Cuộc Chiến Của Đàn Ông
← Ch.072 | Ch.074 → |
Ngưng Lộ chưa từng bao giờ nghĩ đến việc gặp lại Sở Khương lại đến hết sức bất chợt như vậy.
McDonald trên thế giới đều náo nhiệt như nhau. Hôm nay nhờ phúc của người bạn nhỏ Sở Trí Tu, đây là lần đầu tiên sau nhiều năm cô không đi tới nơi luôn tràn ngập vui vẻ mà trước kia cô thích.
Lại nói đến Tiểu Bá Vương nhà họ Sở đó, sau khi tan học buổi chiều thở phì phò chạy đến, thấy vừa chỉ có một mình mẹ lại chống nạnh: "Mẹ, ba đâu? Tại sao chưa tới?"
Hôm nay cậu thật sự bị chọc tức chết rồi, bị một bạn học nữ nói cậu không có ba mẹ đi đón, còn cười cậu không ăn bánh donut của McDonald"s. Nếu như không phải là giáo viên ngăn cản kịp thời, cậu nhất định sẽ đánh bạn nữ đáng ghét đó cho không về nhà được. Lại dám cười cậu à.
"Ba ở công ty rồi! Sao vậy?" Ngưng Lộ nhìn gương mặt tức giận và không cam lòng của con trai, không hiểu hôm nay sao con lại đi hỏi ba.
"Bây giờ gọi ba tới đón con đi, nếu không con không về nhà!" Vừa nghĩ tới vẻ mặt đắc ý của bạn nữ đó, Sở Trí Tu càng tức. Ném cặp sách sau lưng xuống đất, người cũng ngồi chồm hổm xuống, ăn vạ không chịu đi.
"Công việc ba con bận rộn như vậy, đâu có ở không? Không phải con muốn cố tình gây sự đó chứ? Có chuyện gì buổi tối về nói không phải giống nhau sao?" Ba mẹ với các bạn học đi ngang qua cũng tò mò nhìn cặp mẹ con kì lạ.
"Mẹ, cuối cùng mẹ không muốn gọi điện thoại đúng không?" Tính khí ác bá lại tới nữa rồi.
"Sở Trí Tu, tại sao nhất định phải ba tới?" Bình thường không phải đều là cô đón cậu sao?
"Con không quan tâm, con muốn ba tới!"
Hai mẹ con ở cửa trường học giằng co. Cuối cùng người bạn nhỏ Sở Trí Tu của chúng ta thắng, Ngưng Lộ bất đắc dĩ gọi điện thoại cho "người kia".
Sau đó không chỉ là ba tới, cuối cùng bọn họ còn tới nơi mà hai ba con luôn phỉ nhổ là đồ ăn không tốt cho sức khỏe.
๖ۣۜ
"Mẹ, con muốn donut." Thời gian gần tối, không tính có người nhiều. Bọn họ chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, Sở Trí Tu bắt đầu chỉ điểm mẹ đi chọn món ăn. Mà người đàn ông to xác đó dĩ nhiên cũng làm như vậy, không nhúc nhích nhìn cô.
Được rồi! Coi như là bọn họ lần đầu tiên tới không hiểu biết là được rồi!
"Anh thì sao?" Ngưng Lộ nhìn người đàn ông một thân không hợp với McDonald.
"Sao cũng được." Sở Mạnh ném xuống hai chữ liền bị con trai kéo qua nhìn máy chơi game trong tay, hai ba con rất quá đáng. Cô gái nhỏ đáng thương mặt uất ức đi đến nơi mua thức ăn.
"Thật xin lỗi!" Ngưng Lộ mua xong bữa ăn xoay người lại đụng phải một lồng ngực cứng rắn.
"Không sao!" Tay thon dài của đàn ông đỡ Ngưng Lộ bị tóc dài che mặt dậy.
Tại sao giọng nói này quen thuộc như vậy? Ngưng Lộ ngẩng đầu lên, gương mặt trong giấc mông xuất hiện chân thực ngay trước mắt!
๖ۣۜ
Tại sao là cô/anh? Thời gian giống như đứng yên, người chung quanh, tiếng động dường như không liên quan đến bọn họ.
Sở Khương! Làm sao anh lại ở đây? Ngưng Lộ đang cầm đĩa thức ăn trong tay đang phát run lại không phát ra được một chữ. Người con trai trẻ tuổi, trong sáng đã không còn tồn tại trong ấn tượng, trước mặt cô là một người đàn ông trưởng thành, quần áo tinh tế làm tản ra hơi thở bình tĩnh.
Sở Khương cũng ngây ngẩn cả người, anh không phải là không muốn gặp cô ở khoảng cách gần như vậy, chẳng qua là cơ hội tốt còn chưa tới. Nhưng ông trời chính là thích trêu cợt con người, bọn họ thế nhưng lại gặp nhau với tư thế này. Đã lâu không gặp cô, trên mặt cô đã mất đi vẻ thiếu nữ thuần khiết, cả người tràn đầy hơi thở phụ nữ kiều mỵ, quyến rũ; chẳng qua là cặp mắt kia, cặp mắt trong suốt vẫn hấp dẫn lòng người như cũ!
"Mẹ, sao mẹ lâu vậy? Ba nói muốn đi về!" Một giọng nói trong trẻo của con nít phá vỡ kinh ngạc cùng luống cuống của đôi tình nhân cũ xa cách đã lâu, cũng làm cho lòng Ngưng Lộ bỗng chốc hoang mang. Đôi mắt to lo sợ nhìn về phía người đàn ông đang đi tới. Anh ấy thấy, thấy hết rồi! Anh quang minh chính đại đi đến bên người cô.
Cái gì gọi là gặp lại không bằng vô tình gặp được? Không muốn chuyện đã xảy ra còn đến nhanh hơn thế! Khi cái gì anh cũng chưa chuẩn bị thì bọn họ đã gặp mặt rồi. Mới vừa rồi nghe giọng con trai: "Sao mẹ lại nhìn cái chú đó?" Lúc đó là anh biết rồi. Sở Khương, người này muốn trở về tuyên chiến với anh rồi sao? Cũng không biết cuối cùng ai sẽ thắng.
Bất kể người nào thắng, chắc chắn sẽ có người bị thương.
