Vay nóng Tinvay

Truyện:Tướng Công Không Xuất Gia - Chương 04

Tướng Công Không Xuất Gia
Trọn bộ 11 chương
Chương 04
0.00
(0 votes)


Chương (1-11)

Siêu sale Lazada


Trước cửa Định Viễn vương phủ.

"Vương Đại chết tiệt, ngươi lái xe kiểu gì vậy hả? Bộ muốn hại chết hai mẹ con ta sao........" Cố Ngọc Phượng hoa dung thất sắc bước xuống xe ngựa, dùng thanh âm cao chót vót của mình tức giận mắng không ngừng miệng "Ngươi muốn bị ta trừ lương tháng phải không? Cũng may là đã đến vương phủ, nếu không xem ta như thế nào trừng trị ngươi!"

"Phu nhân, tiểu nhân không dám a! không biết tại vì sao con ngựa lại phát cuồng, ngay cả tôi cũng khống chế không được.........." Vương Đại khúm núm vì chính mình giải thích, chỉ sợ lương bổng bị trừ bớt.

"Tin rằng ngươi cũng không dám........"

"Mẹ, chúng ta mau vào đi thôi! Nữ nhi chịu đủ xe ngựa ép buộc rồi!"

Cố Ngọc Phượng vừa nổi hứng lên mắng lại bị Triệu Nghiên Nghiên đánh gãy, thúc giục nhanh chóng vào vương phủ, lúc này bà đành phải bỏ ham mê quở trách hạ nhân nhà mình, kéo nữ nhi, chỉ bước nhanh thêm một bước sẽ tiến vào cửa vương phủ được canh gác trang nghiêm.

"Lui ra!" Hai gã thị vệ vung thương chặn lại, tức giận hỏi ra nghi vấn "Các ngươi là ai? Vương phủ sao có thể cho tầm thường dân chúng xông vào? Mau báo họ tên!"

"Các ngươi đúng là mắt chó bị mù mà! Cố Ngọc Phượng ta đến thăm hỏi em rể, chẳng lẽ còn phải xin phép trước? Trong vương phủ này ai chẳng biết ta là tỷ tỷ của vương phi?" Há miệng mắng to, còn tưởng rằng đây là nhà bà ta, mọi người phải nhận ra bà ta mới được.

Chê cười! bà ta tùy tiện nói nói, chẳng lẽ bọn họ liền tin? Nếu như trực tiếp để cho bà ta đi vào, bọn họ cũng không cần làm thị vệ nữa, trực tiếp đem đầu đi gặp vương gia cho rồi!

"Không biết có bao nhiêu kẻ giả mạo nói là thân bằng bạn tốt của vương gia, nếu chúng ta đều cho vào, vương phủ đã sớm bị giẫm nát rồi? Đưa chứng cớ ra rồi nói sau!" Bọn thị vệ trầm giọng nói, nửa điểm cũng không dễ thuyết phục.

"Các ngươi dám nói ta giả mạo!" Ngay cả một cái thị vệ nho nhỏ cũng dám làm khó bà, quả nhiên là không cho bà mặt mũi mà, Cố Ngọc Phượng giận tím mặt, tức giận đến chửi chó mắng mèo: "Gọi phu nhân của các ngươi ra đây, ngay cả nó cũng không dám nói với ta như vậy đâu........."

Bọn thị vệ kia đâu thật sự đi gọi người, thân thể phu nhân không tốt, ngay cả ra cửa phòng đều thật ít ra, như thế nào lại đi ra gặp mặt nữ nhân điên này. Hai người giữ vững cương vị, nói như thế nào cũng không để cho bà vượt qua Lôi trì từng bước.

Cố Ngọc Phượng thấy vậy lại cãi tiếp, đang lúc huyên náo không ngừng thì.......

"Ầm ĩ cái gì thế?" Ngân Hạnh đúng lúc đi ra ngoài làm việc trở về, thấy trước cửa xa xa ồn ào thành một mảnh, vội vàng tiến lên hỏi rõ ràng.

