Vườn trường 16
← Ch.23 | Ch.25 → |
Edit: Vũ Quân
Mặt Trời ngả về phía tây, chuông tan học đã sớm vang lên, lớp 1 khối 11 chỉ còn lại hai người.
Hôm nay Vãn Khanh phải trực nhật, cô xung phong nhận việc cuối cùng là đóng cửa sổ, cô còn có bạn trai yêu dấu ở lại cùng.
Cô dọn xong cái bàn, đi về chỗ ngồi của mình thu dọn đồ vật, chỗ ngồi trong lớp bọn họ sẽ thay đổi, tuần này chỗ ngồi của Vãn Khanh vừa vặn dựa vào tường.
Triệu Du ngồi ở chỗ của Quan Như, chặn đường của Vãn Khanh, một tay cậu chống lên bức tường phía sau cô, hơi rũ mắt nhìn cô.
Nghĩ đến việc Triệu Du làm lúc hai người ở bên nhau, Vãn Khanh không tự giác ⓢ𝖎ế·ⓣ 🌜hặ·т quai đeo cặp sách: "Cậu làm gì vậy? Không phải về nhà à?... Ưm."
Cô còn chưa nói xong đã bị Triệu Du ⓗ_ô_ռ lấy.
Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, cô lại càng khẩn trương.
Triệu Du cười, chóp mũi gần như dựa vào chóp mũi cô, đôi mắt màu đen bình tĩnh nhìn cô, môi mỏng khẽ mở: "Bảo bối Khanh Khanh, cuối tuần này đến nhà tôi được không?"
Khi nói chuyện, cậu còn thường dán môi lên môi cô, hoặc là suồng sã ♓ô●𝓃 mặt cô.
Vãn Khanh bị cậu vây giữa vách tường, không cách nào nhúc nhích, ánh mắt cô trốn tránh: "Không tốt lắm đâu..."
Cô cảm thấy nếu đồng ý, sẽ xảy ra việc không thể cứu vãn nổi.
Triệu Du cắn một ngụm lên cánh môi no đủ của cô: "Hử? Vì sao lại không tốt."
Cậu cách quần áo chính xác nắm lấy phập phồng trước 𝖓.ⓖự.𝐜 cô, lại cúi đầu ♓ô●𝖓 lỗ tai cô, âm thanh trầm thấp mang theo 🅓·ụ 𝒹·ỗ: "Khanh Khanh ngoan, nếu cậu không đồng ý, chúng ta sẽ ở trong phòng học làm một lần..."
Cậu dán lên mặt cô, thấp giọng nói: "Hai ngày cuối tuần đều không được thấy cậu... Tôi không vui, tôi bảo đảm, cái gì cũng không làm, được không?"
Tin cậu cái quần què ấy, lúc hai người ở cùng một chỗ mức độ thấp nhất luôn là toàn thân n-óⓝ-g ⓑ-ỏ-ռ-g, sao có thể không làm gì chứ!
Hơn nữa! Hai ngày cuối tuần muốn gặp mặt thì kiểu gì cũng đến nhà cậu. Đi ra ngoài chơi cũng được mà, nhưng bảo cô đến nhà cậu chắc chắn là không có ý tốt, cậu thật sự quá xấu xa.
Vãn Khanh còn muốn từ chối, tay của thiếu niên đã trượt xuống giữa hai chân cô, cậu cười tùy ý, dựa vào rất gần, hô hấp ấm áp phun lên mặt cô: "Hay là... Khanh Khanh muốn ở phòng học? Hửm?"
Vì thế, dù đã biết rõ người này đang suy nghĩ cái gì, Vãn Khanh vẫn rưng rưng đồng ý với bản hiệp ước không bình đẳng này.
Tay Triệu Du quy quy củ củ ôm lấy eo nhỏ của bạn gái nhà mình, cậu cười giống như chú hồ ly trộm được thịt.
"Vậy hứa rồi nha, buổi sáng thứ bảy gặp."
Tục ngữ nói rất đúng, thứ sáu tan học, buổi sáng thứ bảy còn xa sao?
Aiz quên mất, không có câu tục ngữ này.
Tuy rằng trăm ngàn cái rối rắm, nhưng bạn nhỏ ngoan ngoãn Vãn Khanh vẫn là một người giữ lời hứa, thứ bảy sau khi ăn sáng xong cô nói với bố mẹ mình muốn đi làm bài tập cùng bạn, sau đó cô mang theo một đống lớn bài tập, đúng 10 giờ ấn chuông cửa nhà Triệu Du.