Mà Sở Khương theo ánh mắt của cô cũng nhìn thấy tên đàn ông mà anh gọi là "anh hai" đó, mấy năm không thấy anh ta càng thêm chín chắn. Anh hai đã từng thần tượng mà anh luôn sùng bái, nhưng bây giờ anh ta không còn. 5 năm này, anh trải qua trăm cay ngàn đắng, chịu đựng bao nhiêu đêm không ngủ là vì ai, vì cái gì? Không phải là vì để có năng lực có thể chống lại anh hai sao? Không thể phủ nhận, bây giờ anh đã sớm không còn là Sở Khương cái gì cũng không hiểu năm đó, nhưng anh biết, anh tiến bộ, anh hai cũng không thể dừng tại chỗ. Cho nên, tất cả kế hoạch phải cẩn thận mới được, anh không thể thua cả ván bài.
"Bảo bối, donut của con." Ngưng Lộ khẽ run, cầm bánh quế trên tay đưa cho con trai.
"Thì ra cũng là nước đá bào mà thôi!" Sở Trí Tu có chút ghét nhìn cái bánh quế trắng sữa đó, đưa ra đầu lưỡi phấn hồng liếm, ừ! Mùi vị bình thường! Cũng không biết nữ sinh ngu ngốc ở trường hôm nay làm sao ăn ngon, còn dám cười nhạo cậu không biết cái gì gọi "donut".
"Mẹ, con không cần ăn!" Sở Trí Tu uống thêm vài ngụm nước đá bào rồi đưa cho mẹ.
"Bên kia có thùng rác, đi ném với mẹ đi!" Sở Mạnh đi tới, đưa tay sờ sờ đầu con trai. Người lớn nói chuyện, trẻ con không nên nghe.
Rối loạn không biết như thế nào cho phải nên Ngưng Lộ cúi đầu kéo tay con trai lập tức rời khỏi chốn thị phi này. Thật sự là quá bất ngờ, cô không hề chuẩn bị tâm lí.
"Anh hai, đã lâu không gặp!" Cuối cùng đã không còn là đứa con trai 21 tuổi cái gì cũng không hiểu, tâm tình gì cũng biểu hiện ở trên mặt. Sở Khương đầu tiên ra tiếng.
"Sở Khương, đã lâu không gặp. Trở về sao không nói cho anh biết?" Nếu so với công phu mặt ngoài, Sở Mạnh so với anh làm còn hoàn mỹ hơn.
"Vừa về mấy ngày, còn chưa kịp thông báo mọi người. Anh hai cũng không có ở nhà, tin tức dĩ nhiên tương đối chậm!" Thật ra thì Sở Khương cũng không cho ba mẹ biết anh đã về. Thời cơ chưa tới, nếu như ba mẹ biết anh lần này trở về là muốn tranh giành chức tổng giám đốc Sở Thành với anh hai, vậy bọn họ sẽ giúp ai?
"Lần này trở về, tính ở lại bao lâu?" Ở đại sảnh người đến người đi dùng cơm, hai người đàn ông phong thái phi phàm có thể bình tĩnh trò chuyện dường như chẳng màng đề tài.
"Anh hai hi vọng em ở bao lâu?" Khóe miệng Sở Khương giương lên cười, nhìn thoáng nụ cười xa lạ của Sở Mạnh.
"Đây là nhà của em, em muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu, không phải sao?" Muốn tuyên chiến với anh sao? Anh quả nhiên không có nhìn lầm, Sở Khương chỉ cần đồng ý, thành tựu ở trên thương trường tuyệt đối sẽ không thua kém anh. Nhưng dùng thành tựu của nó để đối phó anh, một đối thủ rất tốt! Cũng không biết, vợ chồng Sở Vân Thiên biết Sở Thành sắp sửa nổi lên trận bão lớn thì còn có thể ngồi yên hay không? Mà người tạo nên trận bão kia chính là hai đứa con trai của bọn họ.
"Anh hai không có ý định trở về ở sao?"
"Ngưng Nhi không thích ồn ào!"
Ngưng Nhi? Anh hai thế nhưng gọi Lộ Lộ là Ngưng Nhi? Quan hệ của bọn họ đã thân mật đến như vậy sao? Dĩ nhiên không chỉ tiếp xúc trên thân thể, mà là tình cảm...... Lộ Lộ, em đối với anh hai có cảm giác gì? Sở Khương cứ như vậy đứng ở nơi đó nói không ra nửa câu.
Mà Sở Mạnh lại nghiêng đầu, nhìn con trai mình chạy như bay đến, lúc con cách anh một mét thì ngồi xổm xuống ôm con.
"Ba, chúng ta có thể về nhà không? Về sau con không muốn tới nơi này nữa!" Sở Trí Tu kề sát khuôn mặt nhỏ vào mặt ba.
"Ba không phải là đã nói với con ăn không ngon rồi sao? Bây giờ thử qua đã biết chưa?" Đối với con trai, Sở Mạnh rất yêu thương!
"Biết rồi! Ơ?" Sở Trí Tu muốn quay đầu nhìn tại sao mẹ lâu như vậy còn chưa tới, kết quả trong nháy mắt quay đầu thấy mặt của Sở Khương, đó không phải là chú ngày đó đụng cậu sao? Tại sao chú đó lại nói chuyện với ba ở đây?
"Con trai, chào chú đi!" Sở Mạnh thấy ánh mắt của con trai cũng kinh ngạc, sao bọn họ có thể gặp nhau được chứ?
"Ba, con đã thấy chú này. Ở cửa trường học chặn đường của con!" Có "kẻ xấu" đã tố cáo trước rồi. Người đàn ông trẻ tuổi này phải gọi là chú sao? Sao ba phải đặc biệt giới thiệu?
"Con trai, đây là em trai của ba! Sao có thể không có lễ phép?" Ngoài mặt bình tĩnh không có nghĩa là trong lòng cũng thế. Khống chế cảm xúc đối với Sở Mạnh mà nói là chuyện hoàn toàn đơn giản, dù hiện tại trong lòng anh đã nổ tung rồi. Nó đến trường học của con trai anh, vậy có phải đã gặp Ngưng Nhi rồi không? Tại sao anh không biết? Lão Trương không thể nào lừa gạt anh, vậy thì là nó không có lộ diện, nhưng con trai thì lại nói đã gặp.
