← Ch.470 | Ch.472 → |
"Vậy em định làm gì?" Chu Từ Thâm hỏi.
"Tôi định................... đến Lâm gia."
Chu Từ Thâm nhíu mày: "Đi bằng cách nào?"
Nguyễn Tinh Vãn đáp:
"Thực ra hôm qua tôi đến nhà kho và đã tìm được manh mối hữu ích, có lẽ đó cũng là chìa khóa để tôi vào được Lâm gia."
Chu Từ Thâm mím chặt môi:
"Em đã nghĩ đến việc, đó cũng có thể là con bài mà Lâm Chí Viễn dùng để kiềm chế em chưa?"
"Tôi biết, vì vậy tôi phải nắm bắt thời cơ thuận lợi nhất để ra tay trước."
"Quyết định rồi à?"
Nguyễn Tinh Vãn khẽ gật đầu:
"Tôi đã suy nghĩ rất kỹ rồi."
Chu Từ Thâm nói:
"Được, vậy thì làm đi, tôi sẽ ở bên cạnh em."
"Không cần."
Nguyễn Tinh Vãn nói
"Tạm thời anh đừng can dự vào chuyện này. Lâm Tri Ý mặc dù luôn đối đầu với tôi, nhưng cô ta chưa biết chúng ta đã quay lại với nhau. Tình thế này có lợi cho tôi hơn, nếu không họ cũng sẽ tìm mọi cách kéo anh vào cuộc."
Chu Từ Thâm l. i. ế. m nhẹ vào răng, một lúc sau mới nói:
"Em một mình đến nơi nguy hiểm như vậy, tôi không yên tâm."
Nghe vậy, Nguyễn Tinh Vãn cười nhẹ:
"Tôi có cách để khiến họ không dám làm gì tôi."
"Cách gì?"
"Đến lúc đó anh sẽ biết."
Thấy mọi chuyện đã nói xong, Nguyễn Tinh Vãn đứng dậy định rời đi, nhưng chưa kịp bước một bước nào thì lại bị Chu Từ Thâm kéo trở lại.
Anh thấp giọng nói:
"Tôi chạy đến đây giữa đêm, em cứ thế mà đi à?"
Nguyễn Tinh Vãn đảo mắt:
"Ừ, thời gian cũng khuya rồi, anh về ngủ đi."
Chu Từ Thâm nhìn cô không nói gì.
Nguyễn Tinh Vãn biết trong đầu anh lại đang nghĩ những điều không đúng đắn, liền ngăn lại:
"Đừng nghĩ nữa, tôi sẽ không cho anh lên đâu."
"Vậy em đi về với tôi."
"Không."
"Tại sao?"
Nguyễn Tinh Vãn lảng tránh ánh mắt của anh, ậm ờ nói:
"Ai lại không ngủ giữa đêm khuya mà chạy khắp nơi như vậy chứ."
Cô không muốn về khu biệt thự Tinh Hồ.
Ít nhất là bây giờ, cô vẫn chưa muốn.
Chu Từ Thâm nói:
"Vậy thì chúng ta ở khách sạn."
Giọng anh mạnh mẽ, hoàn toàn không để người khác từ chối.
Nguyễn Tinh Vãn còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị anh kéo đi.
Khi đến khách sạn, đã là hai giờ sáng, Nguyễn Tinh Vãn mệt đến mức không thể mở mắt nổi. Cô khoác chiếc áo khoác và nằm xuống sofa:
"Tôi ngủ đây, Chu tổng ngủ ngon."
Chu Từ Thâm nhìn cô, thái dương khẽ giật giật:
"Ngủ trên giường."
Nguyễn Tinh Vãn từ chối ngay lập tức:
" không."
Ai cũng biết rõ ý định của Chu Từ Thâm, nếu cô ngủ trên giường thì chẳng khác gì đưa dê vào miệng cọp.
Lần này, Chu Từ Thâm không hỏi thêm, anh trực tiếp bế cô lên khỏi sofa và đưa đến giường.
Chu Từ Thâm nói:
"Tôi đã nói với em bao nhiêu lần rồi, nếu tôi thực sự muốn làm gì em, thì đã không chờ đến bây giờ."
Nguyễn Tinh Vãn bướng bỉnh đáp:
"Chẳng qua là anh sợ tôi báo cảnh sát thôi."
Chu Từ Thâm: "................ ."
Anh đặt cô xuống giường, một tay cởi bỏ nút áo sơ mi, sau đó cúi người, hai tay chống bên người cô, đôi mắt đen nguy hiểm nheo lại:
"Vậy thì bây giờ thử xem, xem tôi có sợ không."
Nguyễn Tinh Vãn im lặng vài giây, cuối cùng quyết định lùi một bước để yên ổn:
"Xin lỗi, coi như tôi chưa nói gì."
Chu Từ Thâm đáp: "Muộn rồi."
Nguyễn Tinh Vãn mím môi, biết ngay tên đàn ông này sẽ chẳng bỏ qua cơ hội này mà trèo lên, thật là tính cách đáng ghét.
Cô vừa định chui ra khỏi vòng tay anh, thì Chu Từ Thâm đã nắm lấy ngón tay mềm mại của cô:
"Thôi nào, tôi không làm gì đâu, ngủ đi."
Nguyễn Tinh Vãn nghi ngờ:
"Thật không?"
