Vay nóng Tima

Truyện:Tình Yêu, Hóa Ra Chỉ Vậy - Chương 69

Tình Yêu, Hóa Ra Chỉ Vậy
Trọn bộ 72 chương
Chương 69
Thẩm Đại Ngưng & Chu Thừa Trạch
0.00
(0 votes)


Chương (1-72)

Siêu sale Lazada


Quan hệ giữa Chu Thừa Trạch và Thẩm Đại Ngưng trở nên rất rõ ràng, bất luận là trên mạng trên báo chí hay là trong cuộc sống, Thẩm Đại Ngưng đi qua đi lại giữa nhà họ Thẩm và nhà họ Chu, cũng không cảm thấy có gì không ổn – Lúc Thẩm Đại Ngưng quay một bộ phim, Chu Thừa Trạch gần như đi cùng trong toàn bộ lịch trình, khi cô được nghỉ trong quá trình quay, anh sẽ cùng cô đến những nơi nổi tiếng ở đó dạo chơi, hoặc là mua thứ này thứ kia, hoặc là đến những con phố đồ vặt thưởng thức các loại món ngon. Không ít fan chụp được ảnh hai người ở bên nhau, cảm thấy hiện giờ họ hòa hợp hơn trước kia, tình cảm cũng thắm thiết hơn rất nhiều. Khi Chu Thừa Trạch làm việc, thỉnh thoảng Thẩm Đại Ngưng cũng sẽ đi cùng, sau khi cảm thấy hoàn cảnh chỗ Chu Thừa Trạch thật sự rất tệ thì sẽ chạy lấy người, lần đến tiếp theo, cô sẽ bế Chu Tiểu Ngữ đến cùng, ý là người một nhà có nạn cùng chịu.

Sau khi Thẩm Đại Ngưng bận rộn xong với đống công việc, cô tiếp tục khôi phục cuộc sống nhàn nhã của mình. Trong mắt cô, công việc là phải làm, nhưng thực sự không cần bạt mạng, có thể khiến phụ nữ bạt mạng làm việc, người đàn ông ấy cũng đủ rồi đó, vì thế cô an nhàn hưởng lạc, tiếp tục một năm nhận một bộ phim, đồng thời nhận mấy quảng cáo.

Mà công việc của Chu Thừa Trạch cũng bỏ bớt không ít, ít nhất thì từng tháng đều sẽ chừa ra thời gian nghỉ ngơi cần thiết, đây là yêu cầu của Thẩm Đại Ngưng, làm người cố gắng làm việc chính là để hưởng thụ, thật sự đến già mới biết hưởng thụ, đều đã đi không nổi nữa rồi, phải vất vả kết hợp nhàn hạ thì mới được.

Hôm nay Chu Thừa Trạch và Thẩm Đại Ngưng gánh trách nhiệm nặng nề, hai người đưa Chu Tiểu Ngữ đến trung tâm thương mại mua cặp sách nhỏ. Hai người quyết định cho Chu Tiểu Ngữ đi nhà trẻ, mấy bạn nhỏ còn bé hơn Chu Tiểu Ngữ đều đã đi nhà trẻ được một hai năm, Mưa Nhỏ nhà họ đã bốn tuổi rồi, vẫn còn chưa đi nhà trẻ.

Chu Tiểu Ngữ hào hứng đi theo bố mẹ, Thẩm Đại Ngưng chỉ vào cặp sách rồi hỏi cô nhóc, "Cái này đẹp không?"

Số lần hỏi ngày càng nhiều, Thẩm Đại Ngưng trực tiếp tỏ ý, "Được rồi, con cảm thấy cái nào đẹp, cứ nói với mẹ, mẹ mua cho con."

Chu Tiểu Ngữ nghiêm túc gật đầu.

Thẩm Đại Ngưng và Chu Thừa Trạch đi ở phía trước, Chu Tiểu Ngữ thì nhìn đông ngó tây ở phía sau.

Thẩm Đại Ngưng nhìn thấy chiếc cặp sách rất to, vẻ mặt không còn gì để nói, "Thật vô nhân đạo mà, làm cặp sách to như vậy làm gì chứ. Em nhìn thấy học sinh tiểu học đeo cặp sách còn lớn hơn cả người chúng, đều cảm thấy mệt phát hoảng."