"Chào chú!" Có lúc người bạn nhỏ Sở Trí Tu khéo léo đến khiến người hoài nghi động cơ của cậu. Em trai của ba? Thật kỳ quái, tại sao chưa từng có nghe ba đề cập tới? Có điều, ba rất ít khi để cậu trở về gặp người thân để gọi "ông nội – bà nội", huống chi là em trai! Nhưng cậu thật sự không nhìn ra ba cùng em trai có điểm nào giống như anh em! Mặt hình như là có một chút giống, nhưng người không có quan hệ cũng có thể lớn lên giống nhau. Nhưng mà ba đeo mắt kính thì nhìn luôn thâm trầm, còn chú thì có vẻ lạnh nhạt.
"Chào con!" Sở Khương nhìn cặp mắt vừa sáng vừa tròn của Sở Trí Tu, trừ đôi mắt giống Lộ Lộ, trên người nó cái gì cũng giống ba. Dáng vẻ khi còn bé của anh hai đã ghi tạc sâu trong đầu anh, mỗi một lần nghĩ tới, lòng anh sẽ hận thêm một phần. Nhưng trước mắt là con trai của người anh hận nhất và người anh yêu nhất. Bọn họ đã có con, vậy anh thì sao?
"Chúng ta đi về trước!" Sở Mạnh thấy Ngưng Lộ vẫn kì kèo mè nheo không dám đến gần, ôm con trai đi đến phía cô. Sợ cái gì đây?
"Anh hai, có rãnh về nhà cùng nhau ăn bữa cơm đi!" Sở Khương cất giọng nói, ánh mắt xuyên qua đám người nhìn cô gái tóc dài vẫn không dám ngẩng đầu nhìn đến bên này.
Sở Mạnh dừng chân một chút, không quay đầu lại: "Được!" Sau đó đi tới bên cạnh Ngưng Lộ đem đĩa trên tay cô bỏ lên trên bàn, ôm vai cô đi ra cửa.
Rất giống một nhà ba người hạnh phúc không phải sao? Lộ Lộ, em hạnh phúc sao? Anh không tin! Sở Khương vô lực nhắm mắt lại, cảm giác đau lòng một lần nữa ập tới, ép anh thở không nổi.
"Sở Khương, thật xin lỗi. Để cho anh đợi lâu như vậy." Nghiêm Hinh Duyệt [*] dắt trong tay một bé gái 5, 6 tuổi tới đây. Sở Khương sau khi về nước cô cũng theo chân anh về luôn, vốn hôm nay bọn họ muốn cùng đi ra ngoài ăn cơm, kết quả là cháu gái nhỏ trong nhà đã lâu không gặp cô, có chết cũng muốn đi theo ra ngoài. Chưa kể còn muốn đi ăn McDonald, làm cho toàn bộ kế hoạch "hẹn hò" của cô phá sản.
[*] Nghiêm Hình Duyệt: nhân vật đã xuất hiện ở chương 69, người theo đuổi Sở Khương.
Những năm gần đây Sở Khương lạnh nhạt với cô như lúc mới bắt đầu nhưng không có thực sự từ chối cô. Cô không biết trong lòng anh nghĩ gì, cũng không dám đi hỏi. Cô chỉ biết bên cạnh anh không có người con gái nào khác cho nên cô bằng lòng chờ đợi, đợi đến lúc anh quay đầu lại nhìn cô mới thôi.
"Không sao!" Sở Khương thu hồi tâm tình phức tạp, nhìn cô gái trước mắt, dung mạo, đặc biệt là mái tóc đen, dài lại thẳng của cô. Nhưng cô không phải là cô ấy, không phải là cô gái trong lòng anh vẫn muốn, cho nên anh không cách nào tiếp nhận tình cảm của cô, rồi lại lưu luyến phần tình cảm đó.
"Mới vừa rồi anh ở đây nói chuyện với ai vậy?" Nghiêm Hinh Duyệt cẩn thận hỏi. Mới vừa rồi lúc chọn món ăn cô đầu tiên thấy anh đụng phải một cô gái trẻ tuổi, sau đó nói chuyện với một người đàn ông ôm đứa trẻ đi về phía anh. Xem ra bọn anh quen biết nhau, cô biết không nên đi tìm hiểu lý lịch anh, nhưng lại luôn muốn hiểu anh nhiều hơn một chút. Thích một người có phải đều khổ cực như vậy hay không? Người khác cô không biết, nhưng cô biết cô con đường này mênh mông, vô tận, không có đường lui nhưng vẫn cam tâm tình nguyện chờ đợi ...
"Anh hai anh và...... chị dâu." Đúng vậy, anh hai và chị dâu, châm chọc cỡ nào chứ! Thì ra là đàn ông và đàn bà sau khi tách hẳn ra là lạnh nhạt như thế, giữa bọn họ so người xa lạ còn xa lạ hơn mấy phần.
"Ừ, vậy chúng ta cũng đi thôi!" Nếu sớm biết vậy thì cô nên tới chào hỏi một tiếng mới đúng. Dù sao cũng khó có dịp gặp!
Cửa kiếng sạch bóng đẩy ra, một người đàn ông tuấn nhã cùng một cô gái xinh đẹp và một bé gái, hình ảnh như vậy thấy thế nào cũng giống như người một nhà! Nhưng mà bọn họ lại không phải ...
Ban đêm đang lúc ngủ nửa tỉnh nửa mê, Ngưng Lộ dựa mặt vào cái chăn ấm áp, mơ hồ nhận thấy có người đang dùng sức hôn môi mình, cô "ưm" một tiếng, khuôn mặt nhỏ theo bản năng tránh sang một bên.
Cô không muốn để ý anh, cô khó khăn lắm mới ngủ được...... Nhưng nụ hôn kia lại càng ngày càng sâu, mang theo hơi thở phái nam đặc biệt của anh, như con rắn không nói lời gì chui vào bên trong môi của cô, cạy hàm răng trắng ra, nồng nhiệt dây dưa với đầu lưỡi non mềm của cô.