Chu Từ Thâm nhìn cô:
"Giả đấy."
Nguyễn Tinh Vãn: "..."
Chu Từ Thâm thả cô ra và đứng dậy, ngay trước mắt cô, anh từ từ cởi bỏ cúc áo sơ mi.
Nguyễn Tinh Vãn đỏ mặt, miệng khô khốc, cô không thèm cởi áo khoác, chui vào chăn và quay lưng lại:
"Tôi ngủ đây."
Chương 620
Nguyễn Tinh Vãn nhắm mắt lại, vài phút sau mới cảm nhận được tấm đệm bên cạnh mình khẽ lõm xuống một chút.
Ngay sau đó, cơ thể ấm áp của người đàn ông nằm xuống bên cạnh cô.
Nguyễn Tinh Vãn vừa định dịch ra mép giường thì cánh tay của Chu Từ Thâm đã đặt ngang qua eo cô, giọng trầm hỏi:
"Mặc nhiều thế mà còn đắp chăn, không nóng à?"
"... Không nóng."
Đó là nói dối.
Cô đang nóng và ngột ngạt đến mức gần như không thể thở nổi.
Phía sau, Chu Từ Thâm không nói gì thêm, chỉ ôm chặt cô.
Không lâu sau, Nguyễn Tinh Vãn nghe thấy tiếng thở đều đặn của anh.
Cô khẽ quay đầu, thử nhỏ giọng gọi:
"Chu tổng?"
Đáp lại cô chỉ là sự im lặng.
Có vẻ anh đã ngủ thật rồi.
Nguyễn Tinh Vãn thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận gỡ tay anh ra và chui ra khỏi vòng tay anh.
Cô ngồi trên giường, nhìn về phía sofa, rồi lại nhìn tên đàn ông đang ngủ say kia, cuối cùng đành thỏa hiệp.
Sau khi cởi áo khoác, Nguyễn Tinh Vãn nằm lại xuống giường, nhưng lần này cô cố gắng giữ khoảng cách tối đa với Chu Từ Thâm.
Cô mở to mắt, khác hẳn với sự buồn ngủ lúc trước, giờ cô hoàn toàn không có chút buồn ngủ nào.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, đối mặt với một đối thủ mạnh như vậy, làm sao thần kinh cô có thể thư giãn được.
Dù cô có vào được Lâm gia, thì Lâm Chí Viễn và Lâm Tri Ý sẽ càng đề phòng cô hơn.
Việc cô muốn tìm ra sự thật không hề dễ dàng.
Khi Nguyễn Tinh Vãn đang chìm trong suy nghĩ, cô bỗng cảm nhận được một trọng lượng đè lên eo mình, tay của người đàn ông lại một lần nữa đặt chính xác lên eo cô.
Nguyễn Tinh Vãn: "..."
Cô nói với giọng không vui:
"Chu tổng, đừng có dịch vào nữa, tôi sắp rơi khỏi giường rồi."
Chu Từ Thâm không trả lời.
Nguyễn Tinh Vãn tiếp tục:
"Tôi biết anh chưa ngủ, mau dịch sang bên kia đi."
Nói rồi, cô còn giơ tay đẩy anh.
Trong bóng tối, Chu Từ Thâm từ từ mở mắt, khóe môi cong lên, nắm lấy tay cô và kéo cả người cô vào lòng:
"Em dựa sát vào tôi thì không rơi xuống được nữa. Ai bảo em cứ khăng khăng ngủ sát mép giường làm gì."
Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy dù có mười cái miệng cũng không thể cãi lại tên đàn ông này, cô im lặng một lúc rồi buồn bã nói:
"Tôi buồn ngủ rồi, ngủ thôi!"
Chu Từ Thâm khẽ ừ, ngoài việc ôm cô ra, anh cũng không có hành động nào quá đáng.
Sau khi vật lộn suốt đêm, cơn buồn ngủ vừa biến mất lại bắt đầu kéo đến. Lúc này, Nguyễn Tinh Vãn không còn đủ sức để mở mắt nữa, cô định nằm nghiêng ngủ, nhưng lại bị Chu Từ Thâm ép phải nằm lên n. g. ự. c anh.
Nghe tiếng tim anh đập đều đặn, chẳng mấy chốc Nguyễn Tinh Vãn đã chìm vào giấc ngủ.
Chu Từ Thâm hôn nhẹ lên trán cô, khẽ nói:
"Ngủ ngon."
Lần cuối cùng anh ôm cô như thế này, dường như đã từ rất lâu rồi.
Mùa xuân đến, nhiệt độ mỗi ngày càng tăng dần.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã đến ngày diễn ra buổi đấu thầu.
Nguyễn Tinh Vãn thay xong quần áo, trang điểm rực rỡ và thanh lịch.
Sau khi làm xong mọi thứ, cô nhìn đồng hồ, đã hai giờ chiều.
Buổi đấu thầu bắt đầu lúc ba giờ chiều, bây giờ cô đi thì vừa kịp.
Trước khi rời đi, cô lấy chiếc đồng hồ quả quýt và đặt vào trong túi, hít một hơi thật sâu, từng bước từng bước, đi ra ngoài.
Từ giờ trở đi, sẽ không còn đường lui nữa.
Cô sẽ kiên trì cho đến khi tìm ra sự thật.
← Ch. 470 | Ch. 472 → |