Chu Thừa Trạch lắc đầu, "Đó là suy nghĩ của em thôi."

Bất luận ở thời đại nào, dưới bối cảnh thế nào, rất nhiều quan niệm đều ăn sâu bén rễ, chẳng hạn như thành tích học tập đại biểu cho thành công nào đó, giống như người có thành tích tốt thì tương lai nhất định có tiền đồ, người có thành tích không tốt thì phần lớn không làm nên trò trống gì cả. Kiểu quan điểm như thế chắc chắn sẽ không có ở Thẩm Đại Ngưng, nhưng lại có ở đại đa số người, thậm chí một vài bố mẹ trước đây thành tích không tốt, lại yêu cầu con mình phải có thành tích vô cùng tốt, hoàn toàn quên mất hồi còn nhỏ mình thấy lời dặn của bố mẹ mình phiền chán đến mức nào.

Chu Tiểu Ngữ kéo tay Thẩm Đại Ngưng, "Mẹ, con muốn chiếc cặp sách đó."

Thẩm Đại Ngưng nhìn theo hướng cánh tay nhỏ bé của con gái chỉ, đó là một chiếc cặp sách không to không bé, kiểu dáng là hình chú rùa, ngay cả mấy chân rùa cũng có, Chu Tiểu Ngữ vừa thấy chiếc cặp sách này, mắt đều sáng bừng lên.

Sở thích của con gái, Thẩm Đại Ngưng cảm thấy nên tôn trọng lựa chọn của con gái, đương nhiên là mua.

Chu Tiểu Ngữ rất hăng hái, không cần bố mẹ cầm cho mình, nhóc con tự mình vươn tay, đeo ở trên lưng, lại tiếp tục hào hứng. Thẩm Đại Ngưng rất thích mua thứ này thứ kia cho con gái, bất luận là quần áo hay là đồ ăn vặt, cô mua một túi lớn, cho đến khi Chu Tiểu Ngữ phát hiện cặp sách nhỏ của mình trở nên rất nặng, ngăn cản mẹ tiếp tục mua.

"Mọi thứ vừa phải thôi." Chu Thừa Trạch nhịn không được nhắc nhở.

"Em cảm thấy rất tốt mà." Thẩm Đại Ngưng có suy nghĩ của bản thân cô, cô dám mua nhiều như vậy, là phát hiện con gái mình ăn không ngon miệng lắm, mua chút đồ ăn vặt về, bình thường chỉ nếm thử chút, sẽ không ăn quá mức, lại càng không ăn đến mức không muốn ăn bữa chính.

Người một nhà vui vẻ mua sắm, mua về rất nhiều thứ.

Trước tiên họ đến nhà họ Thẩm, Thẩm Đại Ngưng mua không ít đồ cho bố mẹ mình, bảo họ mặc thử, sau khi cảm thấy rất không tồi, mới cùng Chu Thừa Trạch trở về nhà họ Chu.

Thẩm Đại Ngưng cũng mua không ít đồ cho Chu Ôn Hòa và Dương Khả Lam, Dương Khả Lam rất vui vẻ, Chu Ôn Hòa thì phụng phịu như trước, có điều cũng nhận lấy, hành động tỏ vẻ kháng cự không có tác dụng.

Dương Khả Lam chơi cùng Mưa Nhỏ, Chu Thừa Trạch và Thẩm Đại Ngưng thì về phòng.

"Em chưa gặp ai giả dối như bố anh, giống như không tỏ ra ghét em, ông ấy rơi từ trên cao xuống luôn vậy." Thẩm Đại Ngưng bĩu môi, vô cùng không còn gì để nói với thái độ của Chu Ôn Hòa.

"Đừng nói xấu sau lưng bề trên."

"Gớm, hai bố con một đức hạnh."

Chu Thừa Trạch rõ ràng không để ý đến cô.