Ngưng Lộ sắp không thở nổi, người cô không ngừng giãy dụa, muốn thoát khỏi nụ hôn này, nhưng rất nhanh có một bàn tay giữ cằm cô lại, nửa ép buộc cô mở miệng, để anh dễ dàng mà hôn hơn.
Đau quá! Cô rốt cuộc mở mắt, vừa vặn đối diện với đôi mắt đen thâm thúy mà sắc bén của Sở Mạnh, trong đôi mắt kia đang lóe lên lửa, sâu hơn nữa là dục vọng. Thân thể bọn họ đối với nhau quá quen thuộc! Quen thuộc đến mức chỉ cần một ánh mắt, một động tác cũng biết đối phương muốn làm gì.
Sau khi gần tối từ McDonald về nhà, anh vẫn không có mở miệng nói gì với cô, không khí xung quanh họ yên tĩnh như thế, cực kỳ giống như khi mới kết hôn. Anh không chủ động nói chuyện với cô, cô thì càng không thể nào tìm anh! Đây chính là cách thức chung sống của bọn họ những năm gần đây, cho dù thân thể triền miên nồng nhiệt như thế nào, sau đó, khoảng cách giữa hai trái tim vẫn xa đến thế.
Về đến nhà anh liền nhốt mình vào trong phòng sách, ngay cả cơm cũng không ăn, cô không dám đi hỏi anh bị làm sao, bởi vì hôm nay bất ngờ gặp Sở Khương khiến lòng cô cũng cực kỳ rối loạn.
Anh ấy trở nên khác rất nhiều! Ánh mắt cũng không dịu dàng như năm đó nữa, hơn nữa bộ dạng cực kỳ giống "người kia". Nhiều năm như vậy anh ấy làm sao sống ở nước ngoài? Tại sao một người con trai điềm đạm, nho nhã lại biến thành người đàn ông lạnh lùng, vô tình trên thương trường? Anh thay đổi quá nhiều khiến cô không cách nào ngay lập tức chấp nhận được, không thể nào tin nổi.
Vốn dĩ với thân phận của cô, cô có thể nói gì đây? Bọn họ đã đi quá xa, thời gian, khoảng cách là trở ngại mà bọn họ không thể vượt qua! Chẳng qua là buồn buồn, khó chịu trong lòng, cũng không biết nên giải thích sao, cô thật sự có lỗi với anh! Vậy anh trở thành người như hôm nay, không phải cô nên chịu một phần trách nhiệm sao?
Trằn trọc trở mình, tâm phiền ý loạn nên Sở Mạnh cũng không có về phòng, anh ấy nhất định rất tức giận chứ? Cùng nhau sinh sống nhiều năm như vậy, điểm này cô coi như hiểu rõ anh. Nhưng tức cái gì chứ? Ngay cả một câu còn chưa kịp nói thì đã bị anh kéo về rồi.
"Sao, không biết chồng mình rồi sao? Vậy thì em cho là người đàn ông khác sao?" Rốt cuộc buông miệng cô ra, đầu ngón tay vuốt đôi môi đỏ mọng như cánh hoa, cảm xúc khi sờ vào mềm mại đến thế, hầu kết chuyển động lên xuống không ngừng.
Tầm mắt dời đi chỗ khác, cô không muốn chịu đựng sự chỉ trích vô lý của anh. Cô cái gì cũng không nói không phải sao? Lúc đó anh cũng ở bên cạnh, hiện tại lại nói cô như vậy là sao? Người đàn ông này có lúc đáng xấu hổ đến mức khiến người ta muốn đập chết anh.
"Không nói lời nào sao? Vậy em thật sự đang suy nghĩ đến thằng đàn ông khác sao?" Nghĩ việc cô với Sở Khương nhìn nhau đắm đuối đưa tình, trong lòng anh muốn phát điên lên. Sở Khương trở lại, không phải cô ấy bắt đầu hối hận hôn nhân của bọn họ chứ? Bây giờ Sở Khương đã phá kén thành bướm, có đủ khả năng để chống lại anh. Mà anh đã không còn gì có thể uy hiếp cô rồi, không phải sao? Lấy năng lực bây giờ của Sở Khương, nếu biết thân thế mình sẽ phản pháo càng lợi hại thêm không?
Mới vừa rồi anh đã gọi A Chính đi điều tra thành tích mấy năm của Sở Khương ở Wall Street. Không tệ, rất khá, Mạnh, em trai của mày rất có khả năng. Ngay cả Giang Doãn Chính tài năng trong kinh doanh năm đó cũng tán thưởng như vậy. Nhưng anh làm lơ không có nghĩa là Sở Mạnh anh là kẻ vô tích sự, mấy năm này cổ phiếu Sở Thành chính thức đưa ra thị trường Hongkong, luôn luôn tăng giá. Một tay anh tạo dựng công ty, phát triển ngày càng hưng thịnh, muốn từ trong tay anh đoạt lại Sở Thành cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.
Nếu người đó không phải là Sở Khương, có lẽ anh sẽ vì có đối thủ này mà kiêu ngạo. Nhưng mục đích bây giờ của đối thủ là Sở Thành, còn có vợ anh, anh làm sao mà vui vẻ được.
"Nói chuyện đi! Có phải tình nhân cũ trở lại thì muốn đẩy chồng mình ra không?" Sự trầm mặc của cô khiến anh cho rằng cô thật sự là vì Sở Khương.
"Anh tránh ra, em không muốn nói với anh." Ngưng Lộ xoay người nhắm mắt lại, cô không muốn để ý cái tội danh không biết từ đâu ra của anh buộc vào cô.
"Em đang từ chối tôi sao?" Cương quyết đem mặt cô đối mặt anh lần nữa. Thái độ của cô làm anh thất vọng. Là bởi vì cô còn yêu Sở Khương, cho nên nhìn đến nó trở về nên không muốn thân mật với anh sao?
