Vay nóng Tinvay

Truyện:Tẩy Oan Tập Lục - Chương 086

Tẩy Oan Tập Lục
Trọn bộ 111 chương
Chương 086
Đâm lao phải theo lao
0.00
(0 votes)


Chương (1-111)

Siêu sale Shopee


Lúc Lâu Tịch Nhan cùng Trác Tình đi ra Lãm Nguyệt lâu liền thấy đã có mấy tốp thủ vệ vây quanh viện của Tịch Vũ, trong lòng hai người đều có dự cảm không tốt, ăn ý hướng viện Lâu Tịch Vũ chạy tới.

Lúc bọn họ tiến vào trong viện, vừa vặn thấy Cảnh Táp đuổi theo bóng lưng một người áo xám cao gầy nhảy ra ngoài viện, mấy thị vệ cũng cùng nhau đuổi theo, Lâu Tịch Nhan lúc này lo lắng nhất chính là Lâu Tịch Vũ an toàn, cửa phòng nàng mở, có thể thấy được hung thủ nhất định đã đi vào, không biết Tịch Vũ....

Tim hai người đều nhắc tới cổ họng, tiến vào trong phòng, vội lướt qua bình phong chạy ào vào bên trong, trên giường chỉ thấy Lâu Tịch Vũ nằm yên không nhúc nhích, áo bị cởi ra, chỉ còn lại cái yếm màu hồng nhạt, dây buộc yếm cũng đã cởi ra, nghiêng vẹo khoát lên trên ngực, nửa người dưới còn mặc một chiếc quần trắng, trên người cũng không có vết máu, trong phòng không có mùi máu, chỉ là tràn ngập mùi đàn hương.

Lâu Tịch Vũ trên người tựa hồ không có miệng vết thương, tim hai người đều thoáng kéo trở về một ít.

Tịch Vũ quần áo mất trật tự, cho dù là ca ca hắn cũng không tiện tiến lên, Lâu Tịch Nhan đứng ở bên giường, nghiêng đầu đi, Trác Tình nhanh chóng kéo qua chăn mỏng trên giường, đem thân thể Lâu Tịch Vũ đắp hảo, thế nhưng nàng ta vẫn không có bất luận động tĩnh gì, Trác Tình tim lần thứ hai nhấc lên.

"Tịch Vũ!" Vỗ nhẹ gương mặt nàng, Trác Tình cho rằng nàng đã hôn mê, thế nhưng nhìn kỹ, hai mắt Tịch Vũ khẽ nhếch, kinh ngạc nhìn chằm chằm một phương hướng, một bộ dáng dại ra, cho dù nàng lay động bả vai nàng cũng không có bất luận phản ứng nào.

"Tịch Vũ! Tỉnh tỉnh!" Tại sao có thể như vậy?! Trác Tình cúi người xuống, khẽ lật xem mí mắt nàng, lấy tay ở trước mắt nàng lắc lư, con ngươi phản ứng bình thường, chẳng lẽ là do kinh hách quá độ dẫn đến tự mình phong bế*? Thoáng dùng sức lần nữa tát vào gương mặt nàng, Trác Tình ở bên tai nàng lớn tiếng nói:"Tịch Vũ, không có việc gì, ngươi tỉnh tỉnh." (* tự mình phong bế: tự khép kín bản thân với xung quanh, không thấy cũng như không nghe thấy những chuyện xung quanh)

Nghe Trác Tình bỗng nhiên lớn tiếng, Lâu Tịch Nhan vội hỏi:"Muội ấy thế nào?"

Trác Tình lắc đầu, trầm giọng nói:"Trên người không có vết thương, chỉ là tình huống cũng không tốt lắm."

Ngữ khí Trác Tình ngưng trọng, Lâu Tịch Nhan bất chấp cái gì lễ nghi, nhanh chóng xoay người nhìn về phía Lâu Tịch Vũ, nàng tuy rằng mở to hai mắt nhưng ánh mắt cũng là trống rỗng vô thần.

"Tịch Vũ." khẽ gọi vài tiếng, Lâu Tịch Vũ cũng không có phản ứng.

