← Ch.137 |
Lộc Duy vô thức khuấy đều lớp kem sữa để nó hòa tan vào phần trà bên dưới.
Trước đây cô sẽ không làm điều lãng phí như vậy, nhưng rõ ràng hôm nay Lộc Duy đang mất tập trung.
Cô nên phân biệt thế nào giữa thích bình thường và thích đặc biệt?
Lý Vân giúp cô làm rõ suy nghĩ: "Cách đơn giản nhất là, nếu bạn trai của cậu và bác sĩ Tống cùng rơi xuống nước, cậu sẽ cứu ai?"
Lộc Duy thật thà hỏi: "Bạn trai của tớ là ai?"
"Cậu cứ tưởng tượng có một anh chàng đẹp trai phù hợp với tiêu chuẩn ban đầu của cậu. Về ngoại hình, cậu cứ liên tưởng đến những người mẫu mà cậu thích tối qua."
Lộc Duy tưởng tượng một chút về tình huống đó rồi hỏi: "Bác sĩ Tống biết bơi mà, sao anh ấy không đi cứu người kia?"
Lý Vân hạ giọng đầy âm mưu: "Rất có thể chính anh ấy đã đẩy người ta xuống, sau đó giả vờ như mình cũng bị đuối nước..."
Câu hỏi lựa chọn kinh điển này đột nhiên trở nên đáng sợ. Nhưng Lý Vân cảm thấy suy nghĩ này của mình cũng có cơ sở.
Cậu có biết đêm qua những chàng trai đó đã phải chịu đựng ánh mắt tử thần thế nào không?
Lộc Duy đáp nhỏ: "Nhưng nếu bác sĩ Tống làm điều đó thì chắc chắn là có lý do mà, đúng không?"
Nếu bác sĩ Tống đã có kế hoạch của mình, liệu cô có nên giả vờ như không thấy gì không? Có khi còn phải phối hợp với anh ấy nữa...
Lý Vân thở dài: Với mức độ tin tưởng thế này, hai người mà không trở thành một cặp thì thật vô lý!
Lộc Duy còn bổ sung thêm: "Vả lại tớ không thích ai trong số họ cả, chẳng ai trong đó có thể trở thành bạn trai của tớ."
Cuối cùng Lý Vân cũng hiểu ra, tiêu chuẩn chọn bạn đời mà Lộc Duy từng nói chỉ là trí tưởng tượng của cô ấy. Vì chưa từng yêu ai, chưa hiểu về tình yêu nên cô ấy chỉ tiện tay đưa ra một phạm vi.
Thực ra Lộc Duy rất rõ mình "sẽ không thích" ai, nhưng chưa từng nghĩ đến việc "sẽ thích" ai.
Lý Vân quyết định thay đổi cách nói: "Thế này nhé, cậu có thực sự muốn bác sĩ Tống tìm bạn gái không? Nếu vậy, hai người nên giữ khoảng cách từ bây giờ."
Lộc Duy sững sờ.
Trước đây cô từng lo lắng về chuyện tình cảm của bác sĩ Tống, nhưng dường như cô chưa bao giờ thực sự nghiêm túc suy nghĩ về điều đó. Cô đã quen với việc bác sĩ Tống luôn là một người cô độc.
Vì cô biết bản chất của bác sĩ Tống là một người cô đơn. Anh ấy đối xử tốt với mọi người nhưng luôn giữ một khoảng cách nhất định.
Khi còn ở bệnh viện tâm thần, Lộc Duy quen biết rất nhiều bệnh nhân khác, dù bệnh tình của cô nặng đến đâu, điều đó không ảnh hưởng đến việc cô giao tiếp với mọi người.
Còn bác sĩ Tống thì sao? Dù rất được yêu mến nhưng anh ấy luôn ăn cơm một mình.
Theo lời của bác sĩ Tống, sự thân thiện và giao tiếp hiệu quả là do công việc yêu cầu. Còn bản thân anh thì không cần điều đó.