"Trả lời anh, Ngưng Nhi. Em có hối hận gả cho anh hay không? Có hận anh không chừa thủ đoạn nào cưỡng ép em không? Em có...... thích anh dù chỉ một chút không?" Giọng nói mềm mại như nước của anh, sắc mặt lại thô bạo như núi lửa, khiến khuôn mặt Ngưng Lộ trắng xanh. Sao anh lại đột nhiên hỏi cô như vậy? Hôm nay chịu kích thích thật sự quá nhiều, cô không biết phải trả lời vấn đề của anh thế nào, nhưng vừa nghe đến giọng nói như oan uổng kia. Lòng của cô rất khó chịu, cổ họng nghẹn ngào, một cỗ chua xót xông lên trong mũi, nước mắt cứ như vậy chảy xuống.
Nước mắt trong suốt dưới ánh đèn ngủ cực kỳ chói mắt. Cứ như vậy yêu người đàn ông kia sao? Nhiều năm như vậy vẫn không thể dời đi vị trí của Sở Khương trong lòng cô sao? Giờ phút này, Sở Mạnh đột nhiên cảm giác được mình thất bại hoàn toàn.
"Xem ra là anh muốn quá nhiều." Sở Mạnh tự giễu cợt mình, cười nhạt một tiếng, phản ứng của cô hoàn toàn trả lời nghi vấn của anh: "Trong mắt em, anh trừ có tiền thì chỗ nào cũng sai hả? Nhưng nếu em gả cho anh, cũng không thể nhớ đến thằng đàn ông khác!"
Anh chợt đè cô vào gối đầu mềm mại, bàn tay bấm chặt cằm cô, bắt cô ngẩng đầu lên, từng chữ từng câu uy hiếp: "Anh bất kể em có còn muốn anh hay không, nhưng bây giờ em là vợ của Sở Mạnh anh, là mẹ của con trai anh. Coi như em không muốn, cũng phải ngoan ngoãn nằm ở trên giường của anh!" Sau đó, anh tức giận từ trên người cô bò dậy, xoay người cũng không quay đầu lại rời phòng, "rầm" một tiếng đóng cửa.
Anh tức giận, rất tức giận...... Nhưng tại sao? Cô cũng không nói gì mà anh tức giận đến như vậy sao?
"Sở Mạnh, cái người luôn tự cho mình là đúng này, em chán ghét anh! Đáng ghét! Chết đi!" Đôi tay không ngừng đấm vào gối đầu mềm mại, Ngưng Lộ đau khóc thành tiếng.
Hôm nay, sau khi Ngưng Lộ ở đưa con trai đi nhà trẻ thì không có đi thẳng về nhà mà là nhờ lão Trương chở cô tới trường học một chuyến. Ngày hôm qua giáo viên hướng dẫn gọi điện thoại cho cô, nói luận văn tốt nghiệp của cô cần chỉnh sửa một chút, cho nên hôm nay cô phải ghé qua trường.
Từ phòng làm việc giáo viên ra ngoài, Ngưng Lộ đi trong sân trường đến không thể quen thuộc hơn, nơi này một bông hoa, ngọn cỏ, cành cây vẫn không thay đổi qua nhiều năm như vậy. Bạn cùng khóa với cô đã sớm tốt nghiệp, mà cô vẫn kéo dài luận văn tốt nghiệp cho đến tận bây giờ! Cô đi học chẳng qua là vì có quá nhiều thời gian trống mà thôi, bằng tốt nghiệp đối với cô mà nói không có chút tác dụng gì cả. Bởi vì Sở Mạnh không thể cho cô đi ra ngoài làm việc.
Dù sao về nhà cũng có một mình, không bằng không đi dạo chút! Ông chồng không có lí do lại nổi giận đùng đùng của cô đi từ đêm hôm đó đến giờ cũng chưa về. Cô chỉ thông qua con trai biết được hình như anh bề bộn nhiều việc, nghe nói gần đây công ty có chút vấn đề. Cô rõ ràng không làm gì cả nhưng anh lại ban cho cô một tội danh, hơn nữa còn không cho cô cơ hội biện minh.
Nhưng tại sao anh muốn hỏi cô vấn đề như vậy? Đáp án đối với anh mà nói quan trọng sao? Lúc ấy cô ngây ngẩn cả người, không biết trả lời anh như thế nào. Nhưng bây giờ đã nửa tháng, cô có đáp án sao?
Hối hận cùng anh kết hôn sao? Cô chưa từng nghĩ đến hai chữ "hối hận" này. Đây là chính lựa chọn của cô không phải sao? Có lẽ có lúc anh đối với cô có chút quá đáng, có chút không từ thủ đoạn, nhưng lại chưa từng thực sự tổn thương cô. Ừ, là có chút đau lòng!
Sau đó anh hỏi cô có thích anh dù chỉ một chút không? Cái vấn đề này cô vẫn không muốn đi tìm hiểu, cũng không nghĩ ra đáp án. Khi còn trẻ, cô yêu Sở Khương say đắm, cái phần tình cảm trong sáng đó đã cắm rễ sâu trong lòng, nhưng trước đó cô đã buông tay, cho nên cô không có quyền lợi nói cái gì nữa. Nhưng cô đã từng tự nhủ, đời này trừ người yêu thời niên thiếu, cô sẽ không nói chuyện tình cảm với bất kỳ người đàn ông nào khác.
Nhưng bây giờ người đàn ông làm bạn với cô nhiều năm muốn cô báo đáp tình cảm, cô nên làm cái gì bây giờ? Cô luôn cho rằng thật ra thì anh thích cô, dù là mấy năm này anh quan tâm đến công việc nhiều hơn cô, nhưng cô biết anh vẫn luôn quan tâm cô, mặc dù anh chỉ luôn liên lạc với con trai.
Làm sao báo đáp đây? Lòng Ngưng Lộ ngổn ngang! Thích anh? Hay vẫn không thích?
Bởi vì buổi sáng là thời gian lên lớp, cho nên sân trường yên tĩnh, thỉnh thoảng có học sinh đi xe ngang qua. Đi dạo hơi mệt, Ngưng Lộ đang muốn đến ghế đá dưới tán cây ngồi xuống, đang lúc nhấc chân đó, thời gian chợt dừng lại.
Sao Sở Khương lại ở đây?
diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn
Nhiều năm như vậy cô vẫn không thay đổi, luôn thích vừa đi đường vừa nghĩ chuyện. Lúc cô từ phòng làm việc giáo viên hướng dẫn đi ra, anh vẫn đi theo cô, thế nhưng cô lại không phát hiện anh theo ở phía sau, là cô suy nghĩ quá chuyên tâm hay là anh che giấu quá tốt?