Triệu Du hình như còn chưa tỉnh ngủ, thân trên trần trụi, cậu chỉ mặc một cái quần đùi đã đi ra, một bên ngáp một bên mở cửa cho bạn gái nhỏ.
Cậu nhìn Vãn Khanh từ trên xuống dưới, cười cười ý vị không rõ: "Khanh Khanh ngoan, thời tiết nóng như vậy cậu còn mặc dày như thế hả?"
Cậu dùng đầu lưỡi ⓛi*ế*𝖒 đỉnh răng nanh, híp mắt lại.
Bên trên cô gái nhỏ mặc chiếc áo sơ mi thắt kín nút nhạt màu, bên dưới là một chiếc quần jean vừa nhìn đã biết là khó cởi, đây là... Phòng "sói" à?
Đáng tiếc là bạn gái nhỏ của cậu không biết, ở một khắc khi cô tự mình đưa đến tận cửa thì kết cục đã định là không thể phòng được.
Vãn Khanh hoàn toàn không biết về những gì sắp xảy ra, cô ngồi trên ghế sofa, mở cặp ra, cô đặt một xấp bài tập lên bàn, cô nghiêm túc nhìn Triệu Du nói: "Cậu ăn sáng xong thì chúng ta sẽ bắt đầu."
Nhưng nhìn kỹ, sẽ phát hiện cô đang gắt gao nhìn mặt Triệu Du chứ không dám nhìn thân trên trần trụi của cậu.
Cơ n_🌀_ự_𝒸, cơ bụng gì đó, Triệu Du tập thể hình hằng năm lại yêu vận động nên đương nhiên sẽ có, hơn nữa còn đặc biệt đẹp, tuy nói lần trước hai người đã thẳng thắn thành khẩn gặp nhau, nhưng dưới loại tỉnh huống như ngày hôm nay lại không giống như vậy, vừa nãy ở cửa Vãn Khanh chỉ mới không cẩn thận nhìn thoáng qua, lỗ tai đang che dấu dưới mái tóc ngắn đã đỏ bừng, nóng lên.
Bây giờ vẫn còn hồng đấy.
Triệu Du lại rất thoải mái, cậu nhìn đống bài tập trên bàn, a một tiếng: "Đây là phần của hai người à?"
Vãn Khanh gật đầu: "Tôi biết cậu chắc chắn sẽ không mang bài tập về nhà."
"Ui, cậu còn hiểu tôi lắm đấy." Triệu Du cong môi, ngồi bên cạnh Vãn Khanh, ♓*ô*𝓃 lên mặt cô.
Tay Vãn Khanh đẩy cậu ra, nhăn mày: "Học tập cho tốt đi."
Triệu Du nhướng mày, có chút chờ mong tiểu Vãn Khanh nhà cậu sẽ nói ra lý do gì để khuyên cậu học tập.
Lấy sự quan sát trong khoảng thời gian này của cậu, cô chắc chắn sẽ không nói ra những điều tầm thường như: "Tuy rằng nhà cậu có tiền nhưng kiến thức là vô biên." "Tiền là vật ngoài thân, tri thức mới là của mình." "Học tập tốt mới có nhiều lựa chọn hơn." những câu này cậu đều nghe đến mức tai mọc kén rồi.
Quả nhiên cô nói: "Nếu không sau này chúng ta cùng nhau sinh hoạt sẽ không có tiếng nói chung." Bạn nhỏ Vãn Khanh ngoan ngoãn tuy thành tích không phải đặc biệt tốt nhưng lại nhiệt tình yêu thương học tập dùng lời lẽ chính đáng nói như vậy.
Lông mày Triệu Du nhảy dựng, cậu ôm lấy eo cô, cúi đầu cho cô một nụ hô_n buổi sáng ռó_ⓝ_g 🅱ỏ_𝖓_𝐠 ướ.ⓣ á.t.
Hôn xong khuôn mặt thiếu niên tràn ngập sung sướ_𝐧_🌀, nhìn bài tập trên bàn cậu không còn mất kiên nhẫn như xưa: "Được rồi, làm bài tập thôi."
Sau này ư?
Cậu vẫn luôn cho rằng Tiểu Vãn Khanh không có kế hoạch cho tương lai của hai người cơ đấy...
Vãn Khanh hừ một tiếng, nhanh chóng nhìn cậu: "Trước tiên đem quần áo mặc vào đi đã."
"Tuân mệnh."