"Ngân Hạnh, ngươi tới đúng lúc, mau nói cho bọn họ biết ta là ai?" Gặp người quen, Cố Ngọc Phượng vội vàng lôi kéo người để chứng minh thân phận cho mình.

"Đại tiểu thư, sao ngài lại đến đây?" Ngân Hạnh trong kinh ngạc lại ẩn hàm e ngại.

"Ngươi này nô tài chết bầm, như thế nào mà ta không thể tới?" Quay đầu mắng thêm một chút.

"Không! Đại tiểu thư, ngài hiểu lầm rồi!" Cố gắng xả ra một chút tươi cười, Ngân Hạnh trong lòng hiểu được, mỗi năm một lần đại nạn lại buông xuống rồi!

Haiz, Cố gia này có hai vị tiểu thư cùng cha khác mẹ, người thiếp sinh ra Cố Vân Nương mặc dù thân thể yếu đuối nhưng ôn thuần động lòng người, cố tình chính thất lại sinh ra Cố Ngọc Phượng tính tình ái mộ hư vinh, thích trèo cao quyền quý cao sang còn chưa tính, nói chuyện lại độc ác không tốt. Năm đó, Cố Ngọc Phượng gả tới nhà giàu có họ Triệu ở Dương Châu, phỏng chừng là làm thiếu phu nhân thành nghiện, hỡ một chút liền chạy về nhà mẹ đẻ khoe với muội muội cùng cha khác mẹ với mình là mình lấy được người chồng tốt. Ai ngờ không bao lâu, Cố Vân Nương ở Nhân duyên tế hội may mắn quen biết Nam Khiếu Thiên, cho nên tạo thành một đoạn nhân duyên, từ một bình dân dân chúng lập tức bay lên biến thành cao không thể với vương phi. Lần này gặp gỡ, thật đúng là làm cho Cố Ngọc Phượng ghen ghét đến nghiến răng nghiến lợi.

Từ đó về sau, hằng năm thế nào cũng có một khoảng thời gian bà ta lôi kéo nữ nhi đến vương phủ ở, nói cho sang là đến thăm em gái, chứ thật ra thì đoàn người đi theo đến đây không chỉ ăn sang mặc đẹp, mà còn đối với hạ nhân tâm cao khí ngạo, thái độ vênh mặt hất hàm sai khiến làm cho người ta ăn không tiêu, người ngoài không biết còn tưởng đâu bà ta là chủ tử ở trong vương phủ này.

Một năm một lần tai nạn thật khiến cho người ta oán giận không thôi, nhưng mọi người không thể nói ra oán giận với người thân thể không tốt như Cố Vân Nương, đành phải hướng đến chỗ vương gia giải bày. Cũng may vương gia trời sinh tính tình nghiêm túc, mặt lạnh mới có thể khắc chế hai mẹ con bà ta, chỉ hơi dùng mặt lạnh liếc mắt nhìn hai người, hai người liền câm như hến, biết được nhẫn nại của ông đã đến cực hạn, lập tức thu dọn hành lý, giống như là chạy nạn trở về Dương Châu, thẳng tới nay cách năm da mặt lại dày thêm mới dám chạy tới vương phủ làm mưa làm gió nữa.

"Vậy ngươi mau để cho bọn chó giữ nhà này tránh ra, đừng cản đường của hai mẹ con ta!" Cổ Ngọc Phượng hèn mọn mắng chửi.

Chó giữ nhà? Hai gã thị vệ trung thành với cương vị công tác nghe vậy, trên mặt một trận xanh một trận trắng, cho tới bây giờ bọn họ chưa từng bị người nhục mạ qua như thế.

Ngân Hạnh vội vàng nháy mắt ý bảo hai người cho Cố Ngọc Phượng và con gái bà ta vào, bọn thị vệ thấy thế này mới sắc mặt khó coi lùi lại.

"Hừ! này còn không kém nhiều lắm!" Kéo nữ nhi, Cổ Ngọc Phượng đắc ý dào dạt, nghênh ngang đi vào trong phủ.

