Vay nóng Tima

Truyện:Tôi Thật Sự Có Bệnh - Chương 127

Tôi Thật Sự Có Bệnh
Trọn bộ 138 chương
Chương 127
0.00
(0 votes)


Chương (1-138)

Siêu sale Shopee


Lộc Duy tiếc nuối nhìn những con quỷ với biểu cảm khác nhau.

Cô có ác ý gì đâu?

Chắc chắn là không có. Chỉ là thế giới bên ngoài quá nguy hiểm nên cô muốn cung cấp cho mọi người một con đường an toàn và đáng tin cậy hơn.

Nhìn khuôn mặt vô tội của Lộc Duy, trong đầu lũ quỷ chỉ hiện lên một câu: Địa ngục trống rỗng, Ác Mộng là ở nhân gian.

Hệ thống phản đối: Đúng là bôi nhọ, nó chưa bao giờ làm những việc thiếu đạo đức như vậy.

Trong im lặng, có dị thường đầu tiên ký vào hợp đồng, sau đó là con thứ hai, thứ ba... rồi mọi việc diễn ra thuận lợi hơn rất nhiều.

Kết quả là Lộc Duy thành công cung cấp nhân tài cho học viện đặc biệt; những con quỷ đã có được sự bảo đảm cho "nửa đời sau" của chúng; còn cô kiếm được một chút tiền... Đây chính là một kết quả ba bên cùng thắng, mọi người đều thắng lớn.

Sau khi các dị thường ký xong hợp đồng, Lộc Duy đưa dây đỏ cho chúng.

Nhưng cô cũng giữ lại một sợi: Trong một thế giới phi khoa học, có những thứ mà bạn thực sự nên tin tưởng, chẳng hạn như sợi dây đỏ này, nói rằng sẽ dẫn cô đến với Thần Tài, mà cô thực sự đã kiếm được tiền.

Hãy nghĩ xem, nếu không có sợi dây đỏ này, liệu Lộc Duy có kiếm được số tiền đó không? Rõ ràng là khó.

Tất nhiên mục đích quan trọng nhất của Lộc Duy khi làm những việc này không phải là vì tiền mà là để tích lũy công đức.

Trong một thế giới phi khoa học, vận đào hoa, vận tài lộc đều có thật nên công đức cũng không ngoại lệ. Cô vốn thích làm việc thiện, bây giờ lại càng thích hơn.

Cô chọc chọc vào hệ thống: "Chẳng phải nói rằng bảng hệ thống có thể hiển thị các giá trị cá nhân sao? Tôi nghĩ rất cần thiết để thêm giá trị công đức cá nhân vào. Giúp tôi kiểm tra xem giá trị này của tôi đã đầy chưa?"

Hệ thống nghe mà muốn trợn mắt.

Hiện tại Lộc Duy đang ở trong tình trạng đặc biệt, không biết cô còn được tính là con người không nên dĩ nhiên không có thứ gọi là bảng hệ thống. Nhưng ngay cả khi có và có thể kiểm tra giá trị công đức, chẳng lẽ cô không tự biết gì sao? Nếu giá trị không rơi vào âm thì nó sẽ thua.

Hệ thống đột nhiên nghĩ đến một điều. Ai cũng biết rằng cơ thể như của Lộc Duy thuộc loại thể chất dẫn lối, hiếm gặp hàng nghìn năm mới có và thường gặp phải vận xui lớn.

Vậy tại sao lại là cô gặp xui? Liệu có phải giá trị công đức bị trừ sạch sẽ thực sự có ảnh hưởng?

Buổi hẹn hò tập thể kết thúc viên mãn, Lộc Duy sắp xếp mọi người rời đi một cách trật tự.

Lộc Duy phát hiện ra rằng mặc dù cô chưa từng làm quản lý nhưng cô khá có năng khiếu quản lý.

Vấn đề đặt ra là tại sao đến giờ cô vẫn chưa làm quản lý?

Mặc dù trước đây cô không biết rõ về tình trạng thực sự của mình, nhưng trong mắt những người quản lý, cô hẳn là không phải người bình thường. Vậy tại sao cô không gặp phải trường hợp được thăng chức tăng lương âm thầm? Trong tiểu thuyết thông thường không phải đều có quá trình dựa vào kẻ mạnh sao?