Lúc đó Lộc Duy nghĩ rằng có lẽ một số người thực sự thích sự cô đơn. Nhưng khi nhìn vào bóng lưng của anh, cô lại cảm thấy anh như đang bị bóng tối vô tận nuốt chửng.
Bác sĩ Tống sẽ bị kéo vào thế giới đáng sợ đó!
Lộc Duy biết đó chỉ là ảo giác của cô, rằng bác sĩ Tống vẫn đang ở trong thế giới này, nhưng cô vẫn lo lắng. Vì vậy dù biết anh sẽ thấy cô phiền phức, Lộc Duy vẫn không ngại tìm đến anh.
"Bác sĩ Tống, đồ ăn ở căng-tin của bác sĩ có ngon không? Tôi cũng muốn ăn thử."
"Cô có thể tiếp tục mơ về điều đó." Đúng vậy, bác sĩ Tống trước đây là một người lạnh lùng như thế đấy.
Nhưng Lộc Duy có cách của riêng mình. Cô có thể lảng vảng quanh bác sĩ Tống cho đến giờ ăn. Để đề phòng, cô còn bí mật chuẩn bị đồ ăn vặt để lót dạ. Nếu bác sĩ Tống không đưa cô đi, cô sẽ cứ bám lấy anh.
Cuối cùng Lộc Duy đã thành công.
"Bác sĩ Tống, kể cho tôi nghe về thế giới bên ngoài thế nào đi?"
Tống Diễn cảm thấy không có gì đáng kể cả, bên ngoài cũng bình thường thôi: "Cô tự đọc sách là được rồi."
"Sách nói rằng kim tự tháp do người ngoài hành tinh xây dựng, có đúng không? Bác sĩ Tống, anh đã gặp người ngoài hành tinh chưa?" Được rồi, Lộc Duy cố tình pha trộn giữa những tác phẩm giả tưởng và thực tế. Nhưng nếu bác sĩ Tống không giải thích cho cô thì cô hiểu nhầm cũng là chuyện dễ hiểu thôi, đúng không?
Cuối cùng, Lộc Duy lại thành công.
...
Tại sao Lộc Duy luôn muốn chia sẻ mọi thứ với bác sĩ Tống? Không chỉ vì cô thích chia sẻ với anh mà còn vì cô cảm thấy anh cần điều đó.
Cô biết phải làm sao đây? Quan tâm đến những bác sĩ cô đơn là trách nhiệm của mọi người. Nếu ngay cả cô cũng không nói chuyện với bác sĩ Tống thì anh ấy thật đáng thương.
Và bây giờ khi Lý Vân nói vậy, trong lòng Lộc Duy gần như ngay lập tức hiện lên một câu trả lời: Cô không muốn.
Nếu cô muốn, tại sao lại phải bận tâm đến sự thay đổi mối quan hệ chỉ vì cách xưng hô?
Nhưng Lộc Duy vẫn bình tĩnh nói: "Tiểu Vân, đây là thích sao? Có khả năng nào đây chỉ là do tính chiếm hữu của tớ không?"
Lý Vân đặt tay lên trán, phân tích lý trí của Lộc Duy có thể không xuất hiện vào lúc này được không? Nó phá hỏng hết những bong bóng màu hồng rồi!
Lý Vân cảm thấy cuối cùng câu trả lời vẫn phải do Lộc Duy tự nghĩ ra: "Tóm lại, những điều trước đây cậu chưa từng nghĩ tới, nhân cơ hội này hãy suy nghĩ kỹ."
Những điều chưa từng nghĩ đến là gì?
Chính là việc coi Tống Diễn như một người khác giới.
Chính là việc cân nhắc việc làm những điều mà các cặp đôi thường làm với Tống Diễn.
Mặt Lộc Duy bỗng đỏ bừng lên.
Lý Vân ho khan hai tiếng: "Ai đó chắc đang nghĩ đến những điều không phù hợp lắm thì phải?"
Lộc Duy lập tức phủ nhận liên tục.
Cô không phải là người như thế!