"Đừng để tâm những lời này, đừng để ý đến bọn họ là được rồi!" Ngân Hạnh ôn hòa trấn an hai vị thị vệ trẻ tuổi, nghĩ đến hai người là thị vệ mới được điều đến, không phải là nô bộc ở đây, mà còn là nhân vật thứ hai trong số thị vệ.

"Sẽ không! Chủ tử của chúng ta cũng không phải là bà ta, ai thèm để ý tới những lời nói chó má kia!" Bọn thị vệ vội nói, trong đầu lại hình dung tới truyện cười mà các tiền bối hay lưu truyền nhân vật truyền kỳ, chẳng lẽ hai người kia chính là bà tám trong truyền thuyết được mọi người đồn đãi rộng rãi?

"Sẽ không là tốt rồi!" Ngân Hạnh cười khẽ, mới định bước chân vào phủ, lại nghe ở phía sau truyền đến tiếng kêu......

"Ngân di, không tốt, Hạo ca ca bị thương......" Đỡ Nam Thần Hạo, Nguyệt Nha Nhi ngước mắt nhìn thấy bóng dáng của Ngân Hạnh, liền vội vàng lên tiếng gọi người.

Bỗng nhiên xoay người lại, thấy Nam Thần Hạo chân thấp chân cao bước đi, Ngân Hạnh vừa đau lòng lại vừa lo lắng, vội vàng chạy tới đỡ tiếp bên kia."Như thế nào bị thương đây? Trước khi đi ra ngoài không phải còn tốt sao....." Ngoài miệng nhắc đi nhắc lại còn có thể chỉ huy thị vệ."Nhanh! Đi bảo bọn hạ nhân trong phủ chuẩn bị nước nóng, thuốc trị thương, còn nữa báo cho vương gia, vương phi biết ......"

Mới hồi phủ không được mấy ngày, thiếu gia đã bị thương, đây là chuyện lớn a! thị vệ cuống quýt chạy vào trong phủ, rống to: "Không tốt....."

Ngồi ngay ngắn ở trên giường, mắt thấy tỳ nữ thành đàn, bưng nước cầm vải đi vào trong phòng mình, Nam Thần Hạo có loại cảm giác vớ vẩn lại buồn cười tới cực điểm.

Bày ra loại trận địa này cũng không khỏi rất khoa trương đi, bất quá chỉ là một chút thương mà thôi!

"Cái gì mà một chút thương, chân đều đã sưng thành như vậy!" Nguyệt Nha Nhi ngoài miệng thở phì phì, động tác dưới tay lại mềm nhẹ cực kỳ, giúp hắn bôi thuốc mỡ xanh đậm trong suốt mát rượi."Bất quá nếu bôi Thanh ngọc cao, không đến ba ngày hẳn là có thể giảm sưng xuống giường đi lại". Đối với thuốc trừ sưng giảm đau nhà mình, nàng có thể thật sự tin tưởng.

Nghe được nàng phản bác đáp lời, hắn mới giật mình thấy chính mình thế nhưng lại đem ý tưởng dưới đáy lòng nói ra, tuấn dung không khỏi một trận quẫn bách.

"Nghe nói Hạo nhi bị thương, bị thương như thế nào? Có nghiêm trọng không......." Cổ Vân Nương lo lắng hỏi, được trượng phu đỡ đi vào, trên mặt chứa đầy vẻ lo lắng.

"A di đà phật, không có việc gì, mẹ đừng quan tâm". Nam Thần Hạo mỉm cười trấn an, cũng không muốn bà vì quá mức lo lắng mà phát bệnh.

"Thật tốt quá!" Thấy hắn sắc mặt hồng hào, tựa hồ không có gì đáng ngại, Cổ Vân Nương lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, ôm ngực đến bên ghế ngồi. Vừa nghe được tin tức con trai bảo bối bị thương, làm bà thiếu chút nữa té xỉu hôn mê.

"Ta đã nói không có việc gì rồi mà, xem nàng bị dọa thành như vậy!" Nam Khiếu Thiên giúp bà ổn định nhịp tim, đổi giọng hỏi: "Làm sao bị thương?" Lấy cái loại tính tình ôn hòa bình thuận này của con trai, sẽ không có khả năng vì tranh chấp với người khác mà bị thương, khẳng định là có nguyên nhân khác mới đúng.

