Vay nóng Tinvay

Truyện:Tôi Là Bảo Bối Của Ai - Chương 09

Tôi Là Bảo Bối Của Ai
Trọn bộ 29 chương
Chương 09
Giấc mơ chân thật
0.00
(0 votes)


Chương (1-29)

Siêu sale Lazada


Người bối rối nhất lại là Tình Nhi."Vũ công tử, hôm nay ta có khách quý, ngày mai lại đến được không?"

Người kia trầm mặc không nói, lạnh lùng đảo mắt qua tôi và Vân Sở.

Tôi căng thẳng nhìn.

"Được, ta vào quán trọ, ngày mai lại đến." Hắn lạnh lùng xoay người bước đi.

"Từ từ đã!" Tôi gọi lại.

Một câu từ từ, người cứng đờ lại là Vân Sở."Anh tên là gì, có thể nói cho tôi biết không? Tôi là Tiết Bảo Bảo!" Tôi chắn trước mặt hắn, vội vàng hỏi.

Gương mặt anh tuấn vẫn đóng băng."Hiên Viên Vũ." Hắn lạnh lùng.

"Hiên Viên Vũ... Hiên Viên Vũ." Biết rõ hắn không thể nào tên Lăng Lỵ, tôi vẫn không thể kìm chế nỗi thất vọng."Ta có thể đi chưa?!" Hắn lạnh nhạt lướt qua.

"Đợi chút, tôi tìm anh thế nào? Tôi gặp lại anh thế nào?" Tôi bám theo hắn.

"Khỏi cần!" Hắn từ chối thẳng.

Tôi đứng ở đó, chán nản lại thất vọng, không biết nên tiếp tục mặt dày đi theo hắn, hay làm như chưa từng thấy qua hắn.

"Huynh đài nếu muốn tìm nơi ngủ trọ, ở lại nơi này đi, dù sao chỗ Tình Nhi vẫn còn rất nhiều phòng trống." Giọng nói thản nhiên của Vân Sở truyền đến.

"Vương gia!" Tình Nhi cau mày, hơi phản ứng. Hai tiếng Vương gia rơi vào tai Hiên Viên Vũ, hắn xoay người, vô cảm đánh giá Vân Sở, hỏi thẳng thừng: "Ngươi là ai?"

Vân Sở không thèm để ý đến sự vô phép của hắn, lạnh nhạt mỉm cười: "Ái Tân Giác La Vân Sở."

"Tiêu Dao Vương?" Hiên Viên Vũ híp mắt đánh giá anh.

"Đúng."

"Ngươi mời ta ở lại?" Hắn hỏi để xác nhận.

"Đúng." Vân Sở thản nhiên quét mắt qua tôi.

"Vương gia!" Tình Nhi cố gọi.

"Được!" Thật bất ngờ, Hiên Viên Vũ thoải mái gật đầu.

———————————————————————————————

Tình Nhi là một cô gái tốt, trang nhã lại khéo léo, cao quý lại thanh thản, khiến những người nhìn cô phải tự cảm thấy ngại ngùng. Sự ái mộ với Vân Sở thể hiện rất rõ ràng trong mắt.

Rất kỳ quái, người khác gọi cô là "Phu nhân", nghĩa là cô là người đã có chồng.

Vân Sở lại gọi cô là Tình Nhi.

Một tiếng Tình Nhi, hàm chứa bao nhiêu thân thiết trong đó? Tình Nhi ở trong lòng anh là địa vị gì?

Tôi đứng trên hành lang, mắt thấy Tình Nhi hơi ngượng ngùng, bưng đồ ăn vào phòng anh. Đã hơn nửa canh giờ, không thấy Tình Nhi đi ra, trong phòng thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười nhẹ nhàng của cô.

Một cảm giác quái dị từng chút dâng lên tự trong lòng, chát nghẹn, tim tôi khó chịu.

Tôi lắc đầu, không muốn thừa nhận cảm giác đó, không nên.. ... Chuyện của anh có quan hệ gì đến tôi? ...

Một bóng người thong dong bước lên hành lang, cô độc, dáng vẻ cao ngạo thu hút tôi.

Là hắn, Hiên Viên Vũ.

Quần áo đơn bạc, tuyết đầu mùa rơi trên vai nhưng hắn không phủi, chỉ chăm chú nhìn về phía xa xăm, như đang suy tư. Quá cô độc, dường như trên thế giới chỉ còn lại một mình hắn.