Nhưng rõ ràng mặt Lộc Duy càng đỏ hơn. Cô vội uống một ngụm trà sữa để bình tĩnh lại.
"Không sao, tớ hiểu mà." Lý Vân vỗ vai cô suýt nữa khiến Lộc Duy bị sặc trà sữa.
Dù những lời nói của Lý Vân có phần hơi táo bạo, nhưng Lộc Duy không thể không thừa nhận rằng Lý Vân nói đúng.
Cô suy nghĩ một chút: "Hình như tớ đã biết mình phải làm gì rồi. Tiểu Vân, tớ còn chút việc phải làm, để hôm khác chúng ta đi chơi tiếp nhé!"
Lý Vân nhìn theo Lộc Duy chạy ra ngoài mà không kịp hỏi rõ cô định làm gì. Hy vọng lần này Lộc Duy thực sự đã biết mình nên làm gì.
Lộc Duy quyết định tìm Tống Diễn.
Cô tạm gác lại câu hỏi "Bác sĩ Tống có thích cô không", điều cô thực sự muốn làm rõ bây giờ là liệu cô có thích bác sĩ Tống hay không.
Lộc Duy canh đúng thời gian, đợi khi Tống Diễn đang ngủ trưa rồi lẻn vào nhà anh.
Tống Diễn đang nằm co chân trên ghế sofa, nửa ngồi nửa nằm nghỉ ngơi, trên bàn trà còn có một cuốn sách đang đọc dở.
Lộc Duy rón rén tiến đến gần, giảm thiểu tối đa sự hiện diện của mình.
Rồi cô bắt đầu quan sát kỹ khuôn mặt của Tống Diễn, đưa ngón tay ra để vẽ theo đường nét của anh.
Dù không cần nhìn kỹ, cô vẫn có thể nhớ ngay khuôn mặt của anh trong đầu. Nhưng trước đây là trước đây, bây giờ cô đang quan sát kỹ lưỡng với mục đích yêu đương!
Nếu bác sĩ Tống không phải là bác sĩ Tống mà là bạn trai của cô thì sao?
Nghĩ đến đây, dù không làm điều gì sai trái, nhịp tim của Lộc Duy vẫn đột ngột tăng nhanh.
Gương mặt quen thuộc này, sao bây giờ trông khác trước thế?
Khi bác sĩ Tống ngủ giống như một mỹ nhân đang say ngủ. Ánh mắt Lộc Duy dừng lại trên đôi môi của anh. Mọi người đều biết rằng, mỹ nhân ngủ thì cần phải...
Không kìm lòng được, Lộc Duy cúi xuống khẽ chạm môi anh, rồi giống như một con chuột vừa trộm được chút thức ăn, cô nheo mắt cười sung sướng.
Thực ra cái hôn vừa rồi quá nhanh, thậm chí cô còn không cảm nhận được nhiều.
Cô chỉ bất chợt nhận ra một điều: Cô không phản cảm, thậm chí còn có chút thích thú với việc tiếp xúc với Tống Diễn như vậy. Điều đó có nghĩa là cô thích anh sao?
He he, vì vừa rồi không cảm nhận được nhiều, Lộc Duy định làm lại một lần nữa.
Mục đích của cô rất đơn giản: Chuyện quan trọng thế này, tất nhiên cần phải xác nhận lại cho chắc chắn chứ?
Rất có lý, hoàn toàn thuyết phục bản thân.
Đôi môi của bác sĩ Tống thật mềm, màu sắc cũng đẹp... Lộc Duy thầm đánh giá rồi bất chợt cô nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của Tống Diễn.
Ừm, đôi mắt cũng đẹp, đúng là mỹ nhân ngủ chỉ cần một nụ hôn là tỉnh.
Lộc Duy thoải mái đưa ra đánh giá. Nhưng sau đó khi nhận thức kịp, cô lập tức nhảy dựng lên.
Bác sĩ Tống tỉnh từ khi nào vậy!
A a a a a, chết chắc rồi!
Tống Diễn đã tỉnh lại ngay sau khi cô bước vào.