****************

Ngày hôm sau, Chu Thừa Trạch và Thẩm Đại Ngưng đưa Chu Tiểu Ngữ đến nhà trẻ, Chu Tiểu Ngữ ngồi trong xe, có chút hưng phấn, hai tay nắm lấy dây quai cặp.

"Ở trường phải nghe lời cô giáo nói, biết chưa?" Thẩm Đại Ngưng xoa xoa đầu con gái.

Chu Tiểu Ngữ gật đầu.

"Buổi trưa, phải ăn nhiều cơm một chút, không được kén ăn."

Chu Tiểu Ngữ lại gật đầu.

"Lúc lên lớp, phải nghiêm túc học, không thể không tập trung."

Chu Tiểu Ngữ đảo trắng mắt, rất câm nín mà quay đầu sang bên kia, sao mẹ lại dông dài vậy nhỉ!

Tới cổng nhà trẻ, cả nhà cùng nhau xuống xe, Thẩm Đại Ngưng và Chu Thừa Trạch đưa con gái vào. Thẩm Đại Ngưng nhìn thấy Chu Tiểu Ngữ rất phấn khởi đi vào bên trong, đột nhiên có chút khó chịu. Cô vẫn cảm thấy sau khi con cái hơn mười tuổi, có suy nghĩ độc lập của mình, mới không thuộc về bố mẹ nữa. Giờ khắc này cô mới cảm thấy được, sau khi đưa con cái bước vào trường học, nó cũng dần dần không còn thuộc về mình nữa rồi. Có đôi khi mong ước là trẻ con trưởng thành hiểu chuyện, nhưng cái giá phải trả lại là ngày từng ngày tâm tư chúng dần rời xa mình.

"Thật ra, em có thể ở nhà trông Mưa Nhỏ mà." Không cần đưa Mưa Nhỏ đến nhà trẻ, vốn đến nhà trẻ cũng không học được gì, họ chỉ giúp trông trẻ mà thôi, "Bỏ đi, tuổi gì làm việc đó, cưỡng cầu cũng không tốt."

Tự cô đáp lại lời mình nói, vô cùng cảm thán.

Chu Thừa Trạch lắc đầu, "Chỉ là đi nhà trẻ thôi." Sao cô mang dáng vẻ như nhìn kẻ thù luôn vậy.

Thẩm Đại Ngưng hừ một tiếng, anh căn bản chẳng hiểu gì cả.

Chu Tiểu Ngữ đến lớp, ngoãn ngoãn chào bố mẹ, rồi được cô giáo đưa vào lớp. Chu Tiểu Ngữ nhìn thấy có nhiều bạn như vậy, nhất thời vô cùng vui vẻ, có thể chơi rất nhiều trò thú vị với họ rồi.

Thẩm Đại Ngưng đứng ở cửa, nhìn Chu Tiểu Ngữ một lát, rồi mới chậm rãi rời khỏi nhà trẻ.

Sau khi ra ngoài, Thẩm Đại Ngưng lại thở dài một tiếng, sau đó nhìn Chu Thừa Trạch, "Về sau anh phải tự chăm sóc bản thân nhiều hơn đấy, phải ăn phải mặc, đừng sinh bệnh..."

Chu Thừa Trạch tặng cô vẻ mặt "em lại làm sao vậy", "Bao năm nay anh vẫn sống thế mà."

Hình như đúng là vậy.

Thẩm Đại Ngưng ngượng ngùng nở nụ cười, cô đột nhiên phát hiện, con cái rồi sẽ rời khỏi mình, bất luận là đi học hay là lập gia đình trong tương lai, người có thể thật sự bầu bạn bên mình đến già, là người đàn ông bên cạnh này. Vậy thì kể ra, đời người cũng thật kì diệu, bố mẹ và con cái, vốn là người có quan hệ huyết thống với mình, lại không thuộc vào loại thân mật nhất, ngược lại chồng vốn là một sự tồn tại xa lạ, bởi vì sự kết hợp nào đó, lập tức biến thành người ở bên mình cả đời.

"Em quyết định về sau đối tốt với anh hơn một chút." Thẩm Đại Ngưng hứa.

"Em cũng biết em đối với anh rất ác liệt à."