Trong lòng tôi, một góc nhu nhược nhất đã bị chạm phải, biết rõ, hắn không phải anh ta... "Trời lạnh, mặc thêm áo đi." Tôi đưa áo choàng của Vân Sở cho hắn, lúc nãy đi tìm anh là vì chiếc áo này.

Hiên Viên Vũ chậm rãi xoay người, đôi mắt lập tức lạnh như hàn băng.

"Vì sao cô muốn tiếp cận ta?" Hắn không cầm áo.

"Vì sao anh đối xử với người khác như là kẻ địch?" Tôi bực bội, hắn như một con nhím, chạm vào là xù lông, từ ánh mắt hắn có thể thấy, hắn không tin bất cứ ai.

"Bởi vì không ai đáng giá để tin tưởng." Hắn lạnh lùng nói.

Ta nhíu mày, suy tư: "Người thân đâu? Đối với người thân anh cũng như vậy sao? Bạn bè nữa? Tìm một người đáng giá để mà tin tưởng." Bốn năm vừa rồi, anh Lăng dường như cũng vậy, không hề tin tưởng bất cứ ai, trước đây anh ta không như thế.

"Không có! Một người cũng không có! Không ai tin tưởng ta, ta cũng không tin bất luận kẻ nào!" Hắn lạnh lùng xoay người. Một lúc sau, tôi hỏi, giọng không kìm được nỗi xót xa: "Anh sống như vậy, không thấy mệt mỏi đến chết hay sao?"

Rõ ràng cả người hắn cứng đờ."Nếu không ai tin tưởng anh, anh phải tin tưởng vào chính mình, nếu không ai yêu thương anh, anh phải yêu thương chính mình."

Những lời này, nếu là nói cho hắn nghe, không bằng nói là tôi đang nói cho anh Lăng nghe.

Tôi không để ý đến sự lạnh lùng và vô cảm của hắn, nhét áo choàng vào tay hắn: "Khoác đi! Nếu cuộc sống không khiến anh ấm áp, ít nhất hãy tự làm mình ấm áp."

Tôi quay người muốn rời đi. Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên: "Buổi chiều, cô nói cô tên là gì?"

"Tiết Bảo Bảo, anh có thể gọi tôi là Bảo Nhi như Vân Sở." Tôi nói thoải mái.

"Bảo Nhi.... . Bảo Nhi.... ." Hắn gọi tên tôi vài lần, "Cô muốn gì?"

"A?" Tôi không hiểu."Tốt với ta, cô muốn gì?"

Chắc chắn hắn là một kẻ quá thiếu thốn tình thương, giữa cơn gió lạnh chỉ khoác mỗi một chiếc áo bạc, đó là biểu hiện rõ nhất, một người như vậy! Đã lớn lên trong sự trống trải thế nào...

Mũi tôi ê ẩm, lại nhớ tới những ngày còn ở cô nhi viên, dù người khác tiện tay ném cho một chiếc quần, một món đồ ăn vặt, đã cảm thấy như lấy được một món đồ rất quý.

Tôi lắc đầu, nước mắt đã muốn tràn ra. Nước mắt khiến hắn hoảng sợ, hắn luống cuống, hơi bất an: "Tôi không có ý đó.... . Tôi không hoài nghi gì cả..."

Tôi cười, lắc đầu, quẹt tay qua mắt: "Tôi nghĩ lung tung thôi." Mắt hắn lại lạnh đi như băng: "Ngươi muốn cái gì?"

Tôi nhìn sâu vào mắt anh ta, dường như nhìn thấy một đôi mắt yêu thương nhìn tôi, một nụ cười ấm áp, gương mặt chiều chuộng của Lăng Lỵ, bất giác tôi thì thào: "Em muốn anh hạnh phúc."

Rung động, hoảng hốt, những cảm xúc phức tạp chợt loé trong mắt hắn.

Hồi lâu, hắn khó khăn nói: "Nàng muốn ta hạnh phúc thế nào?"

...

"Bối Bối, anh sẽ bảo vệ em mãi mãi, anh sẽ làm một người chồng tốt bảo vệ em mãi mãi!"

....

Tôi không phải là bảo bối trong lòng anh ta.

...