Tình hình Tịch Vũ tựa hồ rất không xong! Trác Tình khẽ nhíu mày, ở bên tai Lâu Tịch Nhan nói:"Nàng ấy có thể là bị kinh hách quá lớn, tự mình phong bế, chàng thử cùng nàng nói chuyện, để nàng cảm giác được an toàn, chắc có thể tỉnh lại."

Lâu Tịch Nhan gật đầu, đỡ Lâu Tịch Vũ bả vai, đỡ nàng ngồi dậy, con mắt vừa lúc có thể thấy hắn, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Tịch Vũ, Lâu Tịch Nhan hướng nàng lần nữa khẽ gọi:"Tịch Vũ, ngoan, không phải sợ, ca ở bên cạnh muội, cùng ca nói chuyện được không?"

Sau vài lần, Lâu Tịch Vũ vẫn không có đáp lại, thanh âm Lâu Tịch Nhan dần dần lớn hơn, cũng càng thêm nôn nóng, Trác Tình từ phía sau vỗ nhẹ bả vai hắn, nhẹ giọng thoải mái nói:"Không có việc gì, tiếp tục cùng nàng nói, nàng nhất định sẽ tỉnh lại."

Hắn chỉ có một muội muội, đối mặt người thân nhất của mình biến thành như vậy, tin tưởng không có mấy người còn có thể bình tĩnh.

Lâu Tịch Nhan đưa lưng về phía nàng, Trác Tình thấy không rõ vẻ mặt của hắn, hắn chỉ là hơi gật đầu, lặp lại lần nữa, thanh âm đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Đem Lâu Tịch Vũ ôm vào trong ngực, bàn tay thon dài vỗ nhẹ lưng nàng, Lâu Tịch Nhan cố gắng khiến nàng an tâm trầm thấp khẽ gọi:"Tịch Vũ, không có người có thể làm tổn thương muội, sợ liền khóc đi ra, ca sẽ bảo vệ muội."

"Tịch Vũ, Tịch Vũ..." Một lần lại một lần gọi, một hồi lâu, Lâu Tịch Vũ rốt cục động, con mắt khẽ nháy vài cái, dần dần khôi phục sắc thái, thấy nàng rốt cuộc có phản ứng, Lâu Tịch Nhan cùng Trác Tình đều thở phào nhẹ nhõm, chỉ là Lâu Tịch Vũ trên mặt cũng là biểu tình vô cùng mờ mịt:"Ca .... Ngươi ở trong phòng ta làm gì?"

Lâu Tịch Nhan cùng Trác Tình liếc mắt nhìn nhau, đều bất động thanh sắc, Trác Tình thử hỏi:"Ngươi không biết xẩy ra chuyện gì?"

Lâu Tịch Vũ vẻ mặt không hiểu trả lời:"Xẩy ra chuyện gì?"

Bọn họ biểu tình đều rất kỳ quái, Lâu Tịch Vũ theo tiềm thức ôm chặt hai tay, nhưng ngoài ý muốn phát hiện chính mình cư nhiên không mặc quần áo!!

"A!" Hét lên một tiếng, Lâu Tịch Vũ túm chặt chăn, vẻ mặt kinh hoảng hướng trong giường lui lại, đầu cũng vùi vào trong chăn.

Lâu Tịch Nhan có chút xấu hổ đứng dậy, Trác Tình đối hắn mỉm cười nói:"Chàng trước đi ra ngoài, nơi này có ta."

"Được." Nhìn thoáng qua Lâu Tịch Vũ tựa hồ đã khôi phục bình thường, Lâu Tịch Nhan liền lui ra ngoài.

Nhẹ kéo chăn, Trác Tình nhẹ giọng nói:"Được rồi Tịch Vũ, ca ngươi đi rồi, cũng chỉ có ta mà thôi."

Thật lâu, Lâu Tịch Vũ mới sắc mặt ửng đỏ ngẩng đầu:"Ta, ta sao lại........." Không mặc quần áo! Nàng thật sự không hỏi được ra miệng, vì sao nàng vừa tỉnh lại liền biến thành như vậy?! Lâu Tịch Vũ có chút luống cuống hỏi:"Này rốt cuộc là có chuyện gì xẩy ra?"