Thẩm Đại Ngưng lập tức đá anh một cú, hừ hừ hừ, vừa mới buông lời hứa hẹn, ngay tức khắc liền thay đổi.

**************

Chiều hôm đó, Thẩm Đại Ngưng rất hăng hái đến đón Chu Tiểu Ngữ, cô phát hiện khả năng kết bạn của con gái rất không tồi, lúc rời nhà trẻ, Chu Tiểu Ngữ chia tay với mấy tiểu đồng bọn chỉ thiếu mỗi nước không thể chia lìa.

Chu Tiểu Ngữ hớn hở nói với mẹ ở nhà trẻ tốt thế nào, có bạn mới, lúc không học bài thì cùng nhau chơi, lúc ăn cơm thì thi xem ai ăn nhanh hơn, xem ra nhóc con vô cùng thích ứng với cuộc sống ở nhà trẻ.

Thẩm Đại Ngưng yên lặng nghe, dắt Chu Tiểu Ngữ về nhà.

Chu Tiểu Ngữ là trái cây vui vẻ của cả nhà, tất cả mọi người đều rất thích cô nhóc, Chu Tiểu Ngữ chơi cùng ông nội bà nội, ăn cơm, xem phim hoạt hình một lát, liền ngủ.

Thẩm Đại Ngưng và Chu Thừa Trạch thì ở trong phòng xem một bộ phim, vốn Thẩm Đại Ngưng rất chờ mong, bởi vì doanh thu phòng vé của bộ phim không tồi. Sau khi xem, cô thiếu mỗi nước hoài nghi chỉ số thông minh của những người thích bộ phim này, thế cũng có thể gọi là hài? Gượng gạo kinh khủng, tình tiết thì thôi đành câm nín, vậy mà doanh thu phòng vé vẫn mấy trăm triệu... Mười phút đã tua nhanh cho hết, sau đó hai người bắt đầu tán gẫu thuần.

"Loại phim thế này, tặng em em cũng không xem." Thẩm Đại Ngưng hừ mấy tiếng, "Xem bộ phim này em mới biết vì sao anh nhiều lần trở thành ảnh đế như vậy, thật ra không phải vì diễn xuất của anh tốt đến mức nào cả, mấu chốt là người diễn chán có rất nhiều."

Chu Thừa Trạch cù nách cô, "Em khen người ta cũng rất độc đáo ha."

"Hì hì, vô tình nói thì là lời nói thật."

"Lời nói thật là người diễn chán nhiều như vậy, vì sao em cũng chỉ được một giải thưởng ảnh hậu?"

"Đó là do họ đều không tinh mắt đấy."

Hai người náo loạn thành một khối, sau khi náo loạn, lại bắt đầu xem một bộ phim, có điều lần này là phim kinh dị. Thật ra nội dung phim cũng rất đơn giản, chỉ là có một bộ trước phụ trợ, hơn nữa tình tiết phim không miễn cưỡng, không khí rùng rợn đúng chỗ, trang phục gì gì đó rất không tồi, vì thế nhìn qua cũng không tệ.

Lúc sắp tiếp cận chân tướng, di động của Chu Thừa Trạch đột nhiên vang lên.

Thẩm Đại Ngưng giật mình, vốn cô còn tưởng là điện thoại trong phim nữa chứ!

Chu Thừa Trạch lấy di động qua, là một số điện thoại xa lạ, anh ấn nút nhận, để giảm bớt sự căng thẳng của Thẩm Đại Ngưng lúc này, anh tốt bụng mở loa ngoài, sự quấy rầy của bên ngoài, có thể làm hỏng không khí của phim kinh dị rất tốt.

"Xin chào." Chu Thừa Trạch lên tiếng.

"Chu Thừa Trạch, tôi là Nghiêm Tân, đồng nghiệp của Liễu Tư Ngôn. Hiện giờ cô ấy ở bệnh viện, nếu anh có thời gian, tôi muốn mời anh đến bệnh viện một chuyến."

Chu Thừa Trạch chau mày, "Giữa tôi và cô ấy, đã không còn..."

"Chu Thừa Trạch, anh không muốn biết vì sao cô ấy ở bệnh viện à? Hiện giờ anh là người có vợ có con, mỗi ngày trên tin tức đều vợ chồng đằm thắm, anh đã từng nghĩ đến cảm nhận của cô ấy chưa? Cô ấy tự sát, tự sát vì anh! Nếu anh có chút lương tâm thì đến bệnh viện thăm cô ấy!" Nghiêm Tân nói xong tên bệnh viện và số phòng thì trực tiếp ngắt máy.

Chu Thừa Trạch nhìn về phía Thẩm Đại Ngưng.

Thẩm Đại Ngưng liếc anh một cái, không chủ động mở miệng.

"Em cảm thấy anh nên đi không?"

"Em cho anh đi anh sẽ đi, em không cho anh đi anh sẽ không đi?"

Anh gật đầu, vẻ mặt rất nghiêm túc.

"Đi đi!" Cô nhìn anh, "Đi sớm về sớm."

Liễu Tư Ngôn tự sát, bất luận anh đối với Liễu Tư Ngôn là tình cảm gì, chuyện liên quan đến tính mạng, đều nên cư xử thận trọng.

Thẩm Đại Ngưng ngồi trên giường, nhìn anh mặc quần áo ra ngoài. Cô tiếp tục xem phim, lúc thấy nữ chính ăn ngon lành, cô đã đoán được kết cục của bộ phim, hơn phân nửa là không có ma quỷ gì cả, tất cả đều là nữ chính uống phải thuốc đã bị người khác hoán đổi, sinh ra ảo giác, mà kẻ giở trò, hơn phân nửa là người phụ nữ có ý đồ với nam chính.

Bộ phim kết thúc, kết quả không khác lắm so với trong tưởng tượng của cô.

Trước kia cô vẫn cảm thấy, việc gì phụ nữ phải làm khó phụ nữ chứ, hiện giờ mới phát hiện, ngay từ hồi cấp hai cũng đã biết rồi, đồng tính đẩy nhau, khác tính hút nhau, phụ nữ làm khó phụ nữ, là một biểu hiện rất bình thường.

*****

Chu Thừa Trạch đến bệnh viện, bởi vì đã khuya nên chẳng có mấy người đi lại, trên hành lang đều là bóng dáng vài y tá đang đẩy thuốc. Trong không khí có mùi thuốc nhàn nhạt, vấn vít rất lâu, mãi không tiêu tán.

Chu Thừa Trạch đứng ở cửa phòng bệnh, Nghiêm Tân ngồi trên hàng ghế ở bên ngoài, trong tay cầm một điếu thuốc, có lẽ vì đây là bệnh viện, cho nên anh ta không châm thuốc, chỉ quấn điếu thuốc quanh ngón tay. Hai người nhìn thấy đối phương, có điều không ai nói câu nào. Ác ý trong mắt Nghiêm Tân rất rõ ràng, anh ta là đồng nghiệp của Liễu Tư Ngôn, hơn nữa đã hợp tác với Liễu Tư Ngôn một năm rồi, anh ta hiểu rất rõ tính cách Liễu Tư Ngôn, rất nỗ lực, hơn nữa cũng có thiên phú nhất định. Trong khoảng thời gian này Liễu Tư Ngôn rất khác thường, tất cả mọi sự khác thường, đều chỉ là vì Chu Thừa Trạch. Nghiêm Tân có chút không hiểu, một người đàn ông đã sớm ở bên một người phụ nữ khác, sao Liễu Tư Ngôn vẫn có thể nặng lòng như vậy được, không phải nên sớm đá tên đàn ông như thế rồi sao?

Chu Thừa Trạch đẩy cửa phòng bệnh.

Liễu Tư Ngôn không ngủ, cô chỉ nằm, sắc mặt tái nhợt, khiến khí chất vốn có trên người cô phai đi không ít. Cô nghe thấy tiếng động, lập tức nhìn qua, "Anh đến rồi à..."

Trong giọng nói của cô có sự kích động nho nhỏ, cô cười rất khiên cưỡng, "Em chỉ làm việc đến mệt quá thôi, áp lực cũng lớn, không cẩn thận uống quá nhiều thuốc ngủ... Đã tuổi này rồi còn phạm phải sai lầm đơn giản như thế, rất buồn cười đúng không."

Ánh mắt Chu Thừa Trạch hơi ảm đạm, anh không biết cô thật sự muốn tự sát hay là cô vô ý uống nhiều thuốc như lời cô nói. Nhưng anh có thể khẳng định một chuyện, đó là cô muốn anh đến, cho nên mới có chuyện Nghiêm Tân gọi điện cho anh. Anh vẫn luôn cảm thấy một vài sự suy tính nho nhỏ của phụ nữ, không quan trọng, hiện giờ mới cảm thấy, bản thân mình có chút phiền chán cảm giác ngụy trang này.

Có lẽ mọi người đều giống nhau, cũng không thích chân thật tuyệt đối, thích dáng vẻ của người khác sau khi họ tạo một lớp bọc, thấy lớp bọc đó trong thời gian dài, sẽ lại cảm thấy bất mãn, chán ghét lớp bọc giả dối đó.

"Bây giờ cảm thấy thế nào?" Anh vẫn lựa chọn mở miệng, bộ dạng cô nhìn qua không tốt lắm.

"Cũng được... Có điều dù sao cũng có tuổi rồi, chút vấn đề nhỏ cũng giày vò đến không dậy nổi được." Cô nhìn anh, phát hiện vị trí anh ngồi cách mình hơi xa, mà anh cũng cách xa mình như vậy, không phải vị trí ngồi, mà là tâm lý, giống như bỗng nhiên, anh liền trở nên xa lạ, "Chu Thừa Trạch, em có thể cho rằng bây giờ anh vẫn có vài phần quan tâm em được không?"

Anh chỉ nhìn cô, không trả lời, cũng không muốn trả lời. Quan tâm vì chủ nghĩa nhân đạo thì chắc chắn có, có điều một khi trả lời, sẽ bị hiểu thành một kiểu quan tâm khác.

Cô cảm thấy anh đang ngầm thừa nhận, có chút kích động, "Anh đột nhiên chia tay với em, có phải vì anh nghe người khác nói gì không, cho nên mới lựa chọn chia tay với em, tình cảm của chúng ta nhiều năm như vậy, em không tin anh thật sự cam lòng chia tay với em. Có phải vì Thẩm Đại Ngưng nói gì với anh..."

Anh đứng lên, "Không có, cô ấy chưa bao giờ nói gì với anh. Tuy rằng anh biết, em đã từng đi tìm cô ấy nói gì đó. Nhưng em và cô ấy nói gì với nhau, anh đều cảm thấy không có hứng thú."

"Em không tin, nhất định là anh nghe cô ta nói gì đó, cô ta cố ý, cố ý phá chúng ta, sao anh có thể ở bên Thẩm Đại Ngưng được, anh không thể ở bên cô ta được. Ngay từ đầu cô ta đã tính kế, cô ta chưa bao giờ thích anh..."

Anh lắc đầu, "Vậy anh thích cô ấy, được không?"

Tất cả, đều như bất động.

Cô nhìn anh, khó có thể tiếp nhận, nếu là bởi Thẩm Đại Ngưng nói cho anh biết chuyện của Thẩm Tây Nguyệt, khiến anh nghĩ mình là người phụ nữ xấu xa, là bởi vậy anh mới ở bên Thẩm Đại Ngưng, là đang thay cô bù đắp lại chuyện của Thẩm Tây Nguyệt, cô sẽ bởi vậy mà cảm thấy an ủi, sẽ nghĩ đến cách khác để chuộc tội, chứ không cần anh lấy phương thức như vậy.

"Anh nói gì?" Cô giống như không nghe rõ lời anh nói.

