Vay nóng Tima

Truyện:Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon - Chương 131

Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon
Trọn bộ 249 chương
Chương 131
Mì Gà, Bánh Chưng Gói Tôm Hùm Đất 3
0.00
(0 votes)


Chương (1-249)

Siêu sale Lazada


Thời Nhiễm thấy đối phương thật sự không muốn mình đi theo, liền sắp xếp cho chị Phùng ở phòng chờ khám của bệnh viện. Phòng chờ khám bệnh có nhiều người, hơn nữa có rất nhiều y tá và bảo vệ.

Sắp xếp xong, Thời Nhiễm đi về trước.

Dì Vương giậm chân: "Con xem, dì đã nói rồi. Bác sĩ thật sự bảo như vậy sao?"

Thời Nhiễm gật đầu, lúc này cũng có chút hối hận: "Haiz, con chỉ nghĩ để bác sĩ nói ra chuyện này, cho dù chị ấy không tin, sau này cũng có thể có cảnh giác."

Ai ngờ cô đã xem nhẹ khúc mắc của chị Phùng đối với chuyện không thể sinh con.

Lúc này dì Vương cũng hiểu rằng chị Phùng đáng thương, bà ở bên cạnh đã lâu, tất nhiên biết cả nhà của chị Phùng có cái tính nết gì.

"Từ lâu dì cảm thấy cô ấy thật ngốc nghếch, không có con thì không có con, bây giờ là thời đại nào rồi, không có con cũng chẳng sao, nhận nuôi một đứa là được rồi."

Thời Nhiễm: "Cũng không chắc chắn là chị ấy nghĩ như vậy, dì tưởng tượng đi, nếu có người cứ nói ở bên tai dì rằng không sinh được con sẽ không tốt ra làm sao, nói mười mấy năm, dù là ai cũng sẽ bị tẩy não."

Không chừng còn muốn ám chỉ rằng "Bởi vì cô nên tôi mới không có con", hai mẹ con, mặt đỏ mặt trắng hợp xướng, quả thật có thể ăn người đến chết.

Dì Vương thở dài, đứng dậy nói: "Được rồi, nếu việc này của nhà cô ấy ầm ĩ ra ngoài, tám chín phần khu phố sẽ đến quản. Dì đi bệnh viện với cô ấy. Hôm nay để Tráng Tráng ở chỗ con."

Thời Nhiễm cũng thở dài nhẹ nhõm, dì Vương đi là tốt nhất. Chị Phùng có giữ bí mật với cô, nhưng đối với dì Vương thì có thể sẽ thoải mái hơn.

Có dì Vương trông coi, những chuyện sau này cũng không cần cô xen vào.

Cuối cùng chuyện của nhà chị Phùng vẫn ầm ĩ ra ngoài.

Thời Nhiễm không đi xem cảnh tượng náo nhiệt này, chỉ nghe bà cụ tán gẫu bên cạnh cầu nói về tình cảnh của nhà họ Tăng với vẻ mặt hớn hở.

"Người vợ con bò già của nhà bọn họ bỗng nhiên không ngu ngốc nữa, cầm đơn bệnh viện về nhà làm ầm lên."

"Nghe nói là cầm dao phay đuổi theo chồng mắng, khiến bà mẹ chồng bình thường vênh váo tự đắc của cô ấy sợ đến mức không dám thở mạnh."

"Chậc chậc, đáng đời! Chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như vậy. Con của mình vô sinh, lại đi lừa người ta gả vào nhà rồi đổ tội lên đầu người vợ."

"Bà già kia mất hết đạo đức rồi, nghe nói là cố tình dẫn người vợ đến phòng khám nhỏ của họ hàng trong gia đình. Một phát đã lừa người ta mười năm."

"Vậy bây giờ thế nào?"

"Người vợ chắc chắn là không nghe theo, nói là phải ly hôn, còn muốn tố cáo phòng khám của gia đình kia mà mẹ chồng cô ta giới thiệu."

...

Dì Vương rót hai tách trà hoa lài mới kể lại cho Thời Nhiễm nghe với giọng khàn khàn: "Dì thấy con không cần tuyển cô ấy nữa, cô ấy nói là phải kiện người thân và ly hôn. Rất bận rộn nên chắc không rảnh để tới chỗ con làm công nữa đâu."

Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, trong chốc lát chị Phùng cũng đến tới cửa.

So với bộ dáng luôn khúm núm của chị Phùng hồi trước, bây giờ hiển nhiên chị Phùng táo bạo hơn rất nhiều, tóc hơi rối, trong ánh mắt là tơ máu do khóc lâu mà hiện ra.

Trước tiên chị ấy cúi mình chào Thời Nhiễm, dọa Thời Nhiễm nhảy dựng lên.

"Chị làm gì vậy!"

Chị Phùng... Không, phải nói là Phùng Quyên, vô cùng cảm kích Thời Nhiễm.

"Nếu không nhờ em, có lẽ chị còn không biết..."

Chân tướng giống như lưỡi dao sắc bén, xé rách nhận thức cho tới nay của chị ấy.

Nước mắt của Phùng Quyên tràn ra hốc mắt, nhưng đó chẳng là gì so với những đau khổ của chị ấy ở nửa đời đầu...

Nhiều người ở khu phố tới can ngăn, có cô gái nhỏ mới thi đậu vào biên chế lau nước mắt cho chị ấy. Đối phương nghe chị ấy kể chuyện quá khứ thì vô cùng tức giận, không có khuyên chị ấy hòa giải mọi chuyện. Mà là nói có thể giúp chị ấy liên hệ luật sư công ích.

"Người như vậy nên ly hôn với anh ta đi! Chẳng phải rõ ràng đây chính là hại cô sao?"

Lãnh đạo của cô gái nhỏ đứng ở một bên âm thầm trừng mắt nhìn người mới này không thể tự chủ cái miệng, nhưng vẫn đưa chị ấy một ly nước ấm, hỏi chị ấy về dự định tương lai.

Phùng Quyên cực kỳ kiên định: "Tôi phải ly hôn!"

Không chỉ ly hôn, chị ấy còn muốn lấy lại những đồ vật mà mấy năm nay hai mẹ con đó tính kế chị ấy!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-249)