Lộc Duy âm thầm ghi chú lại trong sổ tay.

Sau khi bận rộn một hồi, Lộc Duy cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Vì vậy khi gặp khó khăn, đừng sợ, hãy bận rộn lên.

Hãy nhìn xem, cái gọi là "thế giới bạn từng biết là một lời nói dối" này không nghiêm trọng đến mức đó, mọi thứ đều nằm trong vùng thoải mái của cô.

Thậm chí có thể nói rằng trong phiên bản này, cô trực tiếp trở thành người nắm quyền. Vậy người khác mới là người nên sợ chứ?

Cảm giác "chân thực" này mang lại cho Lộc Duy cảm giác yên tâm mà cô đang cần nhất.

Hệ thống lén lút liếc nhìn cô.

Thái độ của Lộc Duy vẫn vậy, nhưng nó cảm thấy áp suất xung quanh cô đã trở nên dễ chịu hơn nhiều.

Có lẽ nỗi buồn không biến mất mà chỉ chuyển từ cô sang người khác.

Nhưng hệ thống không sợ gì cả, miễn là nỗi buồn đó không chuyển sang nó, mọi thứ khác đều chỉ là thứ yếu.

Tuy nhiên hệ thống vẫn muốn phàn nàn vài câu: "Cô chắc chắn là cô chân thực không? Rõ ràng là cô đang giẫm lên các dị thường mà..."

Lộc Duy mỉm cười quay đầu lại.

Hệ thống ngay lập tức câm nín.

Lộc Duy thân thiện vỗ đầu hệ thống: "Về nhà ăn một bữa lớn nào!"

Con robot quét nhà thật sự đã bị Lộc Duy trả lại. Nếu nhà bạn cũng có một con robot quét nhà miễn phí, không tốn điện lại có nhiều chức năng hơn, bạn cũng sẽ làm như Lộc Duy thôi.

Hệ thống không mấy hứng thú với bữa ăn lớn của Lộc Duy, lẩm bẩm: "Cái cô thực sự cần không phải là loại thức ăn của con người này... Cô đã biết thân phận của mình rồi, chắc cô cũng biết mình cần gì."

Ác Mộng là thực thể đứng đầu chuỗi thức ăn, cả con người hay dị thường đều có thể cung cấp năng lượng cho nó. Quyền lực và quy tắc mà nó nắm giữ chính là nguồn năng lượng quan trọng.

Nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, việc chúng ăn thịt lẫn nhau là cách tốt nhất để tăng cường sức mạnh, hiệu quả hơn bất cứ thứ gì.

"Cậu biết rồi, vậy tại sao cậu không ăn?" Lộc Duy hỏi ngược lại.

Theo quỹ đạo bình thường, việc đầu tiên mà Ác Mộng làm sau khi sử dụng Lộc Duy để hiện diện trong thực tại là quay lại nuốt chửng cô hoàn toàn. Nhưng không phải hệ thống này, nó lại còn kén chọn lớp da để mặc.

Con robot nhỏ tự đắc chống nạnh: "Giờ cô đã thấy tôi đối xử tốt với cô thế nào chưa? Sau này nhớ chú ý thái độ của mình nhé!"

Thái độ của cô là tiếp tục dùng nó làm xe mua sắm.

"Cô có thể tự xách lấy mà! Sao cô không dùng sức mạnh của mình đi?"

Rõ ràng cô biết cách sử dụng mà!

"Nhưng tôi quen làm người bình thường rồi." Lộc Duy hùng hồn đáp lại: "Việc... nhờ hệ thống giúp đỡ cũng là một khả năng của tôi đúng không?"

Hệ thống giậm chân: "Cô vừa nói là sai khiến!"

"Không đâu, tôi nói là nhờ giúp đỡ."

Hệ thống không dễ bị lừa như vậy. Nó nhìn những túi đồ treo lủng lẳng trên người mình và mỉm cười.

Khoai tây chiên ngon nhỉ? Tôi ăn hết một gói rồi.