Lộc Duy có thể che giấu sự hiện diện của mình để Tống Diễn không phát hiện ra cô. Nhưng với điều kiện là cô không làm gì quá nổi bật.
Với việc cô nhìn anh chằm chằm như vậy, sao anh không tỉnh lại được chứ?
Ban đầu Tống Diễn định mở mắt ngay nhưng lại do dự. Không phải cô ấy đã nói là có hẹn với Lý Vân, bây giờ đang bận sao? Sao lại đột nhiên tới đây?
Dù Lộc Duy biết mật mã chỗ của anh, cô rất ít khi vào mà không nói gì.
Tống Diễn hơi tò mò về việc Lộc Duy định làm gì nên anh quyết định tiếp tục giả vờ ngủ.
- Cho đến khi anh không thể giả vờ được nữa.
Lộc Duy cũng dần bình tĩnh lại.
Mọi chuyện đến nước này, cô phải tìm cách để sửa chữa.
Cô đưa tay vẫy vẫy trước mặt Tống Diễn, nhẹ nhàng nói: "Ngủ đi ngủ đi, đây là giấc mơ của anh mà."
Tống Diễn: ...
Thành thật mà nói, có một khoảnh khắc, anh thực sự nghĩ đây là giấc mơ của mình.
Nhưng anh vẫn phân biệt được giữa mơ và thực.
Anh tiếp tục nhìn chằm chằm vào Lộc Duy, không dám làm bất cứ động tác nào.
Bởi vì anh không tự tin vào khả năng tự kiểm soát của mình lúc này, anh sợ mình sẽ vô tình làm gì đó và khiến Lộc Duy hoảng sợ.
Thấy không thể qua mắt được nữa, Lộc Duy hít một hơi sâu rồi dũng cảm tiến lên.
Cô đột ngột chống tay lên thành ghế sofa, cúi xuống nhìn Tống Diễn từ trên cao, tạo thành tư thế "sofa dồn ép": "Bác sĩ Tống, em thích anh. Em sẽ chịu trách nhiệm với anh."
Tống Diễn: ...
Câu thoại của anh bị cướp mất rồi, biết làm sao đây?
Chưa kịp nghe Tống Diễn trả lời, Lộc Duy đã bắt đầu lo lắng.
Dường như cô hiểu ra tại sao mình lại để ý đến việc "bác sĩ Tống có thích mình không" đến vậy. Đó là vì cô luôn mong đợi một câu trả lời khẳng định.
Cô chưa bao giờ coi Tống Diễn là đối tượng kết hôn, nhưng thực tế cô luôn so sánh ngầm, "Anh ta không giống bác sĩ Tống khi nhường bài cho mình", "Anh ta không uyên bác như bác sĩ Tống", "Anh ta không giống bác sĩ Tống ở chỗ..."
Bởi vì cô đã gặp được một người đối xử rất tốt với mình, nên khi so sánh với người khác, cô dễ dàng đưa ra kết luận "mình không thích".
Lộc Duy cảm thấy mình đã hiểu ra mọi chuyện, nhưng nếu lỡ như bác sĩ Tống không có ý đó thì sao?
Ban đầu cô có thể từ từ, chậm rãi tiếp cận và chiếm được trái tim anh, nhưng vì bị bắt tại trận, mọi kế hoạch đã bị bóp chết ngay từ đầu!
Cô không nên quá vội vàng! Đúng ra cô nên đợi đến tối, khi anh ngủ sâu hơn, như vậy sẽ không bị phát hiện...
Suy nghĩ của Lộc Duy thực sự rất nguy hiểm: Cô không nghĩ rằng không hôn thì không sao mà nghĩ rằng không bị bắt quả tang là an toàn.
Trong khi Lộc Duy đang lạc vào những suy nghĩ lung tung, Tống Diễn đột ngột đưa tay kéo cô xuống khỏi ghế sofa.
Lộc Duy thốt lên một tiếng ngạc nhiên, ngã nhào vào vòng tay của Tống Diễn.
