Cô Em Họ Trên Trời Rơi Xuống
← Ch.050 | Ch.052 → |
Chú Trương trực tiếp chở Ngưng Lộ đến trước cửa khách sạn 5 sao của Sở Thành mới dừng xe.
Bây giờ chưa đến 5 giờ, ăn cơm sớm như vậy sao? Trong lòng Ngưng Lộ có nghi ngờ cũng không dám hỏi, bởi vì cho dù có hỏi thì chú Trương cũng không biết, thật ra cũng chỉ là nghe lời Sở Mạnh thôi.
"Thiếu phu nhân, thiếu gia nói sẽ chờ cô ở đại sảnh, có muốn tôi đưa cô đi vào hay không?" Xe tắt máy, chú Trương mở cửa xe phía sau, nhìn thấy thiếu phu nhân vẫn ít nói như vậy.
"Không cần đâu, con tự vào được rồi, cám ơn chú Trương." Ngưng Lộ cẩn thận kéo làn váy xuống gối nói.
Trang hoàng xa hoa, ánh sáng chiếu rực cả đại sảnh, Ngưng Lộ cũng không muốn đến nơi này nhìn người đàn ông kia. Xoay người muốn đi qua bên kia ngồi xuống nghỉ ngơi, đang xoay người thì trong nháy mắt đụng phải một lồng ngực rắn chắc, người này đi bộ không nhìn đường sao? Cái mũi của cô bị đụng đến muốn gãy luôn. Nhưng Ngưng Lộ lên tiếng nói xin lỗi với người ta trước: "Xin lỗi."
"Đau không?" Sở Mạnh đưa tay vịn vai cô. Thời điểm chú Trương mới vừa dừng xe tới cửa anh liền thấy, nhưng mà do anh dùng thang máy chuyên dụng cho nên không thấy được anh đang ở đại sảnh.
Là anh ta? Giọng nói xa lạ mà lại quen thuộc kia, hơi thở mãnh liệt trong nháy mắt bao phủ toàn thân, Ngưng Lộ ngẩng đầu lên, bốn mắt giao nhau, ánh mắt sắc sảo, thăm dò ánh mắt của nhau, thời gian như ngừng trôi.
Khuôn mặt nam tính, ngũ quan lập thể rõ ràng đập vào mắt, không có dấu hiệu mệt mỏi của đi đường dài, trông vẫn sảng khoái tinh thần như cũ. Chẳng qua là từ trước đến giờ mắt kiếng không rời khỏi anh, lúc này cũng không có mắt kiếng trở ngại. Ánh mắt sâu không thấy đáy nhìn chằm chằm cô, là cô hoa mắt sao? Ngưng Lộ không thể tin được, bởi vì trong mắt của anh, cô thấy được cái bóng của mình rõ ràng, thật sâu trong mắt anh chỉ có khuôn mặt của cô.
Xem ra thím Trương chăm sóc cô rất tốt, chỉ là hơn 10 ngày không thấy mà khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đã hồng hào hơn, cằm cũng mượt mà hơn, ánh mắt trong vắt giống như có một loại ảo giác không thể tin được. Chẳng qua là thân thể cũng không có thay đổi nhiều, bụng vẫn rất nhỏ, hiện tại giống như mang thai ba tháng sao? Tầm mắt của anh từ mặt của cô bắt đầu dời xuống.
"Thì ra đây chính là chị dâu nha! Nghe tiếng đã lâu bây giờ mới thấy! Em là Tiêu Diệc San. Gọi em Diệc San là được rồi." Tiêu Diệc San vẫn đi theo phía sau không nhịn được phá tan ánh mắt hai người giống như đang giằng co.
Là giọng người phụ nữ trong điện thoại kia, Ngưng Lộ nhìn theo nơi phát ra tiếng nói. Đó là một cô gái vóc người cao gầy, tóc ngắn xinh đẹp, mặc một bộ đồ làm cho người ta nhìn cũng biết là đồ công sở của nhà thiết kế nổi tiếng, cùng màu với giày cao gót, gương mặt kiêu ngạo cùng tự tin. Cô chỉ thấy có chút giống Ngũ Thiên Nghiên đã gặp qua một lần, cũng đều là kiểu nữ cường nhân. Nhưng có một chút không giống nhau, chính là Ngũ Thiên Nghiên mặc dù mạnh mẽ nhưng ít ra sẽ không khiến người khác ghét đến nỗi không đến muốn đến gần, mà cái người vừa thấy mặt đã gọi cô là "chị dâu" lại làm cho trong lòng Ngưng Lộ muốn bài xích cô. Cô ta gọi cô là chị dâu, chẳng lẽ là em gái Sở Mạnh? Nhưng cô cùng Sở Khương qua lại nhiều năm như vậy, không có nghe anh nói là có một chị gái này chứ? Ừ, nhìn tuổi thì lớn hơn cô mấy tuổi. Chẳng lẽ là bên mẹ của Sở Mạnh? Ngưng Lộ vì suy nghĩ này mà hoảng sợ, anh ta chẳng lẽ muốn thấy cô thân thích với bên mẹ của anh sao?
