Vay nóng Tinvay

Truyện:Tẩy Oan Tập Lục - Chương 102

Tẩy Oan Tập Lục
Trọn bộ 111 chương
Chương 102
Bi thảm Tô Mộc Phong
0.00
(0 votes)


Chương (1-111)

Siêu sale Lazada


Trác Tình tiến lên một chút, mỉm cười nói:"Tô công tử."

Tô Mộc Phong như trước lãnh đạm cười, nói thẳng:"Các ngươi muốn hỏi cái gì liền hỏi đi."

Trác Tình cũng không lại hàn huyên, hỏi:"Ngươi biết tối hôm qua xẩy ra chuyện gì sao?"

Chậm rãi lắc đầu, Tô Mộc Phong thản nhiên trả lời:"Bọn họ nói, ta tối hôm qua tập kích ngươi, ta chính là kẻ thiết tâm điên cuồng kia." Hắn nói rất bình tĩnh, loại bình tĩnh này làm cho người ta kinh ngạc, nếu như nói hắn căn bản không biết chuyện gì nhưng lại bỗng nhiên bị nói thành kẻ sát nhân, cho dù là người bình tĩnh hờ hững đi nữa cũng có thể muốn kháng nghị đi!

Trác Tình bất động thanh sắc, tiếp tục hỏi:"Chính ngươi nghĩ sao?"

"Có thể là đi, chuyện tình tối hôm qua ta không có ấn tượng, thế nhưng lúc ta tỉnh lại ở trong hình bộ đại lao là chuyện thật." Những năm gần đây, hắn thường không nhớ rõ mình đã làm gì, lúc tỉnh lại nếu không phải là một ít địa phương kỳ quái thì chính là trên người không hiểu xuất hiện vết thương, chính hắn cũng hiểu được có chuyện, chỉ là không biết thì ra hắn chính là cái kia sát nhân cuồng ma.

Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, Tô Mộc Phong có chút lo lắng nhìn về phía Cố Vân, trên mặt rốt cục cũng có vẻ mặt khác ngoại trừ bình tĩnh:"Các ngươi nếu nhận định ta là hung thủ, như vậy có thể thả Hinh di sao?"

"Không được." Cố Vân kiên định trả lời.

"Vì sao?" Hung thủ nếu đã là hắn, Hinh di chính là vô tội.

Cố Vân thở dài một tiếng, đúng sự thực nói:"Nàng sớm đã biết hung thủ là ai, nhưng cố ý gánh tội thay đã phạm vào tội bao che."

"Tội bao che?" Tô Mộc Phong trầm ngâm một hồi, dựa lưng vào tường đá, khẽ thấp giọng nói:"Được rồi...ít nhất...nàng không cần phải chết."

Trên mặt hắn thần tình vô cùng thả lỏng khiến Trác Tình cảm thấy một tia bất an, vội hỏi:"Ngươi không có gì muốn nói sao?" Hai nhân cách cũng không phải lỗi của hắn, hắn thật sự không dự định vì chính mình tranh thủ sao?

"Không có, định tội như thế nào tùy các ngươi đi." Nói xong Tô Mộc Phong từ từ nhắm mắt lại, không muốn cùng các nàng nói tiếp.

Hắn trả lời quả nhiên khiến Trác Tình thất vọng rồi.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, vẫn là rời khỏi phòng giam, Trác Tình tối hôm qua liền dự cảm đến chuyện có thể biến thành cục diện như ngày hôm nay, cũng không ngờ rằng Tô Mộc Phong cư nhiên nguyện ý gánh chịu tội mà chính mình hoàn toàn không biết gì, nàng thật không biết là nên bội phục hắn hay nên mắng hắn.

Ở cửa lao trầm mặc thật lâu, tay Cố Vân khoác lên vai Trác Tình, thở dài:"Chúng ta trước đi tìm Cổ Nguyệt Hinh, biết rõ nguyên nhân sự tình vẫn hơn."

"Ừ." Cũng chỉ có thể như vậy, Tô Mộc Phong ở đây chỉ sợ là không cấp cho các nàng đáp án.

Nhìn lướt qua bàn tay quấn băng vải của Trác Tình, Cố Vân lo lắng hỏi:"Tay ngươi thật sự không có việc gì?"Tối hôm qua kia một màn mạo hiểm, không chỉ có Lâu Tịch Nhan sợ hãi, nàng cũng là toát ra một thân mồ hôi lạnh!

Lắc lắc ngón tay, cổ tay linh hoạt như thường, Trác Tình cười nói:"Có việc ta còn ở đây?"

