xa khu vực công cộng.
Người dẫn chương trình là một cô gái rất trẻ, "Cô Tô, đây là danh sách câu hỏi lát nữa sẽ hỏi trong buổi phỏng vấn, cô xem đi."
"Được."
"Cô cần nhớ thật kỹ nội dung liên quan đến nhãn hiệu cần cô trả lời, đến lúc đó đừng quên lời là được."
"Không vấn đề gì." Tô Nhược Vân vừa nhìn vào câu hỏi trên tờ giấy vừa nói, bản thân cô ta cũng nhìn thấy rồi, mở đầu buổi phỏng vấn là tin tức liên quan đến cô ta gần đây.
"Mở đầu chúng ta sẽ dùng tin tức của cô để vào đề, đến lúc đó cô có thể nói thoải mái, còn vấn đề gì nữa không?"
"Không có vấn đề gì cả."
"Vậy cô xem trước đi, lát nữa khi sự kiện bắt đầu tôi sẽ gọi cô." Người dẫn chương trình nói xong liền rời đi, Tô Nhược Vân ngồi trong góc bắt đầu học thuộc nội dung về nhãn hiệu.
Không lâu sau có người gọi cô ta, buổi phỏng vấn bắt đầu rồi.
"Người chúng tôi mời hôm nay là cô Tô Nhược Vân vừa được thăng chức lên thành Hot Mom, mọi người hãy vỗ tay hoan nghênh!"
Ngay khi Tô Nhược Vân bước ra, khán đài nổ một tràng pháo tay, cô ta chào mọi người bằng một nụ cười vô cùng thân thiện.
"Cô Tô, chúng tôi biết rằng cô đã lâu không xuất hiện rồi, cũng biết rằng cô đang mang thai và có rất nhiều chuyện đã xảy ra với cô, hơn nữa khoảng thời gian trước bố cô đã phải ngồi tù, cô có thể chia sẻ với chúng tôi không?"
Tô Nhược Vân lập tức rặn ra hai giọt nước mắt.
Dù rời khỏi làng giải trí đã được một thời gian nhưng diễn xuất của Tô Nhược Vân vẫn còn.
"Là con gái, đương nhiên tôi thực sự rất buồn vì bố tôi phải ngồi tù mà không giúp được gì nhiều... Sức khỏe của bố tôi không tốt, cũng không biết liệu ông ấy có thể chịu đựng được cuộc sống trong tù hay không..."
Tô Nhược Vân nói rồi liền bật khóc.
Các khán giả dưới khán đài cũng rất xúc động, người dẫn chương trình thậm chí còn đưa khăn giấy cho Tô Nhược Vân.
"Xin lỗi, khiến mọi người chê cười rồi, tôi không nên lôi chuyện trong nhà lên sân khấu."
"Không sao đâu, cô Tô, hình như chúng tôi nghe nói chuyện này có liên quan đến chị gái Tô Lam của cô, nhân cơ hội này, có ấm ức gì cô có thể nói ra."
"Thật ra tôi không muốn nói nhiều ở đây, ở đây tôi chỉ muốn nói với chị tôi một câu, không cần biết người thân làm gì sai, mọi người suy cho cùng đều là người một nhà. Bố đã lớn tuổi rồi, ông ấy thật sự không thể chịu đựng được những chuyện này, nếu như chị có thể bớt giận thì em đồng ý gánh vác tất cả thay người thân."
Chương 1497
Tô Nhược Vân vừa nói vừa rơi nước mắt.
Không thể không thừa nhận rằng lời nói của Tô Nhược Vân rất cao thâm, cô ta không hề chỉ trích Tô Lam, cũng không trực tiếp trả lời chuyện này đều do Tô Lam làm.
Nhưng lại ngầm thừa nhận rằng chuyện này là do cô làm, Tô Nhược Vân đang cầu xin Tô Lam buông tha cho bố của họ.
"Cô Tô, tôi tin trong lòng mọi người đều có công lý, một số người làm chuyện xấu ắt sẽ có ông trời trừng phạt, cô thấy tôi nói có đúng không?"
