Vay nóng Tima

Truyện:Tẩy Oan Tập Lục - Chương 082

Tẩy Oan Tập Lục
Trọn bộ 111 chương
Chương 082
Anh hùng cứu mỹ nhân
0.00
(0 votes)


Chương (1-111)

Siêu sale Lazada


Ngự thư phòng

Trên bàn dài lớn đặt một chồng tấu chương cao ngất, lễ mừng sắp đến, sự việc các bộ khởi tấu cũng càng ngày càng nhiều, hắn như thế để Túc Lăng truy hồi hoàng kim, thực sự cũng là nhu cầu ngân lượng cấp bách của quốc khố. Mặc dù không có kia hoàng kim, Khung Nhạc cũng có thể làm một lễ mừng với thanh thế lớn, thế nhưng nếu có thể tìm về ngân khố bị trộm liền không có gì tốt hơn.

Cầm trong tay quyển tấu chương cuối cùng phê duyệt xong, Yến Hoằng Thiêm rốt cục nhìn về phía Lâu Tịch Nhan đang ngồi một bên nhàn nhã phẩm trà, chính mình bận muốn chết, hắn lại có thể nhàn hạ thoải mái, sắc mặt tối sầm, Yến Hoằng Thiêm hừ lạnh nói:"Chuyện cần chuẩn bị cho lễ mừng tốt rồi chứ?"

Buông chén, Lâu Tịch Nhan nhàn nhạt cười, không nhìn mặt lạnh Yến Hoằng Thiêm, thản nhiên trả lời:"Rất thuận lợi, hộ bộ, công bộ đều đã làm tốt nhu cầu chi tiêu cùng trù bị cho lễ mừng, năm nay nhất định sẽ làm được so với ba năm trước càng thêm long trọng. Bất quá đến lúc đó đặc phái viên của các quốc gia tập trung lại, thương nhân vọng tộc các nơi cũng sẽ vào kinh thành, trong kinh thành lượng người sẽ rất hỗn tạp, thần sẽ mau chóng cùng hình bộ, bộ binh bàn bạc sắp xếp binh lực, cam đoan đến lúc đó sẽ không có sai lầm."

"Tốt, việc này ngươi làm chủ đi! Nhanh chóng chuẩn bị." Chuyện Lâu Tịch Nhan phải làm nhất định là còn chưa đủ nhiều chưa đủ loạn, nhìn hắn một bộ dáng đâu vào đấy, không chút hoang mang, Yến Hoằng Thiêm không hiểu sao có chút tức giận, mặc dù hắn nhiều năm qua đều là như thế này!

"Vâng." Lâu Tịch Nhan một ngụm đáp ứng, vẫn là một bộ dạng chuyện gì hắn đều có thể xử lý.

Yến Hoằng Thiêm nhẹ nhướng mi, mọi khi hắn cũng sẽ không như thế sảng khoái, lẽ nào thật sự là người gặp việc vui tinh thần sảng khoái? Nhìn chằm chằm Lâu Tịch Nhan, Yến Hoằng Thiêm nghiêm túc hỏi:"Ngươi thật sự muốn cưới Thanh Linh làm chính thê, đồng thời xác định không nạp thiếp?"

Lâu Tịch Nhan cười gật đầu trả lời:"Ừ."

"Nàng đáng giá?" Kỳ thật có đôi khi không phải là vấn đề nữ nhân, mà là vấn đề cân bằng lợi ích, bao nhiêu nữ nhân trong hậu cung, hắn ngay cả bộ dạng các nàng đều không nhớ rõ, thế nhưng đại diện phía sau các nàng là một gia tộc, một cổ thế lực, đám hỏi chính trị, đối con đường làm quan của một nam nhân mà nói, không thể không quan trọng!

Vì một Thanh Linh, Tịch Nhan thật sự nguyện ý hi sinh lớn như vậy sao?!

