Tiết tử
Ch.02 → |
Nguyệt Ngân Lam, người giang hồ xưng là thần tiên toán, nam nhân tuấn dật đang lo âu không thôi, đi qua đi lại. Trong cửa phòng đóng chặt kia truyền ra những tiếng rên rỉ kêu đau, một tiếng lại lớn hơn một tiếng, khiến cho hắn căng thẳng thần kinh mau phân liệt.
Đúng vậy, hôm nay đúng là ngày nương tử yêu dấu của hắn lâm bồn, vốn định tự chính mình đỡ đẻ, lại bị một đám mụ, nha hoàn, lôi đi ra ngoài, nói cái gì nam nhân bước vào phòng sinh sẽ gặp xui xẻo, vô luận như thế nào cũng không cho vào, thực khiến cho một thân y thuật tinh thông hắn, lại chỉ có thể đứng ở ngoài không làm gì, mắt thấy tỳ nữ rất bận rộn, nấu nước thay khăn, hắn đành có thể ở ngoài hành lang gắp khúc trừng mắt, đột nhiên ........
Oa ... một tiếng trẻ con khóc lớn vang tới tận mây xanh..........
Sinh! Hắn vui sướng không thôi, rốt cuộc bất chấp cấm kỵ, đang muốn đẩy cửa mà vào, cửa phòng lại được mở ra ....
"Chúc mừng thiếu gia, chúc mừng thiếu gia! Thiếu phu nhân sinh được một thiên kim đáng yêu!"Nha hoàn vui vẻ chúc mừng.
"Tốt, thiên kim tốt, thiên kim tốt!" Nguyệt Ngân Lam mặt mày hớn hở, giành tiến nào phòng trong, vui mừng không thôi nắm tay ái thê xinh đẹp vẫn đang suy yếu nằm trên giường, trong mắt tràn đầy thương tiếc "Nàng khỏe không?"
"Ân" Thu Thủy Nhu gương mặt tái nhợt tràn ngập hào quang của người làm mẹ "Là một bé gái, chàng có vui không?"
"Con gái tốt, ta thích con gái" Cười khanh khách, còn có bộ dáng kiêu ngạo của người làm cha.
"Thiếu gia, tiểu thư ngày thường mượt mà, đáng yêu, ngài giúp tiểu thư chọn một tên đẹp đi" Ôm đứa bé gái khóc lớn, bọn tỳ nữ mãnh liệt đưa ra đề nghị.
"Để ta xem" Bế lấy nữ nhi, xem nó gương mặt nhỏ nhắn hồng thấu nhăn nhúm, giống như con khỉ nhỏ, hắn thoải mái nở nụ cười "Hôm nay là đêm trăng tròn, liền gọi nó là Nguyệt Nha Nhi đi, nàng thấy được không, Nhược Thủy?" Hỏi xong, cũng thuận tiện đem nữ nhi đặt ở bên người thê tử, để cho nàng có thể xem bộ dáng đáng yêu của nữ nhi,
"Chàng quyết định là được rồi" Thu Nhược Thủy không có ý kiến gì, toàn lực chú ý đều đặt vào đứa bé gái trên người.
"Vậy quyết định như vậy đi" Vỗ bàn thông qua, Nguyệt Ngân Lam nhất thời nổi hứng, nghĩ đến bản thân là thần toán, tại sao không giúp con gái bốc một quẻ xem tương lai tốt xấu như thế nào.
Vừa nghĩ vậy, tay ngứa nên từ trong lòng lấy ra mai rùa cùng mấy cái đồng tiền, lắc mấy cái, gọn gàng bỏ xuống xem kỹ .......
Sao, như thế nào như vậy? một cơn choáng váng hướng thẳng về phía hắn.
"Quẻ bói nói như thế nào?" Biết được phu quân bói vô cùng chuẩn, Thu Nhược Thủy hỏi.
Bàng lang! không có đáp lời, hắn trực tiếp xỉu.