Tống Diễn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, thở dài: "Tại sao tốc độ của anh luôn không nhanh bằng em nhỉ?"
"Gì cơ?"
"Anh nghĩ rằng lời này sẽ do anh nói với em trước."
Lộc Duy đấm vào ngực Tống Diễn, cố ngồi dậy. Nhưng khóe miệng cô nhếch lên đầy tự mãn, mang theo vẻ thông minh "quả nhiên là vậy", sự căng thẳng ban đầu đã tan biến sau lời thú nhận của Tống Diễn, và thế chủ động lại thuộc về cô.
"Hừ hừ, em biết mà, hôm nay bác sĩ Tống định nói với em chuyện này đúng không?"
Tống Diễn thành thật thừa nhận: "Đúng vậy. Nhưng, em biết từ khi nào? Vậy tại sao..."
Lại đi tìm Lý Vân rồi đến chỗ anh?
Có cảm giác như cô ấy đang tránh anh nhưng lại không hoàn toàn tránh né.
Người muốn tránh anh sẽ không tự mình tìm đến.
Tất nhiên Lộc Duy không định nói cho anh nghe những suy nghĩ của mình, bây giờ cô đang nắm quyền chủ động, việc tiết lộ sự lo lắng và thử nghiệm của mình chẳng phải sẽ khiến cô lộ tẩy sao?
Cô nhanh chóng chuyển chủ đề: "Bác sĩ Tống, anh thích em từ khi nào?"
Nhớ đến điều gì đó, Lộc Duy kéo kín lại cổ áo: "Ồ, anh đã để ý em từ lâu rồi phải không?"
"Ừ." Tống Diễn quay đi không tự nhiên, khẽ đáp.
"Chẳng lẽ anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên?" Lộc Duy chạm vào khuôn mặt mình.
"Cũng không phải." Tống Diễn trả lời rất lịch sự.
Lộc Duy ngạc nhiên: "Cái gì mà cũng không phải? Em không đẹp sao? Ý anh là gì vậy?"
Tất nhiên, điều quan trọng nhất là: "Vậy anh thích em từ khi nào? Nói nhanh lên đi!"
Tống Diễn hơi ngượng ngùng nhưng rõ ràng Lộc Duy không nghe câu trả lời sẽ không bỏ qua. Anh đành phải hắng giọng, nói: "Em còn nhớ lần em trốn trong văn phòng anh ăn vụng đồ ăn vặt rồi gặp phải một kẻ định ám hại anh không?"
Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn có chứa một số dị thường.
Ban đầu chúng không thể vào được văn phòng của Tống Diễn, nhưng vì Lộc Duy vào trước, cô đã gây ra sự can thiệp vào kết giới. Sau đó những dị thường cũng đã vào được. Nó muốn tìm cách rời khỏi nơi này.
Rồi dị thường đó cúi xuống, nhìn thấy Lộc Duy đang trốn dưới gầm bàn.
Lộc Duy ngại ngùng đưa túi khoai tây chiên cho nó: "Bạn cũng muốn ăn cái này à?"
Dị thường nhe răng cười lộ ra một cái miệng đầy máu. Nó không muốn ăn khoai tây chiên, nó muốn ăn Lộc Duy. Nó giơ ngón tay hình cái kéo ra, kêu cạch cạch hai tiếng rồi chém về phía cô. Lộc Duy bỏ túi khoai chiên xuống, ôm đầu chạy trốn.
Lúc đó Tống Diễn đi vào. Con quái vật quay đầu lao về phía anh.
So với con quái vật có thân hình liên tục phình to, Tống Diễn trông rất yếu đuối.
Đáng ra Lộc Duy phải chạy đi, nhưng khi thấy cảnh tượng nguy hiểm này, không biết lấy cô dũng khí từ đâu ra, cô quay lại, cầm ghế đập vào con quái vật.
"Bác sĩ Tống, chạy đi!"
Sau đó Tống Diễn hỏi cô: "Tại sao cô lại quay lại?"