"Không có gì......."

"Ai nói không có gì, Nam bá bá, người có biết không......" Đánh gãy lời nói của người bị hại muốn tạo cảnh thái bình giả tạo, Nguyệt Nha Nhi càng nghĩ càng giận, thêm mắm thêm muối đem chuyện ở trên đường phố quá trình bị xe ngựa đụng phải như thế nào toàn bộ nói ra, cuối cùng còn nói thêm một câu....."Bọn họ thật là độc ác, thật sự là tức chết người đi được!"

"Có loại chuyện này?" Nam Khiếu Thiên kinh ngạc, kinh thành có không ít kẻ quan lại cao ngạo, hoàng thân quốc thích, cũng không ít kẻ giàu có coi thường người dân, nhưng trong ấn tượng của ông cũng không có ai như bộ dáng ba người kia mà nàng hình dung.

"Thật sự là quá đáng!" Ngân Hạnh nghe xong cũng tức giận không thôi. Hại thiếu gia tốt của bà bị thương, thật sự là đáng chết!

"Đúng vậy thôi!" Một bên gật đầu dùng băng vải giúp Nam Thần Hạo băng lại vết thương, cuối cùng còn thắt lại thành cái nơ con bướm mới đại công cáo thành, đứng lên biểu thị công khai "Lần tới cũng đừng để cho con thấy, bằng không xem con như thế nào trừng trị bọn họ".

Nhìn nàng lòng đầy căm phẫn, Cổ Vân Nương giễu cợt."Nha Nhi, con muốn giúp chồng báo thù a?"

Lời vừa nói ra, toàn bộ mọi người trong phòng cười vang, tất cả mọi người đều biết nàng bây giờ là tự cho chính mình là vị hôn thê của Nam Thần Hạo.

"Mẹ! ngài đừng nói bậy.........Ngộ Tâm ta....... Lập chí xuất gia tu phật....." A di đà phật, a di đà phật, hắn chưa từng có tâm tư như vậy, nhưng..... nhưng vì sao nghe cái loại lời nói này, trong lòng lại không khỏi nhảy dựng, rối loạn tâm thần, thậm chí trên mặt còn nóng rát đâu?

"Đó là đương nhiên!" Nguyệt Nha Nhi không chút nào thẹn thùng cười tủm tỉm nói, còn chơi ác vươn ra ma chưởng hướng đến gương mặt tuấn tú đang đỏ lên sờ soạng một cái, trộm ăn đậu hủ non của hắn "Hạo ca ca, huynh e lệ cái gì?"

Oanh! Vốn dĩ chỉ là sắc mặt màu hồng, nay lại như đại hỏa lửa cháy lan đồng cỏ nội, thiêu hồng một mảnh.

Vì, vì sao chính là tránh không khỏi nàng đánh bất ngờ? Nam Thần Hạo vừa ão não vừa thẹn quẫn (thẹn thùng+ quẫn bách), chẳng lẽ hắn thật sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay của nàng? (Vâng, a nên sớm chấp nhận số phận!)

Haiz! Nam Khiếu Thiên nhìn thấy không khỏi thở dài, đứa con đáng thương thành thật này của ông chỉ sợ là bị nha đầu tinh quái này ăn định rồi..... nếu nàng có thể khiến hắn hồi tâm chuyển ý không xuất gia mà nói!

Mọi người thấy thế lại trêu chọc, chê cười không ngừng, từ lúc đầu là không khí căng thẳng lo lắng thương thế nay lại chuyển sang vui vẻ hòa thuận, đang lúc mọi người vui vẻ cười thành một đoàn, một tiểu nha hoàn vội vàng từ ngoài cửa chạy vào, rưng rưng nước mắt mang theo vẻ sợ hãi.

"Phu, phu nhân, Triệu, ........ Triệu phu nhân lại tới nữa...... đang ở đại sảnh......cáu kỉnh...."

"Triệu phu nhân?" Cổ Vân Nương vi lăng.