Vì thế hai người vui rạo rực làm bài tập cả buổi sáng, giữa trưa lúc ăn cơm hộp xong, Triệu Du rửa một đĩa trái cây, là cherry và dâu tây.
Tuy bây giờ không phải đúng mùa nhưng thời nay chỉ cần có tiền, muốn cái gì mà không có cái đó?
Hai loại này Vãn Khanh đều thích, cô cười tủm tỉm, ăn một quả rồi lại một quả.
Triệu Du ngồi trên thảm, khuỷu tay đặt lên bàn, chống cằm nhìn cô: "Ăn ngon không?"
Vãn Khanh gật đầu: "Ngon lắm, cậu thử đi!"
Cô cầm một quả cherry, đặt bên miệng Triệu Du.
Triệu Du ngậm lấy quả cherry kia, trong chớp mắt cậu đứng lên đi đến trước mặt Vãn Khanh, khom lưng cúi đầu chặn cái miệng nhỏ còn đang nhai dâu tây.
"Ưm... ??"
Vãn Khanh mở to hai mắt, nề hà eo nhỏ mẫn cảm nhất còn đang bị người ta giữ lại, cô chỉ có thể bị đè lên chỗ dựa của sofa.
Triệu Du dùng đầu lưỡi đẩy mạnh quả cherry vào trong miệng cô, rồi đi theo cherry, cuốn lấy thịt quả trong miệng cô, nhấm nháp.
Đến cuối cùng, cherry chỉ còn lại hạt, dâu tây cũng không biết đã vào bụng ai, môi Vãn Khanh vừa sưng vừa hồng, đôi mắt to nâu nhạt mơ màng, giống như phủ một tầng hơi nước, cô xụi lơ trên sofa, cái miệng nhỏ thở phì phò.
Triệu Du dán lên mặt cô, †-𝒽-â-ⓝ ⓜ-ậ-🌴 cọ cọ: "Ăn ngon quá, lại còn ngọt nữa."
Không biết cậu đang nói trái cây hay là nói cô.
Cậu h●ô●𝓃 vành tai đỏ rực của cô, dùng răng nhay cắn vành tai mềm mụp, rồi lại 👢❗_ế_𝐦 làn da sau tai mẫn cảm của cô.
Đồng thời ngón tay linh hoạt cởi cúc áo của cô ra, lòng bàn tay chậm rãi ✌️υố_ⓣ ✌️_ⓔ làn da như mỡ dê giấu dưới lớp vải. Nơi bị cậu ♓*ô*ⓝ*, dường như bốc cháy, vừa nóng vừa ngứa, người này lại còn có kĩ thuật càng ngày càng tiến bộ thần tốc, một nụ 𝒽*ô*n cũng đã làm cho đầu óc cô mơ màng, không còn lí trí, cô chỉ có thể dùng tay bắt lấy cái tay đang 𝒸ở●i á●o mình, hơi hơi nhéo.
Vì thế Triệu Du thấy cô gái nhỏ trong lòng đôi mắt ngập nước, như đang muốn khóc, lại như đang cầu xin người khác rủ lòng thương, đuôi mắt ửng hồng.
Cậu khó nhịn nuốt khan hai cái.
Triệu Du 𝒽*ô*𝐧 cằm cô, dịu giọng dỗ dành: "Khanh Khanh ngoan, tôi sẽ không làm gì đâu... Chỉ giống như trước đây, cậu để tôi sờ, ⓗ*ô*𝐧 một cái là được rồi. Nhé?"
Thiếu nữ giống như con mèo nhỏ hừ một tiếng, tỏ vẻ không hề tin tưởng: "Không được..."
Triệu Du ⓗ·ô·𝐧 xương quai xanh của cô, ánh mắt nóng rực nhìn chiếc sơ mi gần như đã bị cởi hoàn toàn.
Thân trên trắng nõn của thiếu nữ nhìn không sót một cái gì, nơi Ⓜ️ề-𝖒 𝖒-ạ-❗ bị chiếc nội y vàng nhạt bao vây lấy, trắng đến mức khiến người ta khô nóng, mềm đến mức khiến người ta thèm khát...
Âm thanh của cậu khàn đi vài phần: "Ngoan, trước đó không phải cậu rất vui s·ướ·𝓃·ⓖ sao?"
Môi mỏng dừng ở trước bộ ռ●𝖌●ự●𝒸 trắng nõn của cô, ⓛ·ı·ế·𝖒 hút: "Tôi sẽ cho cậu càng ⓢ*ư*ớ𝖓*ⓖ hơn, được không?"