Mà Tiêu Diệc San cũng dùng ánh mắt quan sát Ngưng Lộ. Vóc người thật bình thường, không đủ cao còn chưa tính không dùng giày cao gót để bù đắp khuyết điểm sinh ra đã có, âu phục trên người có chút cảm giác rộng, một đầu tóc đen lại dài chạy thẳng xuống phần eo. Cô gái này, trừ gương mặt còn có thể được xưng tụng, những thứ khác Tiêu Diệc San không để vào mắt. Nhưng mà, xem ra cô chính là dùng khuôn mặt ngây thơ lại quyến rũ mới bò được lên giường của Sở mạnh chứ gì? Xem ra bản lĩnh cô ta không nhỏ, lại còn có thể khiến cho Sở Mạnh cam tâm tâm tình nguyện cưới cô ta về nhà nữa chứ.
"Xin chào, tôi tên là Ngưng Lộ." Người ta đã vươn tay ra, cô cũng không thể làm như không thấy."
"Lần đầu gặp mặt, xin chỉ giáo nhiều hơn." Tiêu Diệc San dùng sức cầm bàn tay nhỏ của Ngưng Lộ, hừ. Cô ngược lại muốn xem phản ứng của con thỏ trắng nhỏ này đối với cô đang khiêu khích sẽ làm cái gì.
"Cô nắm tay tôi đau." Ngưng Lộ cúi mắt xuống nhẹ giọng nói. Cái cô Tiêu này quả nhiên như cô dự đoán, có ý thù địch với cô. Nhưng các cô đều là lần đầu tiên gặp mặt mà thôi, còn không kịp hiểu địch ý của cô từ đâu mà đến đây?
"Thật xin lỗi chị dâu. Là em thô lỗ." Tiêu Diệc San buông tay ra ngượng ngùng nói. Thì ra là không phải là đứa hiền lành, sẽ phản kháng. Hừ, nhưng cô ấy sao lại có thể là đối thủ của cô, Tiêu Diệc San trong lòng cười lạnh nói.
"Không sao." Ngưng Lộ vẫn là giọng nói nhẹ nhàng kia.
Sở Mạnh nhìn sóng ngầm nổi lên mãnh liệt giữa hai người phụ nữ nhưng không có lên tiếng. Đúng vậy, anh là muốn nhìn biểu hiện ngoài mặt của cô gái ngoan ngoãn phản ứng lại ác ý của Tiêu Diệc San như thế nào. Quả nhiên không ngoài dự đoán, cô cũng không phải là con thỏ nhỏ sẽ cho người ta tùy ý chà xát tới chà xát lui. Tuy bề ngoài của cô mảnh mai, thật ra thì có một tính cách rất kiên cường.
"Lên lầu nghỉ ngơi trước, tối nay chúng ta đi ra ngoài ăn cơm. Coi như làm tiệc đón Diệc San tới đây." Không để họ giới thiệu nhiều, Sở Mạnh đưa tay đặt lên thắt lưng Ngưng Lộ, đi về phía thang máy chuyên dụng.
Ngưng Lộ không có bất kỳ dị nghị nào, đi theo sát anh. Chỉ là đợi đến lúc ngồi cùng bàn ăn cơm với Tiêu Diệc San, trong lòng cô đã có chút ý kháng cự. Nếu như cô nói mệt mỏi không muốn đi, không biết anh có thể nhìn ở thấy cô đang mang thai mà tha cho cô một lần không? Ngưng Lộ ở trong lòng tính toán. Có lẽ mang thai, có rất nhiều chuyện có thể từ chối không làm.
"Anh Mạnh, chờ em một chút!" Không cam lòng bị để lại phía sau, Tiêu Diệc San mấy bước đã theo kịp liền khoác cánh tay Sở Mạnh.
"Diệc San, thả tay ra." Sở Mạnh nhìn cánh tay của cô gái kia tự động quấn lấy tay mình, âm thanh rất nhẹ lại làm cho người nghe được không do dự, tự động buông tay.
"Anh Mạnh, trước kia chúng ta đi ra ngoài đều là như vậy mà! Chẳng lẽ anh kết hôn rồi thì không được sao? Hay là sợ chị dâu hiểu lầm?" Tiêu Diệc San rõ ràng là nói với Sở Mạnh, nhưng ánh mắt lại nhìn mặt của Ngưng Lộ.
"Em cũng biết nói là trước kia cơ mà!" Giọng nói Sở Mạnh rất nhạt làm cho người ta nghe không biết là anh có đang tức giận không.
"Anh Mạnh, anh không phải là đang tức giận chứ? Về sau ở trước mặt chị dâu em sẽ chú ý một chút. Chị dâu, chị sẽ không tức em chứ?" Tiêu Diệc San cười.
"Sẽ không." Ngưng Lộ lẳng lặng nghe hai người bọn họ đối thoại, vẻ nhàn nhạt trên mặt không có thay đổi. Hừ! Anh họ và em họ sao? Có thể không chỉ là vậy? Nếu như chẳng qua là anh họ và em họ, tại sao có thể trong lúc anh tắm – thời gian riêng tư như vậy lại có thể nghe điện thoại của anh? Nhưng mà, những thứ này liên quan gì đến cô chứ? Ngưng Lộ không hiểu tim của mình làm sao đập liên hồi. Xem ra, vấn đề phức tạp này cô không nên nghĩ đến.
Ngồi thang máy đến lầu cuối, ba người cũng không có nói thêm gì nữa. Mà tay Sở Mạnh vẫn luôn đặt ở trên eo cô không có buông ra. Anh ta không biết sao? Cặp mắt Tiêu Diệc San ở phía sau đều muốn bốc lửa. Mặc dù hai người bọn họ vợ chồng đụng chạm thoạt nhìn không có thân mật nhiều, nhưng khi cô nhìn lại thấy cực kỳ chướng mắt.
← Ch. 050 | Ch. 052 → |