"Ai nha, nguy rồi!" Ngân Hạnh đột nhiên vỗ trán sợ hãi kêu "Xem ta quá hồ đồ, sao lại quên chuyện này chứ!"

"Phu nhân, đại tiểu thư đến rồi! lúc nãy vì chuyện của thiếu gia mà đã quên nói cho ngài!" Thật sự không muốn nhắc tới việc này, mà không nói thì cũng không được a!

"Đại tỷ......... tỷ ấy đến đây sao?" Cổ Vân Nương thần sắc buồn bã, bọn hạ nhân oán trách, bà không phải không biết, chẳng qua là ngại tình cảm thân nhân, không thể đối với đại tỷ nói gì đó, mỗi lần đều khiến cho trượng phu của mình khó làm người.

Nam Khiếu Thiên làm sao không biết tâm sự của bà, vỗ nhẹ tay bà trấn an, nhẹ giọng nói: "Đi! Nghênh đón khách quý đi!"

Nguyện ý dành ra thời gian đi tiếp những người không trọng yếu này là có nguyên nhân, bởi vì Cố Ngọc Phượng chỉ biết đối với Cố Vân Nương cay cú tỏ rõ uy phong, chứ khi đối mặt với ông thì ngoan giống như con chuột, ngay cả ho cũng không dám ho một tiếng, thật ra nếu không phải sợ Cố Vân Nương khó xử, ông đã sớm đem người đàn bà chanh chua kia đuổi ra khỏi phủ.

"Ân!" Bất đắc dĩ thở dài, cũng chỉ có thể như thế!

Đưa mắt nhìn hai người ra khỏi phòng, Ngân Hạnh vừa định đi theo sau thì bị người gọi lại.....

"Ngân di, Triệu phu nhân là ai a?" Nguyệt Nha Nhi rất là tò mò, tại sao người còn chưa thấy đã thấy bộ dáng mọi người rầu rĩ thành như vậy?

"Là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ với phu nhân". Không yên lòng trả lời.

Di! Mẹ có tỷ muội a? Nam Thần Hạo lần đầu tiên mới biết được mình có một người dì.

"Thật khiến người chán ghét sao?" Nhìn vẻ mặt mọi người đúng là giống như thế.

"Kẻ phiền toái!" Ngân Hạnh cười khổ, khoát tay ý bảo không rảnh cùng nàng nói chuyện tào lao, kéo làn váy đi ra khỏi cửa phòng.

Không bao lâu, bọn nha hoàn thu dọn xong đồ đạc cũng lục tục rời đi, chỉ chốc lát, ở trong phòng chỉ còn Nam Thần Hạo và Nguyệt Nha Nhi hai người một mình ở chung.

"Hạo ca ca....." Khuôn mặt tươi cười ra vẻ lấy lòng.

"Cô, cô đừng lại đây......"Thấy nàng muốn đến gần bên giường, Nam Thần Hạo hốt hoảng, lắp bắp ngăn lại "Đứng, đứng chỗ đó....... Nói chuyện là...... được rồi......đừng khiến người ta hiểu lầm...."

Nghe vậy, nàng quả thật đứng yên, thế nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào bỗng nhiên nhăn lại, hốc mắt phiếm hồng rưng rưng."Ô, Hạo ca ca, huynh có phải hay không trách ta hại huynh bị thương....."

Không dự đoán được nàng từ trước đến giờ luôn luôn cười khanh khách thế nhưng nói khóc liền khóc, cái này hắn cũng không biết làm thế nào cho phải."Cô....... Cô đừng khóc a! ta không trách cô......quên đi, xem như là ta cầu xin cô, đừng khóc......." Nào giờ không có kinh nghiệm dỗ dành cô nương gia, hắn gấp đến độ vò đầu bứt tai, trong đầu tìm lần các loại Kinh phật, cũng không có loại nào dạy như thế nào dỗ dành người khác.

"Ô............. Hạo ca ca, ta chỉ biết........." Phi thân nhào tới, rất là chuẩn xác rơi vào trong lòng hắn, hơn nữa còn ôm rất chặt."...... Huynh là người tốt nhất, khẳng định sẽ không trách ta......ô...."

