← Ch.1005 | Ch.1007 → |
An Như Cố như bác sĩ đối mặt với bệnh nhân kì lạ, bất lực nói: "Nếu lần đầu tiên anh đã không lấy ra được, tại sao anh lại thử lần thứ hai?"
Phong Sinh Thủy Khởi siết chặt nắm đấm, mặt đầy chiến ý: "Con người chẳng phải là không bao giờ chịu thua sao? Sao tôi có thể bị một cái bóng đèn nhỏ bé làm khó được chứ!"
"Tôi nghĩ chắc chắn là do tư thế lấy bóng đèn lần trước không đúng, nên mới không lấy ra được, nên tôi mới nhịn không được thử lần thứ hai. Ai ngờ vẫn không lấy ra được? Một cái bóng đèn nhỏ xíu, mà lắm chuyện thật."
Anh ta vừa nói, vừa đưa tay nắm lấy đuôi bóng đèn, dùng sức kéo ra, bóng đèn vẫn không ra, chỉ có thể căm hận từ bỏ.
Tuy bị hành hạ lâu như vậy, nhưng anh ta vẫn muốn chiến thắng bóng đèn.
Chắc chắn là do tư thế lấy bóng đèn của anh ta không đúng! Chưa nắm được bí quyết!
An Như Cố: "..."
Cô thở dài: "Tinh thần cầu thắng của anh hơi quá mạnh rồi đấy."
"Tránh né bệnh tật là điều tối kỵ, đừng chần chừ nữa, mau đi khám bệnh đi."
Phong Sinh Thủy Khởi thấy An Như Cố không có cách nào, trong lòng lập tức thất vọng vô cùng: "Vậy... vậy được rồi. Tôi đi tìm vợ tôi."
An Như Cố đúng lúc nói một câu: "Quẻ này tôi giữ cho anh, sau khi livestream kết thúc, anh có thể đến tìm tôi, xem sự nghiệp, xem hôn nhân, xem sức khỏe...
đều được."
"Được, cảm ơn đại sư!"
Phong Sinh Thủy Khởi có chút vui mừng, ai cũng biết vị đại sư này xem bói không trượt phát nào, một quẻ khó cầu, cô ấy có thể xem cho mình thêm lần nữa thì tốt quá rồi.
Anh ta cầm điện thoại, đứng dậy khỏi ghế, đang định tắt livestream.
Kết quả lúc này, bên tai đột nhiên vang lên tiếng bước chân vội vã.
Một giọng nói vừa ngọng nghịu vừa hoảng sợ truyền đến tai anh ta: "Chồng...
chồng ơi, mau... đi bệnh viện với em."
Phong Sinh Thủy Khởi giật mình, trong lòng lo lắng không thôi, chẳng phải đây là giọng vợ anh ta sao?
Trong lúc nóng vội, anh ta cũng chẳng quan tâm đến khuôn mặt khó coi của mình nữa, trực tiếp quay đầu lại, quan tâm hỏi: "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?"
Chỉ thấy vợ anh ta vừa khóc vừa nói, miệng bị phình ra, lộ ra nửa phần đuôi kim loại của vật thể nào đó.
Anh ta vật lộn với bóng đèn cả ngày, không ai quen thuộc với bóng đèn sợi đốt này hơn anh ta.
Chỉ cần liếc mắt một cái, anh ta đã nhận ra, đây là phần đuôi kim loại của bóng đèn sợi đốt hình tròn. Thật không may, cùng loại với cái trong miệng anh ta.
Đợi đến khi nhìn rõ khuôn mặt đối phương, hai người gần như đồng thanh nói:
"Sao em/anh lại nhét bóng đèn vào mồm vậy?"
Hai vợ chồng trố mắt nhìn nhau, như hai con cá đầu to đang nhìn nhau.
Cuối cùng vẫn là Phong Sinh Thủy Khởi phá vỡ im lặng, ngượng ngùng nói: "...
Một cái bóng đèn bình thường, sao có thể không có cách giải quyết chứ, anh nhịn không được, lại thử một lần nữa, kết quả..." bị kẹt đến giờ.
Vợ anh ta trợn tròn mắt, tức giận nói: "Đồ ngốc! Ngu c. h. ế. t đi được!"
Phong Sinh Thủy Khởi chột dạ, bỗng nghĩ đến điều gì, giơ tay chỉ vào miệng đối phương, chất vấn: "Em nói anh ngu, vậy em nhét thứ đó vào mồm kiểu gì?"
Vợ: "..."
Vợ anh ta lảng tránh ánh mắt, không dám nhìn thẳng vào anh ta, đưa tay phải lên gãi mặt: "... Tối hôm qua, em kể chuyện này cho các con nghe. Các con nói bố quá ngu, nên mới bị thứ đó kẹt, không lấy ra được. Mẹ giỏi như vậy, dù có ăn cũng không bị kẹt."
"Em nghĩ cũng đúng, vừa hay hôm nay dọn dẹp vệ sinh, thấy trong ngăn kéo còn rất nhiều bóng đèn dự phòng, nên nhịn không được..."
Chồng đúng là quá ngu, sao bóng đèn có thể kẹt người ta được chứ? Cô tuyệt đối sẽ không bị kẹt!
Cô muốn chứng minh cho các con thấy — người mẹ thông minh tuyệt đối sẽ không bị bóng đèn kẹt, IQ vượt xa bố!
Phong Sinh Thủy Khởi: "..."
An Như Cố: "..."
Khán giả trong phòng livestream: "???"
[Haha tái phạm lần ba. ]
[Không phải người một nhà, không vào một cửa. Công đức cả năm của tôi đều bị cười hết rồi, các người nợ tôi thì lấy gì trả?]
[Mười năm tu luyện mới đi chung thuyền, trăm năm tu luyện mới được ăn bóng đèn. ]
[Không sợ nhiều kẻ ngốc, chỉ sợ kẻ ngốc tụ tập một ổ!]
Vợ anh ta vừa dứt lời, hai vợ chồng chìm vào im lặng, ôm lấy khuôn mặt bị bóng đèn phình to lên, hồi lâu không nói gì, xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗ chui xuống.
Không ngờ hai vợ chồng đều ngã vào cùng một cái hố.
An Như Cố cũng là lần đầu tiên gặp chuyện như vậy, nhíu mày nói: "Mau đến bệnh viện đi, đừng chần chừ nữa."
Phong Sinh Thủy Khởi lúc này mới tỉnh mộng, hoàn hồn: "Được được được, tôi đi ngay. À đúng rồi, đại sư, miệng tôi đau nhức hết cả rồi, thứ trong miệng hai chúng tôi có thể lấy ra được không? Liệu có di chứng gì không?"
Anh ta chuyển tiền xem bói: "Xem cho tôi đi, làm ơn."
← Ch. 1005 | Ch. 1007 → |