Đậu Phộng Ngũ Vị 1
← Ch.179 | Ch.181 → |
Mèo thô lỗ... Không, mèo lam vừa vào cửa, khuôn mặt tròn trịa bèn quay sang Trại Linh kêu meo meo vài tiếng, sau đó Thời Nhiễm chợt nhận ra con mèo kiêu ngạo nhà mình lần đầu tiên có biểu hiện cực kỳ không phù hợp với vẻ bề ngoài.
Không hiểu sao Trại Linh lại đột nhiên nổi giận đùng đùng, gạt mèo lam sang một bên rồi la hét ầm ĩ với Thời Nhiễm.
"Meo meo meo meo meo!"
"Ơ, con mèo này đột nhiên bị cái gì vậy."
Cô gái trẻ nhìn lướt qua: "Con mèo này đã được nửa tuổi rồi phải không? Em nên làm gì đó đi."
*Mèo thường khoảng năm đến chín tháng tuổi sẽ đến thời kỳ động dục.
*Mèo thường khoảng năm đến chín tháng tuổi sẽ đến thời kỳ động dục.
Thời Nhiễm cười gượng gạo: "Thật vậy sao?"
Đùa thôi, ai mà dám đụng vô hai quả trứng của Trại Linh chứ.
Với lại anh cũng chẳng phải là một con mèo thật sự.
Cô gái trẻ tên Tiếu Tiếu cực kỳ hoạt ngôn, khi thấy Thời Nhiễm ôm mèo đến lấy đậu phộng thì không nghi ngờ gì cho rằng cô cũng là một con sen giống mình vì thế nói mãi không ngừng.
"Mập Nha nhà chị thì ngoan lắm, mùa đông sẽ làm ấm chân cho chị, mùa hè còn giúp chị đuổi muỗi, cũng không có thói quen cào ghế sofa."
Thời Nhiễm bất ngờ, chỉ vào mèo lam đang mặc quần áo: "Nó tên là Mập Nha?"
Tiếu Tiếu lém lỉnh: "Đúng vậy, lúc đó chị đã dùng một vài cách để cho mèo tự chọn tên."
Thời Nhiễm liếc nhìn mèo lam không còn tha thiết sống trên cõi đời này nữa, cô không khỏi đồng cảm với nó.
Hai người tán gẫu vài câu nhưng trong lòng Thời Nhiễm còn nghĩ đến việc làm ăn trong quán cho nên chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi cô chợt nhớ ra mình có mang theo vài cái bánh Trung thu đến đây nên vội vàng chạy ra xe ba bánh rồi đưa cho thím Tăng.
"Đây là bánh Trung thu con mới làm, hai người ăn thử xem có ngon không."
Sau khi Thời Nhiễm rời đi, thím Tăng mở hộp bánh Trung thu ra, không ngừng khen ngợi: "Con bé này tuy còn trẻ nhưng thật sự rất giỏi."
Thật vậy, lúc đầu cô thỉnh thoảng sẽ đặt một ít rau cải và dưa hấu các loại, nhưng giờ đây cô không chỉ muốn đặt nhiều hơn mà là toàn bộ.
Có thể thấy việc làm ăn của cô đã thuận lợi đến một mức độ nhất định.
Tiếu Tiếu tò mò nhô đầu ra: "Bánh Trung thu nhân gì vậy thím? Có ngon không ạ?"
Thím Tăng nhìn thông tin trên hộp bánh: "Là nhân thập cẩm, đợi thím cắt một miếng cho con ăn thử."
Tuy Tiếu Tiếu không thích ăn bánh Trung thu nhân thập cẩm nhưng vì mình đã mở lời trước nên cô ấy chỉ đành gật đầu.
Đến khi cắn thử một miếng cho vào miệng, cô mặc kệ cái gì là nhất quyết không ăn nhân thập cẩm, một mình ăn hết hai miếng to vẫn chưa thỏa mãn.
"Thím ơi, cửa hàng này ở đâu vậy ạ?"
Cô ấy muốn mua thêm vài hộp nữa!
Thím Tăng một bên quở trách cô ấy không biết tiết chế, một bên đi tìm danh thiếp Thời Nhiễm đã để lại rồi đưa cho cô: "Trên đường nhớ phải cẩn thận đấy."
Giọng nói trong trẻo của Tiếu Tiếu vang lên, trong lời nói còn mang theo một chút ấm ức: "Thím à, thím nghĩ xem tại sao gần đây con lại xui xẻo như vậy chứ?"
Đầu tiên là mất ví tiền, sau đó suýt chút nữa đã bị trộm lẻn vào nhà, mấu chốt chính là tên trộm kia còn tự ngã từ trên ban công xuống, người nhà của hắn không chịu buông tha cho cô ấy, nhất quyết đòi cô ấy phải cho bọn họ một lời giải thích thỏa đáng.
Vì người nhà của tên trộm liên tục đến công ty gây náo loạn nên cô ấy đành phải xin nghỉ việc.
← Ch. 179 | Ch. 181 → |