Nam Thần Hạo thoáng chốc, cứng ngắc như đá.

Nàng đã vậy còn thật thân mật ôm lấy hắn....... a di đà phật! tội lỗi, tội lỗi...

Ngộ Tâm! Bình tĩnh, bình tĩnh a! đừng bị mê loạn tâm thần......

Tuy rằng cố gắng nói cho chính mình, nhưng mà trong lòng ôm là nguyễn ngọc ôn hương cũng không phải là ảo giác, chân thật xúc cảm làm sao có thể xem nhẹ cho được, cho dù hắn nhiều năm tu phật, bất quá cũng chỉ là một người nam tử trẻ tuổi bằng xương bằng thịt...... Phật tổ a! đây là đang khảo nghiệm đệ tử sao?

"Ô, Hạo ca ca, huynh quả nhiên vẫn là trách Nha Nhi......" Không hiểu, nàng vừa khóc vừa lên án.

Trời đất chứng giám, hắn thề là hắn không có!

"Ta...... ta không có......." Thật yếu ớt tỏ ra mình vô tội.

"Vậy huynh tại sao cũng không vỗ vỗ lưng Nha Nhi an ủi người ta?" Nâng lên gương mặt ướt át, giống như tiểu hài tử tràn ngập khát vọng mong được ăn kẹo.

Lại cứng ngắc, hắn thật hoài nghi nếu tiếp tục như thế nữa hắn có thể hay không bởi vì thế mà gãy lưng?

"Ô..... huynh trách ta.........?" Lại khóc lóc kể lể.

"Đừng khóc nữa! ta vỗ, ta vỗ......." Chỉ sợ nàng khóc nữa, giơ lên bàn tay giống như nặng ngàn cân, mang tính trấn an vỗ hai ba cái xuống.

Phật tổ a! đệ tử không phải là cố ý phạm sắc giới! thật sự là bất đắc dĩ nha!

Nha! Gian kế thực hiện được, ha ha....... Khuôn mặt nhỏ nhắn loang lổ nước mắt chôn ở trong lòng hắn len lén nổi lên biến hóa kỳ lạ ý cười. (Người ta tu mà chị ko để cho người ta tu, cái chị này......)

"Ô...."

"Ngoan... ngoan....." Tay lớn ra sức gấp đôi vỗ về...

"Ta nói Vân Nương cũng quá kỳ cục đi, khách quý đến cửa sao còn không ra nghênh đón, là xem thường người làm đại tỷ như ta sao?" Phất khăn tay lên, Cổ Ngọc Phượng bắt đầu hô to gọi nhỏ tức giận mắng, làm bọn nha hoàn sợ tới mức nhượng bộ lui binh, người người đều trốn tránh e sợ không kịp.

"Con nói mẹ a, ngài mau an vị ngồi xuống nghỉ chân một chút đi! Đừng đem chính mình chọc tức, di nương (dì) nào dám không đem người để vào mắt, hàng năm chúng ta đều đến chơi, di nương không phải đều chiêu đãi chúng ta thư thư phục phục sao!(thư thư phục phục = thoải mái)" Uống một ngụm trà, Triệu Nghiên Nghiên thế nhưng lại rất biết cách làm như thế nào khiến cho mình khoái hoạt.

"Ta nghĩ nó cũng không dám" Hừ ra tức giận, trong lòng lại ghen tỵ.

Bà là thiên kim do chính thất sinh ra, là chính quy thiên kim nên từ nhỏ ép Cổ Vân Nương tới gắt gao, ăn xài cái gì đều là thứ tốt nhất, thế nhưng cố tình về mặt hôn sự, Cổ Vân Nương không biết gặp phải vận cứt chó gì mà có thể bay lên cành cao làm phượng hoàng, cùng với chính mình gả cho phú thương đệ nhất Dương Châu so với thì thân phận không biết tôn quý hơn bao nhiêu lần. Điều này làm cho bà hận đến nghiến răng nghiến lợi.