Lâu Tịch Nhan hiểu rõ ý tứ của hắn, nhưng cũng chỉ là cười nhạt, bình tĩnh nói:"Ta nghĩ đáng giá."

Mấy ngày này, hắn quá bận rộn thuần phục Thanh Phong kia tiểu mèo hoang, một chút không để ý tựa hồ để Tịch Nhan chiếm tiên cơ, hắn cũng bỏ lỡ không ít trò hay, nhìn ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ, sắc hoa rực rỡ, Yến Hoằng Thiêm trong mắt xẹt qua một tia giảo hoạt cười nói:"Hôm nay trong ngự hoa viên, các thiên kim tiểu thư tài mạo song toàn, đức nghệ song hinh* trong kinh thành đều tới, ngươi có muốn hay không chọn lại?"(đức nghệ song hinh:~ có đủ cả đức hạnh cùng tài nghệ)

Lâu Tịch Nhan như trước ôn nhã trả lời:"Tạ ơn hoàng thượng, thần không cần chọn lại."

Đi xuống long ỷ, Yến Hoằng Thiêm đi tới bên cạnh Lâu Tịch Nhan, lần nữa hỏi:"Thật sự không đi?"

Hơi cúi người hành lễ, Lâu Tịch Nhan nói thẳng:"Thần cung tiễn hoàng thượng."

Yến Hoằng Thiêm cố ý vẻ mặt đáng tiếc lắc đầu, vừa đi ra ngoài cửa, vừa chậc chậc than thở:"Được rồi, nghe nói Linh nhi cũng tới, trẫm đã lâu không có nhìn thấy nàng, rất nhớ nàng."

Phía sau Lâu Tịch Nhan cứng đờ, hắn đã nhiều ngày đi sớm về muộn, căn bản không biết nàng đang làm gì, nàng thật sự tới sao? Nếu là thật ...Nghĩ đến vừa rồi tia sáng khác thường trong mắt Yến Hoằng Thiêm, Lâu Tịch Nhan nhận mệnh thở dài một tiếng, đi theo phía sau Yến Hoằng Thiêm nói rằng:"Thần vẫn là bồi hoàng thượng cùng đi đi."

Nhìn Lâu Tịch Nhan khó có được ngoan ngoãn theo hắn, Yến Hoằng Thiêm tâm tình tốt cười ha hả, cõ lẽ để Thanh Linh gả cho Lâu Tịch Nhan cũng không phải là chuyện xấu, hắn liền có lợi thế trêu chọc Tịch Nhan, ai bảo Tịch Nhan đối với chuyện gì bộ dạng cũng đều như thường, bộ dáng thành thạo, con người quả nhiên không thể quá hoàn mỹ!

................................................................

"A___"

Lâu Tịch Vũ ngồi ở trước đài đánh đàn nghe tiếng mộc đài sụp xuống, theo tiềm thức hét to một tiếng, lúc ngẩng đầu lên, vừa lúc thấy một màn Thanh Linh ngã xuống hoa sen trì. (hồ sen)

"Thanh Linh!!" Chạy về phía trước vài bước, Lâu Tịch Vũ không biết bơi, cũng không dám đi lên mộc đài nghiêng ngả kia, chỉ có thể vừa lo lắng nhìn chằm chằm lá sen rậm rạp trên mặt nước, vừa hét lớn:"Người đâu cứu mạng a! Thanh Linh nàng rơi vào hoa sen trì!"

Trong vườn đám nữ tử vừa nghe thấy thanh âm sụp đổ, phản ứng lại đi qua xem liền thấy Lâu Tịch Vũ đứng ở trước mộc đài, vươn cổ nhìn chằm chằm mặt hồ, trong miệng lo lắng kêu lên.

Nghe rõ lời nàng nói, Thanh Phong hoảng loạn nhìn về phía mộc đài, đâu còn bóng dáng Thanh Linh.