Tay cậu kéo nội y của cô ra, chuẩn xác ngậm lấy núm vú đã sớm cứng lên, dùng đâu lưỡi v_⛎ố_✝️ ν_𝑒, dùng răng c·ắ·𝖓 𝓃♓·ẹ: "Đừng nói không với tôi, hửm?"
"A~..."
Thiếu nữ thở nhẹ, bị thiếu niên hiểu thành sự đồng ý.
Cậu kéo tay cô ra, tiếp tục cởi cúc.
Áo sơmi đáng thương bị cởi xuống, lỏng lẻo dừng ở trên cổ tay của thiếu nữ, nó không chỉ không thể bảo vệ chủ nhân đáng yêu của nó mà ngược lại còn trở thành đồng lõa, giam cầm tay của chủ nhân. Sau khi áo sơmi bỏ mình là chiếc áo 𝖓*gự*🌜 vàng nhạt đáng yêu đã bị xoa nhăn nhúm.
Nửa người trên của Vãn Khanh hoàn toàn trần trụi, dựa vào chỗ tựa lưng trên sô pha, tay bị áo sơ mi giam cầm ở sau người, trên làn da trắng nõn thấp thoáng ửng hồng, giống như một nụ hoa đang chờ ngày bung nở.
Tay Triệu Du nhéo п·🌀·ự·c phải của cô, bóp tràn đầy kẽ tay, lưu lại dấu vết màu đỏ, mà bên trái được môi lưỡi của cậu chăm sóc, cậu ngậm lấy núm vú 👢●iế●Ⓜ️ ⓜú·†, 🅿️♓·á·✝️ r·𝒶 â·ɱ 𝖙·♓🅰️·ռ·h nhóp nhép.
Ăn xong bên này cậu liền đổi sang bên kia, hai bên 𝖓ⓖự●c đáng yêu non mềm đều bị cậu l1●ế●ɱ cắn ướt nhẹp, thậm chí còn có dấu răng không hề nhẹ.
Cô gái nhỏ rê.ⓝ 𝖗.ỉ lúc cao lúc thấp, như dầu nhỏ giọt lên trái tim của cậu, đem ngọn lửa càng cháy càng dữ dội.
Cái tay còn lại của cậu cũng không nhàn rỗi, ngay từ đầu còn xoa nắn eo cô, từng nụ ♓ô●𝖓 như ⓜ·ơ·ռ ⓣгớ·ⓝ dừng trên người cô, không có chỗ nào là chăm sóc không thỏa đáng. Theo đó tiếng ⓣⓗ●ở 𝒹●ố●↪️ của cô gái nhỏ cũng càng ngày càng nặng, hỗn loạn kèm theo vài tiếng hừ nhẹ, cái tay kia của cậu đã dừng trên dây quần của cô.
Cúc quần bị cởi ra, khóa cũng bị kéo xuống, chiếc quần jean khó cởi đã hoàn toàn thất thủ.
Cái tay kia ngựa quen đường cũ 🌜●ở●ℹ️ ⓠ●𝖚ầ●n lót của cô ra, hướng vào trong tìm tòi, đầu ngón tay chạm vào một mảnh ướ·𝖙 á·🌴, Triệu Du đang ngậm núm vú cười một tiếng.
Cậu giống như khen thưởng 𝒽ô●ⓝ mặt cô: "Đúng là bải bối của tôi, ướt nhanh như vậy."
Chóp mũi cậu cọ khuôn mặt ռó·𝖓·ℊ ⓑ·ỏ·𝐧·🌀 của cô: "Có phải bạn trai hầu hạ cậu rất thoải mái không hả?"
Vãn Khanh nghe thấy những lời này, phía dưới vốn đã ướt đầm đìa, lại càng thêm co chặt, phun ra một cỗ dịch nóng.
Triệu Du vẫn luôn dùng ngón tay khảy cánh hoa thủy nhận nên đương nhiên cảm nhận được, cậu lại cười hai tiếng, 𝒽ô*𝓃 mặt cô.
Triệu Du dùng hai ngón tay không ngừng đẩy ra, khép lại hai mảnh cánh hoa, thủy dịch trong đó sền sệt, đụng vào liền 𝖕.♓.á.🌴 𝖗.a â.ɱ 𝐭.𝖍𝐚.ռ.♓ dính nhớp.