Mặt của Tô Nhược Vân hiện lên vẻ gượng gạo, "Đúng vậy."
"Đúng như câu nói, không làm việc trái với lương tâm thì không sợ ma gõ cửa, một số người làm chuyện trái với lương tâm chắc chắn sẽ không được yên ổn."
Tô Nhược Vân nhếch khóe miệng gượng cười.
"Được rồi, người dẫn chương trình, đừng vì chuyện của nhà chúng tôi mà ảnh hưởng đến hoạt động hôm nay, như vậy tôi sẽ cảm thấy rất có lỗi." Tô Nhược Vân trực tiếp đổi chủ đề.
"Được, vậy chúng ta hãy bắt đầu hoạt động hôm nay đi, cô Tô, chúng tôi đều biết rằng bây giờ cô đang dưỡng thai, đã năm tháng rồi đúng không?"
"Đúng vậy, đã năm tháng rồi." Tô Nhược Vân vừa nói vừa sờ bụng.
"Vậy thì tại sao cô lại muốn tham gia hoạt động của chúng tôi?"
"Vốn dĩ tôi không muốn tham gia những sự kiện như vậy, lúc trước tôi cũng từng nói sẽ tạm rời khỏi làng giải trí ở nhà dưỡng thai, nhưng tôi thấy sản phẩm ở đây thật sự quá tốt nên tôi rất nóng lòng giới thiệu nó cho tất cả mọi người. Giới thiệu cho những bà mẹ tương lai như tôi."
Tô Nhược Vân bước vào trạng thái làm việc, lập tức nở một nụ cười hạnh phúc.
"Ồ, hóa ra là là như vậy à, cô thấy hội trường của chúng ta cũng có rất nhiều bà mẹ tương lai như cô." Vừa nói, người dẫn chương trình chỉ tay về phía khán giả.
"Đúng vậy, tôi cũng thấy rồi." Tô Nhược Vân nhìn về phía khán đài.
Đột nhiên một khuôn mặt vụt qua.
Lục Uy Nhiên!
Tô Nhược Vân giật mình sợ hãi, đợi khi cô ta nhìn lại lần nữa thì phát hiện lại không thấy đâu cả.
"Cô Tô, tôi nghe nói cô vẫn luôn sử dụng sản phẩm của chúng tôi đúng không?"
Tô Nhược Vân tìm kỹ chỗ khán đài, vừa rồi có phải là Lục Uy Nhiên không?
"Cô Tô, cô Tô!" Người dẫn chương trình gọi mấy lần liền Tô Nhược Vân mới hoàn hồn.
"A, tôi đây."
Tôi nghe nói cô luôn sử dụng sản phẩm của chúng tôi đúng không?"
"Ồ, đúng vậy, đúng là tôi luôn sử dụng sản phẩm của chúng ta, lúc trước tôi sử dụng các nhãn hiệu rất cao cấp, vì đang mang thai nên da rất yếu, còn dị ứng với một số sản phẩm tên tuổi, nhưng dùng sản phẩm của chúng ta rất tốt."
Tô Nhược Vân có chút thẫn thờ, lập tức quên hết những câu thoại vừa mới ghi nhớ.
Nhịp tim của cô ta cũng đột ngột đập nhanh hơn, khóe mắt không khỏi liếc nhìn khán đài.
Lại là khuôn mặt đó!
Chương 1498
Khuôn mặt của Lục Uy Nhiên!
Cô ta lại mỉm cười với Tô Nhược Vân!
Tô Nhược Vân dụi mắt và nhìn lại lần nữa, phát hiện lại biến mất.
"Cô Tô, cô không sao chứ?"
"Tôi không sao, có lẽ hôm qua tôi nghỉ ngơi không tốt, cộng thêm đang mang thai, luôn khó tập trung tinh thần, thực xin lỗi." Lòng bàn tay Tô Nhược Vân luôn đổ mồ hôi lạnh.