Cố Vân nhún vai:"Cũng đúng." Lâu Tịch Nhan hẳn là so nàng còn muốn khẩn trương hơn! Dù sao thêm vài ngày nữa cũng là hôn lễ của bọn họ, nói đến Lâu Tịch Nhan cũng coi như dung túng Tình, đều nhanh đến ngày thành hôn còn cho phép nàng cả ngày chạy ra bên ngoài.

Hai người một đường nói chuyện phiếm đi đến phòng giam Cổ Nguyệt Hinh, thấy là các nàng, Cổ Nguyệt Hinh ngược lại cũng không có cấp cho các nàng sắc mặt tốt, chỉ là nửa ngồi trên giường đá, lạnh lùng hỏi:"Các ngươi tới làm gì?"

Cố Vân dẫn đầu vào trong ngục, không nhẹ không nặng chậm rãi nói:"Đến nói cho ngươi một tin tức tốt, tối hôm qua chúng ta đã bắt được hung thủ, ngươi có thể không cần ....."

Qủa nhiên, Cố Vân nói chưa dứt lời, Cổ Nguyệt Hinh đã gấp đến độ từ giường đá đứng dậy nhìn chằm chằm Cố Vân, vội vã kêu lên:"Các ngươi bắt ai?"

"Tô Mộc Phong." Cố Vân tận lực nói thong thả mà rõ ràng.

"Không." Cổ Nguyệt Hinh nhìn chằm chằm Cố Vân, Cố Vân linh hoạt một cái lắc mình tránh thoát tay nàng, Cổ Nguyệt Hinh rõ ràng đã luống cuống vội la lên:"Các ngươi bắt sai người, Mộc Phong hắn cũng không phải hung thủ!! Hắn là vô tội!" Mộc Phong hài tử này, vì sao không đi! Vì sao không đi a!!

Tùy ý dựa vào cửa, Trác Tình lạnh lùng nói:"Hắn không phải hung thủ, ai là hung thủ?"

Cổ Nguyệt Hinh cả người chấn động, nhiều chuyện vừa khép lại lại mở ra, sau hồi lâu, phảng phất sức lực cả người đều giống như bị hút cạn, Cổ Nguyệt Hinh chán nản ngồi đệt dưới đất, vẫn không nói lời nào, nàng phải như thế nào giải thích chứ? Cho dù nàng nói ra, lại có bao nhiêu người sẽ tin tưởng lời nàng?!!

Nàng quả nhiên là biết đến!! Trác Tình khẳng định điểm này, tiến vào phòng giam, ngồi xuống bên cạnh Cổ Nguyệt Hinh, Trác Tình nắm tay nàng, nhẹ giọng nói:"Cái kia cùng Tô Mộc Phong xài chung một thân thể, nam tử ở sau khi bị nữ tử chạm qua sẽ muốn giết người, hắn là ai vậy?Làm sao mới có thể nhìn thấy hắn?"

"Ngươi?" Trác Tình mới nói xong, Cổ Nguyệt Hinh lập tức như bị điện giật giống nhau rút tay lại, mắt đầy tơ máu kinh dị nhìn chằm chằm Trác Tình, nàng sao có thể biết.... sao có thể?!

Phản ứng của nàng cổ vũ Trác Tình, nhẹ cười Trác Tình tiếp tục nói:"Ngươi không cần nghĩ kỳ quái, ta biết trong thân thể Tô Mộc Phong có hai linh hồn hoàn toàn bất đồng, người cũng không phải do Tô Mộc Phong giết, là một người khác giết, hắn là ai vậy? Hắn tên gọi là gì, ngươi gặp qua hắn, đúng hay không?"

Ánh mắt lóe lên lại trầm xuống, Cổ Nguyệt Hinh nội tâm đang giãy dụa, nàng có nên tin tưởng nữ tử trước mắt này hay không? Nàng là làm thế nào biết chuyện của Mộc Phong, Mộc Phong hắn rốt cuộc thế nào?!

Nhìn ra trong lòng nàng do dự, Cố Vân lần nữa bỏ lại một câu nặng lời:"Ngươi không chịu nói, chúng ta liền không giúp được Tô Mộc Phong. Hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ!"