Ngón tay thứ ba đi vào tìm hạt đậu nhỏ, sau khi tìm được liền dùng lòng bàn tay xoa ấn, đánh vòng 🌜*ọ ×*á*𝖙, thủ pháp không đồng nhất, khiến âm thanh của cô gái nhỏ vang lên lúc cao lúc thấp, giống như con mèo bị túm gáy.
Ngón tay đang khảy cánh hoa cuối cùng cũng buông tha cho nó, ngược lại chui vào trong, ✌️_⛎ố_✞ 𝖛_3 khe hẹp đang không ngừng phun nước.
Triệu Du 𝖍*ô*𝓃 𝓃𝐠ự_c cô, đầu ngón tay phía dưới chọc vào bên trong: "Bảo bối Khanh Khanh, nơi này của cậu lúc đóng, lúc mở, đói bụng à? Cậu muốn ăn cái gì?"
Ánh mắt cậu dừng lại trên đĩa trái cây còn chưa ăn xong.
Trong giây lát cậu lại thay đổi chủ ý.
Không được, cậu còn chưa đi vào đâu đấy, không thể để mấy thứ này đoạt lần đầu tiên của cậu.
Bạn gái đáng yêu của cậu có khi cũng không chấp nhận, thôi để lần sau đi.
Một ngón tay nhét vào, thịt non bốn phía lập tức hút lấy nó, dính sát lên ngón tay, bên trong giống như có hàng ngàn cái miệng nhỏ hút, co rút, nhéo như đang thực sự ăn cái gì đó.
Ánh mắt của Triệu Du càng sâu thăm thẳm, thứ bên dưới căng như muốn nứt vỡ, ⓡu.п rẩ.🍸.
Cậu 𝖑ïế_𝖒 bụng nhỏ của cô, chậm rãi đi xuống phía dưới, âm thanh vừa trầm vừa khàn, mang theo dỗ giành: "Khanh Khanh ngoan, cái miệng nhỏ phía dưới của cậu nói chỉ ăn ngón tay thôi thì không đủ, tôi đem côn th*t đ-ú-† cho nó được không?"
Tay thiếu niên đang làm loạn trước 𝐧·𝐠·ự·𝐜 cô, nhéo nsum vú của cô, xoa п𝖌ự_↪️ cô, phần bên trong đùi bị cậu 𝖑·ï·ế·Ⓜ️ láp, hút cắn, nơi tư mật nhất ngậm lấy một ngón tay, ngón tay kia không yên phận xoay một vòng, từng trận κⓗ●𝐨●á●𝖎 c●ả●〽️ vây lấy cô, vòi nước phía dưới hoàn toàn bị mở ra, chảy ra từng đợt một, khóe mắt Vãn Khanh chảy ra một giọt nước mắt.
"Không được, cậu nói... chỉ ♓.ô.ⓝ.... và sờ thôi..."
Triệu Du đã ↪️ở*𝖎 🍳*⛎*ầ*ռ áo ra, trần trụi giống như cô, cậu nghe vậy thì cười: "Dùng tay của tôi sờ chính là ờ, dùng côn th*t lớn sờ không phải là sờ sao? Để nó 𝐡.ô.ռ cậu được không?"
Cậu nhìn thứ nào đó bên dưới đang phấn chấn tinh thần, trên đỉnh đầu nhỏ nước, lại nhìn về phía cô gái đáng yêu nằm trên sofa đang mở rộng chân để lộ ra cánh hoa ɱ●ề●𝖒 Ⓜ️●ạ●ⓘ, bất đắc dĩ thở dài.
Cậu nhẫn nãi mở rộng cho cô, một ngón, hai ngón, ba ngón, không gnuwfng 𝒸*ọ 𝐱á*t âm đế, đối với 𝓃ℊ_ự_↪️ của cô cậu yêu thích không muốn buông tay, bên miệng ngậm lấy thịt nơi bắp chân cô.
Cảm giác đường đi ướt nóng co rút lại, cậu mới rút ngón tay ướt đẫm ra, đem cô đặt nằm xuống sofa, nâng hai đùi của cô lên.
Tư thế tiêu chuẩn nam trên nữ dưới..
côn th*t đang dâng trào nhắm ngay cái miệng nhỏ đang hư không lúc đóng lúc mở.
Ừm, lại còn 𝖈♓_ả_y ⓝ_ướ_c ả bên ngoài nữa, toàn bộ phần đùi trong đều ướt nhẹp.
Lúc này Vãn Khanh bị làm cho nửa vời, bên hông một mảnh tê dại, cô khó nhịn dùng tay nhỏ túm lấy sofa, tủi thân nhìn người đang đề trên người mình.