"Vậy thì chúng ta tiếp tục, sản phẩm của chúng tôi là hoàn toàn tự nhiên và không ô nhiễm, rất dịu nhẹ, đặc biệt thích hợp cho phụ nữ mang thai."
Người dẫn chương trình giới thiệu.
Tô Nhược Vân hoàn toàn không thể tập trung tinh thần, ánh mắt của cô ta không thể nhịn được mà nhìn hàng ghế khán giả.
Lần này cô ta thấy gì?
Tô Kiêm Mặc!
Không ngờ lại là Tô Kiêm Mặc!
Tô Kiêm Mặc đang nhìn cô ta mỉm cười, đang gọi cô ta là chị gái!
Tô Nhược Vân luôn cảm thấy mình nhìn lầm, nháy mắt liền không còn gì nữa, vẫn là khán giả ban đầu!
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
"Cô Tô, cô có thể chia sẻ với chúng tôi những cảm nhận khi sử dụng sản phẩm này được không? Cô Tô..." Người dẫn chương trình phát hiện Tô Nhược Vân lại thất thần.
"Chuyện này đương nhiên là được..."
Tô Nhược Vân vội vàng thu hồi tầm mắt lại, cầm cốc nước trên bàn lên uống, ổn định lại cảm xúc.
"Lúc đầu tôi cũng có thái độ muốn dùng thử, không ngờ sau khi dùng một lần thì cảm giác rất dịu nhẹ, không gây kích ứng gì cả, dưỡng ẩm rất tốt, độ mềm mịn của da tốt hơn nhiều so với các sản phẩm tên tuổi mà tôi đã sử dụng trước đây."
Tô Nhược Vân bình tĩnh đọc lời thoại.
"Đúng vậy, các sản phẩm của chúng tôi có đặc tính dưỡng ẩm rất tốt, một khi da bị mất nước sẽ xảy ra rất nhiều vấn đề. Vì vậy, nếu muốn giải quyết các vấn đề về da thì phải bắt đầu với việc dưỡng ẩm và giữ ẩm trước."
Khi người dẫn chương trình nói, Tô Nhược Vân liền bắt đầu thất thần.
Cô ta vẫn không nhịn được nhìn về phía khán giả, lúc nhìn thấy Lục Uy Nhiên, lúc lại thấy Tô Kiêm Mặc.
Cảm giác như dưới khán đài có rất nhiều hình bóng của họ!
Tô Nhược Vân thận trọng sờ vào túi mình, ở đó có chiếc bùa hộ mệnh của cô ta.
"Cô Tô, tôi thấy hình như trạng thái của cô hôm nay không được tốt lắm."
"Thực sự xin lỗi, khi mang thai nhiều lúc trạng thái không được tốt lắm, hy vọng mọi người có thể hiểu cho."
"Không sao đâu, chúng tôi có thể hiểu được, tất cả các bà mẹ tương lai đều như vậy, hay là chúng ta nghỉ ngơi một lát, uống chút nước, ăn chút bánh ngọt đi? Sau đó chúng ta sẽ lại từ từ nói?"
"Cũng tốt."
Phản xạ tức thời của người dẫn chương trình vẫn rất tốt.
"Vậy thì phiền nhân viên hậu trường mang cho cô Tô một chút nước, sau đó còn có bánh ngọt được không?"
Người dẫn chương trình nói.
Chương 1499
Ngay sau đó, một nhân viên bưng đĩa đi tới.
Đặt một vài chiếc bánh ngọt và một cốc nước trên bàn.
Cốc nước lúc trước của Tô Nhược Vân đã uống hết rồi.
Nhân viên lấy cốc của Tô Nhược Vân đi.
"Cô Tô, nước hơi nóng, cẩn thận một chút."
"Nhân viên của chúng tôi rất chu đáo!" Người dẫn chương trình nhanh chóng khen ngợi.
"Đúng vậy, rất chu đáo, cảm ơn."
Tô Nhược Vân ngẩng đầu lên định nở một nụ cười, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đó.
Cô ta sợ đến mức ngã ngồi xuống đất!