"Tỷ tỷ!" Trái tim thoáng cái nhảy tới họng, Thanh Phong kéo làn váy hướng bên hồ chạy đến. Cánh tay bị người nắm chặt, thì ra là mấy cung nữ bên cạnh thái hậu đồng thời đi đến nắm chặt nàng chính là không cho nàng mảy may đi qua, trong miệng còn khẩn trương lo lắng nói:"Thanh tần ngài thân mình ngàn vàng, phải cẩn thận thân thể, cũng không thể đi qua a!"

"Buông tay!" Thanh Phong liều mạng giãy dụa, bất chấp cánh tay bị kéo đến phát đau, hoảng hốt cùng lo lắng khiến nàng luôn luôn lãnh ngạo cũng không cấm được lệ ướt viền mắt, từ lâu đã không còn dáng vẻ thục nữ, điên cuồng giãy dụa kêu la:"Cút ngay cho ta! Tỷ của ta sẽ không bơi, các ngươi mau buông tay! Buông tay!!"

Dương Chi Lan trong mắt xẹt qua một tia không dễ thấy cười nhạt, không biết bơi tốt nhất, cho dù biết cũng không thể dùng! Gỉa vờ tức giận chỉ vào mấy thái giám bên cạnh, Dương Chi Lan quát lớn:"Đứng ngốc đó làm gì, mau cứu người a!"

"Dạ." Bốn thái giám chạy đến bên hồ, lập tức nhảy vào trong nước.

Lâu Tố Tâm khẽ nhíu mày, mộc đài đang tốt sao lại sụp chứ?! Thấy đã có người đi cứu người, nàng cũng không nói gì thêm, chỉ là lạnh lùng ngồi ở vị trí chủ thượng, nhìn hoa sen trì phía trước.

Kỳ thật lúc Trác Tình rơi xuống nước, cũng không có hoảng sợ như các nàng tưởng tượng nguy hiểm bộc phát, bởi vì nàng biết bơi, hơn nữa trước đây lúc đọc sách còn là một thành viên bơi lội, cho nên ngoại trừ lúc mộc đài sụp xuống kia một khắc nàng có chút hoảng loạn ra, nàng mọi thứ đều tốt.

Mộc đài sụp đổ chỗ nghiêm trọng nhất chính là kia chỗ dưới chân nàng, lúc nàng ngã xuống, lại bị dòng nước vọt tới khiến nàng hơi lảo đảo, làn váy rất nặng trên người ướt đẫm càng thêm trầm trọng, đỉnh đầu bị tấm ván gỗ đè nặng, bên người tràn đầy lá sen lộn xộn, Trác Tình lay động cánh tay đều rất khó khăn.

Nàng có thể nghe thấy tiếng kêu của Lâu Tịch Vũ tìm người cứu nàng, nàng cũng rất muốn đáp lại, thế nhưng tình huống bên người quá xấu, mở miệng ra nước liền sẽ vào trong miệng, Trác Tình chỉ có thể trước nghĩ biện pháp đi ra ngoài.

Dùng chân đạp nước bảo trì cân bằng, Trác Tình nhanh chóng cởi ra đai lưng, cởi lớp váy ngoài cùng, nhất thời nàng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, một đường tìm kiếm hướng phía trước di chuyển, bỗng nhiên chân không biết đá trúng cái gì, hung hăng đâm nàng một chút, nàng đau đến nhe răng nhếch miệng, vạch lá sen ra nhìn lại, mơ hồ có thể thấy được là cọc chống đỡ của mộc đài.

Trác Tình suy nghĩ một lúc, hít sâu một hơi, lặn xuống dưới. Phạm vi nhìn dưới nước rất kém, nàng chỉ có thể miễn cưỡng thấy cọc gỗ lớn khoảng bằng cái bát, cái khác chỉ có thể dựa sát vào sờ. Chỗ gãy có một bên tương đối bằng phẳng, một bên là vết gãy bình thường.