Trở về nước một tháng, anh vội bận chuyện khác. Nhưng kể từ ngày đó ở McDonald gặp mặt cô ngoài ý muốn, anh đẩy nhanh việc thực hiện kế hoạch. Bởi vì anh muốn gặp cô, muốn dùng một thân phận khác ở bên cô. Mặc dù chẳng qua là thực hiện một phần, nhưng chỉ cần anh cố gắng hơn nữa, không phải sẽ không có vấn đề gì sao?
"Lộ Lộ, đã lâu không gặp, không nhớ anh sao?" Giống như trở lại là Sở Khương ôn hòa của 6 năm trước, trong giọng nói trở nên ấm áp hơn.
"Sở Khương, anh khỏe không?" Hai mắt Ngưng Lộ đã ướt. Nhiều năm như vậy không thấy người yêu cũ, cô chỉ có thể nói câu chào hỏi ngắn đến không thể ngắn hơn này sao? Muốn nói gì sao? Còn có thể nói thêm gì nữa chứ? Năm tháng đi qua giữa bọn họ cũng đã lâu đến thế. Cô không còn là thiếu nữ đơn thuần đó, mà anh cũng không phải là người con trai có nụ cười ấm áp, vẻ mặt nho nhã đó nữa rồi.
Sân trường quả thật không phải là nơi tốt để nói chuyện, cho nên sau nửa giờ, bọn họ vào quán cà phê trong khách sạn năm sao.
Ngưng Lộ không có cách nào từ chối yêu cầu của anh. Dù sao năm đó bọn họ rời xa nhau quá vội vàng, mà ngay cả một cơ hội giải thích cho anh cũng không có, sau đó cô liền kết hôn với Sở Mạnh, tiếp theo là anh xuất ngoại.
"Lộ Lộ, những năm gần đây em sống tốt không?" Ngồi ở chỗ gần cửa sổ, Sở Khương nhìn khuôn mặt người phụ nữ dịu dàng quyến rũ đối diện. Cô thay đổi, thật sự thay đổi, trở nên quyến rũ hón, thay đổi khiến anh muốn ôm vào trong ngực mà trân trọng. Nhưng mà, còn có thể sao? Lộ Lộ, em chính là Lộ Lộ của anh sao? Anh nỗ lực nhiều năm như vậy, chính là vì chờ đợi ngày này!
"Sở Khương, cám ơn anh! Em rất tốt, thật sự rất tốt!" Mặc dù Sở Mạnh đối xử với cô lúc nóng lúc lạnh, nhưng kể từ khi tên tiểu tử kia ra đời, cuộc sống của cô không hề xám xịt, không ánh sáng nữa, nhìn con ngày từng ngày lớn lên, thật sự rất hạnh phúc. Dù là hiện tại càng lớn càng phách lối càng không nghe lời, nhưng chính là bởi vì có con làm bạn, cô rất vui vẻ.
diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn
"Lộ Lộ, em không có muốn rời khỏi anh hai không? Em không thương anh ấy phải không? Chỉ là bởi vì có con nên không thể không ở chung một chỗ với anh ấy đúng không?" Nghe được cô trả lời như vậy, bình tĩnh của Sở Khương trong nháy mắt sụp đổ, anh kích động nắm tay của cô. Vì không biết đáp án mà khẩn trương.
"Sở Khương, anh không cần như vậy được không? Buông em ra trước đã." Đối với kích động bất thường của Sở Khương, Ngưng Lộ sợ hãi. Trước kia Sở Khương chưa bao giờ như thế.
"Lộ Lộ, em hãy nghe anh nói được không? Những năm này, anh một mực cố gắng học tập, cố gắng làm việc, chính là chờ ngày có thể đứng ngang hàng với anh hai, mang em về bên cạnh anh. Em không phải sợ được không? Anh chỉ muốn em trở lại bên cạnh anh. Anh đã không còn là Sở Khương không giúp gì được em rồi. Rời khỏi anh hai, trở lại bên cạnh anh được không? Anh có năng lực bảo vệ em, không để cho em bị thương tổn nữa." Càng khẩn trương, Sở Khương càng giữ chặt Ngưng Lộ tay hơn, không để cho cô nhúc nhích, trong giọng nói của Sở Khương có cất giấu quá nhiều lo lắng.
Ở Mỹ nhiều năm như vậy, ban đêm chỉ có thể dựa vào thuốc ngủ nếu không anh làm sao có thể quên được? Nhiều khổ đau như vậy anh cũng chịu đựng, không phải là vì có một ngày có thể đứng trước mặt cô sao? Tại sao cô không có phấn khởi, vui mừng đến khóc như trong tưởng tượng của anh?
"Sở Khương, anh bình tĩnh một chút nữa cùng em nói chuyện được không? Anh không nên như vậy, anh làm tay em đau!" Ngưng Lộ không nghĩ tới Sở Khương kéo cô tới đây chính là muốn nói những lời này. Lời của anh khiến cô đau lòng! Nhưng cô đã kết hôn rồi, còn có một đứa con trai rất đáng yêu, giữa bọn họ đã bỏ lỡ quá nhiều, không thể nào quay lại được nữa. Cô còn yêu anh không? Cô không biết, cô chỉ biết mình rất có lỗi với anh!
"Lộ Lộ, anh không có cách nào tỉnh táo! Em căn bản không yêu anh hai, tại sao còn phải ở bên anh ấy? Em ly hôn với anh ấy được không? Anh nhất định sẽ đối xử tốt với con em!" Lúc này Sở Khương dường như đã mất đi lý trí, anh chỉ nghĩ tới cô gái trước mặt này, chỉ muốn dắt tay cô một đời một kiếp cũng không cách xa.
"Sở Khương, anh như thế này thì làm sao có thể nói chuyện? Em muốn đi về! Buông tay em ra." Nhưng cô sao có thể địch nổi sức lực của đàn ông? Mặc dù lúc này không có người nào, nhưng động tác bọn họ quá lớn khiến phục vụ đều nhìn lại. Trong ánh mắt kinh ngạc của bọn họ, Ngưng Lộ hé miệng cắn lên tay Sở Khương.