Lục Uy Nhiên!
"Cô Tô, cô không sao chứ?" Lục Uy Nhiên chìa tay ra với Tô Nhược Vân.
"Cô đừng tới đây! Đừng tới đây! Tránh xa tôi ra!" Tô Nhược Vân hoảng loạn hét to.
Những người ngồi dưới sân khấu ngây ra như phỗng.
"Cô Tô, cô sao thế?" Lục Uy Nhiên cúi đầu, nở nụ cười quỷ quyệt với Tô Nhược Vân.
"Đừng tới đây, đừng tới đây!" Tô Nhược Vân ngồi dưới đất và nhích từng chút về phía sau.
"Cô Tô, cô không cho tôi lại gần cũng được, nhưng có vài việc chung quy phải nói cho ra nhẽ chứ." Lục Uy Nhiên cười với cô ta.
"Cô đừng lại đây! Là tôi có lỗi với cô, tôi có lỗi với cô, được chưa? Tôi không nên đẩy âm mưu sát hại Tô Lam sang cho cô, tôi sai rồi, tôi thật sự xin lỗi cô, cầu xin cô tha cho tôi đi mà!"
Tô Nhược Vân dứt khoát quỳ xuống đất dập đầu nhận sai với Lục Uy Nhiên.
Trong buổi phỏng vấn không cần micro như thế này, micro bỏ túi sẽ được cài trên cổ áo của MC và khách quý, cho nên tất cả mọi người đều nghe được những gì Tô Nhược Vân nói!
Sát hại Tô Lam!
Còn đẩy âm mưu lên đầu người khác!
Chính miệng Tô Nhược Vân nói như thế!
"Tại sao cô lại muốn giết Tô Lam?" Lục Uy Nhiên lại lên tiếng.
"Tôi ghen ghét cô ta. Tôi cướp A Dịch từ tay cô ta, cô ta và A Dịch yêu nhau rất nhiều năm, là tôi cướp đi A Dịch. Tôi cho rằng A Dịch sẽ thích tôi, nhưng trong lòng anh ấy vẫn còn nhớ thương cô ta! Tôi ghen tỵ, tôi hận cô ta! Sự nghiệp của cô ta phát triển hơn tôi! Tôi không muốn cô ta sống sót! Không muốn cô ta tồn tại trên đời nữa!"
Mắt Tô Nhược Vân trợn trừng và đỏ ngầu, vẻ mặt cực kỳ dữ tợn.
Những ngày qua cô ta vẫn luôn ngủ không yên, cho dù là khi Lục Uy Nhiên và Tô Kiêm Mặc không xuất hiện, cô ta cũng sẽ thường xuyên gặp ác mộng.
Tin tức này tuyệt đối gây sốc!
"Cô Tô, mưu kế của cô hay thật đấy, cô muốn giết chết Tô Lam nhưng ngay sau đó dứt khoát ra nước ngoài phủi sạch quan hệ, kết quả đẩy hết tội lỗi lên đầu tôi!"
"Tôi xin lỗi cô rồi mà, đừng quấn lấy tôi nữa, được không? Cầu xin cô tha cho tôi nhé?" Tô Nhược Vân quỳ dưới đất van nài khổ sở.
Chương 1500
"Muốn tôi tha cho cô ư, được thôi. Vậy cô nói hết những việc xấu xa mình đã làm ra, tôi sẽ suy xét không dây dưa cô nữa!" Lục Uy Nhiên tức giận.
"Được, được, được, tôi nói... tôi nói. Tôi sai người theo dõi Tô Kiêm Mặc, biết cậu ta thích một cô gái cho nên cố ý tìm người trêu chọc cô gái đó, sau đó khiến bệnh của cậu ta tái phát. Cái chết của cậu ta là ngoài ý muốn, tôi chỉ muốn cậu ta bị bệnh rồi nằm viện thôi, bởi vì tôi biết Tô Lam quan tâm đứa em trai này nhất, nhưng mà tôi không ngờ cậu ta sẽ chết!"