Nín thở lâu lắm, Trác Tình trồi lên mặt nước, há miệng hít thở, chờ hơi thở bình ổn, vẻ mặt của nàng cũng không còn thoải mái như vừa rồi, loại cọc gỗ này quanh năm ngâm ở trong nước, sẽ gãy cũng không có gì kỳ quái, thế nhưng nàng vừa sờ qua miệng gãy, theo xúc cảm mà nói tuyệt đối không phải là do bình thường hư thối, làm sao có thể nói sụp liền sụp chứ?Hay là nói chuyện tình lần này cũng không phải ngoài ý muốn, mà là được an bài?!

Trác Tình còn muốn tiếp tục kiểm tra cọc gỗ khác, lại nghe thấy cách đó không xa vang lên mấy tiếng rơi xuống nước, vạch lá sen nhìn qua thấy mấy người mặc trang phục thái giám nhảy xuống nước.

Trác Tình suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định tạm thời bỏ qua, làn váy cùng tóc của nàng thường xuyên quấn lấy chân nàng, này quần áo thật sự không thích hợp lặn xuống nước. Trước lên bờ đã, nếu không Lâu Tịch Vũ cùng Thanh Phong lại lo lắng.

Đẩy ra lá sen, Trác Tình từ từ hướng bên ngoài bơi đi, thật vất vả ra đến dưới mộc đài, mấy thái giám cũng thấy nàng.

Trong đó hai người lập tức hướng nàng bơi qua, xem tốc độ bọn hắn bơi còn rất nhanh, này mấy người kỹ năng bơi lội hẳn cũng không kém, Trác Tình vừa định nói nàng biết bơi, có thể chính mình đi lên. Kia hai người đã bơi đến bên người nàng, mỗi người nắm lấy một tay nàng, thế nhưng bọn họ cũng không phải muốn đem nàng cứu lên bờ, mà là ——đè đầu nàng ấn xuống trong nước.

Chợt tới biến cố khiến Trác Tình bất ngờ, tóc bị kéo chặt, nước lạnh tràn qua tai mắt mũi miệng nàng, uống phải một ngụm nước lớn, Trác Tình đầu óc vào lúc này đã rất hiểu rõ, ngày hôm nay tất cả chính là một âm mưu, để nàng biểu diễn là âm mưu, mộc đài sụp đổ cũng là âm mưu, những người này trên danh nghĩa tới cứu nàng chính là sát thủ do phía sau màn độc thủ phái tới mà thôi. Mà phía sau màn độc thủ là ai, đã không cần nói cũng biết.

Chết tiệt!

Nàng không muốn chết ở đây!

Trác Tình cố gắng đạp hướng phía trước, chỉ là hai người này kỹ năng bơi lội vô cùng tốt, khí lực cũng rất lớn, cánh tay đè vai cùng đầu nàng tựa như kìm sắt, căn bản không để cho nàng có cơ hội trồi lên mặt nước.

Không được! Còn tiếp tục như vậy nàng nhất định sẽ chết chìm, Trác Tình cắn răng một cái, dứt khoát không hề giẫm đạp, giơ chân lên, một trái một phải hướng bụng hai người hung hăng đá qua, cũng không quản đá trúng vị trí nào, tay giơ lên trên hướng vị trí nàng cho rằng là đầu của bọn họ cào mạnh.

Hai người bắt giữ Trác Tình không nghĩ tới nàng cư nhiên còn có thể phản kháng, mấy lần đều bị móng tay nàng cào trúng con mắt, mũi, phần eo cũng bị đá rất đau, hai người không thể làm gì khác hơn là đưa một tay nắm lấy tay đang vùng vẫy của Trác Tình, cũng bởi vậy mà lực đạo ấn Trác Tình giảm bớt, Trác Tình đá trúng phần eo của bọn họ, dùng sức hướng lên trên đá, rốt cục trồi lên mặt nước, từng ngụm từng ngụm hít thở.