"Lộ Lộ, em sao có thể?" Đau đớn trên tay khiến lý trí Sở Khương rốt cuộc trở về. Nhìn dấu răng thẳng hàng trên mu bàn tay trắng nõn, Sở Khương không thể tin được người dùng miệng cắn anh là Quan Ngưng Lộ. Lộ Lộ của anh luôn dịu dàng động lòng người, từ bao giờ lại có hành động thô lỗ thế? Hay là đi theo bên cạnh anh hai đã lâu nên tính tình thay đổi? Anh không thể tin được.
"Thật xin lỗi, Sở Khương. Em đi về trước, chờ anh tỉnh táo lại rồi nói!" Vừa được tự do, Ngưng Lộ lập tức cầm túi xách đặt ở bên cạnh lên, chạy ra ngoài cổng.
diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn
Sở Khương cũng không có ngăn cô lại. Anh vuốt dấu răng nhỏ trên mu bàn tay, trên mặt đã khôi phục tỉnh táo. Anh hai, bất kể như thế nào, lần này em nhất định sẽ không buông tay. Quyết không! Trên mặt Sở Khương lóe lên sự kiên định không thể lay chuyển.
"Mạnh, không cần mình ra mặt sao?" Tống Tử Tự và Sở Mạnh từ phòng cao cấp khách sạn đi ra, đang đi ra trước thang máy, Tống Tử Tự nhìn khuôn mặt bình tĩnh của bạn tốt.
Mấy ngày trước, anh nhận được tin tức từ các trưởng bối trong nhà, một trong ba cổ đông lớn của Sở Thành, từ lão Lục có chút giao tình với nhà họ Tống vả lại ở hai giới chính thương có lực ảnh hưởng không thể xem nhẹ biết được, gần đây nội bộ Sở Thành không thể nào yên bình, hai cổ đông lớn khác lại dám cầm cổ phần trong tay chuyển nhượng cho cậu hai nhà họ Sở mới từ Mỹ về, luôn không tham dự các quyết sách công ty. Cậu hai đó xem ra bản lĩnh không nhỏ, hai vị cổ đông kia không phú thì quý, những năm gần đây dựa vào Sở Thành kiếm rất nhiều, rất nhiều tiền, ai lại chịu đem cây rụng tiền này cho người khác chứ? Lại nói nếu là thu mua, phải vận dụng bao nhiêu người đi thuyết phục và tốn hao bao nhiêu tiền mới có thể thành công? Nhưng cậu hai nhà họ Sở làm được, chỉ vẻn vẹn trong thời gian ngắn ngủi gom góp được số tiền lớn như vậy, hành động này cũng đủ để mọi người nhìn với ánh mắt khác.
Mà vị lão Lục kia, Sở Khương cũng có đi tìm ông chứ? Nhưng ông biết Sở Mạnh cùng cậu chủ họ Tống là bạn bè, cho nên mới tạm thời không có động tĩnh mà truyền tin cho nhà họ Tống, là muốn thăm dò ý kiến Sở Mạnh sao?
"Không cần, nếu nó thật sự có bản lĩnh đoạt được, vậy thì mình không còn lời nào để nói." Sở Khương quả nhiên không tầm thường. Trước mắt Sở Mạnh nắm giữ 32% cổ phần Sở Thành, còn có 30% trong tay Sở Vân Thiên, trừ đi ba cổ đông lớn, anh là người nắm giữ nhiều cổ phần nhất, nhưng nếu Sở Khương có thể đem ba cổ đông kia thu lại, vậy vị trí tổng giám đốc Sở Thành phải đổi người ngồi. Chẳng qua là, nếu Sở Vân Thiên mà biết hai anh em họ đang đấu tranh nội bộ, ông sẽ giúp ai?
"Mạnh, cậu rất là hào phóng đó! Nhưng mà mục đích của Sở Khương cũng không đơn giản như vậy chứ?" Tống Tử Tự cũng không quên một "con động vật" nhìn trúng bạn gái người ta liền kéo lên giường, hơn nữa còn bức hôn người ta, thuận tiện sinh con luôn.
"Cậu cảm thấy nó có phần thắng không?" Sở Mạnh lạnh lùng nhìn ông bạn rõ ràng chỉ muốn xem kịch hay. Thật ra thì trong lòng anh cũng không nắm chắc, chẳng qua là anh không muốn suy nghĩ mà thôi. Mấy ngày nay vì chuyện của công ty, anh cố ý bận rộn đến mù trời mịt đất cũng không chịu trở về nhìn khuôn mặt làm anh phiền lòng kia.
"Cậu có phần thắng hay không mình không biết, nhưng mà mình biết người ta khẳng định dụng tâm hơn so với cậu rồi!" Hai người sóng vai mà đi khỏi khách sạn, Tống Tử Tự tinh mắt phát hiện quán cà phê mởi mở trong khách sạn, người nhìn vô cùng nhìn quen mắt đó không phải là người bọn họ đang nói tới sao? A, còn cùng bạn trai cũ trong truyền thuyết, bộ dạng dường như rất thân mật! Aizz, cũng không biết "người nào đó" thấy được sẽ như thế nào?
♡♡
Nhìn theo hướng Tống Tử Tự, Sở Mạnh cũng nhìn thấy. Xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong suốt, đôi nam nữ tay nắm tay giống như muốn tỏ tình không phải là vợ và em trai anh sao?
Sở Mạnh chỉ cảm thấy máu nóng xông thẳng ót, bọn họ đang làm cái gì? Ở trước mặt bàn dân thiên hạ mà "anh anh em em" sao? Trước mặt anh mà ngoại tình hả? Quan Ngưng Lộ, sao cô có thể!
"Mạnh, cậu đang làm gì vậy?" Tống Tử Tự vội vàng kéo lại Sở Mạnh đang muốn xông về trước. Có lẽ chẳng qua là hiểu lầm thì sao? Không nên xúc động mới phải.
"Tìm người đánh nhau." Dùng sức hất tay Tống Tử Tự ra, Sở Mạnh đang muốn nổi giận đùng đùng đi tới, lại thấy cái bóng người nhỏ nhắn đó chạy như bay ra ngoài.