Năm năm sau, một đứa bé gái phấn điêu ngọc mài xinh đẹp đang ngồi trước bàn học, một tay cầm mai rùa, một tay lật sách, đôi mắt to long lanhtinh tế nghiên cứu đồng tiền sắp hàng để nhìn ra quẻ tượng.
Trong sách nói, loại quẻ tượng này đại biểu cho nạn nước đây! Tiểu cô nương khó hiểu vò đầu, vô cùng hoang mang, chính mình hôm naykhông có tính đi đến hồ nước hoặc bờ sông chơi nha, như thế nào có nạn nước đây?
Nguyệt Ngân Lam tiến vào thư phòng, chỉ thấy nữ nhi mình đang nghịch bói toán, không khỏi nhớ tới một quẻ năm năm trước đây, trong lòng khổ sở không thôi ......
"Con gái ngoan, mạng con đã định vị hôn phu của con không cần con, tình nguyện đi làm một vị hòa thượng, con phải làm sao bâygiờ?" Ô, ông trời thật không công bằng, vì sao nữ nhi đáng yêu xinh đẹp của hắn lạicùng với nam tử có căn tu phật có nhân duyên, nếu nam tử kia lẩn quẩn trong lòng đi xuất gia, chẳng phải muốn nó sống cả đời cô đơn sao? Thật sự là trời cao ganh tỵ hồng nhan a!
"Hòa thượng là cái gì a?" Nguyệt Nha Nhi năm tuổi vừa thấy phụ thân, liền nhào tới trên người hắn.
Ôm lấy nữ nhi, Nguyệt Ngân Lam cảm thấy vô cùng đau đớn "Hòa thượng là người ăn chay niệm phật"
"Tướng công Nha Nhi là hòa thượng sao?"
"Phụ thân hy vọng hắn không phải" Bằng không ngươi sẽ chuẩn bị cô đơn đến già đi.
"Hắn sẽ ăn cơm cùng với con sao?"
"Nếu hắn là hòa thượng thì lại không được" Trừ khi ngươi ăn chay theo hắn.
"Sẽ chơi với con sao?"
"Nếu hắn là hòa thượng, chỉ sợ bận tụng kinh, không có thời gian đâu!" Mỗi ngày đều niệm a di đà phật, nào có rảnh.
"Sẽ ngủ với con sao?" Cái gìđều không được, ngủ chắc là có thể đi, phụ thân hay ngủ với mình đâu!
"Nếu là hòa thượng, vậy không có khả năng!" Ô, con gái ngoan, đây là trọng điểm a!
Chumiệng, Tiểu Nguyệt Nha Nhi tức giận "Cái gì đều không được, vậy con không cần hắn làm tướng công"
Không cần hắn, vậyngươi sẽ cô đơn cả đời, Nguyệt Ngân Lam thương tâm nghĩ, làm gì đem dây tơ hồng của tâm can bảo bối của hắn cột vào ngón tay út của một gã tương lai có khả năng xuất gia làm hòa thượng, quả thực là phá hoại con người ta mà!
Phụ thân làm chi khóe mắt ngấn lệ nha? Tiểu Nguyệt Nha Nhi khó hiểu, nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, rồi sau đó cười không ngừng "Làm hòa thượng không thể cùng Nha Nhi chơi, không thể cùngNha Nhi ngủ, vậy Nha Nhi sẽ không để hắn làm hòa thượng!"
Đúng vậy, làm sao hắn không nghĩ tới! Nguyệt Ngân Lam đầu tiên là sững sờ, sau đó là mừng như điên ôm bé khóc ra nước mắt "Không hổ là con gái ngoan của cha .... Được, đều theo khả năng của con, để cho tướng công của con không thể đi làm được hòa thượng!"
Ô ........ nữ nhi của hắn thật là băng tuyết thông minh nha!
Oa, oa, oa! Sao phụ thân lại khócthành như vậy? Nguyệt Nha Nhi cuối cùng cũng hiểu, nạn nước từ đâu mà ra!
Ch. 02 → |