"Di nương đương nhiên không dám!" Cười duyên phụ họa theo, Triệu Nghiên Nghiên khó nén yêu thích và ngưỡng mộ."Vương phủ này thật đúng là hào phóng, đãi khách thôi mà đã đưa trà tốt như vậy, có thể nghĩ lá trà mà di nương, dượng bọn họ uống là có bao nhiêu cực phẩm." Đây là trà Thiết quan âm tốt nhất a! cần phải tốn không ít bạc. Còn nhà ở Dương Châu, phụ thân thì rất là keo kiệt, chính mình uống trà còn không được loại tốt như vậy chứ đừng nói là đem ra đãi khách. (Hèn gì thik lại nhà người ta ăn chùa uống chùa, mẹ con nhà này, làm ta ghét từ đầu tới cuối lun)

Dậm chân thật mạnh một cái, Cố Ngọc Phượng đặt mông ngồi xuống chiếc ghế được làm từ cây gỗ đàn, vội vàng nhấp một ngụm nước trà."Nhớ kỹ, khi nào trở về Dương Châu điều kiện tiên quyết nhớ nhắc ta đem mấy cân trà trở về đó". (Thật là bần tiện, vừa ăn vừa hốt). Tức chết người đi được! mỗi một lần trở về bà lại càng ghen ghét với Cố Vân Nương thêm một chút. Nhìn đi, nó gả cho một kẻ phú quý hơn người a!

Gật đầu lia lịa, Triệu Nghiên Nghiên nhịn không được thở dài: "Thật đáng tiếc, di nương không có sinh một trai hay một gái, nếu không thì chúng ta đã có thể thân càng thêm thân, để cho người làm nữ nhi như con gả đến vương phủ làm thiếu phu nhân, kể từ đó vinh hoa phú quý hưởng thụ không hết, mẹ còn có thể đi theo nữ nhi đến đây ở lâu dài, muốn gì được nấy, thế nào lại giống như lúc này, muốn gì cũng phải xin với người ta, thật là mất mặt". (làm tới đây, ta nhịn ko đc nên bình luận tí, tại tính ta hơi nhiều chuyện: hai mẹ con nhà này, mặt dày hết chỗ nói, muốn làm vợ Hạo ca thì bước qua xác của chị Nha Nhi nhà ta, hên là nữ 9 trong tr này ko có hiền, a Hạo mà lấy bà này có nước đi tu sớm, ặc, nghĩ thui đã dởn óc!!!!)

"Cái gì mà xin xỏ? cũng không phải là ăn mày?(ăn giựt thì đúng hơn, bà mà đc ăn mày cũng đỡ) Vân Nương hiếu kính người làm đại tỷ như ta thì có gì không đúng?" Mắng nữ nhi, Cổ Ngọc Phượng thối nói, nghĩ nghĩ lại thở dài."Haiz! Chỉ đổ thừa cho cái bụng Vân Nương không chịu thua kém, nếu không biện pháp này của con có thể làm được". Tuy rằng không sinh được đứa nhỏ nào, nhưng vương gia lại đối với nó sủng ái thật sự, nhiều năm ân ái sắt son như một, đâu như nam nhân mà chính mình gả, còn không đến ba năm, đã cưới một đống thiếp thất vào cửa, có thêm rất nhiều con cái, thật đáng buồn là chính mình từ sau khi sinh nữ nhi xong thì chưa từng thụ thai nữa, làm hại ở trong nhà nay địa vị dần dần khó giữ được, xem ra sau này chỉ có thể dựa vào nữ nhi thôi!

"Nghiên Nghiên a! nửa đời sau của mẹ phải dựa vào con, con cũng đừng để cho mẹ thất vọng đó!"

Triệu Nghiên Nghiên mím môi cười, từ nhỏ mẹ đã đối với nàng ân cần dạy bảo, nàng đương nhiên biết rõ ràng, bất quá chính mình có được dung mạo xinh đẹp, muốn gả cho một vị hôn phu quyền thế cũng không phải là việc khó.

"Đại tỷ, thật ngại quá! Vừa rồi có chút chuyện trì hoãn(chậm trễ), đi ra nghênh đón chậm, mong rằng tỷ đừng trách......." Đang lúc hai người nói chuyện, Cố Vân Nương nhẹ nhàng bước ra.