Đồ ngốc, chỉ cần anh ấy là bảo bối của mày, vậy là được, bây giờ sẽ là mày bảo vệ anh ấy.

...

"Tôi sẽ là một người bạn tốt, mãi mãi quan tâm anh, bảo vệ anh, khiến anh ấm áp." Tôi cười, rơi lệ.

"Bằng hữu.... Bằng hữu...." Hắn hơi thất vọng nhưng cũng vui mừng.

"Có thể chứ? Có thể làm bạn tốt của anh không? Không có nghi ngờ, không có lợi ích, chỉ là bạn tốt. Có thể chứ?"

"Được." Hắn gật đầu. Tôi nở nụ cười.

"Bảo nhi, chỉ khi người ta bị tổn thương sâu sắc, mới không tin bất cứ kẻ nào, tất cả chỉ vì muốn tự bảo vệ mình."

————————————————————————————————————-

Chỉ khi người ta bị tổn thương sâu sắc, mới không tin bất cứ kẻ nào.

Mồ hôi đầm đìa... Tôi lại mơ thấy anh ta. 18 tuổi

Khi tôi mở cửa, đã thấy một bó hoa hồng 7 bông, trên bàn cơm, những ngọn nến lãng mạn lay động trong bầu không khí ấm áp.

"Chúc mừng Bối Bối đậu đại học!" Người thanh niên tuấn tú cầm một chiếc bình, những sợi tơ kim tuyến nhiều màu bay xoay tít.

Tôi không kìm được nụ cười hạnh phúc.

"Anh Lăng!" Tôi ôm chầm lấy anh.

Anh tặng tôi một cái hôn nồng nhiệt, triền miên đến mức chân tôi tê điếng, toàn thân mềm nhũn, ngồi phịch trong lòng anh. Từ một tháng trước, chúng tôi đã xác định tình cảm, tôi đã cho anh nụ hôn đầu tiên.

Nụ hôn càng lúc càng điên cuồng, bàn tay anh đã len vào áo lót, chạy loạn trên da thịt tôi.

"Đừng.... ." Tôi nắm tay anh, mặt ửng hồng.

"Anh là sắc lang, nên đánh đòn!" Tay trái anh đánh thật mạnh vào tay phải, cười mị hoặc: "Nhưng yên tâm rồi, em vào đại học, lỡ bị người nào đó bắt đi thì sao?! Anh định xuống tay sớm cho chắc!"

"Sắc lang!" Tôi vỗ đầu anh.

Anh kéo tay tôi vào nhà ăn, tay phải vẫn đặt trong túi. Bít tết hình trái tim, nến ăn trong bữa tối, từ khi nào anh lãng mạn như vậy? Tôi cười ngọt ngào.

Anh đầy vẻ hồi hộp."Bối Bối, anh.... . Anh..." Tay anh khẽ động đậy trong túi.

Anh muốn nói gì? Miệng lưỡi anh bình thường lưu loát lắm, hôm nay sao lại khác thường như vậy?

"Đinh.... . Đinh..."

Anh ấy hình như thầm thở dài nhẹ nhõm, "Anh đi mở cửa." Là anh Sở Hoài.

"Bối Bối, nghe nói em đậu đại học, chúc mừng, đây là quà cho em!"

"Cám ơn!"

Anh Sở Hoài nhìn về phía bàn ăn, biến sắc: "Anh đang quấy rầy hai người?"

"Không có." Lăng Lỵ cười thoải mái.

"Đúng vậy, anh Sở, cùng nhau ăn đi!" Tôi nhiệt tình mời.

"Ừ!"

Ánh nến bữa tối, lại có ba người, rất không tự nhiên.

Tôi đã uống một chút rượu, đầu hơi choáng váng, "Hai người nói chuyện, em lên lầu."

"Được.... ." Lăng Lỵ dường như có chuyện muốn nói, nhưng lại khó nói, cuối cùng im lặng.

Tôi lên lầu.

.... Lúc này đây, giấc mộng bỗng nhiên bất thường, tôi lại mơ thấy... Một chuyện tôi chưa từng thấy...

*****

"Chuẩn bị gì vậy? Không giống tính cách của cậu." Anh Sở Hoài trêu ghẹo.

"Cầu hôn! Cho nên muốn tạo không khí một chút." Tình cảm trong mắt, trên môi Lăng Lỵ thật sự làm say lòng người.