Trà sữa ngon không? Tôi hút hết rồi.

Xiên que thơm ngon? Tôi để lại cho Lộc Duy cái que.

Vịt quay một con? Bên trong chỉ còn lại mấy cái xương...

Khi Lộc Duy về đến nhà, túi đồ vẫn căng phồng nhưng thực ra bên trong đã bị hệ thống đánh tráo hết.

Hệ thống nấc lên một tiếng đầy thỏa mãn với đủ các hương vị. Nó đột nhiên nhận ra rằng thức ăn của con người cũng không tệ chút nào, vẫn rất ngon.

Có lẽ vì ăn công khai không bằng lén ăn.

Lộc Duy nhìn thấy những túi đồ treo trên tay nắm cửa nhà mình.

Nhìn tới nhìn lui, không thấy bóng người hay ma quỷ nào.

Cô hừ một tiếng, người lẫn ma không nên đến gần, ai gửi đến thì không cần nói cũng rõ. Nhưng Lộc Duy không ăn đồ bố thí, chị đây tự có tiền!

Cô mạnh tay đóng cửa. Những túi đồ bên ngoài không nhúc nhích.

Rồi Lộc Duy mở những thứ mình đã mua ra.

Bên trong phòng xảy ra một trận động đất nhỏ, sau đó hệ thống bị Lộc Duy quét ra khỏi cửa. Đồng thời những túi đồ bên ngoài cũng lặng lẽ được cô thu vào.

Thức ăn vốn không có tội! Cô không thể chịu được việc lãng phí lương thực!

Lộc Duy làm xong công tác tư tưởng, vui vẻ mở nắp hộp ra.

Bây giờ là mùa ăn cua, trong hộp chính là bữa tiệc cua thịnh soạn.

Lộc Duy không thể cưỡng lại việc chọc chọc vào vỏ cua, thầm nghĩ: "Liệu có phải đây là "Cảm ơn vì cua" không nhỉ?" Nhưng rồi cô gạt đi ý nghĩ đó, cảm thấy bác sĩ Tống sẽ không chơi trò chơi chữ.

Thôi không nghĩ nữa, cô quyết định thưởng thức trước đã.

Ở một nơi khác, hệ thống đang đi dạo trên đường, trong đầu đã nguyền rủa Lộc Duy nhỏ mọn cả chục lần.

Nó cảm thấy đã nể mặt cô lắm rồi mới chịu ăn đồ của cô!

Vấn đề là cô mua ít chứ không phải nó ăn nhiều!

Có lẽ do quá tập trung vào việc nguyền rủa, hoặc có lẽ do bị che khuất bởi kết giới, nó không hề nhận ra trên đỉnh đầu và dưới chân mình đang xuất hiện những luồng khí đen.

Bỗng nhiên một cái gì đó chụp xuống nó.

Phản ứng đầu tiên của hệ thống là: Chết tiệt, Lộc Duy lại trùm bao tải lên mình!

"Lộc Duy, nếu cô tiếp tục như thế này, tôi sẽ giận đấy! Chẳng qua chỉ là ăn của cô một chút thôi mà!" Hệ thống lải nhải.

Nhưng âm thanh từ bên ngoài tấm vải đen không phải là giọng của Lộc Duy mà là ai đó lặp lại lời nói của nó: "Lộc Duy?"

Nghe thấy giọng nói đó, hệ thống không còn do dự nữa, nó tung ra cú đấm bằng cánh tay máy móc, những tia sáng kỳ lạ lóe lên tạo thành bóng mờ dày đặc. Dù là rào cản thế giới cũng sẽ bị đấm vỡ vụn.

Nó muốn thoát khỏi tình cảnh này ngay lập tức!

Lộc Duy và nó ở cùng một tầng năng lượng nên cô mới có thể che giấu hơi thở của mình, đánh lừa cảm giác của nó và lén lút trùm bao tải lên.

Nếu có ai khác cũng làm được điều tương tự, không còn nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là một cái bẫy được lên kế hoạch tỉ mỉ nhắm vào nó!

Đây là một tình huống vốn không nên xảy ra!