"Nào dám trách móc, ngươi quý nhân có nhiều chuyện, bận thôi...." Mới nghe tiếng, Cố Ngọc Phượng liền cúi đầu uống trà, đầu cũng không ngẩng lên đã mở miệng trào phúng, thế nhưng vừa mới nói một nửa, ngẩng mặt lên liền nhìn thấy rõ ràng một gương mặt uy nghiêm đập vào trong mắt, thoáng chốc hoảng hốt, sợ tới mức từ trên ghế dựa nhảy dựng lên, tất cả những lời muốn nói đều đem nuốt lại trong bụng, lắp bắp: "Vương, vương gia.........ngài hôm nay......sao có rảnh......" Thảm, thảm! trước kia dù ở tới một tháng cũng không thấy mặt hắn một lần, sao năm nay mới đến đầu tiên liền gặp phải sát tinh thế này? Không biết hắn có nghe hết chưa?

"Vân Nương nàng quý nhân bận rộn, không rảnh gặp khách, nhưng có thể tiễn người" Âm trầm cười, Nam Khiếu Thiên nói chuyện tuyệt không có khả năng khách khí.

Đuổi theo sau mà đến, Ngân Hạnh vừa tiến vào đại sảnh liền nghe được những lời này khó nén được ý cười, bà đành phải lấy tay che miệng, yên tĩnh ở một bên chờ xem có hay không được cơ hội oanh người.

"Ta.... ta......."

"Dượng......này.........mẹ không phải có ý này!"

Hai mẹ con gấp đến độ như kiến bò trên trảo nóng, chẳng lẽ năm nay mới uy phong được một ngày đã bị đuổi về Dương Châu?

Vỗ vỗ bàn tay lớn của trượng phu đang đỡ lấy mình, muốn ông cố nén giận, Cố Vân Nương dịu dàng cười nói: "Đại tỷ, tỷ chắc là mệt mỏi đi! Muội đã kêu hạ nhân chuẩn bị khách phòng tốt nhất, tỷ và Nghiên Nghiên muốn hay không đi nghỉ ngơi trước, tới tối muội sẽ mở tiệc chiêu đãi hai người được không?"

"Được, được......." Gật đầu lia lịa, có thể ở lại đương nhiên tốt, nào có đạo lý không tốt.

Haiz... đáng tiếc! chổi đều đã chuẩn bị tốt đâu! Trong lòng Ngân Hạnh rất là tiếc hận.

"Dạ....." Dạ một tiếng thật dài, Ngân Hạnh cười giả tạo "Triệu phu nhân, biểu tiểu thư, xin theo ta đến đây đi!" Nói xong, xoay người bước đi, lười liếc mắt nhìn xem hai người thêm một cái.

Ánh mắt lạnh lùng nhìn theo bóng dáng hai người hoảng hốt rời đi đại sảnh, Nam Khiếu Thiên trầm giọng nói: "Nói cái loại lời nói này nàng còn giữ bọn họ lại làm gì?" Đối với những kẻ khi dễ ái thê, ông chưa bao giờ khách khí, chứ đừng nói đến có lời tốt gì để nói

"Đại tỷ nói chuyện luôn luôn như vậy, chàng đừng cùng tỷ ấy chấp nhặt". Nếu thật muốn so đo cũng sợ là so đo không xong đâu.

"Nếu không phải nể mặt của nàng, từ lúc bước vào kinh thành bước đầu tiên, ta đã sai người đem bọn họ quăng trở về Dương Châu rồi!.... quên đi, không nói về bọn họ, nàng về phòng nghỉ ngơi đi, đừng để mệt mỏi". Cẩn thận quan sát đến dưới hốc mắt bà có vết mệt mỏi xanh nhạt, trong giọng nói có vẻ đau lòng.

Cảm nhận được ông chứa đầy tình cảm quan tâm, Cổ Vân Nương thâm tình mỉm cười, hạnh phúc để ông đỡ đi trở về phòng........


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-11)