"Cầu.... . Cầu hôn?" Anh Sở Hoài đột nhiên thay đổi, mặt xanh mét.

Anh Lăng Lỵ đang mê mải với niềm vui, hoàn toàn không hề cảm thấy.

"Cô ấy muốn học đại học, mình rất bất an, với tình cảm của mình, sợ rằng cô ấy chỉ nhất thời quyến luyến, vì đã quen với sự có mặt của mình. Bất an đến nỗi muốn dùng nhẫn cưới trói cô ấy trước." Anh cười nói. Sắc mặt Anh Sở Hoài rất quái dị, dường như đang cố gắng kìm chế điều gì.

"Chúc cậu cầu hôn thành công." Anh Sở Hoài rót hai ly rượu, viên thuốc trắng lặng lẽ tan trong một ly, Lăng Lỵ rút từ túi ra một chiếc nhẫn kim cương, say sưa nhìn, cười đến say lòng, không hề chú ý. Màu đỏ chói mắt..., tiếng va chạm chói tai, kỳ dị. Lăng Lỵ mềm nhũn ngã vào lồng ngực Sở Hoài, người cùng nhau lớn lên từ nhỏ với anh, người bạn thân nhất trong lòng... Sở Hoài nhìn mặt anh, đau khổ thì thào: "Vì sao? Vì sao cậu không bao giờ nhìn tôi? Vì sao tôi chỉ có thể làm anh em với cậu? Vì sao cậu không thể yêu tôi?.... . Ai cũng đừng hòng chiếm được cậu... Đã không có được cậu .... Vậy thì thà hủy diệt... Chúng ta cùng nhau xuống địa ngục!" Mặt anh ta vặn vẹo, phẫn hận, ghen tị.......

"Không được, không được..." Mồ hôi đầm đìa trên người tôi, hai tay vô thức giơ lên, chỉ mong nắm bắt được một thứ gì đó... Không khí.

... Lăng Lỵ chậm rãi tỉnh lại. Cả người anh trần trụi, tay chân bị dây thừng buộc chặt, nằm trên giường, hai mắt trừng lớn trong sự phẫn nộ, cuồng dại hét lên mới phát hiện miệng đã bị nhét vải, bên ngoài còn một lớp keo dán chặt.

"Ư.... . Ư.... ." Anh chỉ có thể phát ra vài tiếng ú ớ căm phẫn. Trong phòng tối đen, chỉ có một cái ly đựng thứ chất lỏng màu đỏ trong góc hơi sóng sánh.

"Tỉnh rồi?" Giọng nói u ám phát ra từ người mà anh luôn luôn nghĩ là kẻ trong sáng nhất.

"Ư.... . Ư...."

"Tôi muốn em nhớ thật kỹ về tôi! Sở Hoài – Không phải là bạn thân của em, mà là người yêu của em!" Trong bóng tối, gã đàn ông đứng thẳng dậy, cùng với tiếng thắt lưng được rút. Quần tây rơi xuống đất.

"Ư.... . Ư...."

"Sợ hãi sao? Không! Bảo bối, đừng sợ! Tôi sẽ yêu em thật nhiều!"

...

Giãy dụa, cố chết giãy dụa... Cổ tay, cổ chân đều là máu tươi...Vẫn không tránh khỏi số phận dây dưa.......Vì sao, lại đau như vậy? Thân thể đau, hay là số phận đau?!

...

Khi nào mới hết bóng đen...

...

Nước mắt tôi lặng lẽ rơi...

...

Tia sáng đầu tiên của bình minh chiếu vào căn phòng, người đàn ông trên giường như một con búp bê rách nát không còn sinh khí. Căn phòng trống rỗng chỉ còn lại một mình anh, trong không khí thừa ra hơi thở của một người đàn ông khác.

Tay chân anh đã tự do, nhưng cuộc đời anh mãi mãi đã bị trói buộc. Anh bắt đầu nôn khan, không kìm được cơn nôn khan. Anh như phát điên, lao vào phòng tắm, nôn cả nước vàng trong bụng, nôn đến mắt chua xót, từng giọt nước mắt không ngừng rơi. Anh ngồi xổm dưới sàn, để nước lạnh rửa sạch cơ thể. Anh cười điên cuồng. Tuyệt vọng, thê lương... Vừa cười, anh vừa sờ soạng áo khoác, lấy ra một chiếc nhẫn kim cương. Anh cười điên dại, nước mắt như sông[8] tràn bờ.