Nàng còn chưa hít thở đủ, hai người lần nữa quấn lên, Trác Tình muốn mở miệng kêu cứu, tay hai người lần nữa duỗi hướng cánh tay nàng, bất đắc dĩ, Trác Tình chỉ có thể lập tức lẻn vào trong nước, lúc này nàng mơ hồ có thể nghe được thanh âm lo lắng của Lâu Tịch Vũ cách đó không xa từ bên bờ truyền đến:"Tìm được người sao?!"

Lá sen rậm rạp đúng là bình phong thiên nhiên, cách mộc đài gãy người trên bờ căn bản thấy không rõ trong nước xẩy ra cái gì. Lá sen khiến Trác Tình ở dưới nước hành động khó khăn, để tránh cho lần nữa bị hai người bắt, nàng chỉ có thể hướng dưới nước chui, mà ngay cách đó không xa, thái giám phụ trách yểm trợ lại hướng trên bờ cất tiếng trả lời:"Dưới nước lá sen nhiều lắm, căn bản không tìm thấy người!"

Hai thái giám đuổi theo nàng không tha, bọn họ hiển nhiên cũng nhìn ra được Trác Tình biết bơi, xuống tay càng thêm cẩn thận cùng tàn nhẫn.

Lần nữa bị bọn họ đè lại, Trác Tình dùng hết sức giãy dụa, mấy lần há mồm kêu cứu, đều bị ấn vào trong nước, thể lực của nàng đã có chút không chống đỡ được, lại không ai phát hiện, nàng hôm nay cũng chỉ có thể chết oan chết uổng ở trong hoa sen trì!

Ngạt thở cùng sặc nước khiến phổi nàng khó chịu như muốn nổ tung, dần dần nàng nghĩ thân thể của mình càng ngày càng uể oải, càng ngày càng không có sức....

..........................................

Yến Hoằng Thiêm tâm tình tốt, Lâu Tich Nhan cũng khôi phục bộ dáng thản nhiên ung dung thường ngày, hai người hướng ngự hoa viên đi đến, từ xa nhìn lại, ngự hoa viên vốn hẳn là khinh ca mạn vũ, mặc ngâm sinh hương*, vô cùng phong nhã, lúc này nhưng lại loạn thành một đoàn, chỉ thấy một đám người vây quanh hồ sen, cũng không biết đang làm gì, Yến Hoằng Thiêm hướng Cao Tiến bên cạnh nói:"Đi xem bên kia vì sao hỗn loạn như vậy?"

[* khinh ca mạn vũ:tiếng hát nhẹ nhàng, điệu múa uyển chuyển ~ ca múa hát. * Mặc ngâm sinh hương: ~ ngâm thơ viết chữ (giống giống thế *_*) ]

"Dạ." Cao Tiến lĩnh mệnh, hướng hoa sen trì chạy qua.

Yến Hoằng Thiêm cùng Lâu Tịch Nhan liếc mắt nhìn nhau, mặc dù đều không nói gì, bước chân hai người tốc độ rõ ràng nhanh hơn không ít.

Tiến vào ngự hoa viên, Cao Tiến cũng đã quay lại, Yến Hoằng Thiêm hỏi:"Chuyện gì?"

Cao Tiến mặt có chút lúng túng, không dấu vết liếc mắt nhìn Lâu Tịch Nhan một cái mới cẩn cẩn dực dực trả lời:"Bẩm hoàng thượng, mộc đài trước hoa sen trì bỗng nhiên sập, lúc đó Thanh Linh cô nương đang ở biểu diễn vẽ tranh, không cẩn thận ngã vào trong nước, hiện tại đang ở ..... cứu người."

Cao Tiến nói còn chưa xong, Lâu Tịch Nhan đã hướng hồ sen trì điên cuồng chạy qua.