Tô Nhược Vân ôm đầu, cảm giác lại thấy được Tô Kiêm Mặc lẫn trong đám đông.
"Kiêm Mặc, tôi xin lỗi, tôi không cố ý thật mà. Tôi chỉ muốn khiến bệnh của cậu tái phát thôi chứ chưa từng nghĩ đến việc đẩy cậu vào chỗ chết!"
"Nhưng Tô Kiêm Mặc mắc bệnh tim bẩm sinh, mỗi lần tái phát có khả năng cậu ấy sẽ không mở mắt ra nữa, lẽ nào đến cả điều này cô cũng không biết sao! Thế mà cô còn khiến bệnh của cậu ấy phát tác những hai lần!"
"Tôi đáng chết! Tôi biết sai thật rồi, cầu xin các người bỏ qua cho tôi đi, sau này tôi nhất định sẽ làm người tốt, cầu xin các người mà!"
Tóc tai Tô Nhược Vân rối bù, cô ta khóc lóc thảm thiết, hoàn toàn không quan tâm đến hình tượng của mình nữa.
"Vậy việc bố cô vào tù thì sao? Có liên quan gì đến Tô Lam à?"
"Không, việc đó do một mình tôi sắp xếp. Toàn bộ kế hoạch đều do tôi bố trí, chính tôi bảo bố đi bắt cóc con trai của Tô Lam! Hơn nữa còn đút thuốc cho nó! Tôi muốn con của cô ta phải chết! Tại sao cô ta lại có thể lấy được người đàn ông tốt như thế! Đều là tại tôi, chính tôi hại bố tôi vào tù, bố đã gánh hết mọi tội trạng để bảo vệ tôi!"
Tô Nhược Vân hét lạc giọng: "Tôi sai rồi, tha cho tôi đi mà!"
Cô ta vội vàng móc bùa hộ mệnh từ trong túi ra đặt trong lòng bàn tay, đồng thời lẩm bẩm: "A di đà Phật, a di đà Phật."
Khán giả cùng với cánh truyền thông dưới sân khấu nghe được rõ ràng.
Tô Nhược Vân trước mắt họ là một ả đàn bà cực kỳ đáng sợ!
Cô ta không chỉ cướp đi người yêu của chị mình, mà còn muốn hãm hại đối phương nhiều lần!
Để trả thù chị gái, thậm chí cô ta không tiếc làm đứa em trai mắc bệnh tim bẩm sinh tái phát bệnh cũ!
Thậm chí cô ta còn lên kế hoạch bắt cóc con trai của chị mình, lại còn khiến bố mình vào tù!
Tuy không phải cùng một mẹ sinh ra, nhưng nói cho cùng cũng là chị em!
Dù là người xa lạ thì làm thế cũng tàn nhẫn quá ấy chứ?
Đúng lúc này, vài cảnh sát xông vào hiện trường và đi đến trước mặt Tô Nhược Vân.
"Tô Nhược Vân! Chúng ta nghi ngờ cô có liên quan đến vài vụ án mưu sát, bây giờ chính thức bắt giữ cô, xin cô phối hợp với sự điều tra của chúng ta!"
Cảnh sát đưa lệnh bắt cho Tô Nhược Vân xem.
Tô Nhược Vân dại ra: "Không, tôi không muốn! Buông tôi ra! Tôi không đi!"
Bỗng nhiên mắt cô ta trợn ngược, sau đó hôn mê bất tỉnh.
—
"Hình tượng sụp đổ! Tô Nhược Vân - nữ hoàng tâm cơ!"
"Người đàn bà xấu xa nhất trong lịch sử! Không ai khác ngoài Tô Nhược Vân!"
Chương 1501
"Màn đảo ngược thế kỷ! Thì ra Tô Nhược Vân mới là hung thủ giết người!"
...
Ngày hôm sau, tất cả tin tức mới nhất đều liên quan đến Tô Nhược Vân, mọi biểu hiện của cô ta trong hoạt động ngày hôm qua đều được truyền thông ghi lại.