Cổ Nguyệt Hinh cả kinh lần nữa ngẩng đầu lên, đôi mắt đảo qua đảo lại xem kỹ hai nữ tử kỳ lạ một hồi lâu, rốt cục mới giống như hạ quyết tâm, nhẹ thở dài:"Chuyện này ngay từ đầu chính là một sai lầm! Hơn hai mươi năm trước nhị tỷ ta cùng phụ thân Mộc Phong Tô Trảm Ý nhất kiến chung tình, thế nhưng khi đó Tô Trảm Ý sớm đã có chính thất cùng hai phòng tiểu thiếp, thế nhưng hai người tình cảm sâu nặng, nhị tỷ không để ý người nhà kịch liệt phản đối, cố ý gả nhập Tô gia thành thiếp thất Tô Trảm Ý. Hai người cảm tình xác thực rất tốt, Tô Trảm Ý đối nhị tỷ che chở có thừa, sau đó không lâu liền sinh ra Mộc Phong, Tô Trảm Ý lúc ở nhà chính thất cùng cái khác thiếp thất tự nhiên không dám đối nhị tỷ làm gì, thế nhưng Tô Trảm Ý luôn luôn xuất môn, khi đó liền tránh không được bị người ta làm khó dễ. Bi kịch của nhị tỷ cũng là bị kịch của Mộc Phong liền phát sinh lúc Mộc Phong mười tuổi."

Trác Tình Cố Vân liếc mắt nhìn nhau, suy đoán nàng hẳn là sắp nói ra sự tình, hai người tùy tiện ở bên cạnh Cổ Nguyệt Hinh ngồi xuống, lẳng lặng nghe lí do thuyết phục của nàng.

" Năm ấy Tô Trảm Ý vào kinh không ở nhà, mấy hài tử của nhà mẹ đẻ chính thất đến Tô phủ chơi đùa, Mộc Phong từ nhỏ liền lớn lên cực kỳ tuấn tú, kia mấy hài tử chủ động tìm hắn chơi, ai biết hắn từ nhỏ tính cách chính là lạnh lùng xấu hổ, hắn không phản ứng chọc giận cháu gái chính thất, nói cái gì cũng muốn Mộc Phong bồi nàng ngoạn, lôi kéo khiến hai người ngã cùng một chỗ, quần áo cũng hỏng, nghe thấy tiếng ầm ĩ, bọn nha đầu thấy hai người nằm trên mặt đất liền cuống quít gọi chính thất tới."

Nói đến đây, Cổ Nguyệt Hinh vẻ mặt vốn đang thở dài bỗng nhiên thay đổi, giọng điệu cũng có vẻ vô cùng căm phẫn:"Thấy người lớn đều tới, tiểu cô nương cũng không thừa nhận chính mình lôi kéo Mộc Phong không tha, khóc nháo kiên quyết nói là Mộc Phong đối nàng động tay động chân cố ý gây rối, mấy hài tử khác cũng không dám nói ra chân tướng, đều chỉ trích Mộc Phong, Mộc Phong hết đường chối cãi, chính thất thật vất vả nắm được một lý do, tự nhiên sẽ không bỏ qua, muốn dùng gia pháp đánh năm mươi trượng! Một hài tử mười tuổi đâu chịu đựng được năm mươi trượng!! Nhị tỷ cầu tình rất lâu, chính thất vẫn là sống chết không tha, sau khi bị đánh mười trượng Mộc Phong đã sắp ngất, nhị tỷ chỉ có thể ghé vào trên người Mộc Phong, thay hắn thừa nhận bốn mươi trượng khác. Nhị tỷ mặc dù y thuật cao minh nhưng thân thể lại cực yếu, chống đỡ ba ngày liền mất, lúc ta chạy tới, Mộc Phong vẫn hôn mê bất tỉnh. Sau đó, ta đem Mộc Phong ôm về Cổ Nguyệt gia."

Cư nhiên đem người sống đánh chết?! Cố Vân tay cũng không tự giác nắm thành quyền, Trác Tình tương đối bình tĩnh hơn, trầm giọng hỏi:"Tô Mộc Phong từ khi đó bắt đầu liền có hai nhân cách??"

Mắt thấy mẫu thân mình để cứu hắn mà chết nhưng bất lực, kích thích như vậy, thúc đẩy nhân cách phân liệt cũng không phải không có khả năng. Nhất là đây lại là chuyện trải qua khi còn trẻ, ảnh hưởng đối với sự hình thành tính cách của hắn!