"Tịch Nhan!" Yến Hoằng Thiêm nhìn chằm chằm bóng lưng Lâu Tịch Nhan, kinh ngạc không đủ hình dung cảm thụ lúc này của hắn, Tịch Nhan cư nhiên ngay cả lời nói cũng không có nghe xong, lại không có hình tượng điên cuồng chạy đi, hắn nhận thức hắn ta hơn hai mươi năm, hắn ta lúc nào thiếu kiên nhẫn như thế?!

Lâu Tịch Nhan chạy đến trong ngự hoa viên, không ít người nghe tiếng bước chân, đều quay đầu lại nhìn vừa thấy Lâu Tịch Nhan, chúng gia nữ tử đều hành lễ, Lâu Tố Tâm vẻ mặt cũng là kinh ngạc hỏi:"Tịch Nhan sao ngươi lại tới đây?" Đây là ngự hoa viên, đình viện (sân lớn) hậu cung hoàng thượng, hắn một ngoại thần thật sự không nên một mình xuất hiện ở đây.

Thở gấp, Lâu Tịch Nhan không có trả lời vấn đề của nàng, chỉ là ngữ khí nôn nóng hỏi:"Nàng ở đâu?"

Lâu Tố Tâm cả kinh, nàng rất ít thấy Tịch Nhan sắc mặt khó coi như vậy, càng đừng nói đến ngữ khí xúc động như vậy, phục hồi lại tinh thần, trong lòng không vui, Lâu Tố Tâm lãnh đạm trả lời:"Còn ở trong nước, đã phái người xuống cứu....."

Nàng nói còn chưa xong, Lâu Tịch Nhan cư nhiên không đếm xỉa đến ánh mắt của mọi người, chạy vội tới bên cạnh hoa sen trì, Lâu Tịch Vũ từ lâu đã luống cuống tay chân nhìn thấy hắn lập tức khóc lên:" Ca! Làm sao bây giờ, Thanh Linh ngã xuống đã gần nửa nén hương, còn không có tìm được nàng!!"

Nửa nén hương còn không có nổi lên mặt nước, Tình nhi chỉ sợ lành ít dữ nhiều, tim mãnh liệt nhảy lên, gần như tột đỉnh, Lâu Tịch Nhan ánh mắt tối sầm lại, đẩy ra Lâu Tịch Vũ khóc ngã vào trong lòng mình, trực tiếp chạy hướng hoa sen trì.

Lâu Tịch Vũ nhìn Lâu Tịch Nhan cư nhiên chạy đến mộc đài lắc lư đã gãy hơn phân nửa, không chần chờ nhảy xuống trong hồ, hết thảy lo sợ đều chuyển thành một tiếng thét chói tai:"Ca!"

Lúc này, một thân ảnh hắc sắc cũng theo sát Lâu Tịch Nhan nhảy vào trong hồ, đó là —-Mặc Bạch.

"Tịch Nhan!" Lâu Tố Tâm vẫn ngồi yên ở vị trí chủ thượng cũng cả kinh từ trên ghế nhảy dựng lên, hoảng hốt chỉ vào thị vệ bên cạnh rống lớn:"Người đâu, mau mau, xuống nước cứu người! Nhất định phải bảo vệ tốt Lâu tướng!"

Thanh Phong bởi vì dãy dụa đã lăn qua lăn lại cổ tay đều tím bầm, nước mắt chảy khô lạnh lùng nhìn một viện hỗn loạn, Lâu Tố Tâm đang thét lên, thị vệ hoảng hốt từng đám nhảy vào trong ao.

Nắm chặt tay thành quyền, nàng rất hận!! Vừa rồi nàng khóc hô cầu các nàng cứu tỷ tỷ nàng, các nàng là như thế nào lạnh lùng, như thế nào làm như không thấy!

Lẽ nào mạng Lâu Tịch Nhan là mạng, mạng tỷ tỷ nàng sẽ không là mạng?!

Gía cả sinh mệnh thế nào lẽ nào đều do những người có quyền thế này định nghĩa?!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-111)