Thậm chí, vài khán giả cũng quay clip đăng hết lên mạng.
Chứng cứ vô cùng xác thực, hết thảy đều do chính Tô Nhược Vân nói ra khiến mọi người chẳng thể nghi ngờ mảy may.
Hội fan toàn cầu của Tô Nhược Vân tuyên bố giải tán, những tổ chức của người hâm mộ khác cũng vậy. Họ bày tỏ mình nhìn lầm người, không ngờ họ lại thần tượng một kẻ khốn kiếp như thế!
Trên mạng tràn ngập những lời chửi rủa Tô Nhược Vân, có đến mười mấy hot search liên quan đến cô ta và cái nào có lượt truy cập khổng lồ!
Tô Lam ngồi trong phòng ngủ ở nhà mình xem bình luận, trong lòng vô cùng bình tĩnh.
Cuối cùng chân tướng cũng sáng tỏ.
Đôi khi cô nghĩ, nếu cô không mềm lòng, nếu cô làm vậy sớm hơn thì có phải tổn thương sẽ giảm bớt rất nhiều không?
Tô Kiêm Mặc đi vào, còn ôm theo bé cưng.
"Chị, chị xem bé cưng giờ bám dính lấy em chưa này?" Tô Kiêm Mặc như đang khoe khoang.
"Em cứ chiều nó thế thì đương nhiên nó cứ quấn lấy em rồi, chị và bố nó sẽ không nuông chiều thằng bé thế đâu, muốn lấy gì thì lấy, muốn ăn gì thì ăn, muốn ngủ thì ngủ, không ngủ thì chơi đến sáng."
Tô Lam chọc đầu Tô Kiêm Mặc, em trai mình cưng chiều đứa bé quá.
"Ai bảo em có một đứa cháu ngoại như thế này chứ? Có phải không nào bé cưng?"
Bé cưng nhìn cậu mình và cười khanh khách.
"Kiêm Mặc, mọi chuyện xong xuôi rồi, em cứ ở đây mãi cũng không tiện, lỡ như bị ai nhìn thấy thì không hay. Hay là em về sớm chút đi?"
"Chị, chị làm thế là không được, lợi dụng em xong là đá đít em đi đấy à?" Tô Kiêm Mặc bĩu môi ấm ức.
"Chị không có ý đó. Nhưng mà em ở đây rất bất tiện, ngay cả người giúp việc trong nhà cũng đang bàn tán là cứ nghe thấy âm thanh trong phòng trẻ con. Chị đã đuổi hết mọi người đi rồi, thời gian dài sẽ khiến họ nghi ngờ."
Đâu phải Tô Lam không muốn ở bên Tô Kiêm Mặc thêm vài ngày, nhưng không thể được.
Thân phận của Tô Kiêm Mặc hiện giờ quá đặc biệt, cho dù ở nhà bị người giúp việc biết được thì cũng vô cùng nguy hiểm chứ đừng nói là ở bên ngoài.
Vì vậy Mục Chỉ Huyên và Quan Hạo gần như không đến đây bao giờ, họ lo sợ sẽ bị phát hiện.
"Em biết rồi, mấy ngày nữa em sẽ đi."
Tô Kiêm Mặc hơi mất kiên nhẫn, cậu ôm bé cưng trở lại phòng trẻ con.
Vì lý do an toàn, trước đó Tô Lam đã yêu cầu những người giúp việc không được lên tầng này, ngay cả quét dọn cũng không cần.
Thế cho nên tầng này xem như an toàn.
Tô Lam thở dài, trải qua nhiều chuyện nên giờ Tô Kiêm Mặc cũng trưởng thành rồi, cô không cần phải gò ép cậu mãi, cứ để mặc em mình thôi, cô tin thằng bé biết đúng mực.
Chương 1502
Chiều hôm đó, Tô Lam đi xuống tầng hầm.
Lục Uy Nhiên vẫn bị giam giữ ở đây, chỉ khi nào có mặt cô thì mới có thể thả cô ta ra ngoài, đối phương cũng coi như phối hợp.