Dù hệ thống đã chuyển sang hình dạng này, trông có vẻ không thông minh lắm nhưng nó luôn biết rõ tình trạng của mình.

Quyền năng của nó không bị rò rỉ chút nào, nó đã kiểm soát hoàn toàn để thoát khỏi tình cảnh trước mắt và tóm lấy kẻ đứng sau.

Nhưng tấm vải đen phủ lên nó không hề bị xé toạc, thay vào đó, bên ngoài vang lên tiếng cười đùa: "Không ngờ hình dạng thực sự của mày lại ngu ngốc thế này. Nhưng cũng phải cảm ơn mày đã lộ hình dạng, nếu không muốn tóm mày cũng không dễ."

Hệ thống rơi vào vực thẳm vô tận.

"Thông tin đó quả nhiên là đúng, điểm yếu của nó nằm ở thế giới thực."

Nó biết ai đã làm chuyện này.

Chính xác mà nói, đây không phải là tác phẩm của một người mà là sự liên kết của những dị thường không an phận.

Từ sự kiện Thất Tịch trước đây, thế giới Ác Mộng đã lan truyền những tin đồn thất thiệt về nó.

Nhưng nó luôn phớt lờ những tin đồn đó, nghĩ rằng chúng sẽ tự dừng lại khi thấy chán.

Tuy nhiên diễn biến của sự việc đã vượt ngoài tầm kiểm soát của nó.

Những kẻ đó không dừng lại vì không tìm thấy manh mối.

Hoặc có thể nói rằng chúng nghĩ mình đã tìm thấy manh mối: Thân xác của Ác Mộng đã có thể bước vào thực tại nhưng lại cố tình ngăn cản chúng!

Điều đó có nghĩa là Ác Mộng đã thay đổi lập trường. Vậy tại sao chúng còn phải tiếp tục chịu đựng nó?

Tiêu diệt Ác Mộng, tước đoạt quyền lực của nó rồi tạo ra những quy tắc riêng cho chúng, chẳng phải là tuyệt vời sao?

Ban đầu hệ thống đã giấu kín thân phận của mình khiến những dị thường rất khó tìm ra nó.

Nhưng khi Lộc Duy sử dụng sức mạnh của Ác Mộng, chúng không biết rằng Lộc Duy không phải là hệ thống. Và thật trớ trêu, hệ thống lại đang ở ngay bên cạnh Lộc Duy, vì vậy việc tìm thấy con robot ngốc nghếch này trở nên quá dễ dàng.

Kế hoạch nhắm vào bản thể của nó chính thức khởi động.

Lũ ngu ngốc này!

Nó không muốn để bất cứ ai biết về hình dạng hiện tại của mình, nhưng một khi nó trở lại hình dạng bình thường, chẳng có lý do gì để kiềm chế chúng.

Hệ thống cảm thấy một chút bi ai. Nó biết rằng dù nói gì cũng vô ích, chỉ cần để chúng nắm bắt cơ hội, Ác Mộng sẽ rơi vào hoàn cảnh này.

Có lẽ đây là lý do nó và Lộc Duy có sự đồng cảm.

Thân phận của chúng, định mệnh phải luôn cô đơn.

Tất nhiên, theo lời của Lộc Duy, hệ thống của nó đã lỗi thời, chỉ số hạnh phúc của mọi người không cao, vì vậy nó mới bị phản bội như vậy.

Đáng lẽ nó nên để Lộc Duy hành hạ đám dị thường đó!

Nó giận dữ nghĩ nhưng vẫn gửi thông điệp cho Lộc Duy: "Chạy!"

Nó không còn trong tâm trí Lộc Duy nhưng nó bị giam cầm, e rằng không có tác dụng, mà khả năng hóa thân hệ thống của nó có lẽ cũng bị hạn chế. Nhưng Lộc Duy cũng là một Ác Mộng, về bản chất chúng có "cách liên lạc riêng".

Việc năng lực của nó bị vô hiệu hóa chính là một tín hiệu.

Những dị thường đó rất hiểu cách kiềm chế Ác Mộng. Nếu thân phận thực sự của Lộc Duy bị lộ, cô sẽ nhanh chóng chịu chung số phận.