Trác Tình cũng không dự định giấu nàng, nói thẳng:"Ta nghĩ, đêm nay lẻn vào trong phòng ngươi chính là kẻ móc tim người mà buổi chiều chúng ta nói tới, mục tiêu kế tiếp của hắn chính là ngươi, bất quá hoàn hảo, phát hiện sớm, hắn không có thực hiện được. Ngươi thật sự không nhớ ra đêm nay xẩy ra chuyện gì sao?"Trước mắt nàng là người duy nhất bị tập kích mà vẫn còn sống, hy vọng nàng có thể cung cấp đầu mối hữu dụng.

"Ta......." Nghe Trác Tình nói xong, Lâu Tịch Vũ sắc mặt thoáng chốc trở nên trắng, tay cũng không nhịn được run lên, không biết là sợ hay là thật sự nghĩ không ra, Lâu Tịch Vũ che đầu, thanh âm hoảng sợ khẽ run trả lời:"Ta nghĩ không ra, ta chỉ nhớ rõ mình lên giường nghĩ ngơi, sau đó nghe thấy rất ầm ĩ, liền thấy các ngươi ở trước mặt ta, cái khác ta thật sự cái gì cũng không biết." Trong đầu hỗn loạn một mảng, ký ức tựa hồ từ lúc nàng bắt đầu lên giường liền biến mất.

Tên hung thủ kia sao lại chọn nàng? Người nọ chính là người giết chết An Ninh quận chúa sao? Hắn còn muốn hại bao nhiêu nữ tử vô tội!! Tay không tự giác nắm chặt thành quyền, Lâu Tịch Vũ ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập một tầng hơi nước nhàn nhạt, bởi vì sợ, thanh âm còn có chút run rẩy, bất quá nàng đã cực lực bảo trì bình tĩnh, nhìn chằm chằm Trác Tình, Lâu Tịch Vũ hỏi:"Cái kia hung thủ đâu? Bắt được sao?"

"Còn không có. Hiện nay xem ra mục tiêu hung thủ là ngươi, không biết hắn còn có thể lần nữa xuất hiện hay không, cho nên hiện tại ngươi rất nguy hiểm, hắn đã liên tục gây án, hơn nữa không có ý tứ thu tay, ta xem nha môn nhất định cũng mong muốn nhanh chóng phá án, ngươi là người duy nhất sống sót, người của nha môn hẳn là rất nhanh sẽ can dự vào."Trác Tình có chút thất vọng, vốn tưởng rằng từ Tịch Vũ có thể tìm ra chút đầu mối của hung thủ, thế nhưng hiển nhiên, Tịch Vũ cũng không biết gì, cho nên nàng vừa rồi dại ra không phải do kinh hách quá độ mà tự mình phong bế, như vậy hung thủ là sử dụng loại mê hương nào đó khống chế thần trí Tịch Vũ sao? Hoặc là .......

Hít sâu một hơi, khiến tâm tình của mình dần dần bình tĩnh xuống, Lâu Tịch Vũ chủ động hỏi:"Ta đây có thể làm cái gì?" Nàng cũng hy vọng nha môn có thể nhanh chóng phá được vụ án này, bắt được hung thủ, như vậy sẽ không lại có nữ tử vô tội uổng mạng.

Nhìn nữ tử trước mắt mới trải qua một tràng kiếp nạn cùng tử thần gặp thoáng qua, tiểu cô nương sợ đến lạnh run, nhưng lại giả vờ trấn định hy vọng chính mình có thể giúp đỡ, Trác Tình có chút đau lòng nàng, nhẹ vươn tay, nắm lấy bả vai nàng, ôn nhu thoải mái nói:"Ta biết ngươi hiện tại cái gì cũng không nhớ rõ, ngươi trước thả lỏng, không nên quá bức bách chính mình, từ từ cố gắng nghĩ lại, hy vọng có thể cung cấp một ít manh mối cho nha môn. Không phải sợ, chúng ta không để ngươi gặp chuyện không may."

Lâu Tịch Vũ chậm rãi tựa đầu vào trên vai Trác Tình, từng chút từng chút ôn nhu vỗ nhẹ khiến nàng cảm thấy rất ấm áp, mẫu thân qua đời sớm, không có tỷ muội, ca ca tuy rằng rất thương nàng, thế nhưng hắn không thể như vậy ôm nàng, dỗ dành nàng, nàng vẫn rất mong muốn có một người nhà có thể như thế bồi nàng, tẩu tử này, nàng, thích.