"Ha ha, hay là cậu đi xem một chút em gái Ngưng Lộ xảy ra chuyện gì đi chứ?" Đánh nhau? Cậu ta còn là thiếu niên 18 tuổi ư, lại còn xúc động như vậy. Nhưng mà lấy hành động vừa rồi như vậy, nếu có người còn lôi kéo tay em gái Ngưng Lộ không thả, anh nghĩ có lẽ sẽ thấy máu đổ.
Ngưng Lộ chạy đến một chiếc taxi, vội vàng ngồi lên, lòng của cô thật sự vô cùng rối loạn! Vì hành động của Sở Khương mà rối loạn lên. Cô luôn biết tình cảm của anh, thế nhưng cô đã không thể tiếp nhận anh. Ngay cả khi tình yêu có còn tồn tại trong cô hay không! Anh ép hỏi có phải có tình cảm với Sở Mạnh hay không, cô không biết. Bây giờ đầu cô thật sự rất đau! Chỉ muốn tìm một chỗ yên lặng để bình tĩnh một chút. Nhưng là trừ về nhà, cô không biết mình còn có thể đi đâu?
Sở Mạnh chạy đến chậm một bước, ảo não nhìn cô ngồi lên xe đi. Nhìn biển số xe cùng hướng chiếc xe chạy, Sở Mạnh lập tức xoay người đi lấy xe mình.
♡♡
Ngưng Lộ ngồi ở trong taxi ôm túi xách của mình, đột nhiên, tài xế taxi mắng một tiếng, truyền tiếng phanh xe gấp: "Chết tiệt, khốn kiếp, rốt cuộc có biết lái xe hay không?" "Chú tài xế, đã xảy ra chuyện gì sao?" Ngưng Lộ ngồi ở hàng ghế sau vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình bị đụng phải ghế ngồi hàng trước do phanh gấp, cái trán trắng lập tức hồng: "Cô à, cô ngồi vững một chút nha. Cô xem xe trước mặt kìa, không hiểu vì sao tự dưng dừng ở giữa đường, một chút đạo đức cũng không có thì làm sao giáo dục người nhà chứ!" Tài xế oán trách, người này lái xe cũng quá cẩu thả?
Ngưng Lộ ngẩng đầu lên, phát hiện chiếc xe kia nhìn quen quen, hình như là xe Sở Mạnh...... Sở Mạnh? Ngưng Lộ quả nhiên không có nhìn lầm, chiếc xe kia chính xác của là Sở Mạnh, mà người đàn ông kia mặt xanh mét đang đi tới hướng này.
Sở Mạnh đi đến gõ cửa sổ xe Ngưng Lộ ngồi, chỉ chỉ cô, ý bảo cô xuống xe. Tình huống bất ngờ khiến Ngưng Lộ giật mình. Anh tại sao lại ở chỗ này? Mắt thấy Ngưng Lộ ngồi bất động, Sở Mạnh không nhịn được lại gõ gõ cửa sổ, mà xe chờ ở phía sau, lúc này cũng rối rít ấn còi hoặc đi đường vòng, làm cho một đường ô tô vốn trật tự coi như tốt lại trở nên hỗn loạn: "Cô à, cô biết người đàn ông này sao?" Tài xế vốn là đã chuẩn bị chửi ầm lên thấy thế, quay đầu lại hỏi Ngưng Lộ.
"Vâng!" Ngưng Lộ khó khăn gật đầu, từ trong ví da lấy ra một tờ tiền mặt đưa cho tài xế: "Thật xin lỗi, tôi xuống xe ở chỗ này." Nếu như cô không xuống xe, anh nhất định sẽ biến cái đường này trở nên tắc nghẽn luôn sao? Đầu của cô đau quá! Cô vừa xuống xe, ngay sau đó Sở Mạnh nắm chặt tay của cô, đẩy mạnh cô vào xe mình. Sau đó không nói một lời, đạp mạnh cần ga, động lượng lớn, chấn động đến ngay cả dây an toàn còn chưa kịp cài thì cả người Ngưng Lộ ngửa ra sau: "Sở Mạnh, anh không nên như vậy, đầu em rất đau, không cần đi nhanh như vậy!" Sở Mạnh lạnh lùng liếc cô một cái, tay cầm vô lăng sớm trắng bệch: "Không nên như vậy? Cô công khai ở tiệm cà phê với bạn trai cũ ôm ấp nhau thì sao không nói với chính mình không nên như vậy?" Sau khi thấy sắc mặt cô thì tốc độ xe từ từ chậm lại.
"Anh thấy rồi sao?" Khoảng thời gian này không phải anh ở công ty sao, tại sao lại ở quán cà phê đây?
"Nếu như mà tôi không nhìn thấy, không phải là cô định cho tôi đội mũ xanh "sáng ngời" chứ?" (ý chỉ việc bị cắm sừng ở đàn ông)
"Bọn em không có cái gì, làm sao anh có thể nói em như vậy?" Người đàn ông này vĩnh viễn không phân biệt phải trái như vậy! Ngưng Lộ đón nhận khuôn mặt nghiêng lạnh lùng của anh.
"Cái gì mới gọi là có cái gì? Cô để cho nó đụng vào cô sao?" Trên trán trắng trở nên đỏ làm cơn giận của anh lên đến đỉnh điểm.
♡♡
"Quả thật không thể nói lý với anh!" Đầu đã đau rồi còn phải ứng phó với tên đàn ông ngang ngược này, Ngưng Lộ xoay mặt ra ngoài cửa sổ, không muốn tranh cãi với anh. Thật sự là tú tài gặp gỡ binh lính thì không thể nói rõ gì cả.
Không muốn để ý anh là sao? Chân ga dưới chân lần này bị đạp thật mạnh, xe lần nữa lao trên đường lớn, khiến dạ dày Ngưng Lộ không có phòng bị muốn nôn hết ra.
"Anh muốn làm gì?" Ngưng Lộ tái mặt. Anh ấy là người điên!
"Về nhà hoan ái." Như vậy đủ hiểu chưa? Anh muốn đem tất cả mùi vị, hơi thở của người đàn ông kia trên người cô tất cả đều rửa đi, trên người của cô chỉ có thể có dấu vết của anh mà thôi
← Ch. 072 | Ch. 074 → |