Đau quá, đau quá, anh thả tôi ra
← Ch.04 | Ch.06 → |
"Thả tôi ra, Cain, anh dám chống lại mệnh lệnh của chủ nhân?" Giang Minh Phương tức giận kêu lên, kịch liệt ngăn cản sự xâm phạm của ngón tay anh. Hôm qua cô bị trói chặt treo trên không trung tiếp nhận từng đợt thọc vào г.ú.✝️ 𝖗.🔼 hung mãnh của anh mà hoa huy*t còn không đau, không ngờ bây giờ bị ngón tay anh cắm lại rất đau, đau đến nỗi cô nhíu mày.
"Chủ nhân." Cain thản nhiên nói, "Tôi đã cảnh cáo cô rồi, cơ thể tôi cất giấu chương trình тì.𝓃.ⓗ á.i, nhưng một khi đã mở ra thì không thể kiểm soát được, không chỉ có chủ nhân không thể kiểm soát được, tôi cũng không thể kiểm soát được. Chủ nhân phải hóa giải 𝐡-🅰️-m mυố-п tình dục của tôi, không thì tôi không thể thực hiện trách nhiệm của vệ sĩ." Nói xong, ngón tay thon dài rõ từng đốt của anh tiếp tục đâ-ɱ thọc trong hoa huy*t khô khốc của chủ nhân, thử làm cô tiết ra mật hoa ướ●𝖙 á●†. Sau mười mấy lần, anh cảm thấy đã được rồi, bèn đặt một chân cô lên vai mình, gấp gáp cắm thẳng côn th*t căng cứng, gân xanh dữ tợn như rồng vào hoa huy*t vẫn chưa ướt hẳn của cô, cắm lút cán.
"Á ~~ a ~~ đau quá!" Cơn đau chưa từng có truyền đến từ thân dưới, Giang Minh Phương nghển cổ căm tức nhìn Cain, thê lương kêu lên, "Cain, anh đang mưu sát đấy!" Bộ phận cứng rắn của anh tựa như một côn sắt thô dài, thọc mạnh vào hoa huy*t chưa mở ra của cô, xuyên qua hoa kính 〽️●ề●m mạ●ℹ️, đập mạnh vào hoa tâm yếu ớt sâu trong hoa kính, cô đau tới mức toàn thân 𝓇𝖚-ռ 𝐫ẩ-y. Đây là sản phẩm mới nhất của viện nghiên cứu kỹ thuật sinh hóa dưới danh nghĩa tập đoàn tài chính Giang thị, người máy sinh hóa sức c_𝒽_ℹ️_ế_п đấ_ⓤ mạnh nhất, rất an toàn với chủ nhân?
"Shh ~~ a..." 🎋♓𝐨á_ï ↪️_ả_𝐦 tê dại mãnh liệt từ nơi ℊ_i𝖆_⭕ 𝒽ợ_𝐩 của hai bọn họ như dòng điện dọc từ dây thần kinh lên trên, khuếch tán ra khắp cơ thể. Cain bình tĩnh lạnh lùng không kìm được liên tục hít khí, vẻ ngạc nhiên mừng rỡ xuất hiện trên gương mặt đẹp trai, tiếng г.ê.п r.ỉ khẽ tràn ra khỏi cổ họng. Ấy vậy mà trên đời lại có sự hưởng thụ cực hạn như vậy, nếu cô không mở khóa mật mã 𝖙ì𝖓●♓ á●1 của anh thì anh cũng không biết. Anh có thể đạt được càng nhiều 🎋_♓🔴á_ℹ️ 𝒸ả_𝐦 hơn trên người cô! Thế là anh không quan tâm gì nữa, nằm giữa hai chân Giang Minh Phương điên cuồng ra vào, để côn th*t cương cứng của mình không ngừng xuyên qua hoa huy*t xinh đẹp của cô, làm k♓.οá.𝐢 ⓒả.m mãnh liệt đánh sâu vào thể xác và tinh thần của mình. Anh, một người máy sinh hóa hình thái ↪️h●𝒾ế●n đấ●⛎, bây giờ là một người đàn ông thực sự!
"Á, đau quá, Cain, dừng lại, a, tôi ra lệnh, anh dừng lại." Giang Minh Phương chưa chuẩn bị nên đau đến mức cơ thể 𝖒ề_𝖒 〽️ạ_❗ г⛎.ռ ⓡẩ.ÿ, mặt tái nhợt, trán 𝖙·o·á·✞ 𝐦·ồ ⓗ·ô·ⓘ lạnh.
"Bản năng của tôi nói với tôi rằng, cô sẽ thích." Cain cau mày nói, hơi thở cũng đã hơi loạn. Mái tóc ngắn màu đen của anh không rối chút nào, quần áo chỉnh tề, chỉ có móc khóa thắt lưng là mở, quần bị kéo ra, làm bộ phận thô dài dữ tợn của anh nhanh chóng chuyển động trong hoa huy*t của cô... Như thể 𝐠❗ⓐ●🔴 ⓗ●ⓞ🔼●ⓝ cũng chỉ là một hoạt động bình thường không quá tiêu hao năng lượng đối với anh.
"Tôi không thích, á, đau quá, đau quá, anh thả tôi ra!" Hai tay Giang Minh Phương ra sức vùng vẫy, cơ thể 𝖒ề*Ⓜ️ ⓜạ*𝒾 giãy giụa phải trái như sâu lông, muốn trốn thoát khỏi dưới thân anh. Chỉ là sức anh quá mạnh, bàn tay giữ chặt hai cổ tay cô như chiếc kìm sắt lớn, người anh rất nặng, cô muốn thoát khỏi anh quả thực là chuyện không có khả năng.
"Á, đau quá, a, đừng... Đừng, Abel, cứu với, mau cứu tôi. Á ~ á, Abel, vệ sĩ, vệ sĩ..."Đây là cường bạo, cường bạo trái với mong muốn của phụ nữ!
Giang Minh Phương nhục nhã và đau đớn, tuyệt vọng hét lên, nước mắt bao phủ gần như không nhìn thấy rõ cái đầu màu đen lắc lư trước mặt. Côn th*t của anh như côn sắt nóng cháy, hoa huy*t của cô rất đau. Côn th*t của anh rất dài, mỗi một lần thọc sâu vào như muốn thông qua hoa kính mà thọc nát tử cung của cô, thọc nát lục phủ ngũ tạng của cô.
"Ha ha ~~ Shh... A ~~" Nửa người trên của Cain chặn cơ thể m_ề_ɱ ɱ_ạ_𝒾 của Giang Minh Phương lại, không cho người cô trượt về phía trước vì bị anh ra sức thọc vào ⓡ.ú.✝️ r.𝖆. Sau mười mấy lần cắm rút thô bạo ban đầu, mật hoa trong hoa huy*t cô dần dần nhiều hơn, anh cắm càng lúc càng trơn càng lúc càng thoải mái.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |