Truyện:Tình Yêu Của Ác Ma - Chương 017

Tình Yêu Của Ác Ma
Trọn bộ 170 chương
Chương 017
0.00
(0 votes)


Chương (1-170)

Từ Chính Hiên nheo mắt đánh giá ✝️·h·â·n ✝️♓·ể trần truồng trước mặt, làn da trắng hồng, hai bầu 𝐧ℊự*𝐜 đẫy đà căng tròn. Hắn giơ bàn tay chai sạn ✔️·⛎·ố·✞ ✔️·ⓔ dọc theo đườ·ⓝ·🌀 🌜·🔴·𝖓·𝖌 uốn lượn mê người, tìm tới mảnh lông mao xanh rì, dùng ngón tay se se nhúm cỏ mượt mà, khẽ tắc lưỡi chậc chậc mấy cái.

" Ừ, nhìn qua hình như vẫn còn trinh, có điều phải khui thử mới biết "

Tiểu Uyển run cầm cập, liên tục lắc đầu, van xin " Chú Hiên... con xin chú..." Cô hi vọng hắn còn chút nhân tính tha cho hai cha con cô, từ nhỏ tới lớn vào những ngày lễ tết, ba luôn dẫn cô tới dập đầu hiếu kính với hắn, cô mong hắn niệm tình nghĩa bao nhiêu năm mà bỏ qua cho ba cô lần này.

Bất quá hành động kế đó của Từ Chính Hiên đã đẩy Tiểu Uyển vào vực sâu không đáy. Tiếng cầu khẩn nỉn non của Tiểu Uyển càng 🎋í·↪️·ⓗ 𝖙·♓·í·𝒸·𝒽, mời gọi Từ Chính Hiên 𝒽⛎.ⓝ.🌀 𝐡ă.ⓝ.𝐠 chà đạp mình, không chút chần chờ, hắn rê ngón trỏ, thành thục tách ra hai bối thịt non nớt, chọc vào khe huyệt bé xíu ẩn núp bên trong.

" Á á...."

Tiểu Uyển chưa kịp phản ứng, đã bị một cơn đau nhói đánh úp. Hai chân nhũn ra, phải dựa vào cô gái phía sau để chống đỡ cơ thể.

An Vũ thích thú quan sát tình huống hiện tại, người cô bắt đầu khô nóng, trải qua sự huấn luyện của Từ Chính Hiên, từ một cô gái ngây thơ chưa biết mùi đời, đến nay đã thành một người phụ nữ 𝖍*a*𝖒 ⓜ*⛎ố*n nhục dục, những trận hành xác, đau đớn và k●♓●οá●ⓘ 𝒸●ả●𝖒 đan xen luôn khiến cô ngất ngây m_ê đ_ắ_m, cô biết hắn sẽ không yêu bất kỳ ai, như vậy càng tốt, cô không cần lo sơ hắn bị người khác cướp mất.

Tiểu Vũ vùng vẫy lợi hại, mặc kệ bàn tay đang nắm lấy tóc mình, liều mạng chống cự, cô quên mất ngón tay đang nhét trong vùng nữ tính chưa từng được khai phá, theo cử động kịch liệt của cô, nó lắc lư chọc xoáy không chút thương tiếc, xỏ xuyên qua lớp màng mỏng dính, một dòng 〽️●á●𝐮 đỏ tươi chảy dọc theo đôi chân thon dài, nhỏ giọt lên sàn nhà lạnh lẽo.

" A..." Tiểu Uyển như một người điên hét lên, bất lực, thống khổ dãy dụa. Đổi lại là tiếng cười hả hê của hai con q_𝖚_ỷ dữ trong phòng.

An Vũ nhoẻn miệng cười duyên, dịu dàng hỏi " Có cần em trói nó lại không?"

Từ Chính Hiên nhướng mày, giọng điệu bỡn cợt " Trói lại chơi không vui "

Ánh mắt An Vũ loé sáng, đưa tay còn lại bắt lấy bầu 𝓃ɢự*ⓒ no đủ, bóp mạnh luồng thịt tuyết trắng, để đầu nhũ tiêm vươn ra như quả dâu chín mọng, Từ Chính Hiên há miệng ngậm lấy, nếm thử mùi vị ngọt ngào. Rồi hắn ngẩng đầu bày ra vẻ mặt thất vọng nói

" Không ngọt chút nào! "

An Vũ bật cười vui vẻ " Để em thử xem " Cô lôi kéo bầu 𝓃.🌀.ự.🌜 sữa về phía mình, lè lưỡi 𝐥❗_ế_𝖒 mấy cái 🦵*ê*n đỉ𝐧*♓ anh đào ư_ớ_𝖙 á_t, gật gù nhận xét.

" Đúng là dỡ tệ, còn không ngọt bằng miệng của anh " Dứt lời An Vũ chồm tới, há miệng cắn nuốt đôi môi Từ Chính Hiên, nụ ⓗ·ô·𝐧 nồng nàn say đắm, đầu lưỡi gấp gáp chui vào khoang miệng đang 𝒽●é m●ở, tìm tòi sục sạo, tham lam hút hết chất lỏng sền sệt, bàn tay đang nắm tóc Tiểu Uyển buông lỏng, lần mò bắt lấy phần nhô lên giữa hai chân Từ Chính Hiên, v·υố·✝️ ⓥ·ⓔ, xoa nắn.

Cơ thể Tiểu Uyển đổ sụp trên nền đá cứng còng lạnh băng, cô nhịn xuống cảm giác nhức nhói dưới thân, gắng gượng bò về trước, nơi ba cô đang nằm yên bất động. Đột nhiên vòng eo bị vịn lại, Tiểu Uyển hốt hoảng quay đầu, liền nhìn thấy nụ cười châm biến của Từ Chính Hiên, và vẻ mặt xem trò vui của An Vũ.

Khu rừng rậm đen ngòm, sừng sững một gốc cây uy mãnh, không có dạo đầu, cũng chẳng có ma sát kích tình, cứ vậy mạnh mẽ đ*â*m ⓥà*🔴 cửa huyệt chật hẹp, âm thanh " bụp " vang lên kèm theo tiếng gào thét kinh người của Tiểu Uyển.

" Á á á...."

Tiểu Uyển ước gì mình có thể 🌜●♓ế●т đi, nhưng trớ trêu thay, đau đớn lại khiến đầu óc cô vô cùng tỉnh táo, dưới thân nóng rực như bị thiêu đốt, những giọt 𝐦●á●𝐮 tí tách rơi vãi, tiếng côn th*t " phạch phạch phạch " c-ắ-Ⓜ️ ✔️-à-ⓞ như đang nói cho cô một thực tế vô cùng nhẫn.

Hai tay Từ Chính Hiên nắm lấy vòng 𝖊·𝖔 ⓣ·ⓗ⭕·𝖓 thả, mãnh liệt luật động, cự vật ⓒ*ưỡ*п*g 𝒸*♓*ế thúc vào khe huyệt tươi non, mỗi một cú nhấp đều chọc sâu vào tận cùng bên trong, cây gậy dài thượt của hắn không chút thương tiếc ⓣà.ⓝ 𝐩𝒽.á vùng tử cung sạch sẽ, tạo ra những vết nứt nham nhở suốt đoạn đường nó đi qua.

Mùi Ⓜ️_á_ц tanh nhàn nhạt, tiếng т·♓·ở dố·𝒸 ồ ồ sung 𝐬_ướ_ⓝ_𝖌 của Từ Chính Hiên, hắn liên tục đ·â·〽️ rút, bỏ ngoài tai mọi âm thanh kêu khóc hỗn loạn, mắt κ*𝐡é*𝖕 𝐡*ờ tận hưởng niềm ⅼạ·𝐜 𝐭·♓·ú trần gian, không thể phủ nhận ⓛ-à-m tì-n-♓ với gái trinh là ⓢ●ư●ớ●n●🌀 nhất, âm đ*o khít khao chặt chẻ, bao vây xiết chặt cự long thô to của hắn, từng cơn co bóp chèn ép khắp chiều dài cự vật, đưa hắn lên đám mây khoái hoạt bồng bềnh.

Triệu Sảng ừm một cái, гê●𝓃 ⓝ●h●ẹ, 𝖙*h*â*𝖓 ✝️*𝐡*ể như bị xe hơi cáng qua, tan nát vỡ vụn, ông cố chống tay ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra tiếng động ồn ào, đập vào mắt là hình ảnh cô con gái bé nhỏ, luôn được ông yêu thương 𝐜𝖍*ℹ️ề*ⓤ 𝐜*♓u*ộ*n*ⓖ, hèn mọn bò dưới đất, bị tên đàn ông cao ngất quỳ phía sau không ngừng 𝒸-ư-ỡ𝖓-🌀 b-ứ-𝐜, hắn liên tục thúc vào, mặc kệ con gái ông khóc lóc van xin, 𝖒-á-u tuôn sối xả đọng lại thành vũng dưới sàn.

Con ngươi ông trợn lên, tròng mắt trắng dã, đầu óc quay cuồng, miệng không ngừng lẩm bẩm, quả báo, đúng là quả báo, ông giúp Từ Chính Hiên làm rất nhiều chuyện ác, phóng hoả, 🌀-❗-ế-† người, 𝒸·ưỡ·𝖓·🌀 h·ℹ️ế·🅿️, để giờ đây người chịu tội là con gái ông nhất mực yêu thương, ông muốn ăn tươi nuốt sống Từ Chính Hiên, ρⓗ🔼𝖓-♓ ✝️ⓗâ-𝓎 xẻ thịt, móc trái tim hắn ra để xem nó được làm bằng cái gì.

Đột nhiên ông nhìn thấy hủ cốt, được đặt cẩn thận, lọt thỏm phía trong chiếc ghế sa lon, hai mắt Triệu Sảng sáng rực, chăm chú nhìn cái hủ lạnh tanh, gom góp chút sức lực còn sót lại, lết tới. Khi Từ Chính Hiên xé áo Tiểu Uyển, thuộc hạ của hắn rất biết điều, tự giác rời đi, giúp cho kế hoạch trả thù vừa loé lên trong đầu Triệu Sảng có thể thực hiện thành công.

Đắm chìm trong tình dục cao triều, cả người hưng phấn thoải mái, phía dưới chơi đùa tận hứng, sau lưng là An Vũ chủ động ♓*ô*𝖓 hít, ân cần hầu hạ, dùng chiếc lưỡi п·ó·ⓝ·ℊ 𝖇·ỏռ·𝐠 rửa ráy từ tấc da thịt săn chắc trên người hắn, chỉ là một tiếng " keng " yếu ớt vang lên lại lôi hắn trở về thực tế đáng hận.

Triệu Sảng cảm nhận được ánh mắt thù địch, động tác trên tay cũng nhanh hơn, bốc nắm tro bỏ vào miệng, dù sặc sụa, nghẹn ngào, nước mắt ứa ra, ông vẫn liều ⓒ_𝐡ế_𝐭 nuốt xuống, đến khi cơ thể bị nhấc bổng lên cao, đối diện với đôi mắt như dã thú điên cuồng.

" Tao.. khụ.. khụ... không để... em ấy... ở... bên... con.. զ.𝖚.ỷ... như..." Lời còn chưa nói hết, hai ngón cái của Từ Chính Hiên đã thọt vào nhãn cầu Triệu Sảng, " Phụt " ɱ_á_ⓤ bắn ra, kèm theo chất nhầy nhớp nhúa.

Triệu Sảng khục khặc cười to, khiêu khích con quái vật trước mặt. Một tay Từ Chính Hiên bóp cổ Triệu Sảng, tay còn lại thọc vào miệng ông, đâ.Ⓜ️ thủng yết hầu, chui xuống thực quản, mò mẫm nạo vét bên trong, 𝖒á●u ồ ạt phun trào, đến khi cơ thể Triệu Sảng ngây đơ. Từ Chính Hiên ném cái xác đi, ngồi bệt xuống đất, ôm lấy hủ cốt, hốt lấy hốt để nhúm tro tàn vương vãi.

Tư Vũ Thần đăm chiêu ngồi trong thư phòng, hai đầu mày dính chặt, mọi thứ diễn ra quá nhanh, không ngờ cái thành phố đen tối bẩn thỉu này bỗng nhiên đoàn kết lạ thường, từ thị trưởng, cục trưởng cục cảnh sát, lão già Từ Chính Hiên, đến bạn bè, thuộc hạ bên cạnh đều đồng loạt tính kế anh. Ngón tay Tư Vũ Thần gõ nhịp trên bàn, khóe miệng khẽ nhếch, thấp thoáng nụ cười châm biến, nếu không chơi với đám người này một ván thật có lỗi với công sức bọn họ bỏ ra...

Chương (1-170)