Anh giơ chiếc nhẫn lên cao, ánh sáng kim cương phát ra chói mắt, chói đến mức anh thống khổ nhắm hai mắt lại. Tay anh buông rơi, nhẫn kim cương vẽ ra một đường cong mê hoặc, "Leng keng", rơi xuống bồn cầu...

"Ào" ...

Anh xả nước.

Nhẫn kim cương điên đảo xoay giữa vòng xoáy ma mị, hướng về phía... Tối tăm.... Như cuộc đời anh, chỉ có thể đi về phía tăm tối....

...

"Két... Két...." Sáng sớm hôm ấy, tôi còn mỉm cười trong mộng đẹp, anh kéo hành lý, bỏ đi.... . Rời xa cuộc đời tôi...

...

——————————————————————————————

"Đừng đi! Đừng đi!.... . Không!" Tôi hét, hét tới tê tâm liệt phổi. Tôi như bị rơi vào một lỗ đen, bóng tối vô tận và tuyệt vọng vây quanh...

"Bảo Nhi, Bảo Nhi, tỉnh lại...." Một giọng nói như nước suối nguồn, dẫn lối cho tôi.

"Đừng sợ.... Chỉ là ác mộng.... ." Một bàn tay ấm áp, nhẹ nhàng lau hết mồ hôi trên mặt tôi.

Theo bản năng, tôi nắm tay người ấy, như người sắp chết đuối bấu vào mảnh gỗ duy nhất trên biển, "Đừng rời xa em.... . Đừng...."

"Sẽ không đi.... . Ngoan.... ." Giọng nói dịu dàng dỗ dành tôi.

"Lỵ! Đừng bao giờ đi...."

Bàn tay lau mồ hôi chựng lại, sau đó vẫn nhẹ nhàng như cũ: "Đừng sợ, Bảo Nhi..."Giọng nói dịu dàng, rất dịu dàng, xoa tan bóng tối, làm lòng tôi bất giác yên ổn. Người ấy là ai vậy? Ấm, rất ấm. Tôi chậm rãi mở mắt, mắt Vân Sở, môi Vân Sở....

"Nàng tỉnh rồi? Gặp ác mộng sao?" Anh hỏi khẽ, quá dịu dàng. Nhìn anh, tôi không nói, như một đứa trẻ bị oan khuất, gặp được người tin nó nhất, tôi chỉ lặng lẽ rơi lệ. Cuộc đời vì sao lại thành như vậy?!

"Đừng khóc.... ." Anh đưa ngón tay cái lên khoé mắt, nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi. Càng lau, càng rơi nhiều....

Lạnh, rất lạnh, tim rất đau, đau quá. Thế giới này làm sao vậy? "Ôm em đi." Tôi làm sao vậy? Tuyệt vọng, qúa tuyệt vọng. Anh nhẹ nhàng choàng tay, tôi ngã vào một vòng ôm ấm áp. Đó là hơi ấm duy nhất, tôi co gọn vào lòng anh, dùng hết sức ôm anh. Không đủ! Không đủ ấm áp! Trên môi là vị nước mắt mặn đắng, tôi hôn lên môi anh.

Mềm, ấm áp ....

Anh giật mình, ngây ra một lúc, giọt nước mắt của tôi đọng giữa hai bờ môi kề sát.

Anh thở dài một tiếng. Bắt đầu ngây ngốc hôn lại tôi. Hơi thở ấm áp vây quanh tôi.

Ấm, rất ấm.

Chúng tôi hôn nhau như hai kẻ ngốc, khẽ khàng, hôn lâu, rất lâu, anh tặng tôi sự trân quý, còn tôi cần sự ấm áp... Anh biết không? Tôi chỉ là kẻ đê tiện lợi dụng anh. Có lẽ anh biết. Bởi vì nụ hôn của anh không có một chút dục vọng, chỉ có sự ấm áp vô bờ bến không ngừng truyền sang cơ thể tôi...

...

Đêm đó, anh ở trong phòng tôi cả đêm.

Anh ôm tôi khóc mệt, cả một đêm...

...

Cuộc đời này, có vài người khi yêu, chỉ là thương tổn; có vài người khi yêu, lại là bảo vệ.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-29)