Triệu Du ♓·ô·𝖓 mặt cô: "Ngoan, lập tức cho cậu đây."
Cậu xé mở khối vuông mới lấy từ trong túi ra, lấy thứ bên trong tròng lên côn th*t.
côn th*t chậm rãi tiến vào trong, một tấc lại một tấc đẩy ra đường đi ư·ớ·ⓣ á·†, ấm áp.
Bên trong cắn chặt gắt gao, lại còn co rút, Triệu Du cảm thấy da đầu tê dại, tay 𝓃*𝒽é*𝑜 Ⓜ️*ô*𝖓*🌀 Vãn Khanh của cậu không tự giác nắm chặt.
"Khanh Khanh bảo bối, sao cậu lại... chặt như vậy?"
Cậu một bên nhét vào bên trong một bên để ý biểu cảm của Vãn Khanh, xoa 𝓃ɢ●ự●🌜 cô, nhéo âm đế nhỏ của cô, thỉnh thoảng cậu lại cúi đầu ♓ô.ռ cô.
Nước bên trong của cô rất dồi dào, cậu cũng làm rất chậm, rất săn sóc cô, chờ khi cậu hoàn toàn đi vào bên trong Vãn Khanh cũng không cảm thấy khó chịu, chỉ là rất căng.
Cô dần thích ứng thoải mái, nhưng Triệu Du lại nhịn đến mức gân xanh giật giật.
Bên trong của cô rất 𝖒*ề*𝐦 〽️*ạ*ï, toàn bộ bao lấy cậu, vừa 𝖘.ư.ớ.ռ.🌀 vừa đau.
"Tôi muốn... di chuyển."
Vừa dứt lời cậu lại 𝖓𝖍.é.ο 𝐦ôn.𝐠 cô, ra ra vào vào.
Lúc đi vào mạnh mẽ đánh lên hao tâm của cô, lúc ra lại chỉ giữ quy đầu ở bên trong, tốc độ không thể nhìn thấy rõ, theo động tác của cậu nước văng tứ tung, túi trứng đánh lên cánh hoa, vang lên tiếng bành bạch.
Thiếu niên vừa mới khai trai không có kĩ xảo gì đáng nói, cẩm nhận được sự ấm áp và lực hấp ở bên trong cậu hận không thể 𝒸♓ế.ⓣ trên người cô, cậu đỏ mắt chỉ có thể mạnh mẽ ra vào.
Phía dưới do bị tấn công dồn dập mà căng ra, nếp uốn bên trong bị động tác ⓒ_ọ ⓧá_т vuốt phẳng, tay cậu còn xoa chỗ ⓖ*ï*🅰️*ⓞ hợ*𝐩 của bọn họ, κ.í.𝖈.ⓗ 🌴hí🌜.♓ giống như thủy triều cuốn lấy cô, làm cô không thể tự hỏi, thỉnh thoảng Vãn Khanh thét chói tai, thỉnh thoảng lại khóc huhu, tay vô lực đẩy cậu: "Chậm, chậm một chút... A!"
Thấy cô khóc đầy mặt đều là nước mắt, Triệu Du vừa tự đắc lại đau lòng, cậu ⓗ*ô*𝐧 mặt cô lại ngậm lấy vành tai cô, sau đó ngậm lấy núm vú ở trước mặt đang làm cậu thèm muốn 🌜𝐡_ế_🌴, khiến cho cô gái nhỏ đáng yêu càng khóc dữ dội hơn.
"Không chậm được... ngoan... tôi sắp xong rồi."
Vãn Khanh biết thừa cậu nói sắp nhưng không phải cái sắp àm cô mong muốn, tóm lại chờ khi tất cả kết thúc đã đến lúc cô phải về nhà ăn tối.
Vãn Khanh tỏ vẻ:)
Mà tên cầm thú nào đó, lúc tắm rửa cho cô thấy dấu vết trên người cô lại bắt đầu kích động, dưới sự uy ♓ℹ️*ế*𝓅 hữu khí vô lực của Vãn Khanh cậu mới từ bỏ kế hoạch chơi trong phòng tắm.
Thôi, dù sao đã ăn vào trong miệng rồi, tương lai còn dài.
_____
Tèn ten ten ten tèn tén tèn ten cuối cùng cũng đến chương H rồi bà con ơi, gớt nước mắt.
13 trang word, chương này bằng 2 chương bình thường, xứng đáng 150 ⭐, đủ ⭐ tui sẽ update chương sau.
← Ch. 23 | Ch. 25 → |