"Mợ chủ!" Vệ sĩ phụ trách trông coi Lục Uy Nhiên nhao nhao chào hỏi Tô Lam.
Lục Uy Nhiên nghe thấy tiếng động lập tức đứng lên đi đến cửa.
"Mợ chủ!"
Tô Lam bảo vệ sĩ mở cửa.
Lục Uy Nhiên gầy hơn rất nhiều, trước kia cô ta đã gầy rồi, bây giờ chẳng khác nào da bọc xương, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ. Bởi vậy Tô Nhược Vân mới sợ hãi như thế.
"Uy Nhiên, sau này cô có muốn làm vệ sĩ riêng của tôi không? Tiền lương vẫn như trước kia."
Lục Uy Nhiên sững sờ, trước đó khi Tô Lam tìm đến muốn cô ta đi hù dọa Tô Nhược Vân, cô ta không hề đưa ra điều kiện nào cả.
Trong lòng cô ta biết rõ, Quan Triều Viễn tuyệt đối sẽ không tha cho cô ta. Điều khiến cô ta căm phẫn là cô ta ở đây chịu mọi hành hạ, còn kẻ đầu sỏ vẫn đang ung dung tự tại, cô ta không thể tha cho Tô Nhược Vân.
Vì vậy cô ta dứt khoát đồng ý với Tô Lam, chỉ cần khiến Tô Nhược Vân nhận tôi thì dù cô ta có chết cũng có thể kéo một kẻ chết chung!
Thế nhưng cô ta không ngờ Tô Lam sẽ còn mời cô ta quay trở lại làm vệ sĩ.
"Mợ chủ, tôi từng hại mợ, lẽ nào mợ không lo lắng..."
"Dùng người thì không nghi người, nghi người thì không dùng người. Hơn nữa tôi không chỉ có một mình cô là vệ sĩ đi theo bên cạnh, nhưng nếu cô muốn trở lại thì sẽ phải chịu áp lực rất lớn. Chồng tôi vẫn đang giúp tôi tìm nữ vệ sĩ, một khi tìm được mà cô lại làm không tốt thì có thể sẽ mất công việc này bất cứ lúc nào."
"Tôi sẵn lòng! Tôi vô cùng sẵn lòng!"
"Còn có một việc tôi phải báo cho cô, em trai cô kết hôn rồi, em dâu của cô sinh cho cô một đứa cháu, cô có thể về thăm nhà. Bây giờ cô là công thần trong lòng người nhà của cô đây."
Nghe thế, Lục Uy Nhiên lại ngớ ra.
Nhà?
Cô ta còn có nhà ư?
"Nhà tôi cũng thuộc kiểu trọng nam khinh nữ nghiêm trọng. Tôi rất hâm mộ cô, ít nhất bố mẹ cô lớn tuổi, biết con gái tốt hơn con trai, sẽ càng coi trọng cô hơn, mà tôi lại khác... Hãy quý trọng điều ấy, không phải tất cả mọi người đều có được một gia đình hoàn chỉnh."
Tô Lam nói xong thì xoay người rời đi: "Tôi cho cô nghỉ một tháng, hy vọng sau khi trở lại cô sẽ làm tốt công việc của mình."
Lục Uy Nhiên nhìn bóng lưng của Tô Lam, hai đầu gối từ từ khuỵu xuống.
"Mợ chủ, cảm ơn mợ! Mợ yên tâm, tôi nhất định sẽ làm việc nghiêm túc!"
"Tôi không tin cam kết, tôi chỉ tin hành động thực tế!" Nói xong câu đó, Tô Lam rời đi.
Nước mắt của Lục Uy Nhiên ứa ra, rốt cuộc cô ta đã biết tại sao Tô Lam có thể ở bên Quan Triều Viễn rồi.
Bởi vì cô thật sự là một người rất tốt.
Trong bệnh viện.
Tô Nhược Vân nằm trên giường, cô ta đã nản lòng thoái chí.
← Ch. 1324 | Ch. 1326 → |