"Anh nói, sở dĩ anh lựa chọn Thẩm Đại Ngưng, chỉ là bởi anh thích cô ấy, chỉ một lý do đó thôi." Anh nói rất chân thành, không do dự. Khuyết điểm của Thẩm Đại Ngưng rất nhiều, anh cảm thấy mình giống như nước trong một chiếc bình, một lòng cảm thấy chỉ có nước cất mới là tốt nhất, cũng vẫn làm như vậy, cô giống như viên đá có màu, bỏ vào trong nước, anh chán ghét cô không lên tiếng đã tiến vào, đồng thời cô còn có thể tẩy màu, khiến anh cũng nhuộm thành màu khác, anh từ chán ghét đến bài xích đến cuối cùng cảm thấy thứ nước có màu sắc như vậy, dường như cũng không tồi.

"Vậy vì sao anh phải tới thăm em? Vì sao? Anh có thể không cần đến!" Cô giống như chịu kích thích, ném gối về phía anh.

Chu Thừa Trạch cau mày, "Em bảo trọng, Nghiêm Tân là một người đàn ông không tồi."

Anh nói xong, xoay người ra ngoài. Có lẽ điều cô muốn hỏi chỉ là tình cảm chân thật nhất trong lòng anh, anh đã cho cô câu trả lời, dù rằng câu trả lời không phải đáp án mà cô muốn.

Anh đi ra ngoài, băng qua hành lang.

Liễu Tư Ngôn nhảy từ trên giường xuống, kim tiêm trên tay bị kéo mạnh ra, nháy mắt máu chảy đỏ bông băng dán trên đó. Cô đứng ở cửa, nhìn Chu Thừa Trạch rời đi không quay đầu lại.

Anh vứt bỏ cô hai lần, triệt để vứt bỏ cô.

Nghiêm Tân đỡ cô, "Người đàn ông đó không đáng để em yêu."

Liễu Tư Ngôn chỉ cảm thấy mình rất muốn cười, nhưng nụ cười còn chưa bày ra, nước mắt đã rơi xuống. Cô cảm thấy tất cả mọi thứ về mình, giống như một câu chuyện cười vậy.

*****

Thẩm Đại Ngưng đã sớm xem phim xong, cô tắt máy tính, tựa vào trên gối, mơ mơ màng màng ngủ. Lúc tỉnh lại, đã qua một giờ rồi, cô ngồi dậy, phát hiện Chu Thừa Trạch còn chưa về. Sắc mặt cô nhất thời trở nên khó coi, tên đó sẽ không mềm lòng hoặc tình cũ bùng lại chứ, nếu thật sự như vậy, cô cũng không dám chắc mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.

Cô khoác áo đi ra ngoài, phát hiện cửa phòng khách đang mở, vì thế đi qua đó.

Bên trong đèn cũng bật, cô đi vào, liền nhìn thấy Chu Thừa Trạch ngồi ở đó.

Sẽ không phải đang âm thầm đau khổ gì đó chứ?

Vậy mà anh lại đang ngủ, trong tay còn cẩm một quyển sách, có lẽ chỉ đọc được vài trang. Cô dùng chân đá ghế, trực tiếp đá anh tỉnh lại, "Sao ở đây? Không biết về phòng à?" Nghĩ đến vừa rồi mình vô dụng khi nhìn thấy anh, cơn tức thiêu đốt cổ họng, cô càng cảm thấy tên này thật đáng ghét.

Chu Thừa Trạch mở to đôi mắt mơ màng nhìn cô, "Về rồi tắm rửa gội đầu, không muốn quấy rầy em ngủ, sợ tóc chưa khô nên ngồi ở đây, sao thế?"

Được rồi, cô nghĩ nhiều rồi.

"À, bạn gái trước của anh thế nào?" Cô không có ngữ khí tốt mở miệng.

"Nằm viện, không biết định nghĩa tốt hay không tốt của em là gì, cũng không thăm cẩn thận, không dễ trả lời."

"Anh đặc biệt đến thăm, còn không thăm cẩn thận mà đã về rồi?"

"Chỉ là một người khác mà thôi, không cần."

Cô hơi nhếch môi lên, "Về phòng ngủ đi!"

Cô thừa nhận, cô thích cách nói của anh, nếu tất cả đàn ông đều nghĩ giống anh, biết bạn gái trước đã sớm không còn quan hệ với mình, thuộc về kiểu một "người khác", vậy thì sẽ không có nhiều vướng mắc tình cảm đến vậy.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-72)