Khẽ gật gật đầu, Lâu Tịch Vũ thật tình nói:"Cảm tạ ngươi đã cứu ta."

Trác Tình sửng sốt, tiểu nha đầu mở mắt liền thấy nàng cùng Lâu Tịch Nhan, phỏng chừng là hiểu lầm, Trác Tình cười nói:"Không phải chúng ta cứu ngươi, ta nghe thấy tiếng huyên náo liền chạy tới, vừa rồi ở trong viện thấy Cảnh Táp cùng hung thủ giao thủ, hẳn là hắn cứu ngươi."

"Cái gì?" Lâu Tịch Vũ bỗng nhiên bật dậy, kinh hoảng kêu lên:"Ta cái dạng này không phải là bị hung thủ cùng hắn thấy hết sao?!" Kia sau này nàng làm sao có thể gặp người, nàng còn mặt mũi nào gặp Cảnh Táp!!

Càng nghĩ càng khổ sở, tay ôm đầu gối, đem chính mình cuộn thành một đoàn, cảm giác nhục nhã khiến nàng nhịn không được nhẹ khóc lên.

Trác Tình than nhẹ một tiếng cười nói:"Đừng khóc, này cũng không phải rất tốt sao."

"Tốt?!" Lâu Tịch Vũ ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn Trác Tình, nàng cư nhiên bị cái khác nam tử nhìn thấy thân thể, còn bị Cảnh Táp thấy, cái này nàng làm sao có thể chịu được, tốt ở đâu?

"Ngươi có phải rất thích Cảnh Táp, không phải hắn không lấy chồng?" Điểm này muốn trước xác minh mới được, nếu như chỉ là tiểu cô nương nhất thời mê luyến, nàng liền không cần phải .... làm rối lên.

"Đúng vậy!" Kiên định gật đầu, theo sau Lâu Tịch Vũ có chút nhụt chí thấp giọng nói:"Thế nhưng ta như bây giờ đâu còn mặt mũi gặp hắn!!"

"Đứa ngốc, ngươi hiện tại lại không có chuyện gì, hung thủ chỉ là cởi y phục của ngươi mà thôi, ngươi vẫn trong sạch!" Trác Tình dở khóc dở cười, không phải là bị nhìn nửa người trên sao, hơn nữa không phải còn có cái yếm sao!Như vậy sao lại không thể lập gia đình!!

"Thế nhưng ....." Tuy nhiên nói vậy, nhưng dù sao nữ nhi gia lại để cho người khác nhìn thấy thân thể làm sao tốt được!! Lâu Tịch Vũ thất vọng cúi đầu.

Nhìn bộ dáng tâm như tro tàn của nàng, Trác Tình tới gần nàng, ở bên tai nàng thấp giọng nói:"Lần này kỳ thật coi như là cơ hội tốt của ngươi, có thể kiểm tra xem Cảnh Táp có phải nam nhân đáng giá dựa vào hay không, nếu như hắn đúng là, vậy ngươi cũng vừa vặn được đền bù mong muốn!"

"Thật sự? Kia......" Trác Tình nói có chút khiến nàng động tâm, thế nhưng lại có chút không dám tin, nuốt nuốt nước bọt, Lâu Tịch Vũ khẩn trương khẽ nói:"Ta nên làm như thế nào?"

Trác Tình giảo hoạt cười:"Lại đây."

Lâu Tịch Vũ khẽ cắn môi anh đào, có chút khẩn trương lại có chút chờ mong dịch qua, Trác Tình lại ở bên tai nàng nhỏ giọng nói mấy câu, chỉ thấy sắc mặt Lâu Tịch Vũ lúc đỏ lúc trắng, lúc nhíu mày lúc lại trừng lớn mắt, thật vất vả Trác Tình nói xong, Lâu Tịch Vũ hơi khó xử hỏi:"Này được không a?!"

Trác Tình hai tay hoàn ngực, tự tin cười nói:"Vậy phải xem ngươi."

Cắn răng một cái, Lâu Tịch Vũ lớn tiếng nói:"Được."

Nàng liều mạng, để Cảnh Táp yêu, cái gì nàng cũng nguyện ý!


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-111)