Nghi hoặc liếc mắt nhìn Trác Tình, Cổ Nguyệt Hinh lắc đầu tiếp tục nói:"Chúng ta cũng không biết cái gì hai nhân cách như ngươi nói, ngay từ đầu chỉ cảm thấy hài tử này rất quái lạ, lúc sáng sớm thoạt nhìn ôn hòa thì không có gì khác biệt, hắn thậm chí không nhớ rõ nhị tỷ chết như thế nào, để không muốn hắn khổ sở, chúng ta chỉ có thể gạt hắn nói nhị tỷ chết bệnh. Tới buổi tối, hắn liền biến thành một người khác, hắn táo bạo, âm ngoan, lệ khí đầy người, trong lòng tràn ngập oán hận, hắn tìm tất cả điển tịch võ học của Cổ Nguyệt gia, liều mạng học tập, vài lần đều thiếu chút tẩu hỏa nhập ma. Không có cách nào, trưởng lão trong nhà sợ hắn đem mạng nhỏ cấp lăn qua lăn lại hỏng mất, bắt đầu dạy hắn võ công, hắn ban ngày cùng buổi tối tuyệt nhiên bất đồng, để nhận diện bọn họ, ban ngày chúng ta gọi hắn Mộc Phong, ban đêm chúng ta gọi hắn Hi Phong. Cứ như vậy qua năm năm, này trong năm năm, Hi Phong võ công ngày càng mạnh, Mộc Phong cầm nghệ cũng ngày càng cao, càng về sau Hi Phong càng ít xuất hiện, chúng ta còn nghĩ rằng hài tử này quái bệnh đã hết, cũng bởi vậy sau sáu năm Tô Trảm Ý cầu xin, Cổ Nguyệt gia rốt cục đồng ý, để Mộc Phong trở lại."

Thì ra hắn gọi Hi Phong!! Hai nhân cách kỳ thật tương đối ở trạng thái nhân cách phân liệt, hai người đều độc lập tồn tại, Tô Mộc Phong theo việc này xem ra hắn cũng không biết Hi Phong tồn tại, mà Hi Phong lại tự xưng Mộc Phong người thủ hộ?!

"Sau đó lại chỉ cần có nữ tử trẻ tuổi tiếp xúc Mộc Phong, buổi tối Hi Phong liền đem người ta giết chết?!"

"Ừ, ở trong lòng Hi Phong, mấy vị tiểu thư khuê các đối Mộc Phong lôi kéo, tất cả đều là tiện nữ nhân làm ra vẻ, tất cả đều đáng chết!" Cổ Nguyệt Hinh từ từ nhắm lại hai mắt, trong lòng nàng thống khổ tự nhiên không cần nói cũng biết. Biết rõ hắn có quái bệnh như vậy cũng không thể ngăn cản hắn, giúp đỡ hắn, mới có thể rơi vào kết cục ngày hôm nay!

Nghĩ đến đôi mắt tối hôm qua khiến nàng thiếu chút nữa chống cự không nổi, Trác Tình hỏi:"Ta muốn biết, hắn thôi.... hắn huyễn thuật là ai dạy hắn?" Hắn lão sư, nhất định là thôi miên đại sự mới đúng, vì sao không có sớm chút phát hiện đồng thời trợ giúp Tô Mộc Phong trị liệu chứ?!

Nói đến cái này, Cổ Nguyệt Hinh khuôn mặt càng u sầu:"Mộc Phong kỳ thật sẽ không biết huyễn thuật, biết huyễn thuật là Hi Phong. Cổ Nguyệt gia tộc nhân, mỗi một đời đều có một người trời sinh có con ngươi màu xám bạc, bọn họ là thiên phú huyễn thuật, này một đời cư nhiên xuất hiện ở trên người Hi Phong, không biết là duyên hay là nghiệt!"

Trời sinh?!Trời ạ! Cư nhiên còn có loại sự tình này!

Cổ Nguyệt Hinh bỗng nhiên nắm lấy tay Cố Vân, cái này nữ nhân từ trước cho tới nay đều kiêu ngạo không gì sánh được lúc này hai mắt đẫm lệ mê ly:"Ta biết, mặc kệ là Mộc Phong hay là Hi Phong, ở các ngươi xem ra đều là một người chính là hung thủ giết người, thế nhưng ở trong lòng ta bọn họ đều rất đáng thương, nhất là Mộc Phong, hắn căn bản là không biết xẩy ra chuyện gì. Các ngươi có thể hay không giúp hắn!!"

Tiếng khóc nghẹn ngào hai người nghe được đều động dung, nhất là vừa xem qua Tô Mộc Phong toàn thân bị xiềng xích buộc chặt nhưng còn có thể cười đến thản nhiên, các nàng sao lại không muốn giúp hắn chứ? thế nhưng ở đây cũng không phải hiện đại, có thể cho hắn làm giám định tinh thần, xác định hắn thuộc về tinh thần phân liệt còn có thể miễn chết, ở thời đại này có người sẽ tin tưởng sao? Cho dù tin, dù sao bị giết cũng đều là nữ nhi của các vị quan to hiển quý, không có người sẽ bỏ qua cho hắn!

Cố Vân cùng Trác Tình đồng thời rơi vào trầm tư.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-111)