Thà để cô trốn thoát trước rồi kiểm soát thế giới Ác Mộng! Để lũ dị thường đó hưởng lợi, chi bằng để cô hưởng còn hơn.

"Chạy đi!"

Lộc Duy đang bận rộn bẻ chân cua, đột nhiên khựng lại.

Đương nhiên cô nhận ra đó là giọng nói của hệ thống. Cái tên này, không phải đã ăn chực nên bị bắt tại trận rồi chứ!

Lộc Duy quyết định xem nó nợ bao nhiêu, nếu nợ không nhiều thì cô sẽ cứu. Nợ nhiều quá? Cô chưa từng quen biết hệ thống nào cả.

Có những tài năng là bẩm sinh, cô chưa bao giờ học, nhưng vẫn hiểu rõ cách tìm hệ thống: Tâm trí cô tự động lần theo nguồn gốc của giọng nói, mà khi cô bước qua không gian, cô đã xuất hiện trước mặt hệ thống.

Hệ thống:?

Tôi đề nghị cô đi khám não.

Không phải tôi đã bảo cô chạy rồi sao!

Những kẻ bên ngoài tấm vải đen cũng bị sốc: Đây là đang làm gì, mua một tặng một à?

Lộc Duy bước vào mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, nhưng khi cô ra ngoài, cái gọi là "năng lực" lập tức biến mất. Cô nhanh chóng cảm nhận được sự sụp đổ, giống hệt cảm giác mà hệ thống đã trải qua.

Rồi thế giới lại bừng sáng.

Nhưng đây không phải là thế giới cũ, hệ thống vẫn giữ hình dạng robot nhỏ nhưng không thể sử dụng bất kỳ năng lực nào, mà nơi này không có bất kỳ quy tắc nào mà nó có thể kiểm soát.

Hệ thống biết rõ đây về bản chất cũng là một phó bản, nhưng khác với tất cả những phó bản mà nó từng nắm giữ, đây là một "nhà tù" được chế tạo cẩn thận dành cho Ác Mộng.

Ác Mộng gần như là một tồn tại bất tử. Chỉ có cách giam cầm nó, tước đoạt quyền lực của nó mới có thể khiến nó chết thật sự.

Hệ thống thấy Lộc Duy cau mày, có lẽ cô cũng đã nhận ra sự nguy hiểm của nơi này. Nó định trách móc cô vì đã dại dột theo nó thì cô lại nghiêm túc nói: "Quên mang nước chấm rồi."

Trước khi đến gặp hệ thống, cô đã tiện tay mang theo hai con cua hấp nhưng không có nước chấm thì đúng là mất đi linh hồn.

Hệ thống Ác Mộng toàn cầu đã ngừng hoạt động.

Đây đáng lẽ là một tin vui. Nhưng vì nó quá bất ngờ lại khiến mọi người cảm thấy bất an.

Khi một hệ thống ngừng hoạt động một cách bình thường, nó sẽ thông báo kết quả của "trò chơi" hiện tại thường là phía con người thắng, và sự xung đột giữa hai thế giới sẽ kết thúc.

Nhưng chu kỳ này lại khác, nếu nói rằng loài người đang chiếm ưu thế thì không sai. Nhưng vẫn còn một biến số: Nghe nói Ác Mộng đã bước vào thực tại.

Muốn nó rời đi dễ dàng như trước đây, không đơn giản chút nào.

Bây giờ việc nó đột ngột ngừng hoạt động chỉ khiến người ta nghĩ rằng liệu nó đang ủ mưu gì không.

Ngay sau đó có tin tức rằng: Một số dị thường mạnh mẽ trong thế giới Ác Mộng cũng biến mất.

Liệu chúng có bị Ác Mộng mang đi không? Nếu có, chúng đã bị đưa đi đâu?

Theo lý thuyết thông thường, khả năng lớn nhất là: Chúng đã bị Ác Mộng mang vào thực tại.

Nhưng vấn đề là tình hình hiện tại đầy rẫy những điều kỳ lạ và không ai nhìn thấy chúng xuất hiện trong thực tại.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-138)