"Vì bác sĩ Tống gặp nguy hiểm."
"Tôi sẽ không gặp nguy hiểm đâu. Vậy nên sau này nếu gặp chuyện như thế, hãy bảo vệ bản thân trước."
Nhưng Lộc Duy nói: "Không phải như vậy."
Trong mắt cô, bác sĩ Tống dù không sợ cô độc nhưng vẫn sẽ cô đơn; tương tự, dù rất mạnh mẽ nhưng bác sĩ Tống cũng có lúc cần được bảo vệ.
Lộc Duy thông minh nói: "Tôi đã tính rồi, hai chúng ta đối phó một con thì sẽ an toàn hơn."
Vì sự cố này, một dị thường trong bệnh viện phát hiện ra thân phận đặc biệt của Lộc Duy. Nó biết Lộc Duy khao khát thế giới bên ngoài nên cố tình khích cô trốn ra ngoài để có thể nhờ sức mạnh của cô mà thoát ra.
Dị thường nói khô cả miệng, mà rõ ràng Lộc Duy đã xiêu lòng.
Cô đã ngồi trên bức tường, nhìn ra thế giới tươi đẹp bên ngoài. Rồi cô vẫy tay với Tống Diễn: "Bác sĩ Tống, anh phải đỡ tôi đấy nhé!"
Cô nhảy từ bức tường vào vòng tay của anh.
Dị thường bị cô chọc giận đến chết.
Tống Diễn nhìn nụ cười của cô nhưng lại cảm thấy trái tim mình như bị ai đó đâm mạnh.
Từ lúc đó, Tống Diễn đột nhiên hối hận về chiến lược "dùng ác mộng trị ác mộng". Anh hy vọng Lộc Duy có thể có một lựa chọn tốt hơn.
Vì chuyện này mà anh nhận ra tình cảm của mình, nhưng thật ra cảm xúc đã bắt đầu từ sớm hơn.
Còn từ khi nào, anh không thể nói chắc. Sự tiếp xúc lâu dài khiến tình cảm dần dần thấm vào thời gian.
Ban đầu anh chỉ dạy cô cách kiểm soát sức mạnh một cách đặc biệt vì cảm thấy cô có gì đó đặc biệt.
Nhưng sự "đặc biệt" của Lộc Duy dần khiến anh không còn đường thoát.
Anh không bao giờ tưởng tượng được cô sẽ xuất hiện từ đâu, anh không bao giờ biết cô sẽ làm gì.
Ví dụ, Lộc Duy sợ anh buồn chán bèn chỉ vào một khoảng đất trống và nói với anh: "Tôi để một người bạn luôn nói chuyện với tôi đến trò chuyện với anh nhé. Dù anh không nhìn thấy nó nhưng không sao, nó ở ngay đó."
Lộc Duy nói với anh bằng giọng điệu rất ấm áp.
Nhưng đối với một người bình thường, đây chính là một câu chuyện ma.
Mà thực tế thì đúng là một câu chuyện ma.
Con ma bị Lộc Duy kéo ra cùng Tống Diễn nhìn nhau. Sau đó nó bị thu giữ.
Lộc Duy nghiến răng: "Anh chỉ nhớ những chuyện đen tối của em thôi à?"
"Không. Anh muốn nói rằng, dù em có kỳ quặc đến đâu, em vẫn rất đáng yêu."
Lộc Duy dò xét nhìn Tống Diễn: "Bác sĩ Tống, từ khi nào anh trở nên khéo nói vậy?"
"Có lẽ là anh đã thoa mật lên môi, vị dâu tây."
Lộc Duy ngay lập tức chui vào lòng Tống Diễn như một con đà điểu, vì son môi cô thoa có vị dâu tây... Anh nói như vậy khiến cô thấy ngượng đấy!
"Lộc Duy, đừng cử động lung tung."
"Ồ." Như nhận ra điều gì đó, giọng Lộc Duy đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, giả vờ như mình là người gỗ không nhúc nhích.
(Hết)
← Ch. 137 |